Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay lúc ánh mắt Tư Không Dịch chạm thẳng vào hai mắt của Yến Khôn, trong nháy mắt đó cậu có trực giác bản thân sẽ gặp chuyện không hay. Vì vậy cậu lấy tốc độ nhanh nhất xoay người, đeo ba lô, chuẩn bị nhanh chóng thoát khỏi hiện trường vụ án. Kết quả lại bị Yến Khôn so với cậu còn nhanh hơn một bước tóm được ba lô.
Tư Không Dịch: “…” Khoảng cách từ trong quán ra ngoài này rất xa đó, sao tốc độ của người này lại nhanh như vậy? Nhưng lúc này nhất định phải có khí thế, tuyệt đối không được hoảng sợ, Tư Không Dịch hít sâu một hơi rồi nhanh chóng quay đầu lại, nhướng mày nói: “Anh kéo ba lô của tôi làm gì?”
Yến Khôn nhẹ nhàng nâng mắt kính vì bước nhanh mà hơi trễ xuống, chậm rãi mở miệng: “Cậu vừa mới nói hút máu, bát quái đúng không?”
Tư Không Dịch cảm thấy mồ hôi đang tuôn ra như tắm! Vừa rồi cậu đúng là nói như vậy! Người này thế mà nắm chắc lấy mấy chữ mấu chốt trong câu nói của cậu! Giáo viên ngữ văn của người này nhất định là tốt nghiệp tiến sĩ a!
“Tôi không hiểu anh nói gì. Cái gì rửa giày, cái gì bát quái? Vừa rồi tôi nhìn thấy người kia gãi mặt rất kỳ quái, cảm thấy hơi sợ mà thôi, tôi nghĩ so với tôi cùng ăn với thú cưng, hắn có lẽ còn ngu hơn.” Tư Không Dịch cố gắng chớp chớp đôi mắt phượng của cậu, phối hợp với vẻ mặt vô tội kia, làm như chuyện này thật sự không liên quan đến cậu một chút nào.
洗鞋 xǐ xié rửa giày
吸血 xī xiě hút máu
Nhưng Yến Khôn tin Tư Không Dịch mới là chuyện lạ. Hắn có thể khẳng định thằng nhóc này nói láo, thậm chí hắn có trực giác, em trai hắn sở dĩ biến thành như vậy tuyệt đối có liên quan đến cái tên đẹp trai quá mức trước mặt này đây, nhưng dù vậy hắn không có bằng chứng gì có thể chứng minh trực giác của hắn là đúng, vì thế hắn chỉ có thể lẳng lặng nhìn chăm chú Tư Không Dịch một lúc, sau đó nở nụ cười công thức hóa: “Thật có lỗi, là tôi lỗ mãng.”
Tư Không Dịch nỗ lực ổn định nhịp tim của bản thân, gật đầu nói: “Không có việc gì không có việc gì. Tôi mang theo nhiều thú cưng như vậy thoạt nhìn cũng hơi kỳ quái. Không sao không sao. Chuyện này, tuy là tôi không biết có hiệu quả hay không, nhưng so với xịt nước hoa lên mặt, có lẽ đi rửa mặt sẽ dễ chịu hơn.”
Yến Khôn nhướng mày, nhưng lời này mới nghe liền biết có vấn đề. Nhưng vẫn là câu nói kia, hắn không có chứng cứ.
“Cám ơn.” Yến Khôn hơi lãnh đạm gật đầu, sau đó xoay người rời đi. Lúc này, trong lòng vị tổng tài tinh anh trên tầng cao nhất, ấn tượng của hắn đối với Tư Không Dịch là thế này _______
Một thanh niên rất đẹp trai nhưng hơi kỳ quái, tính cách thoạt nhìn dương quang sáng sủa hoạt bát, nhưng thực tế bụng đầy ý xấu. À, tâm địa chắc là không xấu.
Mà Tư Không Dịch đối với vị “anh trai” này, ngoại trừ mấy chữ nguy hiểm, mạnh mẽ, tự tin lúc trước, đã dán thêm vài cái nhãn “Sức quan sát đáng sợ, âm hiểm giả dối, có khả năng nhìn môi biết người ta đang nói gì”.
