Lúc Trầm Trường Đường quay lại hầu phủ hơi sáng.
Hắn được mỹ nhân xoa dịu, nên một chút cũng không thấy buông ngủ, hắn gọi Ngôn Thâm tới, chuẩn bị đi hỏi thăm Vĩnh Thịnh hoàng đến cất thi hài của tổ phụ A Ân ở đâu. Ngôn Thâm quan sát rất nhạy bén, vừa nhìn hầu gia nhà mình như vậy liền biết cùng Ân cô nương có tiến triển.
Thế nhưng sau khi biết dự định của hầu gia nhà mình, vẫn không nhịn được mà nghẹn họng nhìn trân trối.
Hầu gia vì hồng nhan mà dám phạm thượng?
Chỉ ngh qua Ly miêu hoán thái tử, chứ chưa từng nghe qua thi cốt đổi thi cốt. Nếu vị kia trong cung phát hiện, thiên tử nổi giận thì thật khó lường nha. Ngôn Thâm nuốt nước miếng cái ực, nói: “Hầu gia, thứ cho thuộc hạ cả gan nói một câu, ngài không cảm thấy Ân cô nương đang…” Hai chữ ‘lợi dụng’ hắn phải uốn lưỡi rất lâu nhưng chỉ dám nói ra một từ: “Dùng thế lực của hầu gia ngài sao?”
Trầm Trường Đường liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: “Nàng là phu nhân tương lai của ta, dùng thế lực của bản hầu không phải là điều đương nhiên sao?”
Cái này…Dường như có chỗ không đúng?
Có thể…Nhưng vấn đề là ngài không lấy được nha!
Ngôn Thâm lại nói: “Ngộ nhỡ Ân cô nương…”
Hắn cắt ngang: “Không có ngộ nhỡ gì hết, nàng sẽ không.”
Được được được, nàng sẽ không. Hắn bây giờ không còn hiểu nổi hầu gia và Ân cô nương nữa rồi. Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, trước kia là hầu gia khống hế Ân cô nươn, hiện tại hắn cứ cảm giác như hầu gia nhà mình rơi vào tay Ân cô nương rồi?”
Vả lại, hầu gia nhà hắn còn mang dáng dấp tự nguyện nữa.
Ngôn Thâm đành nói: “Hầu gia, chuyện Lý cô nương bên kia đã chuẩn bị xong rồi.”
Hắn gật đầu.
Ngôn Thâm lại nói: “Ngọc Thành công chúa cùng Nguyệt Minh huyền chủ vẫn đang theo dõi dinh thự của Ân cô nương, chúng ta phải làm gì bây giờ ạ?”
“Không cần.” Hắn nói: “Chút chuyện nhỏ này nàng có thể giải quyết được.”
A Ân nghỉ ngơi hai ngày, mới hoàn toàn khôi phục lại.
Chuyển thứ nhất nàng làm sau khi khở lại chính là cho gọi Phạm Hảo Hạch tới, hỏi hắn tỉ mỉ tất cả mọi chuyện ở Vĩnh Bình. Hắn ở Tuy Châu đã có kinh nghiệm mở quán rượu, nên chuyện hỏi thăm tin tức này cũng có bản lĩnh, sau khi tới Vĩnh Bình, lặp lại nghề cũ nên chuyện tìm hiểu tin tức cũng thuận lợi, đem mọi chuyện nói với nàng.
Nàng hơi trầm ngâm, nói là có thể trọng thao cựu nghiệp, nhưng không thể mở quán rượu.
Hắn sửng sốt, hỏi vì sao.
Nàng đáp: “Người Vĩnh Bình hào hoa phong nhã, thích uống trà chiếm đa số, mở quan rượu đương nhiên không tốt hơn so với mở quán trà.” Hắn vừa nghe liền hiểu ra, vỗ đầu một cái, nói: “Vẫn là đại cô nương suy nghĩ tỉ mỉ chu đáo! Vài ngày nữa thuộc hạ nhất định hành động.”
