Vĩnh Hi đế thần thần bí bí nói một câu khiến cho Tân Cửu xuyên không trước đó đoán được tình cảnh tương tự.
"Không phải lão già? Chẳng lẽ là dịch dung?" Tân Cửu nổi lên hứng thú trong lòng, cặp mắt thẳng tắp nhìn chằm chặp bóng người phía trước - trên da mặt, nếp nhăn chồng chất, gương mặt già nua hốc rãnh nhấp nhô hoàn toàn giống với những ông lão khác như đúc, Tân Cửu nhìn xung quanh, nhưng cũng không nhìn ra dấu vết dịch dung chút nào.
Vĩnh Hi đế vỗ vỗ đầu nàng, thuận tiện vuốt ve sợi tóc của nàng, trong giọng nói mang theo chút ngạc nhiên: "Nàng ngược lại thông minh, còn biết dịch dung."
Tân Cửu híp mắt cười một tiếng, cũng không đáp lời. Chẳng lẽ nói cho hắn, tự xem phim trên TV với tiểu thuyết đã thấy nhiều rồi? Xuyên qua rồi, chớ nói chẳng qua là thuật dịch dung hay mặt nạ da người gì đó, cho dù thật sự thấy được biến thân thuật trong truyền thuyết nàng cũng sẽ không bị dọa, nhiều nhất cũng chỉ là kinh ngạc một hồi mà thôi.
"Hắn dịch dung thành hình dáng của một ách phu, làm người tham quan rừng núi hôn mê, còn bỏ lại chúng ta mà về trại một mình, có thể là sợ Miêu trại bị người ngoại giới phát hiện...Nghĩ đến rốt cuộc cũng không phải là kẻ xấu tâm, chẳng qua là không hy vọng cuộc sống bình yên của mình bị quấy rầy mà thôi." Tân Cửu suy nghĩ một chút, cảm thấy bản thân có chút hiểu cách làm của ách phu.
Nếu như có người mơ ước quê hương của mình, hơn nữa còn mưu toan phá hỏng hoàn cảnh sinh hoạt chung quanh mình, sợ rằng nàng cũng sẽ làm như cách của ách phu kia.
Vĩnh Hi đế "ừ" một tiếng, cũng nghĩ đến một điểm này, chẳng qua khác với Tân Cửu chính là, hắn luôn cảm giác mình càng đến gần ách phu, tốc độ lưu thông máu trong cơ thể luôn bộc phát tăng nhanh. Mà hiện tượng lần này quả thực tựa như bị người kia dẫn dắt, dường như chỉ cần vừa nhìn thấy đối phương, hắn sẽ có loại cảm giác xung động.
Chuyện này rất kỳ lạ, cho nên hắn đối với một thân phận khác của ách phu có chút hoài nghi.
Trước đó, người này phóng khói mê xem ra chắc không chỉ là vì Miêu trại.
Ngoài ra, cổ độc trên người mình nhất định cũng có liên quan đến ông ta.
Mi tâm hắn không kiềm được nhăn một cái, vận nội công tung người bay lên đuổi theo đến bên trong trại. Sau lưng, hoa lá bị đạp dưới chân hắn chỉ khẽ khàng lay động, một chút tiếng vang cũng chưa từng phát ra.
Nam Cương thay đổi rất nhiều, hai ngày này đều là sáng sớm mưa rơi, buổi trưa nhiều mây, hôm nay tất nhiên cũng sẽ không ngoại lệ, lúc này bầu trời bị bao trùm bởi một đám mây đen khổng lồ, không để lộ một tia sáng nào. Ách phu đạp giày vải màu xám đậm lên bãi cỏ từng bước từng bước, những hạt sương đọng trên đầu ngọn cỏ theo từng nhịp bước dưới chân hắn mà rung động, cong xuống mặt đất. Cỏ ở Miêu trại khác biệt với nơi khác, cho dù là loại cỏ thông thường ở chỗ này khi mọc ra cũng là xanh phát lam.
Thường những người có kinh nghiệm giang hồ thấy trên lưỡi kiếm hoặc trên lưỡi đao thấy phản chiếu màu xanh lam, chắc chắn sẽ biết trên đó có kịch độc tồn tại.
Mà suy ra có thể thấy được, đất ở nơi này đều có độc.
Không hổ là Miêu trại truyền thừa mấy trăm năm ở Nam Cương.
