Lão thái y dường như bởi vì y thuật của mình không thể giúp Hoàng Thượng giải độc mà hổ thẹn trong lòng, thở dài đeo hòm thuốc đi ra ngoài. Này vừa vào hoàng cung, đủ loại chứng bệnh gì đó cũng đều xuất hiện, mấy thứ kỳ độc quái độc của Tiên Đế hồi ấy là do đám cung phi tử từ nơi khỉ ho cò gáy moi ra được, thậm chí còn có loại độc tương sinh tương khắc, cũng may đều là cung phi trúng độc, nhưng đến Hoàng Đế hiện tại, ngay cả cổ độc Tây Cương tuyệt tích đã lâu cũng xuất hiện.
Ni mã, có còn để cho lão già ông sống hay không chớ.
Nếu không phải thần kinh của ông khá là mạnh mẽ, sợ là cả đời này phải nhận đả kích quá lớn.
Ni mã (尼玛): từ chửi thề.
...
Trong phòng, nhiệt độ có chút thấp.
Tiểu cô nương cúi thấp đầu, nhìn qua đối với cổ độc rất là lo lắng, cũng tỏ ra rất là an tĩnh. Vĩnh Hi đế để nàng ngồi ở trên chân mình, nhấc tay lên ôm người vào lòng, không kiềm được lại hôn hôn lên đỉnh đầu nàng, thầm nghĩ cho dù Tây Cương cổ độc này thực sự khiến hắn đau đớn khó chịu, cũng tuyệt đối không cản trở được hắn sủng ái nữ nhân của mình.
"Không sao." Vĩnh Hi đế nắn nắn bàn tay nhỏ bé của nàng, an ủi: "Sở học châm pháp của nàng không phải vạn năng, không trị hết cổ độc cũng không sao, Cửu nhi của trẫm...đã rất lợi hại rồi."
Tân Cửu dịch người một chút, một cái tay khác giơ ra giữ chặt sau lưng, mặc dù có lớp vải màu đen che chắn, nhưng nơi đó vẫn gồ lên, chính là giống một cái lều nhỏ, Tân Cửu di chuyển mông nhỏ, liền cầm cánh tay hắn ra sức cắn một cái, sau đó lấy ngón tay chọt rồi chọt ở ngực hắn, miệng nói từng chữ một: "Không nghe thái y nói sao, trước khi tìm được Miêu nữ hạ cổ thì không thể hành phòng."
Vĩnh Hi đế kéo kéo cổ áo của nàng, chúi đầu vào ngực nàng gặm cắn da thịt mềm mại, trong giọng nói lạnh lùng kèm theo chút bất mãn và không biết làm sao: "Vậy hài tử của chúng ta chẳng phải là xa xôi vô vọng sao?"
Thần sắc Tân Cửu tối tăm, sờ sờ phát quan của Vĩnh Hi đế, sợi tóc đen nhánh mang cảm giác như tơ lụa, mềm mại sáng bóng, lúc nàng lấy tay sờ lên đều có chút không nỡ buông tay. Trên thực tế, nếu như nàng hoàn thành nhiệm vụ sau lựa chọn muốn rời khỏi, vậy thì nàng cũng không muốn có hài tử. Bất quá lúc này...hoặc giả có thể trước khích Vĩnh Hi đế đi Tây Cương một chuyến: "Nếu như Miêu nữ kia tự vẫn, chàng không giải được cổ, chúng ta cũng không thể có hài tử..."
Vĩnh Hi đế vừa nghe lời ấy, vậy nhưng lại nhớ đến chuyện khác.
Hắn ngược lại không sợ cái gì mà đau đớn khó chịu, chẳng qua là trong cơ thể hắn có cổ độc, nếu như bất chấp cùng Tân Cửu hành phòng, có phải sẽ có ảnh hưởng với cơ thể nàng hay không? Mặc dù hắn cũng từng mơ hồ biết Tân Cửu dường như có thể chất bách độc bất xâm, nhưng hắn đồng thời cũng biết, bất cứ chuyện gì đều không thể kết luận quá sớm... Giống như ngân châm trong tay Tân Cửu đã không trị được hết cổ độc vậy.
Chuyện không nắm chắc không thể làm.
Nhất là chuyện liên quan đến tức phụ.
Lúc này, Vĩnh Hi đế rốt cuộc ý thức được tính nghiệm trọng của sự việc.
Hắn cau mày mím môi, đường cong trên mặt cũng dần dần cương lạnh: "Người Nam Cương, nghĩ đến hẳn là bộ hạ cũ còn sót lại của hoàng thất Nam Cương, bởi vì nàng ta mà hoàng nhi của trẫm đến muộn vài ngày, một khi tìm được ả Miêu nữ đáng chết kia, trẫm nhất định phải đem nàng ta nghiền xương thành tro."
Chấp niệm của Vĩnh Hi đế đối với hài tử khiến Tân Cửu kiềm không được mà líu lưỡi, nghĩ tới nghĩ lui, nàng lại hơi ngượng ngùng trong lòng.