Nàng gật đầu.
Hắn lĩnh mệnh, vui vẻ đi ra ngoài. Đi ra ngoài rồi mới nhớ tới chuyện Nguyệt Minh huyền chủ, lại lộn trở lại thưa với nàng: “Vì đây là biểu muội của hầu gia nên thuộc hạ vẫn đắn đo mãi, cho nên muốn xin chỉ thị của cô nương.”
Nguyệt Minh huyền chủ.
Vừa nhắc tới Nguyệt Minh huyền chủ, ấn tượng suy nhất của nàng chính là lần đầu tiên ở trên núi Đại Tự, Tử Diệp kể cho nàng.
“…Hiện nay thánh thượng đã chuẩn bị cho hắn ba mối hôn sự, một là Ngọc Thành công chúa, thứ hai là Thanh Châu Lý thị Lý cô nương, ba là biểu muội của hầu gia, Nguyệt Minh huyền chủ. Nếu không phải có dòng dõi cao như vậy, phía sau có gia tộc chống đỡ, vậy nhất định sẽ là một con đường nguy cơ trùng trùng, máu me đầm đìa.”
PhẠM Hảo Hạch thấy nàng hồi lâu cũng không lên tiếng, lại tiếp: “Nếu không chúng ta làm bộ như không biết gì mà đuổi bọn họ đi?”
Phạm Hảo Hạch biết, người trong Vĩnh Bình cũng đều biết, Nguyệt Minh huyền chỉ ngưỡng mộ biểu ca của mình đã nhiều năm nay. Chuyện này nếu xử lý không tốt, vẫn còn có hầu gia ở phía sau chống đỡ, cho nên hắn lại nói tiếp mà không chút sợ hãi.
Lúc này, nàng mới lên tiếng: “Không cần.”
Nàng suy tính, một lát sau lại nói: “Trước không cần phản ứng, các nàng đối với ta vẫn còn hữu dụng, người trước tiên cứ đi lo chuyện mở quán trà đi, mặt khác để ý xem ở Vĩnh Bình có người nhà nào yêu thích hachj điêu, trong vòng ba ngày đem danh sách tới cho ta.”
“Vâng.”
Lý Dung gần đây có chút ấm ức, rõ ràng là Mục Dương hầu ở trong hầu phủ, thế nhưng mỗi lần nàng qua tìm trục lý tương lai, bà bà tương lai để nói chuyện tâm tình cũng không thấy hắn đâu. Có đôi khi chỉ cách nhau một bức tường thôi thế nhưng vẫn không gặp được hắn.
Thế nhưng nàng phát hiện ra một chuyện.
Trầm phu nhân ở trong hầu phủ không có quyền uy lắm, Mục Dương hầu không nghe theo bà lắm, có đôi khi mặc dù bề ngoài tỏ ra nghe theo, thế nhưng một chút cũng không lưu tâm. Lý Dung ghi nhớ điểm này, dự định về sau không cần vất vả đi lấy lòng mẹ chồng cho lắm.
Có điều bây giờ nàng vẫn chưa gả vào, rốt cuộc vẫn phải làm những chuyện này.
Nói không chừng sau này gả vào rồi, còn có thể bởi vì nàng là con dâu mới mà rút ngắn được khoảng cách của hai mẹ con họ, đến lúc đó nàng liền dựa vào công lao này, như vậy địa vị trong Mục Dương hầu phủ là không có gì phá nổi. Nàng biết có một vài quý nữ thầm cười mắng mình ngốc, Mục Dương hầu không gần nữ sắc, gả vào đó không phải là giống như làm ni cô sao? Nàng đã suy nghĩ kĩ rồi, hắn không gần nữ sắc, về sau nhất định sẽ không trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, lại còn có hoàng đế ràng buộc, cho dù là thông phòng cũng phải là con gái của quan tam phẩm trở lên. Nàng là đích nữ của Lý gia, chẳng qua chỉ là yêu nữ, hết thảy danh tiếng của Lý gia đều ở trên đích nữ, nếu muốn so với tỷ tỷ, Mục Dương hầu nhất định là một thí sinh tốt nhất, lại chưa nói tới gả cho Mục Dương Hầu, Ngọc Thành công chúa cùng Nguyệt Minh huyền chủ trong lòng thầm ao ước biết bao?