Ách phu vốn bị còng lưng nay ưỡn thẳng người, đi thẳng đến phía đông bên trong trại. Nhà ở Miêu trại phân bố vô cùng hỗn loạn, từ trên cao nhìn xuống thất linh bát lạc không ra hình dáng, nhưng lại tựa như mê cung, nếu không phải có ách phu dẫn đường phía trước, e rằng Vĩnh Hi đế và Tân Cửu nếu muốn thăm dò địa hình còn phải phí một hồi công sức thật lớn.
Giày vải màu xám dính phải sương, có chút ẩm ướt.
Ách phu đi vào một tòa trúc lâu, từ bên ngoài cửa sổ nhìn vào trong có thể thấy bóng dáng hắn bước theo cầu thang lên lầu hai, đoạn trúc kẽo kẹt khẽ vang, bên trong cửa sổ trúc thoáng cái đã được châm đèn cầy. Ánh nến đung đưa, ở bên ngoài mờ tối nhìn vào chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy có bóng người lay động, dường như đang thay quần áo. Bởi vì bên trong cửa sổ trúc còn cách một tấm rèm nhẹ mỏng, hai người Tân Cửu cách ở xa cũng không nhìn rõ.
Bất quá, cũng may là không nhìn rõ.
Vĩnh Hi đế mặt không biểu tình nhìn Tân Cửu một cái, có chút vui vẻ mà nghĩ như vậy.
Sau nửa giờ, đèn cầy ở lầu hai tắt đi, ánh nến sắc xanh lập lòe hai cái "phụt" một tiếng mới tắt hẳn, thay đi đôi giày vải màu xám, thiếu nữ chân đạp guốc mộc "cộp cộp cộp" đi xuống lầu, sắc trời tối mờ, ánh vào mắt là mái tóc đen như mực so với mây đen còn thuần sắc hơn, xõa xuống như thác chạm đến bắp chân, trên người thiếu nữ mặc xiêm áo thuần trắng, thời điểm xoay người lại, một gương mặt nhỏ nhắn có đầy đủ đặc điểm của người Nam Cương, da thịt trắng nõn như kiều sinh quán dưỡng, chân mày lá liễu mắt phượng hoàng, bờ môi anh đào nhỏ nhắn, minh mâu hạo xỉ.
kiều sinh quán dưỡng (娇生惯养): giải nghĩ "kiều - sủng ái", "quán - nuông chiều". Tức là từ nhỏ đã được yêu thương chiều chuộng. Mang hàm nghĩ xấu. Theo BaikeBaidu.
minh mâu hạo xỉ (明眸皓齿): ý là đôi mắt sáng ngời, hàm răng trắng sạch, hình dung nữ tử có dung mạo xinh đẹp. Theo BaikeBaidu.
Trừ vóc dáng không cao ra, còn lại không có chút gì gọi là phẩm chất mỹ nữ không phù hợp.
Mà gương mặt này hiển nhiên cũng rất quen thuộc, cùng với gương mặt trong đoạn phim về đóa "Tình hoa" thứ tám mà hệ thống đưa ra có tỷ lệ thế nhưng rất cao.
Tân Cửu kinh ngạc ngây người, trong khi đại não vẫn chưa hoàn toàn tiếp thu chuyện một lão già trong nháy mắt biến thành mỹ nữ, bên này đã trực tiếp nghiêng đầu, hận hận nhéo thịt mềm bên hông của nam nhân ở bên cạnh một cái.
"...Sao vậy?" Vĩnh Hi đế kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, lúc thấy biểu tình trên mặt nàng đầy vẻ "Ngươi nhìn xem đó chính là tình nhân bé nhỏ nhà ngươi", trên mặt khẽ cười.
Tân Cửu cắn răng nghiến lợi, nhịn rồi nhẫn, cuối cùng than thở một tiếng uể oải ngã lên người hắn, bắt lấy chéo áo của hắn, thần sắc mệt mỏi nói: "Không có gì, chính là cảm thấy nàng ta rất khả nghi mà thôi."
"..."