“Chậc, nhanh chóng cách xa hắn, có cảm giác đến quá gần người này sẽ không có chuyện gì tốt. Nhưng mà… Không biết rốt cuộc hắn có thân phận gì? Nếu nói chuyện bát quái kia ra, không biết sẽ rung chuyển thế nào đâu.” A a a, không được, muốn tìm người để tám quá!!
Tư Không Dịch nghẹn một bụng bát quái vô cùng lo lắng đi về hướng bến xe, cậu mang theo Đại Hoàng, Đại Hoa, Tiểu Bạch là không thể nào lên tàu hỏa và máy bay, từ thị trấn đến Bắc Kinh cần ngồi xe lửa bốn giờ, ngồi xe khách đi đường cao tốc cũng cần ít nhất sáu giờ. Cho dù nói tốt với tài xế xe bus để Đại Hoàng và Đại Hoa lên xe, cậu cũng không nỡ để hai nhóc nằm úp dưới sàn bất động suốt sáu giờ đồng hồ. Vì vậy Tư Không Dịch muốn tìm một chiếc xe tải trống đi Bắc Kinh, như vậy bọn họ có thể ngồi sau thùng xe, thoải mái đi đến Bắc Kinh.
Nhưng rất khó tìm được xe tải nào không chở hàng hóa.
Buổi sáng chín giờ rưỡi Tư Không Dịch đến bến xe, mãi cho đến gần mười giờ, cậu vẫn không tìm được chiếc xe tải nào không chở hàng hóa. Ngay lúc cậu nghĩ rằng hôm nay sẽ phải mất rất nhiều thời gian tìm kiếm, Đại Hoa bỗng nhiên giơ móng vuốt cào cậu một cái.
“Hửm? Đại Hoa, mày cào tao làm gì?”
Đại Hoa vứt cho cậu một cái liếc mắt xem thường vô cùng tao nhã, duỗi móng vuốt chỉ về một hướng, Tư Không Dịch nhìn theo móng mèo, thấy được một ông chú trung niên vẻ mặt lo lắng, giống như đang tìm kiếm gì đó.
Tư Không Dịch rất tin tưởng mấy tên đàn em nhà cậu, trực tiếp xốc ba lô đi đến gần: “Chào chú, nhìn mặt chú có vẻ đang rất lo lắng, chú đang tìm cái gì sao?”
Ông chú trung niên vốn bị mất chìa khóa, tâm trạng không tốt, định nói đừng xen vào việc của người khác, kết quả vừa ngẩng đầu lên liền thấy một gương mặt sáng sủa tươi cười, nhất thời không nói ra được mấy câu hung dữ, ông dừng một chút rồi nói: “Chú không tìm thấy chìa khóa xe, trước sáu giờ tối nay chú phải đến Bắc Kinh chở hàng. Chú tìm nửa tiếng rồi! Thật sự là gấp muốn chết!”
Tư Không Dịch nghe vậy hai mắt sáng ngời, nhịn không được sờ đầu Đại Hoa khen ngợi, sau đó cười nói: “Ha ha, chú không cần gấp, chú để Đại Hoàng nhà cháu ngửi mùi của chú, mũi của nó rất thính, còn đặt biệt giỏi tìm đồ, chỉ cần nó ngửi mùi của chú là có thể lần theo đó tìm chìa khóa. Bảo đảm không quá mười phút!”
Ông chú kia vốn đang gấp sứt đầu mẻ trán, hiện tại nghe Tư Không Dịch nói như vậy, ông kích động vỗ đùi một cái: “Đúng đúng đúng, mũi chó rất thính! Chó này của cháu vừa khỏe mạnh vừa to đẹp, chắc chắn rất giỏi. Đến đến, còn chờ gì nữa, cháu mau cho chó ngửi mùi! Cháu trai, nếu cháu giúp chú tìm được chìa khóa, chú phải hậu tạ cháu thật đàng hoàng mới được!”
Tư Không Dịch cười cười: “Không có việc gì không có việc gì. Giúp người là niềm vui mà. Đại Hoàng, đến đây ngửi mùi.”
