Tiêu Diệt Hoa Đào Của Đế Vương

chương 16

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lời quân y vừa nói ra vô cùng kinh hãi, một câu dịch bệnh thốt lên khiến sắc mặt mọi người xung quanh trở nên tái nhợt, dù Kính Lam trấn đang nắng xuân rực rỡ nhưng vô hình lại khiến người ta cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, ngày thường trong quân doanh đều có người dọn dẹp doanh trướng, uống cũng là từ nguồn nước sạch, thế nào lại đột nhiên xuất hiện dịch bệnh đây? Huống chi, chính vì phòng ngừa khả năng tình trạng này phát sinh, từ trước đến nay tất cả mọi người đều đem dược liệu dự phòng được phân phát đặt trong doanh trướng, khả năng lây nhiễm là cực kỳ thấp.

Đám người hoảng loạn một hồi, có mấy người quân sĩ vội vàng chạy tới chỗ mở yến tiệc bẩm báo, mà hai người quân y ở bên này, sắc mặt của người này so với người kia càng khó coi hơn, người quân y có chút trẻ tuổi hơn tiến lên xem xét một lần, nhíu mày suy tư: "Không nghiêm trọng lắm, chỉ là thời kỳ đầu, hẳn là có biện pháp trị liệu?"

"Nếu mà có biện pháp vậy còn gọi là bệnh dịch sao." Một lão quân y vuốt râu, xoay người phân phó vài người di tản những người đang vây xem, cũng cách ly nơi phát bệnh dịch. Bệnh dịch xuất hiện, tất nhiên không có ai có hứng thú vây xem, ban đầu không rời đi là vì quá mức giật mình mà thôi, hiện tại mấy vị quân y đã chuẩn đoán chính xác, người bên trong quân doanh gần như ngay lập tức lo lắng bàng hoàng.

Một khi dịch bệnh xuất hiện, Kính Lam trấn này hoàn toàn có khả năng sẽ bị phong tỏa, mà tất cả những người trong quân doanh cũng có thể bị loại trừ.

Tân Cửu bị đám người chen lấn suýt thì té ngã, bỗng một bàn tay từ phía sau đỡ lấy lưng nàng, Tân Cửu ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy sau lưng là một ám vệ mặc hắc y, khuôn mặt bịt kín nhìn không rõ, nắm cổ áo nàng như xách gà con nhảy lên không trung, cơ thể người này linh hoạt, mũi chân điểm lên cành liễu phi thân về phía bên trong quân doanh. Tân Cửu ở giữa không trung bị siết nghẹn cổ không thể mở miệng, trong lòng âm thầm rơi lệ, này, đại hiệp, ngươi dùng cách "xách" này thực sự có khoa học à!

Tân Cửu ho khan hai tiếng.

"Vinh Phi nương nương xin đắc tội, chủ tử lệnh thuộc hạ lập tức mang ngài trở về." Ám vệ liếc nàng một cái, túm lấy cổ áo chặt hơn.

Yết hầu Tân Cửu nghẹn lại, từ sau khi xuất cung cho đến bây giờ, hiện tại nghe thấy từ miệng người bên cạnh gọi "Vinh Phi nương nương", đột nhiên có loại cảm giác chua xót không nói nên lời, ngăn đao đỡ kiếm chặn hoa đào không nói, còn phải vì miếng cơm manh áo mà quỳ xuống đất, đây thực sự là cuộc sống của một cung phi mà người khác tha thiết mơ ước sao?

Hay chỉ có nàng là kẻ không may ngoại lệ?

Vĩnh Hi Đế ở nơi cách cửa doanh không xa, lúc ám vệ mang người tới thời gian không quá nửa chén trà nhỏ, Vĩnh Hi Đế bước ra khỏi màn trướng, vừa nhìn về phía Tân Cửu, sắc mặt lập tức phát lạnh: "Ai cho ngươi xách nàng tới, nên làm thế nào còn muốn trẫm dạy ngươi? Tự mình đi nhận phạt."

