Vào năm , khi ma động và quái vật lần đầu tiên xuất hiện trên thế giới, loài người nghĩ rằng tận thế đã cận kề. Sau đó, người chơi xuất hiện; người dân coi họ chính là hy vọng, là ánh sáng; là sự trỗi dậy từ đống tàn tro.
Thời gian trôi qua cho đến năm , hay vì trở nên khởi sắc; thế giới ngày càng chìm sâu vào bất ổn.
[Tốc độ tăng trưởng kinh tế của thế giới âm liên tục trong bốn năm.]
[Cuộc khủng hoảng kinh tế tồi tệ nhất trong lịch sử đã gần kề!]
[Giá dầu thô đạt mốc đô la/ thùng]
Trong vài năm qua, GDP toàn cầu vẫn ở mức âm, giá cả hàng hóa leo thang; hàng trăm ngàn người lâm vào cảnh thất nghiệp, tổn thất về nhà và cửa vượt mức kiểm soát.
[Đất nước Somalia, tan rã chỉ còn là vấn đề thời gian.]
[Cuộc di cư quy mô lớn của người tị nạn Đông Âu.]
Ở Châu Phi, Nam Mỹ và Đông Âu, nơi chính phủ thiếu năng lực và khả năng; các quốc gia, chính phủ bắt đầu tan rã và sụp đổ.
Mặc dù vậy, điều khiến mọi người nản chí hơn cả là lòng tham của người chơi. Chỉ có duy một cách khiến họ đồng ý tấn công ngục tối hay giải quyết các khó khăn là quăng đủ tiền cho họ.
Nhiều năm trôi qua, lòng tham của người chơi cũng theo đó mà lớn lên.
[Liên minh Châu Âu yêu cầu tăng % phần thưởng và tiền lương cho người chơi trong các ma động.]
[HOA KỲ. Đạo luật người chơi đặc biệt được thông qua! Người chơi sẽ được miễn thuế thu nhập %!]
[Liệu chính phủ sẽ tiếp tục chấp nhận các yêu cầu khác nửa không?]
Giờ đây, nó đã đạt đến điểm mà người chơi thực sự là sức mạnh, như một cái đòn bẩy khổng lồ điều hành chính phủ nhằm thông qua các đạo luật có nhiều lợi ích hơn.
Trong thế giới như vậy, xuất hiện một ánh dương trơ trọi mà mọi người đặt vào niềm tin tưởng.
[Hội Cứu Thế là hội đầu tiên chinh phục được một ma động tầng!]
[Lee Se-joon, anh ấy lại cứu thế giới một lần nữa.]
[Giá cổ phiếu của Tập đoàn Hansung tăng vọt.]
Cứu Thế Hội.
Họ đặt cược sinh mạng của mình lên trên chiến tuyến nhằm cố gắng cứu lấy thế giới. Đây là lý do mà tại sao họ là những người duy nhất được thế giới ca ngợi.
Ngược lại, những người chơi khác lại khá hời hợt khi nói về Hội Cứu Thế. Chả một người chơi nào muốn nói về những thành tựu vĩ đại của Cứu Thế Hội cả.
Điều này cũng đã được dự liệu từ trước.
'Ah, lũ Cứu Thế đã chinh phạt được một ma động tầng.’
'Đoán là bây giờ mọi người đang chửi rủa chúng ta.’
Với sự hiện diện của Hội, tất cả người chơi khác trên thế giới trông giống như mấy con đỉa tham lam, hút máu, việc người chơi nói về Hội Cứu Thế giống như tự đạp lên mặt, xấu hổ và nhục nhã khôn nguôi.
'Hội Cứu Thế chết tiệt. Ý tôi là, nó không giống như chúng ta đã phạm tội phải không?’
‘Lũ người ấy nên biết ơn những người được chọn như chúng ta đã chiến đấu bảo vệ cái mạng chúng.'
Cứu Thế Hội là một chủ đề đặc biệt nhạy cảm đối với Hội Phượng hoàng.
Sự yêu mến từ công chúng tới hội Cứu Thế càng lớn, sự chỉ trích đến với người chơi cùng Hội Phượng hoàng lại càng trở nên thậm tệ hơn, bang hội xếp hạng thứ hai của Hàn Quốc nằm dưới Hội Cứu Thế.