Nghe thấy tiểu chủ nhân ra lệnh, Đại Hoàng hơi ghét bỏ ngửi lên bàn tay của ông chú kia, sau đó dừng vài giây, rồi đi về một hướng. Ông chú kia nhìn thấy Đại Hoàng không nhanh không chậm, trong lòng có chút không yên, nhịn không được mở miệng nói: “Nó chỉ ngửi tay chú thôi à? Có muốn cho nó ngửi nách không? Hay là vớ… Á!”
Ông chú trung niên còn chưa nói xong, Đại Hoàng trực tiếp quay đầu nhe răng nanh sắc bén, dọa ông chủ hết hồn ngậm miệng lại. Mà lúc này Tiểu Bạch ở ngăn nhỏ trong ba lô của Tư Không Dịch và Tiểu Văn đang bay trên không đang cười lăn lộn.
Chít chít chít chít! [Ha ha ha ha! Ngửi nách! Ngửi tất! Ha ha ha ha, lão Hoàng, ông cũng có ngày hôm nay! Cười chết tôi rồi!]
Vo ve. [Bình tĩnh, đừng cười quá lăn khỏi ba lô bây giờ.]
Bộp một tiếng.
Tiểu Bạch trực tiếp lăn xuống đất.
Vo Ve. [Xong.]
Đại Hoa nhìn dáng vẻ hoảng sợ của Tiểu Bạch, meo một tiếng. [Có đầu óc là tốt, đáng tiếc đầu của cậu quá nhỏ.]
Tiểu Bạch thật vất vả hoàn hồn, chạy nhanh về phía trước, nhảy lên chân Tư Không Dịch, theo ống quần của cậu bò lên trên, sau đó chít chít chít tỏ vẻ không phục. [Hứ! Não nhỏ không phải là tôi, là con muỗi kia kìa!]
Tiểu Văn cao lãnh liếc nó một cái, không tính nói chuyện với cái tên thiểu năng chỉ biết trộm đồ này.
Tư Không Dịch nhìn toàn bộ quá trình, cảm thấy như đang xem một vở kịch, cho đến khi Đại Hoàng tìm được chùm chìa khóa trong vành đai xanh ven đường, cậu vẫn còn chưa lấy lại tinh thần.
“A a a! Đúng là chùm chìa khóa này! Chó của cháu giỏi quá!” Ông chú tài xế kích động nhặt chùm chìa khóa lên, vươn tay muốn sờ đầu Đại Hoàng, kết quả bị nó ghét bỏ né tránh, chú ấy cũng không tức giận, còn vui vẻ cảm thán: “Con chó này thoạt nhìn rất trung thành nha, đúng là một con chó ngoan! Chú đã nhớ vì sao chìa khóa rơi ở đây rồi, lúc đi ngang qua vành đai xanh chú bị vấp một cái, lúc đó chú còn nghe được một tiếng gì đó vang lên, chắc là chìa khóa bị rơi lúc đó. Cám ơn cháu, nếu không có cháu không biết bao giờ chú mới tìm được! Nếu bị trễ, không chừng còn bị mất việc. Cháu nói đi, chú phải cám ơn cháu thế nào đây? Mời cháu một bữa hay là biếu chút tiền? Không cần khách sáo với chú, đây là cháu nên có!”
Tư Không Dịch chủ động giúp người làm niềm vui như vậy, chính là chờ mấy câu này của ông chú tài xế, đầu tiên cậu nhanh chóng xua tay nói không cần không cần này nọ, sau đó lại gãi gãi đầu ra vẻ khó xử nói: “Chuyện này, chú à, cháu thi đậu khoa truyền thông đại học Bắc Kinh năm nay, đến tháng chín là nhập học. Chỉ là người nhà của cháu đều đã mất, hiện tại cháu không có tiền đóng học phí, định đến Bắc Kinh trước nửa năm để đi làm kiếm tiền. Nhưng chú cũng thấy cháu mang theo tụi nhóc Đại Hoàng, không thể ngồi xe lửa và xe bus, cháu muốn hỏi xe của chú là xe gì, có thể chở tụi cháu đến Bắc Kinh không?”
Tư Không Dịch vừa nói vừa lấy giấy báo trúng tuyển trong ba lô ra.