"Vâng." Ám vệ cung kính hành lễ, nội tâm bi ai mà im lặng, không xách tới thì làm thế nào? Nếu để hắn trực tiếp ôm người tới chỉ sợ sau đó nửa cái mạng cũng không còn, dục vọng chiếm hữu của Hoàng Thượng hắn đã sớm lĩnh hội rồi, hắn cũng không muốn đụng tới cái chuyện xúi quẩy này chút nào!

Vĩnh Hi Đế nắm cánh tay của Tân Cửu: "Miệng vết thương?"

"Đau." Tân Cửu gập cánh tay muốn rút về, bày dáng vẻ đáng thương. Làm ra vẻ đáng thương, ít nhất có thể gợi lên cảm giác áy náy của Vĩnh Hi Đế, nếu không thì bị thương chẳng phải là vô ích hay sao.

Vĩnh Hi Đế thuận tay dìu nàng đi vào chủ trướng, giật vai áo xuống để lộ nửa bả vai trắng nõn, trên miếng băng vải trắng tinh đã lờ mờ thấm ít máu, Vĩnh Hi Đế để nàng dựa vào lồng ngực, thuần thục lấy hòm thuốc ra để thay thuốc mới, xúc cảm lạnh lẽo trên da thịt cũng làm cho vẻ mặt Tân Cửu dễ chịu hơn chút.

Tuy hiện giờ vẫn sáng ngày, thế nhưng ngồi trong lều trại lại có vẻ mờ ảo.

Vĩnh Hi Đế khẽ ngửi hương thơm tỏa ra từ người Tân Cửu, trong lòng trỗi dậy một nỗi rung động khó nói, nữ nhân hậu cung hắn thấy đã nhiều, mấy trăm vị phi tần của Tiên đế, người này so với người kia đều mang lòng dạ độc ác, xinh đẹp có, yếu ớt có, bề ngoài thanh khiết thoạt nhìn tuy đẹp, nhưng bên trong lại cực kỳ dơ bẩn, thân ở trong thâm cung, nếu không phải hắn có mạng lớn, chỉ e lúc này đã trở thành một đống xương trắng. Nhưng người trong ngực này lại không giống bọn họ, rất không giống.

Thế nhưng không giống ở đâu, hắn lại không muốn nghĩ tới, bởi vì nó căn bản không quan trọng.

Yêu thích một người còn cần có nguyên nhân, có lẽ thuần túy chỉ là tính cách chú trọng tới những gì nổi trội ở bề ngoài mà thôi? Ngón tay Vĩnh Hi Đế từ bả vai nàng trượt xuống, lướt qua ngực, rồi sau đó đi dần về phía dưới bụng.

Tân Cửu thoát khỏi dòng suy nghĩ, một phát bắt được tay của hắn, cố gắng mỉm cười: "Hoàng Thượng, vừa rồi nô tì ở cửa doanh trại thấy có một người đột phát bệnh dịch, liệu có ảnh hưởng gì tới kế hoạch hay không?"

"Bệnh dịch?" Vĩnh Hi Đế ngừng lại động tác, hai mắt nhắm lại.

Đoán chừng yến hội kết thúc sớm cũng là bởi vì vấn đề dịch bệnh, khó trách tại sao hắn lại cảm thấy thần sắc Vương phó tướng có chút không ổn, sợ là người này vừa nghe thấy trong doanh trại xảy ra vấn đề, cảm thấy không giữ được thể diện mới tìm một cái cớ để khuyên nhủ hắn trở về, chẳng qua thứ này chỉ cần sơ sẩy là có thể lây lan đến toàn bộ thôn trấn, căn bản không thể qua loa.

Huống chi...từ lúc hắn đến đây đã từng quan sát hoàn cảnh xung quanh, nơi này mặc dù không phải non xanh nước biếc nhưng thực sự rất sạch sẽ, nếu có người mắc bệnh dịch, e là chuyện không đơn giản như vậy. Nhưng nếu có người cố ý gây ra, chỉ sợ rằng nếu muốn ngăn chặn cũng không có khả năng phòng tránh độc dịch lan tràn mất kiểm soát.

