A Ân lập tức quay trở về trạch để, tìm khắp nhà nhưng không thấy A Tuyền đâu, không khỏi hoảng hốt trong lòng. Lúc này một hạ nhân tiến tới bẩm báo: “Đại tiểu thư, Tuyền cô nương hai canh giờ trước có ra khỏi cửa.”
“Đi đâu? Có dẫn theo người đi cùng không?”
Hạ nhân trả lời: “Nói là đi mua đồ lão gia dặn, có dẫn theo bảy người đi.”
Mí mắt nàng giật giật, nàng có dự cảm rất không lành: “Lập tức dẫn người đi tìm A Tuyền về đây, mặt khác tăng thêm người canh giữ gần Lý gia, nếu có động tĩnh gì lập tức bẩm bao cho ta.” Dừng lại, nàng lại nói: “Lại cho người hỏi thăm mẫu thân Lục Lam đang ở đây, phái người tới canh chừng.”
Hạ nhân lên tiếng trả lời rồi rời đi.
Tần thị nghe phong thanh nên đến tìm, nàng dựa như không nghe thấy câu hỏi, chỉ thấy mắt trắng bệch, nhẹ giọng nói: “Ông trời ơi, cầu xin ông đừng làm tổn thương muội muội con, nếu phải xảy ra chuyện gì xin hãy ứng lên người con, con chỉ có duy nhất một người muội muội đấy yêu thương con thật lòng mà thôi.”
Trời bắt đầu tối, lòng A Ân lại càng thêm lạnh lẽo, cơn lạnh chạy khắp cả người nàng.
Phạm Hảo Hạch nói: “Người phái đi tìm đều đã tìm hết một phen, nội trong ba canh giờ khắp phố lớn ngõ nhở ở Vĩnh Bình tìm khắp mọi cửa hàng qua một lần, vẫn không thấy bóng dáng của Tuyền cô nương đâu. Lý gia bên kia cũng không có bất cứ động tĩnh gì.” Tuyền cô nương giống như là đột nhiên biến mất vậy, ngay cả bảy nô bộc đi theo cũng không thấy. Lời này Phạm Hảo Hạch không có nói ra, hắn đã từng chứng kiến qua cảnh đại cô nương lúc lần đầu tiên tìm không thấy tung tích của Tuyền cô nương, thực sự rất đáng sợ.
Hắn dè dặt cẩn thận nhìn nàng.
Sắc mặt nàng căng thẳng: “Không có bất kỳ người nào tra ra được tung tích của A Tuyền?”
“Tuyền cô nương thường ngày cực ít khi đi ra ngoài, người nhận ra Tuyền cô nương thực không nhiều lắm.” Vả lại lúc đầu mới tới Vĩnh Bình, đại cô nương rất sợ có kẻ làm hại tới Tuyền cô nương, cơ hồ là che chắn rất kỹ, người bên ngoài biết đại cô nương có một muội muội rất ít, không nói tới người ngoài, ngay cả hạch điêu kỹ giả ở Thanh Huy lâu cũng chưa chắc đã biết, duy chỉ có hạ nhân ở trong trạch để mới biết trong phủ lớn này còn có một vị tiểu chủ tử nữa.
Nàng ép chính mình tỉnh táo lại.
Nàng đi tới đi lui, liên tiếp vài lần éo mình bình tĩnh lại, chợt ném một chén trà, nói: “Đi, tới Lý phủ.”
A Ân dùng thân phận nghĩa nữ của Tô tướng quân tới Lý gia.
Người đón nàng là Lý gia tổng quản, đối với thân phận nghĩa nữ Tô phủ của nàng, Lý gia tổng quản tiếp đón đến là chu đáo.
Phạm Hảo Hạch lúc này là thập phần bội phục A Ân, tình trạng khẩn cấp như vậy nhưng đại cô nương nhà hắn vẫn nói chuyện đâu vào đấy với Lý tổng quản, một chút cũng không như là tới đòi người, trái lại càng giống như một vị khuê trung hảo hữ có mối quan hệ tốt với vị Lý Dung tiểu thư kia, dọa cho Lý tổng quản sửng sốt một chút.