Nếu như hắn biết mình vẫn luôn ngừa thai, có phải cũng muốn đem nàng nghiền xương thành tro hay không? Nghĩ tới nếu không phải vậy, chắc cũng không sai biệt lắm muốn đem nàng nhai nuốt vào bụng đi.
❀❀❀❀❀❀
Hoàng Đế giả lần thứ hai sau khi bị bắt vốn nghĩ rằng mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng Hoàng Đế hiện tại hiển nhiên có đường về não khác biệt với Hoàng Đế các triều đại khác, đợi sau khi nghe được Vĩnh Hi đế muốn hắn làm chuyện gì, Hoàng Đế giả thậm chí còn cho rằng lỗ tai của mình rớt mất rồi.
đường về não (大脑回路): là từ ngữ mạng chỉ hành vi, dòng chuyển của não có vấn đề, phản ứng chậm chạp.
"Ngươi...ngươi, cái gì? Ngươi muốn ta tiếp tục làm Hoàng Đế?" Đáng thương cho con trai Thành vương, nửa đời ngây ngô dại dột không làm rõ thân phận của mình đã theo chân Bách Hoa hội làm mưa làm gió, nửa đời sau biết được thân phận thê thảm của bản thân, khi đang chờ bị Hoàng Đế xử tử thì đột nhiên vị Hoàng Đế này nói miễn tội cũng như để hắn tiếp tục giả làm Hoàng Đế lần nữa.
Chính là giống như một diễn viên chuyên nghiệp: Ngươi có chuyện muốn xuất cung một chuyến, ta giúp ngươi diễn nhân vật Hoàng Đế, chờ ngươi trở lại ta lại đem vị trí này trả cho ngươi.
Rất hiển nhiên, bất luận là tướng mạo có vẻ tương tự hay là diễn kỹ cao siêu kia rõ ràng đã từng có nghiên cứu về Vĩnh Hi đế, con trai của Thành vương cũng đã vượt qua kiểm tra, bởi vì trước đó hắn không chỉ lừa được các đại thần trên triều đường, thậm chí ngay cả hậu cung phi tử cũng có thể bị hắn gạt đến mức cho rằng - hắn chính là Hoàng Đế thật.
Vĩnh Hi đế rất là vui mừng lúc tìm ra con trai Thành vương từ trong Bách Hoa các, trước đó không có lấy kiếm đâm chết Hoàng Đế giả này, nếu không lúc này chính mình đi Nam Cương, chỉ e triều đình lại không có người trấn giữ. Mà đối với con trai Thành vương kẻ giả trang mình, Vĩnh Hi đế cũng không yên tâm. Có ám vệ ở một bên theo dõi, trên triều đình đại đa số cũng đều là người của mình, Hoàng Đế giả nhất định không dám làm ra cái thiêu thân gì.
Ninh gia và Tiêu gia lúc này đã gần suy thoái, ước chừng đang chuẩn bị đánh một trận cuối cùng.
Vĩnh Hi đế trực tiếp giao chuyện này cho Tần Chính Ca, chưởng viện học sĩ do hắn thân phong này bên ngoài là người có học phong độ nhẹ nhàng văn chất lịch sự, thực tế lại là người nắm giữ toàn bộ phận giám sát thế lực, vừa vặn dùng để giám thị động tĩnh của Ninh gia và Tiêu gia, một khi hai người này muốn tạo phản, lúc đó đem đến cho bọn hắn chính là tai hoạ ngập đầu.
Chưa bao giờ đánh khi không nắm chắc trượng, đây là tín điều mà Vĩnh Hi đế luôn chinh chiến sa trường tin tưởng, dùng trên triều đình cũng thích hợp.
Đến khi Vĩnh Hi đế hoàn toàn an bài thỏa đáng, đã là chuyện của ba ngày sau đó.
Tân Cửu tạm biệt hoàng cung không ở được bao lâu, theo Vĩnh Hi đế gấp rút lên đường đến Nam Cương bằng đường tắt, trên xe ngựa Tân Cửu yên lặng xem hết đoạn phim sau khi đươc tóm tắt, nói chung đối với Miêu trại của Nam Cương có chút ấn tượng.
Miêu trại không giống với hoàng cung, so với hoàng thất Nam Cương, Miêu trại vốn là thánh địa Nam Cương thờ phụng, nhưng càng giống như một nhóm dân chúng bình thường vậy. Bọn họ ở trong nhà cỏ tranh, ngày thường cũng đa phần là lo chuyện nhà chuyện cửa, chẳng qua duy chỉ có một chút khác biệt đó chính là rắn trong Miêu trại đặc biệt nhiều, sâu cũng đặc biệt nhiều. Ngày qua ngày luôn có tiếng đào đất sột sột soạt soạt hoặc là động tĩnh của vật gì đó chuồn lủi trong bụi cỏ.
Nhìn qua vô cùng nguy hiểm.
Nếu như có người không quen thuộc địa hình tiến vào Miêu trại, chỉ e lập tức sẽ bị trúng độc đến không ra hình người.