Tình trạng lại càng trở nên xấu hơn khi Hội Phượng hoàng nghe tin Hội Cứu Thế đã chinh phục được một ngục tối tầng. Trong hoàn cảnh như vậy, các thành viên hội Phượng Hoàng cũng không làm gì được.
“Dù sao, mày đã nghe về chuyện đó chưa?”
"Chuyện gì cơ?"
“Lính mới, cái thằng gạt giò người khác ấy.”
Thoát ra khỏi cái thực tế này. Họ bắt đầu tự khiển mình bằng những đối thủ dễ nhai hơn.
“Á à, thằng khốn Kim Woo-jin?”
Con cừu tội nghiệp được mang đi hiến tế là Woo-jin.
“Thằng chả có được cái đít gì đâu.”
Mặc dù Hội Phượng hoàng đã chính thức tuyên bố rõ ràng các vấn đề trong ma động mà Kim Woo-jin tham gia là sai sự thật và cậu hoàn toàn không có tội, nhưng chả ai chú ý đến nó cả.
“Woo-jin, thằng súc sinh.”
“Thằng ấy tên Kim Jin-woo, phải không? Tôi sẽ nói chuyện với chả sau khi gặp được gã ta. Rằng mày nên chú ý đi . Mà mày có nghĩ rằng những kẻ khốn nạn như hắn đã gây tiếng xấu cho các người chơi khác không.”
Một số còn chưa thấy mặt Woo-jin, nhiều người chửi cậu thậm chí còn chả biết tên của cậu là gì. Rõ ràng là họ không có hứng với sự thật.
Điều duy nhất đặc biệt rằng Woo Jin là một mục tiêu dễ dàng chà đạp một cách tự do. Và cũng đương nhiên, họ chả thèm ngó ngàng chi đến các hoạt động của cậu.
"Ngài Kim Woo Jin đã yêu cầu hỗ trợ. Đó là một hầm ngục cấp C+ một tầng. Sau sự cố mà ba bên, tổng cộng người chơi, bao gồm cả nhóm của Jeon Yong-kyu bị xóa sổ được biết đến, không một ai dám nộp đơn dọn ma động này trong tháng rồi.”
Không có người chơi nào quan tâm đến việc Kim Woo Jin thách đấu một hầm ngục, một ma động mà tất cả người chơi bỏ qua sau ba lần thất bại. Rõ ràng là họ không màng để tâm đến.
“Jeon Yong-kyu là ai?”
“Gã ấy là một Tân tinh trong phe của Park Yong-wan. Mày không nhớ hắn à? Hắn ta là người điên cuồng yêu cầu chúng ta đăng ký cho hắn vào một hầm ngục cấp B, tôi nghĩ thằng đó là em của Yong-wan đấy.”
“Ồ, thằng khốn đó? Tôi nhớ rồi.”
"Vây, tôi nên làm gì đây?"
Cũng không có lý do gì để nghi ngờ Woo Jin, nên việc này cũng không thành vấn đề gì cả.
“Vậy anh cần gì đây? Anh nên hỗ trợ đầy đủ cho một người sẵn sàng làm điều đúng đắn như thế. Cậu ấy có yêu cầu gì thêm không?”
“Ah, nó....Một yêu cầu khá đặc biệt.”
"Là gì thế?"
“Cậu ta xin một ít tiền xăng.”
“Tiền xăng? Cậu ta sao. Chẳng phải thằng chả đã có được rất nhiều tiền từ một vụ cá cược sao? Mấy đứa nhóc bị lấy mất tiền vào tay cậu ta đã phát điên lên, phải chứ?”
“Rõ ràng rồi, cậu ấy dành tất cả tiền để mua một trang kỹ năng.”
Cứ như thế, ma động thứ ba của Kim Woo-jin được quyết định.
Kim Woo Jin nhìn vào kỹ năng mới có được. Một kỹ năng được mua bằng số tiền cược cậu thắng được từ mấy chiếc siêu xe.
'Nghĩ rằng mình đã có được điều nó với giá chỉ một tỷ won'.
Giá tận một tỷ won cơ đấy!