Đối với những chuyện này, có thể Vương phó tướng không rõ, Tân Cửu không hiểu, nhưng Vĩnh Hi Đế lại có thể trong một thoáng đã nghĩ đến điểm quan trọng như trên. Hắn trải qua âm mưu dương mưu nhiều không kể xiết, thậm chí trong chốc lát đã đoán được chuyện có liên quan đến người Nam Cương, có điều, mặc dù đoán được, nhưng cũng hơi muộn rồi.

Giữa hai đầu mày, Vĩnh Hi Đế đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm.

Tân Cửu chỉ cảm thấy mất lực chống đỡ ở phía sau, cả hai không có chút ưu nhã ngã lên giường. Vĩnh Hi Đế che giấu cảm giác đau đớn trong đầu, trong lòng hơi hoảng sợ, sau đó là giật mình, bên môi cũng không giấu được mà nở nụ cười cay đắng: "Quả đúng là báo ứng không sai."

"Hoàng Thượng, ngươi...làm sao vậy?" Tân Cửu bị Vĩnh Hi Đế quấn lấy ngã xuống giường, rất không thoải mái khẽ động cơ thể, có chút kinh nghi bất định...Cái gì mà báo ứng không sai? Lượng tin tức hơi lớn a.

Kinh nghi bất định (惊疑不定): ngạc nhiên nghi ngờ.

Vĩnh Hi Đế buông tay ra, hơi thở lộ vẻ yếu ớt: "Ngươi có từng cảm thấy đau đầu mất sức không?"

"...Chưa từng." Tân Cửu nháy mắt mấy cái, từ trong lồng ngực của hắn giãy giụa ngồi dậy, mượn ánh nắng lờ mờ từ bên ngoài màn trướng xem xét tình trạng của người trên giường, bàn tay nhỏ bé mát lạnh sờ lên cái trán nóng hổi của hắn, líu lưỡi nói: "Hoàng Thượng làm sao mà đột nhiên sinh bệnh rồi?" Không phải mới rồi vẫn còn tốt sao?

Vĩnh Hi Đế không nói gì, đôi mắt vẫn nhìn nàng, lẳng lặng nói: "Khó trách...ngày đó ở trong lâm viên ngươi và trẫm đồng thời trúng oanh độ hương, nhưng chỉ mình trẫm có phản ứng, còn ngươi không biết gì, trước kia trẫm còn hoài nghi ngươi có giải dược, nhưng hôm nay mới hiểu được, cơ thể của ngươi hẳn là thể chất miễn nhiễm với độc."

"Thì ra Hoàng Thượng luôn hoài nghi nô tì..." Tân Cửu bày vẻ cầm khăn gạt lệ. Chiêu này của nàng chính là học được từ Lâm di nương của Tĩnh Khang Hầu, chỉ là vẫn không học được tinh túy trong đó, vậy nên thoạt nhìn vẫn trông giống một con thỏ ngốc nghếch.

Vĩnh Hi Đế tất nhiên biết rõ nàng đang giả vờ khóc, trước kia mỗi lần nàng vờ khóc đều rất giả dối, hiện giờ cũng vậy, chỉ là giờ phút này từ trong nội tâm hắn lại cảm thấy như có một tảng đá chắn ngang, ngay cả hô hấp cũng có chút không thông, hắn lau khóe mắt Tân Cửu, cảm thấy một chút không cam lòng, cũng có chút không nỡ, cuối cùng thở dài một tiếng: "Trẫm lệnh Linh Yêu đưa ngươi trở về Tĩnh Khang Hầu phủ, ngươi đi đi."

"Vì sao?" Tân Cửu giật mình.

"Trẫm sợ là đã nhiễm phải dịch bệnh, hẳn là người Nam Cương e sợ trẫm, sai người làm ô nhiễm vùng thượng du nguồn nước của Kính Lam trấn, thế nên nước uống của toàn bộ quân doanh đều có thể truyền bệnh dịch lên mọi người." Sắc mặt Vĩnh Hi Đế nhàn nhạt, biểu tình khó đoán, đối mặt với chuyện sinh tử, rất ít người có thể lạnh nhạt như thế, huống chi là một Đế Vương.