Cũng là lúc này, nàng từ trong miệng Lý tổng quản biết được, hôm nay là sinh nhật của vị Dung chiêu nghi ở trong cung, hoàng đế đặc biệt sai Lễ Bộ tổ chức yến tiệc, yến tiệc long trọng, quan viên bậc tứ phẩm trở lên ở trong triều đều được mời tới dự, Lý gia song thân từ sáng đã tiến cung.
Nàng nghe xong thầm nhủ không hay rồi.
Lục Lam chọn ngày ở Lý gia không có người chủ trì đại cục này để ra tay, nhất định là không chỉ đánh chủ ý lên mình A Tuyền.
Nàng thu mắt lại, hỏi: “A Dung có ở nhà không?”
“Dung cô nương sáng nay thân thể không khỏe, cũng không theo lão gia cùng phu nhân tiến cung.”
Nàng lại nói: “Sợ rằng A Dung hôm nay không có ở trong phủ rồi.”
Sắc mặt Lý tổng quản không tốt, nói: “Dung cô nương thường ngày an phận thủ thường, hiện tại sắc trời đã tối, sao lại có thể ở ngoài được.”
Nàng nói: “Làm phiền Lý tổng quản đi xem một chút.”
Ngọn đuốc cháy chiếu sáng khắp ngôi miếu đổ nát, lúc này một bàn tay to lớn thô kệch vén mạng nhện cản đường tiến vào trong, giọng điệu khinh thường, “Chỗ này thật tồi tàn.” Đang nói thì bên cạnh có một cánh tay thon dài, bàn tay trắng nõn cầm theo một chén rượu nóng hổi.
“Liêu gia, uống một chút rượu nóng đi, uống nóng mới tốt.”
Người được gọi là Liêu gia là nam nhân to lớn, hắn lúc nì híp mắt nhìn Trục Âm, lại dời xuống nhìn bộ ngực phập phồng của nàng một chặp, rồi mới tiếp nận bát rượu, nói: “Thật là một người đàn hiểu phong tình.”
Trục Âm lại ra vẻ hờn dỗi, nắm cho hắn một cái mị nhãn.
Bụng dưới của Liêu gia nóng lên, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch chén rượu, vứt bát xuống đất, bàn tay thô kệch sờ eo Trục Âm, trực tiếp ra tay.
Trục Âm ngâm nga thở gấp, khiến cho hai cô nương bị trói ở trong góc nhìn mặt đỏ tới mang tai, Lý Dung cùng Khương Tuyền không hẹn mà cùng quay mặt đi chỗ khác, ánh mắt lúc đụng vào nhau đều cảm thấy được sự khủng hoảng trong mắt đối phương.
Nhưng vào lúc này cách đó không xa truyền tới một tiếng rên rỉ thống khổ.
Lý Dung cùng Khương Tuyền nhìn lại, chỉ thấy Trục Âm mặt không đổi sắc chỉnh lại quần áo, mu bàn tay lau giấu nước miếng vương trên má, mà phía sau nàng tráng hán vừa rồi ngã gục xuống, mắt hắn trợn lớn, từ lỗ mũi và miệng chậm rãi chạy ra dòng máu đen đặc.
Trục Âm chậm rãi bước tới, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn KhươngTuyền, nói: “Thu hồi ánh mắt khinh thường của ngươi về đi, ta lưu lạc tới ngày hôm nay đều là do tỷ tỷ của ngươi ban tặng. Các ngươi mỗi ngày trôi qua đều là cẩm y ngọc thực, ở Vĩnh Bình là một thiên kim giàu sang, mà ta chỉ có thể làm nô, làm tỳ, làm kỹ nữ.”
Miệng Khương Tuyền bị nhét một miếng vải rách, chỉ có thể ú ớ không nói rõ chữ.