Cái giá ngoài lẽ thường đến cái mức khó mà tượng tượng được. Vì hiệu ứng của nó không ấn tượng là mấy, thậm chí còn khó hiểu hơn khi nói về giá của nó.
‘Mình đã có được nó với giá rẻ.'
Rồi Woo-jin nhìn vào kỹ năng mới, thầm vui mừng vì cái giá đã trả.
‘Thật vui vì mình đã có được nó thông qua tiền.’
Cậu hài lòng với thực tế rằng đã có được một kỹ năng dành riêng cho vầng hào quang của cậu, [Sứ Giả Địa Ngục], thật sự khó mà tìm được nó vào lúc này.
‘Mình có thể sử dụng 『 Huyết Độc 』hiệu quả hơn.'
Hơn nữa, cậu không thể chờ được nửa , cậu muốn chiêm ngưỡng ngay cái sức mạnh tổng hợp giữa kỹ năng 『 Huyết Độc 』và kỹ năng『 Huyết Binh 』mà cậu vừa có được.
'Không vấn đề gì. Đằng nào thì mình cũng có thể kiếm lại tất cả một lần nữa. '
Trên hết, Kim Woo Jin không quá quan tâm đến vấn đề tiền bạc.
'Nếu mình có thể nắm được cái đuôi của hắn ta chuẩn chỉ trong lúc này, mình có thể xé toạc hắn hoàn toàn.'
Người mà Kim Woo Jin đang nhắm đến là một con cá lớn mà cậu đã săn lùng được một thời gian.
'Kẻ phản bội Park Yong-wan.'
Park Yong-wan, biệt danh là kẻ phản bội. Đúng như cái biệt danh, hắn là kẻ đã phản lại chính quê nhà của mình.
Vào năm , khi thế giới bắt đầu chiến tranh nhằm bảo đảm vật phẩm cho người chơi của họ, hắn nằm trong số những người chơi được chuyển đến Nhật Bản với những vật phẩm được bảo đảm bởi các người chơi Hàn Quốc.
Ngoài ra, hắn ta là một trong bốn người vượt qua mốc sở hữu vật phẩm trong Hội Phượng hoàng.
‘Tại thời điểm này, thằng khốn đó hẳn cũng đã thu nhập được kha khá rồi đây.'
Hắn cũng được biết đến như một người lắm tiền và vật phẩm trong số bốn thành viên cốt lõi của hội. Bắt đầu bằng nhiều loại hình hoạt động bất hợp pháp cũng như tham nhũng.
Woo Jin còn biết gã ta không những nhúng tay vào việc buôn bán xác chết quái vật và buôn lậu vũ khí, mà còn làm công việc dọn dẹp ma động bất hợp pháp cũng như buôn bán ma túy.
Theo một cách nào đó, hắn ta là một người đàn ông có năng lực tuyệt vời. Thật không dễ gì để làm việc và thực hiện nhiệm vụ giống một người chơi trong khi trong sâu thẳm thâm tâm, hắn là một tên tội phạm.
Không một ai từng nghi ngờ điều gì cho đến khi hắn phản bội cả đất nước. Gã là một người đàn ông, kẻ đã xây dựng một lớp vỏ bọc vô cùng hoàn mỹ.
'Có lẽ tại thời điểm này hắn đã có Chí Bảo 『 Thánh Kiếm 』’ ()
Sai lầm lớn nhất mà gã mắc phải trong quá khứ là sở hữu 『 Thánh Kiếm 』. Bởi nếu như vậy, hắn đã không bị truy lùng bởi Chó Săn.
Đây cũng là một trong những lý do chính mà Woo-jin gia nhập Phượng Hoàng Hội.
Hội Cứu Thế là dành cho anh hùng. Nếu có người chạm vào một thành viên của hội, ắt sẽ phải chịu sự trả thù mạnh mẽ của các thành viên khác. Ngược lại, Hội Phượng Hoàng tràn ngập rác rưởi.
Nó chứa đầy những tên tội phạm không thể thay đổi bản chất được nữa. Kim Woo Jin, một thợ săn tội phạm, biết rõ hơn bất cứ ai cách tận dụng lũ xấu xa đó.
Đó là lý do tại sao cậu chọn ma động này.
