Thừa dịp mọi người đang nghỉ ngơi, Lăng Cửu nhịn rồi lại nhịn không được, liền tự mình rời đi.
Hoàng Bộ là thế gia, ở kinh thành cũng tương đối có danh tiếng, Lăng Cửu chỉ cần kéo một người hỏi thăm một chút, rất nhanh liền biết nên đi hướng nào.
Phủ đệ to lớn như trong tưởng tượng, uy nghiêm, cửa cổng rộng lớn, trước cửa có gia đinh bảo vệ, cửa cổng đỏ thẫm mở ra, lại không phải ai cũng có đủ tư cách đi vào.
Hôm nay phủ Hoàng Bộ thật náo nhiệt, người đến người đi, tốp năm tốp ba ở bên nhau, Lăng Cửu đứng ở cửa, hắn đang do dự cân nhắc làm sao để có thể khiến Hoàng Bách Xuyên ra gặp mình. (Tên đầy đủ của Hoàng Bách Xuyên là Hoàng Bộ Bách Xuyên. Lúc trước Mun đã nói qua.)
"Vương gia hôm nay ra tay cũng coi như rộng rãi, nữ nhi xinh đẹp, công tử Hoàng gia lại tuấn tú lịch sự, hai người cũng coi như trai tài gái sắc."
"Tuy rằng chỉ là gặp mặt, bất quá việc xem mặt hẳn là cũng đã thành."
Lăng Cửu có chút bực bội, hắn hiện tại rất muốn vọt vào trong phủ đệ, bắt lấy gia hỏa kia rồi cùng nhau rời đi.
Thật sâu thở ra mấy hơi, sắn mặt hắn lạnh băng, mang theo một chút ngạc nhiên đi hỏi hai vị phụ nhân ăn mặc quý khi mới đi ra khỏi Hoàng phủ.
"Hai vị phu nhân xin chậm đã, tại hạ muốn hỏi thăm một chút, bên trong Hoàng phủ hôm nay có hỉ sự sao?" Thời điểm Lăng Cửu hỏi câu này, tay theo bản năng mà nắm chặt.
Gia hỏa kia, sẽ không mới rời đi nửa năm, liền đem hắn quên sạch sẽ, lúc này liền muốn kết hôn?!
Trong khoảng thời gian ngắn, Lăng Cửu trừ bỏ phẫn nộ, còn có chút thất vọng.
Hai phụ nhân kia cười một cách vui mừng nói:"Cũng không hẳn vậy, hôm nay bên trong phủ đệ cùng cô nương nhà Vương gia gặp nhau, chỉ là phô trương có chút lớn, rất náo nhiệt, chúng ta liền đi qua góp vui ly rượu mừng ha ha."
Thanh âm Lăng Cửu có chút khẩn trương, truy vấn:"Vị công tử đó giờ ở đâu?"
"Là đang hỏi Bách Xuyên đi? Ai trước đây vị công tử này trước đây cũng không vội vã thành thân, nhưng lần này lại nghĩ thông, không còn lang thang chơi đùa nữa, rất cục đã trưởng thành muốn thành gia lập nghiệp."
"Còn không phải sao, Bách Xuyên ở trong kinh thành, có không ít khuê nữ ái mộ, bây giờ rốt cuộc có thể yên tâm."
.......
Lăng Cửu cảm thấy lỗ tai có chút ong ong, phát ra những âm thanh vù vù, ngay cả đầu cũng có dấu hiệu say xe, sau đó hai vị phụ nhân nói cái gì, hắn đều không nghe thấy được, đôi mắt có chút mơ hồ nhưng vẫn nhìn thẳng vào trong phủ đệ, như là muốn nhìn xuyên vào đó tìm kiếm cái gì.
Lăng Cửu thất tha thất thểu trở về, cả một đường đều thất thần, vẻ mặt hắn có chút suy yếu đến cực điểm quay lại khách đim.
Khi hắn đi là một người, khi trở về vẫn là một người, thời gian đi không dài, người trong khách đim vẫn đang nghỉ ngơi, mới vừa ăn no xong không bao lâu, ngủ cũng tương đối trầm, hoàn toàn không biết Lăng Cửu đã đi ra ngoài một chuyến. Chờ mọi người lục tục tỉnh lại, lúc này đã là chạng vạng, nghỉ ngơi hai canh giờ, tinh thần cũng đã tốt hơn rất nhiều, Tư Trấn Khấu đem mọi người tập hợp, trừ bỏ Yến Bạch Sinh cùng Liễu Thanh Mai ở bên ngoài, mọi người đều ngồi ở trước bàn tròn dưới tửu lầu.
Gọi mấy món đồ ăn đơn giản, một ít cơm, một chút canh, mấy người vừa ăn cơm vừa thảo luận chuyện của Lăng Cửu.
"Một lát nữa chúng ta liền đi, sớm chút liền đem Bách Xuyên trở về...." Yến Bạch Thu tâm trí bừng bừng nói.