“Ngô ngô ngô ngô…”
Trục Âm kéo miếng giẻ trong miệng Khương Tuyền ra, nàng thở mạnh một cái, nói: “Cái gì mà nô, mà tỳ, mà kĩ nữ, tất cả đều là do ngươi tự chuốc lấy, đừng có đổ lỗi cho tỷ tỷ ta! Nếu không phải là tỷ tỷ ta nhẹ dạ, ngươi nào có ngày hôm nay!”
Trục Âm nhìn nàng, ngược lại có chút giật mình.
Trải qua lâu như vậy, chính cô ta đã thay đổi không còn như ban đầu, thế nhưng Khương Tuyền trước mắt vẫn là cô nương nhắc đến tỷ tỷ thì không quản tới sợ hãi nữa.
Ánh mắt nàng (TÂ) trở nên lạnh lùng, âm trầm: “Ta mặc dù chỉ như một con kiến, nhưng dù ta chết cũng phải kéo bằng được tỷ tỷ ngươi theo cùng, ta trù tính lâu như vậy, ngày hôm nay tốt cuộc cũng tới. Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết chết ngươi.” Ánh mắt nàng rơi tới trên người Lý Dung, “Nếu ngươi chết ở trong tay nàng, Ân thị còn mặt mũi nào mà tiến vào hầu phủ? Một người là Lý Dung vốn là nên trở thành chủ mẫu Mục Dương hầu phủ, lại ngoài ý muốn bị muội muội Ân thị sát hại, Lý gia nhất định sẽ không bỏ qua cho Ân thị, Ân thị cả đời này nhất định sẽ không thể tiến vào hầu phủ! Không thể trở thành chủ mẫu Mục Dương hầu phủ!”
Khương Tuyền trợn to mắt.
“Ngươi dĩ nhiên là làm ra cái loại chuyện này, ta sẽ không để cho ngươi được như ý muốn đâu.”
Lúc này Lý Dung ở bên cạnh nhổ miếng vải rách ở trong miệng ra, oán hận nhìn Trục Âm: “Ngươi quả là tiện nhân vong ân phụ nghĩa.”
Trục Âm chậm rãi cười rộ lên: “Ta là tiện nhân sao? Ngươi cũng không khá hơn chút nào đâu. Nếu không phải là ngươi có xuất thân tốt, ngươi có thể có một ngày này sao? Với đầu óc của ngươi, ở địa phương ăn tươi nuốt sống người của chúng ta, ngươi nhất định sẽ không sống nổi một tháng. Là đáng đời ngươi bị ta lợi dụng! Cũng xứng đáng cho ngươi bị Mục Dương hầu lôi ra lợi dụng.”
Lý Dung tức đến mặt trắng bệch, một câu phản bác cũng không thể nói nên lời.
Trục Âm lại nhẹ vuốt tay áo, từ trong tay nàng lộ ra một con bạch trùng, thân trùng trơn trượt, đỉnh đầu có hai râu, ở dưới ánh nến lay động. Nàng ngồi xổm trước mặt Khương Tuyền, nói: “Cũng nhờ có tỷ tỷ ngươi, ta ở Tuy Châu có cơ hội gặp qua thương gia người Nam Cương, hắn tặng cho ta con trùng này, nói là cổ trùng, có thể dùng nó để sai khiến người.”
Khương Tuyền đặc biệt sợ trùng, lúc này nhìn thấy con trùng xấu xí như vậy môi trắng bệch ra, nàng cắn chặt quai hàm, định lui về phía sai nhưng cả người không thể nhúc nhích.
Trục Âm cười nhạo: “Ngươi nghĩ ta định nhét vào miệng ngươi sao? Nghĩ quá nhiều rồi.”
Nàng giơ tay chém xuống lên mạch máu trên tay, bạch trùng từ từ tiến vào vết xước, vết xước trong nháy mắt ngưng lại, nhanh chóng hồi phục.