'Một khi mình tìm thấy xác của gã đàn ông tên Jeon Yoo-gyu, cái tên thuộc phe Park Yong-wan và đọc được ký ức của hắn ta, chắc có lẽ sẽ có được chút manh mối'
Đây là một cơ hội tốt để có được thông tin về tổ chức mà Park Yong-wan đã xây dựng trên đất Hàn Quốc.
Theo cách này, Woo-jin đã đến vị trí ma động thứ của mình, tọa lạc nơi Thành phố Chuncheon. Một thay đổi lớn về sự xuất hiện của cổng ma động là giá bất động sản.
Trong khu vực đô thị của Seoul và Gangnam nói riêng, giá nhà tăng vọt đến mức gần như không thể có được nó chỉ với tiền.
Mặt khác, giá nhà đất các khu vực khác ngoài tỉnh Gyeonggi cùng các thành phố phi đô thị thì trở nên vô giá trị. Ngay cả với sự gia tăng của người chơi, cùng sự xuất hiện của lính đánh thuê và dàn quân đội được triển khai, những khu vực có mật độ dân số thấp hơn đa phần dễ bị quái vật tấn công.
Tỉnh Gangwon cũng không khá hơn là bao.
Nằm trên vùng núi, địa hình hiểm trở khó khăn cho việc săn quái, các thành phố ở tỉnh Gangwon về cơ bản là những thị trấn ma. Thành phố Chuncheon, nơi Woo Jin đến, cũng không khác mấy.
Nơi đây từng được biết đến là nơi có món ức gà chất lượng nhất nước, thu hút vô số khách du lịch. Nhưng hiện tại, Chuncheon chỉ còn là một nơi hoang tàn, không còn ai đến để du lịch nữa.
Những người duy nhất có thể được nhìn thấy ở đây là binh lính, cảnh sát và lính đánh thuê cùng với súng đã lên nòng luôn chuẩn bị cho mọi cuộc tấn công từ ma thú.
Thậm chí cảnh khốn khổ hơn hết có thể nhìn thấy khi ta đến gần Công viên Điêu khắc Gongjicheon, điểm đến của Woo-jin.
' Cái cảm giác nơi này là nghĩa địa của người chơi mạnh mẽ thật.'
Một ngục tối nơi ba đội đã chết, một ma động thực sự bất khả đối với những thách thức, hiện đã trở thành công xưởng sản xuất quái vật.
Để thay đổi nơi đây, Woo Jin và đồng đội đã liều mạng chiến đấu. Cậu đã quen với những tình huống như thế này.
Tự hào mang lại bình yên cho thế giới này khiến Kim Woo Jin cảm thấy tuyệt vọng nhưng cao thượng.
'Chết tiệt mấy tên khốn đó.'
Kim Woo-jin nhăn mặt khi nhớ lại những ký ức ấy. Với khuôn mặt vặn vẹo, cậu bước ra khỏi xe. Ngay sau đó, một người đàn ông tiến về phía cậu và hỏi.
“Ngài là Kim Woo Jin, phải không? Tôi là Cho Min-gi, một thành viên đội hỗ trợ.”
Cho Min-gi, người trước mặt cậu nhìn như thể một tên lính đánh thuê hơn là một thành viên nhóm hỗ trợ. Anh cầm một khẩu súng trường tự động, mặc vest đen và đội mũ tai bèo.
Bằng chứng không thể phủ nhận nơi này đã trở nên thế nào.
Số lượng người chơi tăng lên khi ngày càng nhiều các cổng ma động xuất hiện. Tuy nhiên, số lượng nhân viên quản lý và giám sát các ngục tối lại bị hạn chế do thực tế là hầu hết người chơi chỉ nán lại trong một ma động trên một tầng. Họ cố gắng sống một cuộc đời ích kỷ và xa xỉ mà không muốn gặp bất kỳ nguy hiểm nào.
Nếu có đủ tài nguyên và nhân viên, chắc chắn nó sẽ được triển khai cho Gangnam trước. Ngay cả nhân viên của nhóm hỗ trợ của hội Phượng Hoàng cũng phải tự bảo vệ lấy bản thân.
“Mà nhân tiện, cậu thực sự đến một mình sao?”
