Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giọng nói của Yến Khôn trong điện thoại quả thật quá ôn nhu không giống lúc bình thường, Tư Không Dịch nghe mà lông tóc dựng đứng – Cái gì mà tôi nói gì thì đúng là cái đó hả?! Cầu anh bình thường lại! Mà ngay cả Đại Hoàng, Đại Hoa và Tiểu Bạch đều tạc mao, liên tục meo meo gâu gâu chít chít không ngừng.
Gâu gâu gâu! [Có vấn đề có vấn đề! Có phải anh ta phát hiện gì rồi không?!]
Meo meo! [Chó ngu câm miệng lại! Bây giờ chúng ta nói nhiều sai nhiều!]
Chít chít chít! [Kinh khủng quá, em sợ quá, sợ quá à. Cũng là Tiểu Văn tốt nhất, không ai nhìn thấy cậu cả!]
Kết quả Tiểu Văn luôn bình tĩnh thận trọng cũng có chút hốt hoảng.
Vo ve. [Tôi nghĩ có lẽ tôi bị lộ rồi.]
Gâu meo chít! [Sao có thể? Cậu là đứa không có khả năng bại lộ nhất!]
Tư Không Dịch nghe mấy đàn em tranh cãi, trán đổ mồ hôi: “Anh không bận sao? Mỗi phút mấy trăm vạn mà, tôi không nên lãng phí tiền bạc của anh chỉ để dùng cơm.” Cậu đã lăn lộn trên Weibo chín ngày rồi, đã sớm biết Yến tổng thường lên top search Yến tổng rất bận chính là đại boss của Yến thị, không phải là Yến tổng nào khác, vậy không phải vị này rất bận sao? Sao lại có thời gian mời cậu ăn cơm vậy?! Tính từ đó đến giờ đây là lần thứ ba rồi.
Yến Khôn bật cười trong điện thoại: “Cho nên tôi nguyện ý bỏ mấy trăm vạn mời cậu ăn cơm, cậu nên cảm thấy vui mới đúng. Cậu định từ chối tôi sao?”
Tư Không Dịch tâm đau. Cậu muốn từ chối, nhưng lại cảm thấy nếu từ chối thì sẽ có chuyện lớn xảy ra, hơn nữa quan trọng nhất chính là hiện tại cậu muốn xác định một chút, rốt cuộc vị Yến đại tổng tài này có phát hiện Tiểu đội bát quái chính là cậu hay không, chuyện này quan hệ đến sự sống còn và hạnh phúc trong tương lai của cậu đó nha! Nếu Tiểu đội bát quái bị lật tẩy, cậu phải giải thích thế nào về mấy bằng chứng đó?! Chẳng lẽ lại nói với Yến tổng, chó, mèo, hamster, và cả một con muỗi của cậu có thế hấp thu nhật nguyệt linh khí, khác với mấy con thú thông thường, có thể chụp lén, có thể bát quái, có thể theo dõi, có thể chửi má nó sao?
Tư Không Dịch lau mặt một cái, dù nói với ai mấy câu này thì bốn nhóc đều sẽ bị đưa đến viện nghiên cứu. Vì thế dù trong lòng thấp thỏm, cậu cũng cắn răng gật đầu: “Vậy chúng ta đi ăn ở đâu?”
Lúc này Yến tổng vẫn như cũ ngắm nhìn tấm ảnh Tư Không Dịch mặc tây trang sang trọng ngồi uống trà, cuối cùng mở miệng nói địa điểm: “Đến nhà hàng Alpha, mời cậu ăn gan ngỗng.”
Tư Không Dịch: “Cái gì Pha? Gan ngỗng thì có gì ngon? Tôi thấy lẩu cay ngon hơn.”
Yến Khôn không thèm trả lời đồ nhà quê này, phun một câu: “Chờ tôi dưới lầu.” Sau đó dứt khoát cúp điện thoại.
Tư Không Dịch thật đau tim, nhưng lúc này cậu cũng không để trong lòng, chỉ có thể lo lắng tắt điện thoại, sau đó thay quần áo định xuống lầu chờ người.
Kết quả cậu vừa ra khỏi cửa đã đụng phải hàng xóm Cư Phùng Xuân, tên kia đang hi hi ha ha xem video trong điện thoại, hắn ngẩng lên liền thấy Tư Không Dịch, lập tức gật đầu chào: “Ra ngoài ăn cơm hả?”
Tư Không Dịch cũng cười thân thiện: “Ừ, đi ăn, ăn gan ngỗng.”