Khương Tuyền nhìn thấy liền nôn ọe.
Lý Dung cũng sợ tới mức bật khóc.
Trục Âm nhìn Khương Tuyền, đợi tới khi ánh mắt nàng khẽ biến mới nói: “Dập đầu với ta đi.”
Khương Tuyền gật đầu, nhưng lại bởi vì dây thừng trên người nên trực tiếp ngã ra đất. Lý Dung thấy vậy càng sợ tới mức hoa dung thất sắc, lớp trang điểm tinh xảo sáng nay sớm đã hư hại. Trục Âm nở nụ cười đắc ý, siết chặt dao nhỏ trong tay, đứng ở trước cửa ngôi miếu đổ nát, dừng chân một lúc lâu sau lại lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
“Ta đã để lại dấu vết thế mà vẫn chưa thể tra ra tới đây, người Lý gia đúng thật ăn phí cơm.”
Đang nói vậy thì từ phía phía có ánh lựa hiện ra, Trục Âm quay trở lại, xốc Lý Dung lên, đao nhỏ đặt ở trước cổ nàng, kéo nàng tới phía trước cửa ngôi miếu. Ánh lửa tiến tới gần, nhìn rõ thấy có người của hai nhà. Trục Âm lúc nhìn thấy A Ân thì trên mặt lộ ra vẻ đắc ý không thể giấu được.
Lý gia tổng quản cả giận: “Tiện tỳ to gan, còn không mau buông Dung cô nương ra!”
Trục Âm nói: “Hiện tại là ân oán của ta cùng Ân thị, các ngươi muốn trách thì trách Ân thị, nếu không phải tại nàng ta cũng không bắt Lý Dung đi. Có điều Lý Dung cũng phải cảm tạ ta, nếu không có ta nàng cũng không ngờ tới Mục Dương hầu lại đem nàng ra làm bình phong. Dung tiểu thư của các ngươi a, muốn làm đương gia chủ mẫu của Mục Dương hầu sao, thực là chuyện cười tiếu lâm mà!”
Lý Dung bị vạch trần trước mặt mọi người thì vô cùng hổ thẹn, thật hận không thể đungn đầu vào tường chết đi.
Nàng cắn răng nghiến lợi nói: “Trục Âm, là ta nhìn lầm ngươi.”
Nàng ta lại không để ý, chỉ nhìn chằm chằm A Ân, Lý gia tổng quản vừa định tiến lên thì nàng nhanh trước nói: “Ngươi nếu tiến thêm một bước nữa ta liền giết nàng.”
A Ân lại bình tĩnh: “Ngươi muốn gì?”
“Ta chẳng muốn gì cả, ta chỉ muốn để ngươi dập đầu ta tám cái, lại tự mắng mình một tiếng tiện nha, ta liền suy nghĩ một chút xem có thể thả muội muội ngươi ra không. Ta à, hôm nay đã định trước sẽ không thể sống tiếp, thế nhưng trên đường xuống suối vàng còn có Dung tiểu thư làm bạn, còn có muội muội ngươi nữa, ta cũng không còn sợ cô đơn nữa.”
Nàng nói: “Được, ta đi vào, mục tiêu của ngươi là ta, không liên quan tới những người khác, ngươi mau thả họ ra đi.”
Trục Âm cười lạnh: “Ngươi nghĩ ta ngu sao? Lăn tới đây dập đầu cho ta! Những người khác không được tới gần! Một người tới gần, ta sợ run tay một cái, gương mặt xinh đẹp của tiểu thư nhà các ngươi sợ là từ nay về sau không dùng được nữa rồi.”
Nàng áp chế Lý Dung, lui về trong miếu.
Lý gia tổng quản nhìn về phía A Ân, trong ánh mắt lúc này hiện lên vài phần thâm ý.
Phạm Hảo Hạch lên tiếng: “Đại cô nương, bên trong sợ rằng có bẫy.”