Tư Trấn Khấu gật đầu:"Hảo."
Lăng Cửu không để ý chọc chọc chén cơm, bộ dáng thất hồn lạc phách, cả người toát ra hơi thở đồi bại, giờ phút này nhìn qua hắn đều cảm thấy hắn thập phần thản nhiên, chỉ là trong ánh mắt có chút ưu sầu.
"Không cần, thời điểm giữa trưa, ta đã qua bên kia." Lăng Cửu mặt vô biểu tình gảy bát cơm, hai mắt vô thần.
Mọi người theo bản năng đều đưa mắt về phía hắn, đình chỉ động tác trong tay.
"Vậy ngươi tìm được Bách Xuyên rồi sao?" Thẩm Trác hỏi.
Kỳ thật, trong lòng hắn đã có đáp án, chỉ là nhìn cái dạng này của Lăng Cửu, liền biết chuyện này không có thuận lợi như vậy.
Lăng Cửu nghe vậy động tác gảy cơm dừng trong chốc lát, hắn vẫn luôn cho rằng việc này thật sự cứ để nguyên như vậy, tuy rằng lúc mố xuất phát hắn cũng mang theo một tia chờ mong, còn có chút cảm xúc không nói lên lời mà tới kinh thành, hắn kỳ vọng người kia cũng đang đợi hắn, chờ tới khi hắn tìm tới, đối với hắn (Bách Xuyên) thuật lại tình cảm khi hai người xa nhau ra sao, đời này sẽ không bao giờ tách ra nữa.
Lần này tới kinh thành, không chỉ có một mình hắn, mà còn có cả một gia đình, hắn nhìn ra được mọi người đều muốn giúp đỡ hắn, trong lòng Lăng Cửu thập phần cảm động, cũng kèm thêm chút áy náy.
Nhưng khi biết được người kia muốn thành gia lập nghiệp, tin tức này đối với Lăng Cửu mang tràn ngập nhiệt huyết cùng vô vàn hy vọng tới tìm người mà nói, không khác nào giống như là giáng xuống một đòn cảnh cáo, đánh hắn cả người đều là máu, vô lực xoay chuyển.
Hắn một đường vô hồn mà trở về, ở trong lòng không ngừng nói với chính mình, "không có việc gì, rời đi liền rời đi, như vậy thuyết minh bọn họ không có duyên phận, giống như lời Thẩm Trác nói, có duyên không phận, đời này coi như bỏ lỡ nhau".
Nhưng hắn vẫn cường ngạnh làm một cái mặt nạ cho riêng mình, làm bộ không quá để ý, nhưng khi Thẩm Trác hỏi một câu, liền bỗng nhiên sụp đổ.
Lăng Cửu không có phát hiện, thanh âm chính mình mang theo nức nở, nhưng hắn vẫn nỗ lực trợn tròn mắt, không cho nước mắt rơi xuống:"..... Tiểu Xuyên, Tiểu Xuyên hắn còn phải đón dâu sinh con, ta còn đi tìm hắn làm gì, ta sẽ không bao giờ đi tìm hắn nữa, các ngươi cũng không cần đi." Nói xong liền liều mạng và cơm, từng ngụm từng ngụm đưa vào trong miệng, thẳng cho đến khi không nhét vào nổi nữa, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống bát cơm.
Một bàn người đều yên tĩnh lại, Yến Bạch Thu ngơ ngác nhìn bát cơm, nhìn mọi người, phát hiện mọi người đều có một bộ mặt mộng bức.
Loại tình huống này quả thật ngoài dự kiến của mọi người.
Hoàng Bách Xuyên muốn kết hôn?
Này, này, hẳn là không đến mức đó đi?!
Yến Bạch Thu có chút không biết phải làm sao, nhìn về phía Tư Trấn Khấu, Tư Trấn Khấu ý bảo Thẩm Trác dò hỏi lại một chút, Thẩm Trác lĩnh hội ý tứ của đại nhân nhà mình, vỗ vỗ lưng Lăng Cửu.
"Này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ngươi trước nói với chúng ta, nếu thật sự giống như lời ngươi nói, chúng ta đây liền thật sự không đi tìm nữa, còn nếu không phải vậy chút nữa chúng ta qua phủ đệ hỏi cho minh bạch." Thẩm Trác nói thẳng.
Lăng Cửu ngẩng đầu, lau nước mắt một phen, khóe mắt có chút hồng hồng.
".... Ta, ta hôm nay chính là có chút nhịn không được, muốn đi nhìn Tiểu Xuyên một chút, kết quả còn chưa có nhìn thấy người, liền thấy trong phủ của hắn có không ít người ra ra vào vào, ta tiến lên hỏi thăm, kết quả hôm nay là ngày hắn đính hôn." Lăng Cửu nói, tâm can giống như bị xé rách.