Bàn tay cầm điện thoại của Cư Phùng Xuân hơi ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Tư Không Dịch: “Gan ngỗng nha~. Nhắc đến gan ngỗng liền nhớ đến nhà hàng Alpha, gan ngỗng ở đó rất mỹ vị, thêm một ly rượu nho nữa thì đúng là cực phẩm! Không được, tiền tháng này phải mua đồ trong game rồi, không thể, không thể xài lung tung! Mình tuyệt đối không được đến nhà hàng Alpha!Mình nên đặt một phần cổ vịt gan vịt cho đỡ thèm!”
Tư Không Dịch: “…” Có vẻ gan ngỗng kia ăn rất ngon nhỉ?
Cư Phùng Xuân cực kỳ nhanh nhẹn đặt hàng thức ăn, sau đó nhìn thoáng qua Tư Không Dịch, kêu lên: “Mặc kệ câu đến đâu ăn gan ngỗng, nhưng ăn mặc thế này không được! Nói thế nào cũng nên mặc âu phục! Mặt mày cậu được như vậy sao không mặc quần áo cho đẹp hả?”
Câu nói của Cư Phùng Xuân nháy mắt làm Tư Không Dịch nhớ đến cái thứ mà cậu để quên trong góc phòng kia, cậu cực kỳ tán thành gật đầu nói: “Cậu nói đúng, tôi nên xem xem còn bao nhiêu tiền, sau đó mua quần áo mới.” Cậu phải nhanh xem cái thẻ không tên mà Tiểu Bạch trộm được của tên người đại diện dỏm lần trước có bao nhiêu tiền. Sau đó chuyển tiền trong đó vào thẻ của cậu.
Tư Không Dịch nhanh chóng xuống lầu, cậu nghĩ có lẽ Yến tổng phải một giờ sau mới đến nơi, cho nên không có áp lực tâm lý gì, dẫn theo bốn nhóc đến ngân hàng quốc gia cách công ty không xa, cậu trực tiếp lấy ra hai cái thẻ và một tấm chi phiếu.
Chi phiếu này là cục cảnh sát phía Tây thưởng cho cậu vì đã hăng hái làm việc tốt, Tư Không Dịch cầm ra còn nhận được ánh mắt tán thưởng của nhân viên ngân hàng. Sau đó cậu chuyển mười vạn này vào thẻ ngân hàng của cậu, tiếp theo cậu đi về phía máy ATM.
Chi phiếu là quang minh chính đại có được, nhưng lai lịch hai cái thẻ này thì có vấn đề. Hiện tại cậu cũng không xác định được hai cái thẻ này có bị khóa hay không nữa, nhưng mà thử một lần xem sao. Dù sao cùng lắm thì… đến cục cảnh sát một chuyến giải thích lai lịch cái thẻ này. Cũng xem như là cậu hợp tình hợp lý có được đúng không? Đương nhiên không tính cái Tiểu Bạch trộm. Haiz, mấy năm nay làm trộm cũng không dễ gì nha.
Cuối cùng Tư Không Dịch xác định hai cái thẻ có tổng cộng mười lăm vạn, hơn nữa đều không bị khóa. Chuyện này đúng là niềm vui ngoài ý muốn, vì thế cậu quyết định, sau này mỗi ngày rút hai vạn, từ từ rút sạch rồi bỏ hai cái thẻ này luôn. Từ giờ câu cũng là người có chút tài sản nha, tư vị này thật không tồi.
Tư Không Dịch vui vẻ dẫn bốn nhóc quay về, trên đường gặp một tên ăn mày, toàn thân rất bẩn, cũng không thấy rõ mặt mày, nhưng nhìn dáng người hắn có thể xác định, đây là một người đàn ông còn khá trẻ, hắn ngồi trong một góc âm u, giống như đã bị toàn thế giới từ bỏ. Đại Hoa ngồi trên vai Tư Không Dịch meo một tiếng.
Meo. [Người này sắp chết rồi.]
Cả người Tư Không Dịch run lên: “Mày đừng meo mấy câu như thế, không biết còn tưởng mày là mèo đen mà không phải là mèo tam thể. Tại sao hắn sắp chết?”
Đại Hoa ngạo kiều hất cằm với Tư Không Dịch, Đại Hoàng nặng nề gâu một tiếng bổ sung:
Gâu gâu. [Không gì đáng buồn bằng chết tâm. Toàn thân hắn đều là hơi thở tuyệt vọng, chậc chậc.]
Tiểu Bạch ngồi trên đầu Đại Hoàng chít chít hai tiếng. [Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là trên cổ người này có một viên ngọc thạch đẹp cực kỳ, vừa nhìn là biết rất có giá trị! Dù sao hắn cũng sắp chết rồi, chờ hắn chết rồi chúng ta trộm viên ngọc của hắn, chắc là không có vấn đề gì lớn phải không?]