Nàng nói: “Có bẫy cũng phải tiến vào, các ngươi ở bên ngoài tùy cơ ứng biến, bất luận thế nào cũng phải cứu được A Tuyền ra.”
Nói rời cởi áo choàng trên người, theo Trục Âm tiến vào
Nhìn thấy Khương Tuyền không sao, lúc này mới thở một hơi nhẹ nhõm.
Nàng nói: “Lục Lam, ngươi còn định đi xa đến chừng nào nữa?”
Nàng ta đáp: “Lục Lam sớm đã chết rồi, ta bây giờ là Trục Âm. Ta vừa nói rất rõ ràng, ngươi dập đầu ta tám cái, ta liền cởi trói cho muội muội ngươi.” Khương Tuyền vẫn cúi thấp đầu, một câu cũng chưa nói.
Lý Dung lên tiếng: “Nàng…”
Còn chưa nói được từ thứ hai liền bị nhét tấm giẻ rách vào mồm.
Lý Dung dùng sức mà lắc đầu.
Nàng nói: “Được.”
Nàng chậm rãi quỳ xuống.
Nàng quỳ đều không phải là do Lục Lam, là nàng hổ thẹn, là do lỗi của nàng.
Thứ nhất vì nàng quá mức nhẹ dạ, thứ hai là sớm không nhổ cỏ tận gốc, thứ ba làm hại muội muội mình một lần nữa rơi vài hiểm cảnh, thứ tư là nàng vô năng, thứ năm là nàng vì sự vô năng của mình, thứ sáu thử bảy thứ tám đều cũng vậy!
Nàng ngẩng đầu lên: “Thả muội muội ta ra.”
Trục Âm nói: “Được.”
Dao nhỏ xoẹt một đường, tháo dỡ dây thừng trên người Khương Tuyền xuống.
Nàng ta từ trong tay áo lấy ra một thanh đao đưa cho Khương Tuyền, ra lệnh: “Giết Lý Dung, đâm vào ngực!”
Trục Âm từ trên cao nhìn xuống A Ân, nói: “Muội muội ngươi hiện tại chỉ nghe lời ta, giết Lý Dung, ngươi cả đời này cũng đừng nghĩ tới bước chân vào Mục Dương hầu phủ!”
“Thật không?” Thanh âm của Khương Tuyền vang lên.
Trục Âm kinh hãi, còn chưa phản ứng kịp Khương Tuyền đã cầm đao lên đâm vào bụng nàng, tay nàng run run, oán hận: “Cái gì mà cổ trùng, thế gian này nào có thứ nào thần kỳ như vậy, ngươi bị người ta gạt rồi! Nó không có hiệu quả!”
A Ân lập tức đá Trục Âm một cước, kéo A Tuyền tới bên cạnh, hô lớn: “Phạm Hảo Hạch!”
Trục Âm vẫn một bộ khó tin.
Có điều chỉ trong nháy mắt, nàng nắm thanh chủy thủ trong tay, từ trên người Lý Dung đâm tới. Lý Dung không thể cửa quậy, căn bản không thể tránh khỏi đao này. Lúc này, câu nói ‘Giết Lý Dung, ngươi cả đời này cũng đừng nghĩ tới bước chân vào Mục Dương Hầu phủ’ vang lên trong đầu Khương Tuyền, nói thì chậm xảy ra lại nhanh, nàng cũng không nghĩ nhiều liền trực tiếp bổ nhào tới chắn thay Lý Dung.
Thanh đao sắc bén đâm trúng bụng Khương Tuyền.
A Ân thất thanh kêu lớn: “A Tuyền!”
Giờ khắc này, A Ân giống như phát điên, nàng chạy tới nhận đao từ trong tay Khương Tuyền, liên tiếp đâm trên người Trục Âm! Máu tươi bắn tung tóe, Lý Dung giờ phút này nhìn thấy, cảm thấy A Ân giống như là Tu La từ địa ngục trồi lên.