Hắn cảm thấy hắn không nên đến kinh thành.
Thẩm Trác trầm tư trong chốc lát, nghĩ thầm việc này đúng là phiền toái a, hắn còn nghĩ rằng gia hỏa kia kiểu gì cũng phải lăn lộn một chút, ít nhất là làm ồn ào gì đó, không nghĩ tới khi đi dứt khoát, còn phủi tay đến sạch sẽ như vậy.
Đều đã kết hôn, này là chuyện gì a.
"Từ từ, Lăng Cửu ngươi nói đây là nghe từ miệng của bai phụ nhân kia, chuyện này chưa chắc đã đúng a, phải biết trong phủ Hoàng Bộ không chỉ có một công tử a." Thẩm Trác cảm thấy chính mình đã bắt được trọng điểm.
Khi nghe thấy lời này, Lăng Cửu ngẩn ra, còn không phải kết hôn sao? Vậy cứ để hắn (Hoàng Bách Xuyên) kết hôn đi, hắn (Lăng Cửu) sẽ không bao giờ muốn để ý tới người kia nữa.
"Ta đã hỏi thăm rành mạch, đó chính là Bách Xuyên!" Lăng Cửu nghiến răng nghiến lợi nói, hắn cảm thấy đối với một người thương tâm thất vọng như vậy, quả là mất mặt.
Hắn phẫn hận kẹp đồ ăn trên bàn, giống như là ăn cho hả giận, liền điên cuồng nhét đồ ăn vào trong miệng.
"Không cần hỏi thăm nữa, cũng không cần đi dò hỏi, hắn muốn kết hôn liền để hắn kết hôn đi, việc này ta cũng đã nghĩ thông suốt, đơn giản không cần phải đi quấy rầy hắn nữa, hắn cũng có sinh hoạt của chính mình, còn ta.... Ta cũng kkhông phải là không có hắn liền sống không nổi!"
Ngón tay Thẩm Trác gõ gõ mặt bàn, thử tính nói:"Lăng Cửu, trước ngươi đừng có gấp a, việc này ta thấy có khả năng là có chút hiểu lầm, hơn nữa hiện tại mới chỉ là đính hôn không phải sao?"
"Gia hỏa Tiểu Xuyên kia, luôn là người nổi nóng, có lẽ hắn muốn ngươi tức giận, lúc này mới đưa ra hạ sách này, lúc trước hắn ở huyện Thái Hòa vẫn luôn để ý ngươi, hơn nữa ngươi có để ý hay không Lăng Cửu, như thế nào cố tình đúng vào ngày chúng ta đến kinh thành hắn lại tổ chức đính hôn? Lại vừa đúng là hôm nay." Thẩm Trác dùng loại miệng lưỡi mơ hồ nói.
Yến Bạch Thu lập tức minh bạch, Thẩm Trác đây là tận khả năng hạ thấp tới tình huống xấu nhất, muốn giúp đỡ Lăng Cửu.
"Đúng vậy, đúng vậy, Lăng Cửu ngươi xem, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, hơn nữa còn không phải chỉ là đính hôn thôi sao? Còn chưa có kết hôn đâu, Tiểu Xuyên cũng rất khác người, biết ngươi muốn đón hắn về liền diễn kịch." Yến Bạch Thu nôn nóng nói.
Yến Bạch Tuyết vẫn luôn không nói lời nào, cảm giác tồn tại của nàng cũng rất thấp, lúc này yếu ớt nói một câu:"Lăng Cửu ca, Tiểu Xuyên ca quả thật rất để ý ngươi, hắn chính là muốn đối nghịch với ngươi, ngươi ngàn vạn lần đừng mắc mưu a."
Yến Bạch Thu nói:"Đúng vậy, đúng vậy, ngươi ngẫm lại xem, thời điểm các ngươi ở bên nhau, Tiểu Xuyên ca có bao nhiêu lần cố ý đối nghịch ngươi."
Tư Trấn Khấu lúc này cũng mở miệng:"Việc này đều là nghe từ miệng người ngoài, nếu chúng ta đã đến kinh thành, Tiểu Xuyên nhất định là phải gặp, chuyện gì cũng vậy, chỉ dựa vào miệng lưỡi của người ngoài là không rõ ràng, phải chính mình tìm hiểu mới minh bạch được."
"Lăng Cửu, ngươi đừng hành động theo cảm tình, việc này không thể qua loa đại khái, chốc lát chúng ta liền qua phủ đệ gặp người, giáp mặt hỏi rõ ràng, nếu hắn vẫn khăng khăng muốn tách ra khỏi ngươi, muốn lấy vợ, ngươi cũng không cần phải ủy khuất chính mình, thiên hạ này to lớn, lo gì không tìm thấy người mình thích. Nếu hắn có tình ý đối với ngươi, muốn cùng ngươi cố gắng, ngàn vạn lần đừng nhét người trong ngực mình vào ngực người khác."