Nhớ tới trước khi làn sương xanh xuất hiện là âm thanh tê tê ở trong đầu, sau khi xem xong đoạn phim, hiện tại Tân Cửu có thể lập tức kết luận đó là tiếng kêu của rắn cất giấu trên người Miêu nữ. Tóm lại, ả Miêu nữ này xem ra không có bị mất trí quá mức, hoặc là ả ta sợ để lộ bản thân, hoặc chỉ là đơn thuần không nghĩ đến hại tính mạng người khác, cũng may ả ta không thả rắn ra lúc mọi người bị mất sức, nếu không đến lúc đó nhóm người Vĩnh Hi đế có thể trở về hoàng cung được hay không cũng thực sự khó mà nói, chỉ e kết quả sau cùng chính là tiếp tục đấu với Bách Hoa các đến ngươi chết ta sống.
Tân Cửu xem tới xem lui đoạn phim, sau khi đến được Kính Lam trấn, nàng mới bị Vĩnh Hi đế ôm ra khỏi xe ngựa. Hai người lại là trụ tại cùng gian khách điếm đó, lần trước Tân Cửu ở chỗ khách điếm này bị thương, vết thương ở trên bả vai, Tiêu Họa Tình kia ra tay quá độc, đến bây giờ bả vai dường như vẫn còn đau âm ỷ.
Vĩnh Hi đế nhìn nàng sờ bả vai như có điều suy nghĩ, tất nhiên biết nàng đang suy nghĩ điều gì...Nghĩ đến, hắn cũng là sau ngày đó mới thực sự bắt đầu động tâm.
Đinh! Độ hảo cảm của nhân vật mục tiêu +
Tân Cửu kinh ngạc nhìn hắn một cái, chẳng lẽ thăm lại chốn xưa còn có thể gia tăng độ hảo cảm?
Cái này dễ thôi...Tân Cửu ung dung thản nhiên nghĩ lại nghĩ, trực tiếp cùng ông chủ yêu cầu căn phòng lúc trước, nắm lấy tay áo Vĩnh Hi đế kéo lên trên lầu. Vĩnh Hi đế không hiểu cho nên đạp bậc thang đi theo lên lầu, đẩy cửa của gian phòng trước kia, chiếc đèn hình hoa sen lớn trong suốt treo giữa không trung, rung động rung động...
Tân Cửu thậm chí cho rằng bản thân trong nháy mắt đã trở lại thời hiện đại.
Đồ vật mang đậm hơi thở hiện đại này là từ nơi nào xuất hiện đây!
Sao lại luôn có cảm giác cái thế giới này mỗi giờ mỗi khắc đều đang đổi mới...
Thấy Tân Cửu chăm chú nhìn đèn hoa sen tới lui, Vĩnh Hi đế cho rằng nàng đối với vật này rất là hiếu kỳ, vì vậy liền nhẹ nhàng nói: "Đây là thủy tinh chế phẩm, vật dụng quá đơn giản, nhìn đẹp mắt nhưng không tinh thuần. Cửu nhi nếu yêu thích loại phẩm sức này, sau khi trở về cung trẫm sẽ đem kim cương mà Ba Tư tiến cống ở trong nội khố đưa cho nàng." So với kim cương, thủy tinh đúng là quá rẻ mạt, Tân Cửu tất nhiên biết, chẳng qua...Trọng điểm căn bản không phải là cái này a.
Tân Cửu bị cổ nhân phổ cập một ít tri thức hiện đại, luôn cảm thấy có chút thần kỳ. Rõ ràng lần trước đến Kính Lam trấn vẫn chưa có đèn hoa sen thủy tinh, làm sao mà lần thứ hai đến đây đã thần tốc xuất hiện chứ? Thời đại phát triển cùng với tân tiến cũng quá nhanh đi? Hơn nữa Vĩnh Hi đế xem ra dường như cũng đối với thứ "thủy tinh" này rất hiểu biết.
"Hệ thống, có phải xuất hiện bug chỗ nào rồi không?"
Đinh! Hệ thống kiểm tra, tất cả đều bình thường.
Tân Cửu: "Luôn cảm thấy có vẻ như không đúng chỗ nào."
[Thỉnh Ký Chủ không nên hoài chỉ số thông minh của hệ thống, loại vật bug này đối với hệ thống mà nói thuộc về tỷ lệ một phần của một trăm triệu.]
Thấy hệ thống biện hộ cho chỉ số thông minh của mình, Tân Cửu xoắn xuýt chấp nhận thời đại biến hóa, đồng thời cũng quên mất phải cùng Vĩnh Hi đế nhớ lại nơi cũ để kiếm độ hảo cảm.
Chờ đến tối khi nằm ở trên giường, Tân Cửu cởi áo khoác ở trên giường lăn một vòng, đó là một giường nệm vô cùng mềm mại, thậm chí...bên dưới cái nệm lại có tính đàn hồi?! Tân Cửu vểnh mông úp sấp trên giường tìm kiếm, rốt cuộc ở vài chỗ mò được sự tồn tại của lò xo, trong chớp mắt, Tân Cửu cảm thấy bản thân thực giống như chẳng biết chút gì.