Vĩnh Hi đế cổ họng giật giật, cúi đầu xuống, chính xác hôn lên đôi môi của nàng, xúc cảm thơm thơm mềm mềm khiến cho nam nhân đã cấm dục nhiều ngày khô nóng cả người, trong miệng trong cổ họng cũng khô khốc như lửa cháy, hận không thể cầm một bầu nước lạnh tưới lên đầu. Ngay cả rầm rì tức giận cũng khả ái như vậy.... Trước kia luôn cảm thấy những hình dung của Tân Cửu về Phượng Hoàng nên đặt lên người nàng mới phải, trong lòng hắn nghĩ vậy, môi ấn xuống không lưu tình, trực tiếp hôn lên mặt lên môi nàng đến đỏ hồng.
Đôi môi căng mọng trước mắt bị hôn mút có hơi sung, phía trên mọng nước ướt át, tất cả đều là dấu vết mà hắn lưu lại vừa rồi.
Vĩnh Hi đế banh mặt, eo căng lên, hạ thân cương cứng lại đau.
Nếu không phải thời điểm lúc này không thích hợp...địa điểm cũng không đúng, hắn nhất định đem nàng toàn bộ nuốt vào bụng.
"Nàng ta ra rồi."
Tân Cửu đẩy lồng ngực đang dính chặt trên người mình ra, không để ý tới sắc mặt đang biến đen của Vĩnh Hi đế, chỉ tay về phía thân ảnh yểu điệu xách giỏ mộc ở trên đường nói: "Còn không mau đuổi theo." Mặc dù nàng biết người phía trước này chắc chắn chính là Miêu nữ Tang Hoa, nhưng thực tế trước mắt lại không có chứng cứ xác thực, nàng cũng không thể cứ như vậy mà trực tiếp kết luận.
...
Đối với Tang Hoa mà nói, thân là công chúa từ nhỏ đã sinh sống ở Miêu trại, nàng ta đối với hoàng thất Nam Cương cũng không có tình cảm quá nhiều, chỉ là người hầu hạ bên cạnh nàng ta thường xuyên nhắc nhở nàng ta rằng thân mang trọng trách của một công chúa, cho dù lúc này hoàng thất Nam Cương đã sớm không còn tồn tại, nàng ta vẫn là công chúa Nam Cương.
Không thể trách được, nàng ta nhất định phải cho thân nhân hoàng thất đã chết một câu trả lời thỏa đáng.
Tang Hoa đi tới sau núi của Miêu trại, chỗ này xếp bảy tám mộ phần, trong đó trên một cái bia mộ lớn nhất viết chính là tên họ của hoàng đế Nam Cương, người này nàng ta không quá quen thuộc, bất quá người là phụ thân của mình, cho dù ông ta chưa từng thực hiện trách nhiệm của một phụ thân, để nàng ta tới dâng nén hương cũng không sao cả.
Nàng ta thần sắc lãnh đạm lấy nhang từ trong giỏ mộc ra, từng cây một cắm vào hương tro trong lư hương, lấy ra hỏa chiết tử để nó theo gió mà bốc cháy, rồi sau đó đốt lên đầu nén nhang.
"Ta không có giết chết hoàng đế Đại Khánh, có điều trước đó vài ngày đã hạ Tương Tư cổ lên người hắn, đây xem như là rốt cuộc cũng cho các người một câu trả lời thỏa đáng rồi." Tang Hoa lạnh lùng nhìn mấy ngôi mộ trước mắt. "Dân chúng Đại Khánh quả thực so với thần dân Nam Cương nhìn qua thì tốt hơn nhiều, cho dù không muốn thừa nhận, hắn cũng là một hoàng đế hiếm có, cho nên ta vốn phải lấy tính mạng của hắn...nhưng lại không kiềm được mà thả hắn một con ngựa. Cái này cũng không là gì, chỉ cần không giải được Tương Tư cổ, hắn sau này cũng sẽ không dễ chịu gì."
Lúc cùng những nữ tử khác hành phòng, tim sẽ đau đớn khó nhịn, tất nhiên sẽ không dễ chịu.
Nhớ tới Vĩnh Hi đế lúc vào núi đã giả trang thành một thiếu hiệp bình thường, bên gò má của Tang Hoa không kiềm được lộ ra tia cười yếu ớt, nghĩ đến hắn cả hai lần đều là luôn bảo vệ người hắn thương yêu trong lòng, chẳng qua phần tình yêu này rốt cuộc có thể kéo dài bao lâu? Tương Tư cổ của nàng ta khác biệt với Tương Tư cổ của nữ nhân khác, chỉ cần người nào trúng cổ này, đều sẽ dần dần quên đi người họ vốn yêu thương, nếu như nàng ta chết, cổ độc tương tự cũng trở nên không thể giải, người nọ sẽ dần dần trở nên vô tâm vô tình.