Ông chú tài xế tuyệt đối không ngờ rằng thanh niên nhiệt tình tốt bụng này lại có thân thế bi thảm như vậy, hơn nữa hắn không cha không mẹ mà còn có thể thi đậu đại học, thật sự rất cố gắng chăm chỉ và làm người ta cảm động, nhất thời ông chú tài xế không hề suy nghĩ gì vỗ vỗ vai Tư Không Dịch: “Chuyện này thì có là gì! Cháu tự nhiên ngồi xe tải của chú! Chú tiện đường mang mấy đứa đến Bắc Kinh, không thành vấn đề!”
Tư Không Dịch nghe vậy nở nụ cười tươi rói, làm chú tài xế cảm thấy bản thân như bị lắc mạnh một cái, trong lòng nhịn không được cảm thán thằng nhóc này đẹp trai quá đáng nha, đồng thời còn có cảm giác vui vẻ và tự hào khi giúp đỡ người khác.
“Lát nữa chúng ta lên đường. Nhưng mấy thú nuôi của cháu phải chịu cực dọc đường rồi, chúng nó chỉ có thể ngồi phía sau thùng xe, cháu mua nước và thức ăn đi, chúng ta không ngừng xe dọc đường, chạy thẳng đến Bắc Kinh luôn.”
Tư Không Dịch liên tục gật đầu: “Dạ, chú chờ cháu ở giao lộ, cháu đi mua đồ liền đây!”
Vì thế vấn đề một nhà Tư Không Dịch đến Bắc Kinh bằng cách nào đã được giải quyết vui vẻ dễ dàng như vậy!
Tư Không Dịch mua một ba lô nước khoáng, mì ăn liền, giăm bông và một cái ghế nhỏ, bên này chiếc xe của ông chú tài xế chạy vào đường cao tốc, bên kia Yến Chấn úp mặt trong chậu nước hơn một giờ đồng hồ, cả gương mặt đều phình ra, rốt cuộc hắn cũng có thể rời khỏi chậu nước. Yến Chấn vác gương mặt sưng phù, mặt không thay đổi ngồi lên chiếc Bentley xa hoa của anh hắn.
Yến Khôn nhìn gương mặt phình to của em trai, khóe miệng co rút: “Em thật sự không ngồi máy bay?”
Yến Chấn nghiến răng nghiến lợi: “Em thành cái dạng này sao ngồi máy bay?! Lỡ như bị phóng viên thấy, ngày mai em có thể bị giật tít trên báo!!”
Yến Khôn giở sách đặt lên đùi: “Được rồi, vậy lái xe đi về. Dù sao cũng chỉ hơn năm tiếng.”
Vì thế trên cùng một tuyến đường cao tốc, Tư Không Dịch vui vẻ hớn hở ngồi trong thùng xe tải, chơi đấu địa chủ với Đại Hoàng, Đại Hoa, Tiểu Bạch và Tiểu Văn. Một giờ sau, một chiếc Bentley xa hoa “liếc nhìn một cái cũng biết rất quý” xuất hiện phía sau xe tải.
Nhất thời hai mắt Tư Không Dịch bị hấp dẫn: “A! Siêu xe nha!”
Lúc này, xe Bentley bị ép giảm tốc độ, Yến đại tổng tài vừa ngẩng đầu liền thấy cậu thanh niên trẻ đang nhoài người lên thành của thùng xe tải, vẻ mặt đầy hứng thú bình phẩm xe của hắn từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài. Trên trán thanh niên dán hai tờ giấy trắng, trên trán con chó vàng bên trái cậu ta thì dán bốn tờ, trên trán con mèo tam thể đang ngồi xổm bên vai phải cậu thì dán một tờ, trên đầu còn có một đống giấy trắng tụm lại, chắc là….hamster???? Bên cạnh đó còn có cả một tờ giấy trắng LƠ LỬNG GIỮA KHÔNG TRUNG!!!!! Những “sinh vật” bị dán giấy trắng đó, hình như đều đang bình phẩm về chiếc xe của hắn.
Yến Khôn: “…”Nhất định là hôm nay mở mắt không đúng cách rồi.
___________________________
Bentley của Yến đại tổng tài (không biết chính xác dòng nào)
Tham khảo thêm mấy chiếc siêu xe
Giăm bông