Khóe miệng Tư Không Dịch giật giật: “Vấn đề lớn đó. Một tên ăn mày cả người bẩn thỉu, tại sao lại có được viên ngọc vô giá? Hơn nữa hắn bẩn như vậy mà mày còn biết hắn có viên ngọc? Tiểu Bạch, tao rất hoài nghi tiết tháo của mày.”
Tiểu Bạch trực tiếp nằm nhoài trên đầu Đại Hoàng, lời lẽ chính nghĩa tỏ vẻ, chít chít chít. [Thỉnh tôn trọng sở thích của em!]
Tư Không Dịch không thèm để ý nó nữa, ngược lại cậu nhìn tên ăn mày trong góc kia vài lần, cứ cảm thấy người này có một câu chuyện gì đó, cậu có nên quay lại hỏi thăm không đây? Lúc Tư Không Dịch đang rối rắm nghĩ xem có nên đi hỏi thăm bát quái hay không, cậu chợt nghe một giọng nói trầm thấp mang theo vài phần ý lạnh vang lên: “Cậu cảm thấy ăn cơm với tên ăn mày thú vị hơn với tôi phải không?”
Tư Không Dịch run run quay đầu lại, liền thấy Yến đại tổng tài mặt mày đen thui: “Tôi chỉ cảm thấy hắn có chuyện gì đó, muốn đi hỏi thăm một chút mà thôi. Tôi khẳng định ăn cơm với anh thú vị hơn!”
Yến Khôn nghe Tư Không Dịch nói xong, ánh mắt quỷ dị nhìn cậu: “… Có ai nói với cậu chưa, sở thích này của cậu rất dễ bị ăn đập?”
Tư Không Dịch hơi sửng sốt: “Hả, anh nói thích bát quái đó hả? Có nha, ba của tôi có nói vậy, sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị đập chết vì cái tính thích bát quái. À, còn có tính cách lanh chanh và thẳng thắn nữa.”
Yến Khôn xì cười một tiếng: “Quả đúng là cha ruột.”
Tư Không Dịch: “?”
Yến Khôn: “Cũng chỉ có cha ruột mới dễ dàng tha thứ cho cái tính thích đi tìm chết này.”
Tư Không Dịch nghe vậy cực kỳ nghiêm túc là trừng Yến đại tổng tài: “Anh còn nói vậy tôi không đi ăn cơm với anh nữa. Khỏi lãng phí mỗi phút mấy trăm vạn.”
Yến tổng trực tiếp nắm tay Tư Không Dịch đi về phía trước: “Nói cứ như cậu không có làm lỡ mất mấy trăm vạn vậy. Tôi đã chờ nửa giờ rồi. Cậu có biết kết quả của mấy người trước đây dám để tôi chờ lâu như vậy không? Không phải phá sản thì cũng là hối hận nước mặt giàn giụa!”
Tư Không Dịch bị kéo đi theo Yến tổng đột nhiên bạo phát thành ma vương, não bổ một chút cảnh tượng như thế, lập tức cảm thấy bản thân như phạm tội ác tày trời. Cậu lãng phí rất nhiều tiền rồi. Nhưng cậu tình nguyện số tiền mà Yến đại tổng tài sắp lãng phí cùng cậu đây, toàn bộ đầy chuyển vào thẻ ngân hàng của cậu.
Alpha là một nhà hàng Pháp vô cùng hoa lệ, không khí nơi đây vừa tao nhã vừa yên tĩnh, nhân viên phục vụ ai cũng xinh đẹp, lời ăn tiếng nói và hành vi của bọn họ đều cực kỳ quan tâm săn sóc, thậm chí Tư Không Dịch – nhà quê thích bát quái – lần đầu tiên đến đây cũng hơi cứng ngắt, không biết nên nói gì mới đúng.
Cũng may Yến Khôn muốn một phòng bao, sau khi nhân viên phục vụ lui ra, Yến đại tổng tài dứt khoát ném mắt kính, cởi khuy áo, dựa người ngửa mặt lên, ngồi ngả ngớn trên ghế, dáng vẻ cực kỳ kiêu ngạo và dê cụ, nhìn Tư Không Dịch nói: “Ăn một bữa cơm mà thôi, tự nhiên đi.”
Cậu nhìn Yến Khôn tinh thần phân liệt, cảm thấy hơi cay mắt. “Đây là dáng vẻ chân thật nhất của anh đúng không? Tôi thật sự không hiểu nổi, tại sao người ngoài lại nói anh ôn hòa tao nhã cao quý. Tuy rằng trước kia tôi cũng bị mê hoặc như họ, nhưng cuối cùng tôi vẫn phát hiện ra bản chất con người anh.” Tên này chính là một đại ma vương dỗi trời dỗi đất.
Yến Khôn nở nụ cười, giơ tay chống đầu, đôi mặt lợi hại nhìn Tư Không Dịch chằm chằm: “Chúc mừng cậu ánh mắt sáng như đuốc. Có muốn tôi gọi phục vụ mang hai thố thức ăn đến cho thú cưng của cậu không?”
Tư Không Dịch nhanh chóng gật đầu: “Đương nhiên rồi, cũng không thể để chúng nó ăn trên bàn!” Cậu không hề có dáng vẻ sợ hãi khi ăn cơm cùng đại ma vương.
Yến Khôn lại tươi cười, không có mắt kính che lấp, nụ cười của hắn có vài phần lưu manh. “Thấy tôi như vậy cậu không sợ sao? Tôi có thể tiềm quy tắc cậu nha.”
Tư Không Dịch đang uống hồng trà, nghe vậy dừng lại, lộ ra vẻ mặt không thể tin nhìn Yến đại tổng tài: “Sao anh có suy nghĩ tự tin như vậy? Mỗi lần ba tôi nói như vậy đều bị mẹ tôi đá nằm sấp xuống giường.”
Vẻ mặt lưu manh của Yến đại tổng tài hơi nứt ra, nhưng hắn còn muốn triển lãm vẻ cường thế trâu bò, ngay lúc đó ba con thú luôn bé ngoan dựa vách tường nháy mắt bao vây hắn, mặc dù đám thú nuôi không có vẻ gì khác thường, nhưng Yến tổng vẫn thấy được dòng chữ dữ tợn trên mặt chúng ___
[Anh nói thêm câu nữa thử xem, cắn chết anh.]
Đột nhiên Yến tổng nghe một tiếng vo ve bên tai.
Hắn bật dậy ngồi thẳng người, giơ tay đập một phát bên tai, tốc độ nhanh cực kỳ làm Tư Không Dịch và ba nhóc còn lại đều trở tay không kịp, may mà Tiểu Văn là quán quân tốc độ mấy chục năm nay, nó linh hoạt né tránh bàn tay to lớn của Yến tổng, sau đó cực kỳ đề phòng hắn.
Tư Không Dịch nhìn động tác đập muỗi của người trước mặt, cảm thấy trái tim nhảy lên cổ họng luôn rồi, sau đó cậu thấy Yến Khôn giống như là phát hiện ra báu vật, nhìn cậu chằm chằm nói: “Con muỗi đó cũng là một trong những thú cưng của cậu đúng không?”
Tư Không Dịch đứng bật dậy, ba nhóc kia cũng bắt đầu cúi người nhe răng.
Yến Khôn không thèm để ý tình huống căng thẳng này, phất tay nói: “Chỉ có cậu được mắt sáng như đuốc mà không cho phép người khác quan sát tỉ mỉ sao? Vậy là, ngay từ lúc ở thị trấn nhỏ kia, Yến Chấn bao cỏ bỗng nhiên bị muỗi chích mặt đầy cục u, chính là do thú cưng của cậu làm? Tôi đã nghĩ vô số khả năng nhưng chưa từng nghĩ đến loại này.”
Yến Khôn đã nói rõ ràng như thế, Tư Không Dịch cảm thấy dù bây giờ cậu cố che dấu cũng không được bao lâu, cậu chỉ có thể nghẹn lại ngồi xuống ghế: “… Anh muốn thế nào?”
Yến tổng liếc mắt khinh thường: “Một con muỗi mà thôi, cậu nghĩ tôi muốn làm gì?”
Lúc này phục vụ bưng từng món ăn Pháp tinh xảo lên, Yến Khôn yêu cầu hai chậu mì Ý cho thú nuôi ăn, nhân viên phục vụ không nói gì, bình tĩnh rời đi, Yến Khôn cầm nĩa xiên một miếng gan ngỗng, giơ lên đưa đến miệng đang mím môi chặt của Tư Không Dịch: “Tôi vẫn giữ câu nói kia. Tuy thú cưng của cậu không giống mấy con thú bình thường, nhưng cậu làm chuyện gì cũng phải cẩn thận một chút. Nơi này là thủ đô, có rất nhiều dị nhân tài giỏi mà cậu không thể tưởng tượng được, có lẽ cậu cũng là một trong mấy người đó. Nhưng cho dù cậu có lợi hại thế nào, cậu nhìn xem, người xưng bá thủ đô bây giờ là ai?”