Mặc dù thế, sự hiện diện của Woo-jin chả thể truyền cho anh được tý lửa nào. Chẳng mấy chốc, một tin đồn về cậu xuất hiện trong đầu Cho Min-gi sau khi anh kiểm tra chiếc xe của Woo-jin.
‘Mình đoán lời đồn là đúng. Thằng này là một thằng rác rưởi đã nẫng tay trên chính đồng đội của mình, thế nên không ai lại muốn cùng nhóm với một tên như hắn cả.’
Khi nhớ lại tin đồn ấy, Cho Min-gi tỏ vẻ khó chịu ra mặt. Thật sự rất thô lỗ.
Tuy nhiên, Kim Woo Jin lại là người chơi đến để chinh phục ma động mà người chơi khác đã từ bỏ. May thay, anh chưa bao giờ bị Woo-jin hỏi về việc tham gia cùng.
Píu píu píuuu!
Các thiết bị cảnh báo bắt đầu vang lên ồn ả, đèn cảnh báo màu đỏ rực liên tục chớp nháy.
“Quái vật!!”
“Lũ quái vật đang xông ra từ cổng!”
Phản ứng với tiếng ồn đến từ mọi nơi xung quanh anh. Cho Min-gi run sợ vì âm báo ấy.
'Hãy, trong lúc này, cùng nhau...'
Cho Min-gi không quên vai trò của mình.
“Cùng… cùng nhau chạy đến một nơi an toàn ngay lập tức.....”
Vai trò của đội hỗ trợ là giúp người chơi tiếp cận hầm ngục an toàn! Tất nhiên, hiện tại, Cho Min-gi cần đưa Woo-jin đến nơi an toàn. Đáp lại Cho Min-gi, Woo-jin chỉ nói một câu ngắn gọn.
“Súng.”
Kim Woo Jin yêu cầu khẩu súng trường tự động mà người nhân viên đang cầm.
“Ah, vâng!”
Cho Min-gi cuối cùng đã hiểu ra ý định của Woo-jin. Tuy nhiên, đã quá muộn để suy nghĩ.
Keuaa!
Những con quái vật đi ra khỏi cổng là bốn con Orc chạy về phía hai người.
“Ugh!!”
Cho Min-gi ném khẩu súng vào Woo-jin như thể anh đang bỏ rơi cậu, run sợ trước lũ Orc. Anh toang bỏ chạy ngay lập tức.
“Euag!”
Thật không may, chân anh vướng vào nhau làm anh ngã xuống. Khuôn mặt của Cho Min-gi lập tức trở nên xám xịt, mặt cắt không một miếng máu.
Kim Woo-jin, mặt khác, rất thoải mái và đang kiểm tra trạng thái khẩu súng mà người nhân viên đưa. Như thể cậu không có ý định chạy trốn.Mà, chả có lý do gì phải làm như vậy cả.
Clang!
Woo-jin sau kiểm tra tình trạng súng xong, bắt đầu khai hỏa vũ khí trong tay , nó thì tốt hơn nhiều so với các vũ khí như roi da, dao, độc dược và ma cốt binh của cậu.
Tạch!
Một phát súng đầu tiên.
Tạch!
Cậu bắn từng viên như thể chúng khoan thẳng vào bọn quái vật kia, không việc gì phải bắn liên thanh cả.
Tạch!
Cứ như thế, bốn tiếng súng vang lên.
Thud!
Sau bốn tiếng súng nổ, bốn con Orc chạy về phía Woo-jin ngã gục đất như thể chúng là bệnh nhân mắc chứng ngủ rũ.
Cậu nhắm khẩu súng quét qua khu vực xung quanh mình, một lần và xác nhận rằng không còn con Orc nào trước khi giao khẩu súng lại cho chủ sở hữu ban đầu.
“Tôi có thể hỏi anh một việc trước khi vào ma động không?”
"Vâng?"
Min-gi nhận lấy khẩu súng, hành động như thể linh hồn của anh đã bị chém làm đôi. Kim Woo Jin lấy chìa khóa xe ra khỏi túi rồi nói với anh.
“Xin vui lòng đổ đầy bình xăng bằng mọi cách. Tôi sẽ đánh giá cao hớn nếu anh có thể lau kín xe với một ít nước rửa kính chắn gió.”
.Thánh kiếm = Sain Sword