Có điều, hoàng đế như vậy mới thực sự là hoàng đế cần có của Nam Cương.
Một người không thể bị chiếm giữ quá nhiều tinh lực, trong lòng ít đi đàn bà, có thể làm được rất nhiều chuyện.
Tang Hoa cười một tiếng, thuận tay buông giỏ ở trên khuỷa tay xuống.
Sắc trời dần dần sáng lên, mây đen trên đỉnh đầu tản ra rất nhiều, nhưng vẫn chưa soi rõ được bóng người trên mặt đất, Tang Hoa xoay người, một luồng kình phong đánh tới mái tóc của nàng, tóc mái trên trán phất lên, Tang Hoa nheo mắt lại, trên ngực xuất hiện một chuôi nhuyễn kiếm khắc hoa văn phức tạp, nhìn hình dáng rất cổ xưa, từ chuôi kiếm đến lưỡi kiếm sắc bén không gì không tốt.
Nàng ta nhận ra chuôi nhuyễn kiếm này, ngay tại tiết hoa đăng ngày đó, thời điểm nàng ta phóng độc, kinh ngạc liếc một cái, tình cờ thấy rõ trên nóc nhà, người nọ để ngang thanh kiếm trước ngực, chẳng qua là lần này cách gần hơn chút.
"Máu trong tim." Vĩnh Hi đế nói từng chữ một, đôi mắt đen thẳm nhìn chằm chằm vào biểu tình của Tang Hoa.
Biểu cảm của Tang Hoa một chút cũng không đổi, chỉ là có hơi kinh ngạc: "Các ngươi không trúng khói mê?"
"Trúng phải lần đầu tiên sẽ không trúng lần thứ hai." Vĩnh Hi đế nhàn nhạt nói: "Nghe nói chỉ có máu trong tim của chủ nhân Tương Tư cổ mới có thể giải cổ. Lấy máu trong tim rồi, ngươi chắn chắn phải chết."
Hắn cũng không phải là người thương hương tiếc ngọc, hắn chẳng qua là muốn chứng thực. Nếu như cổ độc thực sự phải giải như vậy, hắn sẽ không chút do dự đâm kiếm vào ngực nàng ta, lấy máu trong tim; nhưng nếu cổ độc cũng không phải giải như thế, so với cái mạng nhỏ...Vĩnh Hi đế cảm thấy Tang Hoa hẳn biết lựa chọn thế nào.
"Ta không muốn giết ngươi, ngươi cũng không nên giết ta." Tang Hoa ngẩng đầu mỉm cười.
"Ngươi hạ cổ, mà cổ độc này chỉ có thể dùng máu của ngươi để giải, nay ngươi lại nói như vậy, chẳng lẽ chờ đến lúc ngươi hại chết hắn, hắn mới có thể tìm ngươi để lấy mạng sao? Vậy chẳng phải là quá buồn cười." Tân Cửu duỗi móng vuốt nhỏ, hừ lạnh một tiếng: "Tạo nhân gì mà kết quả gì, nếu không phải ngươi hạ cổ, chúng ta cũng sẽ không tới lấy máu trong tim người."
Tang Hoa nhìn nàng một cái, mím môi, vung ống tay áo lên, thuốc bột lẫn với lam quang vẩy lên quanh người Tân Cửu.
Tân Cửu: "..." Xem đi, nói với trẻ con của dị quốc không thông, ngay cả tu dưỡng cơ bản của thục nữ động miệng không động tay cũng không biết, rõ ràng là dã nhân chưa được khai hóa, không biết lễ giáo.
Vĩnh Hi đế nhíu mày, dùng kiếm đánh lên người Tang Hoa té xuống đất. Tân Cửu ở một bên búng thuốc bột ở trên người, há miệng một cái, vẫn là không có đem sự thật rằng bản thân căn bản không sợ độc nói ra.
[Nếu ngươi đem thổ tào trong lòng ngươi nói ra miệng, có lẽ nàng ta sẽ tự động phun ra một ngụm máu trong tim.]
Hệ thống ăn tết nổi bọt ngoi lên, Tân Cửu trong lòng cười nhạt: "Có đôi lời đặc biệt muốn nói cho ngươi, thật ra thì trong lòng ta, ngươi cũng tương tự là một dã hệ thống chưa được khai hóa đấy.