Tư Không Dịch há miệng muốn nói, bất ngờ bị nhét miếng gan ngỗng, hương vị thơm ngon từ đầu lưỡi lan ra toàn bộ khoang miệng, Tư Không Dịch mở to hai mắt, hoàn toàn không nói nên lời. Sao ngon dữ vậy nè?!
Yến Khôn nhìn cậu ăn gan ngỗng, lộ ra vẻ mặt nhà quê “Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Món này sao lại ngon như vậy?”, y hệt như trong dự đoán của hắn, hài lòng nhếch khóe miệng, xiên một miếng khác đưa vào miệng. Sau đó còn cầm cái nĩa không tự chỉ vào mặt hắn nói: “Là những người như chúng tôi.”
“Cậu phải biết, vì chúng tôi không có gì để dựa dẫm, cho nên chúng tôi càng cẩn thận, càng tỉ mỉ, càng… không từ thủ đoạn.” Yến Khôn cười giống như một còn sói khát máu: “Vì vậy ngàn vạn lần đừng để chúng tôi phát hiện ra bí mật của cậu, nếu không cho dù cậu có bốn con thú cưng, chúng cũng không bảo vệ được cậu. Cậu cũng không phải là thần tiên mình đồng da sắt.”
Tư Không Dịch suýt chút nữa nhịn không được ôm mấy đứa nhóc vào lòng, cậu có thể cảm nhận được ác ý trong câu nói của Yến Khôn. Cậu bỗng nhiên cảm thấy, ở thủ đô phồn hoa này, nơi nơi đều có đại ma vương đáng sợ… Sao đột nhiên muốn quay về thôn Hồ Lô quá?!
Yến Khôn nhìn dáng vẻ cứng ngắc nói không nên lời của Tư Không Dịch, cảm thấy hình như hắn đã dọa người ta hơi quá. Nghĩ nghĩ một chút, tổng tài đại nhân lại xiên một trái dâu tây phết kem, lần nữa đưa đến miệng Tư Không Dịch: “Dọa cậu rồi sao? À, thật ra mấy chuyện tôi vừa nói cũng rất hiếm khi xảy ra. Há miệng.” Dù sao cũng không có ai trâu bò được như hắn.
Tư Không Dịch há miệng, Đại Hoàng đã nhịn không được muốn cắn người.
Yến Khôn chậc một tiếng: “Được rồi, tôi chỉ muốn cậu cẩn thận hơn thôi. Hơn nữa cậu là nghệ nhân của tôi, xảy ra chuyện gì đều có tôi gánh, cậu sợ cái lông gì chứ?”
Khóe miệng Tư Không Dịch giật giật, dâu tây phét kem từ trên nĩa rơi xuống, cực kỳ chính xác trúng ngay giữa quần cậu, nháy mắt cậu nhảy dựng lên: “Anh đừng OOC nữa được không!! Rốt cuộc anh muốn tôi nói cái gì?”
Yến Khôn nhún nhún vai, đeo kính lên: “Tôi chỉ muốn nói, tôi rất thích mấy chuyện cậu làm. Sau này có tôi che chở, cậu thích làm gì thì làm, không sợ thì cứ làm thôi, sao vậy? À, đương nhiên, tôi lột lớp áo ngoài của cậu, cậu cũng thấy tính cách của tôi, chúng ta huề nhau, không đúng sao? Cho nên sau này chúng ta phải chia sẻ thông tin với nhau, dù sao một người vui không bằng nhiều người vui.”
Tư Không Dịch tức giận, vui cái rắm! Nãy giờ anh đều đe dọa tôi! Còn cầm dâu tây phết kem đùa tôi!!
“Chậc, quần cậu bẩn rồi. Tôi đi mua cái mới cho cậu nhé?”
Tư Không Dịch: “… Đại Hoàng.” Cắn hắn, không sợ thì cứ làm!!
Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!!
_________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
… Oa lại bùng nổ, nhưng lần này chỉ là bùng nổ nho nhỏ thôi mà.
Yến tổng: Thật oan ức, oa chỉ là muốn che chở cậu, sau đó dùng chung tài nguyên thôi mà! Oa chỉ là không đeo mắt kính, không dịu dàng bày tỏ.
Tư Không bát quái: Cầu anh sau này đều đeo mắt kính. Nếu không tôi không đảm bảo sẽ không đánh chết anh.
_____________________________
Dâu tây phết kem
Gan ngỗng Pháp
Mì Ý