Mỗi lần nghĩ tới hai người bọn họ thèm muốn như thế nào liền cảm thấy chuyện hắn lãnh đạm không phải là chuyện gì lớn lắm.
Có điều hắn lãnh đạm như vậy, trong lòng nàng vẫn là có chút thương tâm, luận tướng mạo, nàng không kém, gia thế cũng tốt, sao hắn không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái chứ?
Lý Dung ngồi trong xe ngựa có chút phiền muộn.
Chợt bên ngoài xe ngựa, Đào Mẫn nhỏ giọng lên tiếng: “Dung cô nương, lại gặp Trương lục lang rồi.”
Nàng nhíu mày, hồi lâu mới lên tiếng: “Thôi, cứ để cho hắn theo.” Nàng gần như là không biết phải làm sao, có lẽ là cầu chuyện nhân duyên ở Nguyệt lão miễu linh quá, bên người liền xuất hiện mấy vị lang quân gia thế tốt, lại thoạt nhìn rất có hảo cảm với nàng, nếu không phải là có mối nhân duyên này với Mục Dương hầu, sợ là nàng cũng có vài phần động tâm. Dù sao nàng cũng là một khuê nữ, có thể được một đám lang quân hảo cảm, vậy không phải chứng minh nàng là một cô nương xinh đẹp như hoa sao? Thế nhưng, Mục Dương hầu hắn lại không thèm để ý nàng.”
Đào Mẫn nói: “Dung cô nương, xe ngựa của Ngọc Thành công chúa vừa mới đi qua.”
Nghe thấy bốn chữ ‘Ngọc Thành công chúa’, tâm tư của nàng nhất thời từ trên người Trương lang quân trở về. Nếu nàng gả cho Trương lang quân, vậy sao có thể oai phong trước mặt nàng ta được. Liền nói: “Đi nhanh chút, thoát khỏi hắn đi.”
“Vâng.”
Hôm nay nàng vậy nhưng đến tiệc trà.
Vĩnh Bình vốn nhiều quý nữ, cho nên tiệc trà cũng nhiều, thường thường nhà này tiến hành, nhà kia cũng tổ chức, chuyện này giống như trở thành mặt mũi của quý nữ vậy, vì vậy tiệc trà lại càng bình thường như cơm bữa.
Vừa hay hôm nay Ngọc Thành công chúa cùng Nguyệt Minh huyền chủ cũng đi, nàng ở Mục Dương hầu chịu ủy khuất cũng tiện phát tiết một chút.
Nhìn thấy khuôn mặt giả vờ bình thản của hai nàng, trong lòng Lý Dung liền cảm thấy thoải mái.
Cạnh tranh với người, vui vẻ vô cùng.
Nàng gặp nạn ở Cung thành, sau lại được Mục Dương hầu cho người hộ tống trở về, chuyện này ở trên tiệc trà nhất định có thể trở thành đề tài câu chuyện. Nàng đã có thể dự liệu được bả thân ở trên triệc trà trở thành chúng tinh phủng nguyệt như thế nào.
Thế nhưng tiệc trà đến.
Nàng liền có chút bối rối.
Nàng cũng đã tham gia mấy lần rồi, nhưng sao lại theo không kịp đè tài? Nữ hạch điêu kỹ giả trong miệng bọn họ rốt cuộc là người nào? Cái gì mà dih thự ngàn vàng khó mua?
Nhìn thấy bộ dạng Lý Dung như vậy, Ngọc Thành công chúa cùng Nguyệt Minh huyền chủ liếc mắt nhìn nhau, mỗi người đều lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.