Tân Cửu cúi đầu khẽ khàng, nắm chặt tay của hắn, đứng dậy vén mành trướng lên.

Vĩnh Hi Đế không trông theo bóng lưng của nàng, hai mắt nhắm lại chậm rãi vận chuyển nội lực, loại trừ đi một ít hàn khí trong cơ thể, nhưng độc dịch vẫn như trước có khả năng tiến vào lục phủ ngũ tạng, mặc dù nội lực có thể kéo dài một chút thời gian, nhưng lại không thể điều trị tận gốc. Bởi vì đây là bệnh dịch, mặc dù hậu quả hủy diệt giống như...độc, nhưng "lại không phải là độc.

Tân Cửu đi ra ngoài trướng, hai tay gộp lại làm loa, hướng về phía không trung không một bóng người gọi nhỏ: "Ta biết ngươi ở đang ở đây, xin mời ra đây một chút."

Một bóng người màu đen lập tức xuất hiện trên đỉnh cây liễu ở phía trước, cả người mặc hắc y, mặt che kín, đúng là cách ăn mặc của ám vệ, giọng nói có chút khàn khàn, nhưng cũng rất quen thuộc: "Chuyện gì?"

Hai mắt Tân Cửu sáng ngời, vội vàng tiến lên hai bước: "Nữ hiệp, là ngươi!" Vốn dĩ nàng đã cảm thấy vào đêm Vĩnh Hi Đế đăng cơ, nữ tặc đưa nàng ra khỏi hoàng cung mặc trang phục so với ám vệ tuy có chút khác nhưng là cùng một loại, thì ra nữ tặc cũng là một thành viên ám vệ, vậy thì người tặng thuốc kia...cũng là ông chủ của nữ tặc, chẳng phải là Vĩnh Hi Đế sao? Tư duy của Tân Cửu như được khai sáng.

"..." Linh Yêu nhíu mày, nàng ta đương nhiên biết rõ người đứng bên dưới là ai, chính là người nói nàng ta đến trộm quốc khố đấy, là kẻ vô cùng nguy hiểm cực kỳ khó đối phó, nghĩ xong, nàng ta lạnh mặt hỏi lại lần nữa: "Chuyện gì?"

"Nữ hiệp, xin hãy truyền lời đến người của Kính Lam trấn, nước giếng đã bị người khác vứt vật bẩn xuống dưới, không thể uống được nữa, nếu muốn dùng nguồn nước thì phải dùng nước ở vùng thượng du, nếu không người mắc phải dịch bệnh sẽ ngày càng nhiều." Tân Cửu nói xong thì trở vào chủ trướng lần nữa, về phần Vĩnh Hi Đế mắc phải dịch bệnh, cũng không cần ám vệ đến giải quyết.

"Được." Giọng nói của Linh Yêu truyền tới, vào lúc Tân Cửu quay lại, chỉ thấy cành liễu chỗ nàng ta vừa đứng có chút lay động, người cũng không còn ở đó.

Trong trường vẫn yên tĩnh như trước.

"Sao ngươi lại trở về rồi."

Vĩnh Hi Đế không nghĩ tới Tân Cửu chân trước vừa đi chân sau đã quay lại, hắn nằm ở trên giường, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn nàng, vẻ mặt vốn dĩ nặng nề lại tăng thêm chút tinh thần.

"Mới rồi là mượn danh Hoàng Thượng đề xuất vài câu để xoa dịu người trong trấn, căn dặn người dưới xong tất nhiên là phải trở về rồi." Tân Cửu đi tới ngồi ở bên giường, lấy khăn cho Vĩnh Hi Đế lau mồ hôi, đột nhiên vô cùng hào hứng nói: "Hoàng Thượng, nô tì cũng coi như biết một chút y thuật, dịch bệnh vẫn chưa có phương thuốc phòng tránh, không bằng cứ để cho nô tì xem thử đi."

Tiểu mỹ nhân ở bên cạnh hai mắt sáng trong, nét cười bên môi ôn hòa như gió xuân, Vĩnh Hi Đế nhìn thấy mà gần như ngây dại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio