Khi A Ân trở về Thính Hà viên, vừa đóng cửa, mới hậu tri hậu giác nghĩa ra mấy ngày nữa mà Thượng Quan Sĩ Tín nói đến là đêm thất tịch. Ngày hội đêm thất tịch, vào ngày này nam nữ đi chơi với nhau là có ý nghĩa không hề tầm thường.
Hắn lại muốn hẹn nàng đi dạo Tuy Châu ngày hôm đó…
Khương Tuyền đi tới, hỏi: “Tỷ tỷ ăn cơm chưa?”
Nàng lại hậu tri hậu giác nghĩa ra hôm nay mình quá trầm mê với hạch điêu, chớ nói là cơm tối, ngay cả bữa trưa cũng không ăn. Vốn là không nhớ ra, hiện tại Khương Tuyền vừa nhắc liền cảm thấy đói bụng.
Khương Tuyền nghe được tiếng động, liền vừa cười vừa đi hâm nóng thức ăn, vừa nói thầm: “Ta biết tỷ tỷ nhất định sẽ quên ăn mà, vừa nhìn thấy hạch điêu thì tỷ tỷ cái gì cũng có thể quên!”
Nàng nói: “Nếu có cơ hội, ta sẽ đem hạch điêu từ Hạch Học ra cho muội xem, muội nhất định cũng sẽ mê mẩn như ta vậy. Hôm nay cuối cùng cũng triệt để hiểu được cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Vừa nghĩ tới sau này ta cũng có thể điêu khắc ra được hạch điêu như vậy, ngay cả cơm cũng quên ăn!”
Cơm nước đã nguội lạnh từ lâu, Khương Tuyền ở trong phòng bếp chưng thủy cách nhiệt.
Nàng nói: “Hôm nay lúc ăn cơm tối, Giang đại ca có tới đây, đem theo hai hộp thức ăn, bên trong toàn là những món bánh ngọt của Tuy Châu. Thức ăn chừng nửa nén nhang nữa mới ăn được, tỷ nếu đói bụng thì ăn chút bánh lót dạ trước. A, suýt thì quên! Tỷ tỷ, Giang đại ca còn nói một chuyện, nói rằng thiếu đông gia muốn cùng tỷ tỷ đi dạo ở Tuy Châu đêm thất tịch.”
Giang Mãn hiểu được thiếu đông gia nhà mình là lần đầu thích một cô nương, khó tránh khỏi bối rối, càng nghĩ, càng lo thiếu đông gia không mở miệng được, dứt khoát liền nói với tiểu muội của A Ân.
Nhưng Giang Mãn lại không biết, bởi vì lần đánh bậy đánh bạ này mà làm tiêu mất nghi ngờ của A Ân.
Nàng mỉm cười nói với Khương Tuyền: “Ừ, thiếu đông gia cũng nói với ta rồi. Mấy ngày nữa ta và muội cùng đi ra ngoài. Muội không phải vẫn muốn đi chơi sao? Lúc trước vì chuẩn bị để thi đấu với Lục Lam, hiện tại người trong Hạch học lại đang bận công việc, đúng lúc tỉ muội chúng ta cùng thiếu đông gia và Giang Mãn đi chơi.”
Khương Tuyền không nghe ra được ẩn ý trong lời nói của A Ân, nhưng ngược lại rất vui vẻ vì được ra ngoài chơi.
A Ân thấy vậy, nghĩ rằng có lẽ nhừng ngày tháng bản thân có thể bảo vệ để muội muội vô ưu vô lo như vậy không còn nhiều nữa. Nàng suy nghĩ một lát, lại cũng không biết vì sao lại có suy nghĩ đêm thất tịch đó là đêm Mục Dương hầu phát bệnh.
Hiện tại Mục Dương hầu đang ở Vĩnh Bình xa xôi, có lẽ phất bệnh cũng có thể dựa vào cách cũ để giải quyết nhỉ?
Trạm dịch Cung thành.
Trương dịch thừa dạo gần đây sống rất là an ổn, Nguyên dịch thừa cách vách đã thăng quan rồi, rốt cuộc cũng đã rời khỏi trạm dịch, đổi thành một thanh niên thật thà trung hậu khác làm trạm dịch. Đại khái là do lần đầu vào chốn quan trường, hơi có vẻ non nớt, đối với hắn cũng có tôn kính, mọi chuyện đều lấy hắn làm đầu, còn chủ động làm không ít việc.
Thật là một thanh niên hiểu chuyện.
Hắn mỗi ngày không có việc gì chỉ nhàn nhã uống trà, chơi chim, ngày ngày thảnh thơi, chỉ có thỉnh thoảng nhớ lại lúc Mục Dương hầu giá lâm thì sau ót lại mơ hồ thấy đau, trống ngực cũng đập thình thịch.
Chuyện ngày đó mà, thật sự là có sống tám trăm đời cũng không thể quên nổi.
Một tôn đại phật như vậy lại tới trạm dịch nho nhỏ của hắn, may là hắn tiếp đãi cẩn thận, không trêu chọc kẻ có roi Ẩm Huyết người khác nghe đã sợ vỡ mật, thành công bảo vệ được mạng già của mình. Hiện tại mới có được những ngày tháng an ổn thế này.
Trương dịch thừa vừa sờ sờ chòm râu bạc trắng, vừa híp mắt ngửi trà.
Trà thật thơm.
Ngày thật đẹp.
Bất chợt, ngoài phòng vang lên tiếng bước chân vội vã. Trương dịch thừa lúc này tâm tình rất tốt, ngay cả trừng mắt cũng lười, mắt híp lại, thong thả ung dung hỏi: “Gấp gáp cái gì, cứ từ từ nói.”
Gã sai vặt mặt mũi trắng bệch, bộ dạng thở không ra hơi, nói: “Trương…Trương dịch thừa…”
“Đừng có gấp gáp, cũng không phải là Mục Dương hầu tới, có chuyện gì cứ từ từ nói.” Trương dịch thừa vừa mới rót trà nóng vào chén, đưa đến bên môi, nhẹ nhàng thổi thổi, đang định uống vào thì gã sai vặt rốt cục cũng đã thở xong, khóc không ra nước mắt: “Không! Chính là Mục Dương hầu tới.”
Trương dịch thừa run tay khiến trà nóng bắn lên tay, thật sự là không phản ứng kịp, thật lâu sau mới nói: “Cái gì?”
“Xe ngựa của Mục Dương hầu đã tới rồi! Ngoài cửa!”
Trương dịch thừ ‘A’ lên một tiếng, mới phát hiện tay nóng đến đau, lập tức cũng không đoái hoài tới, vội vội vàng vàng cùng gã sai vặt chạy ra ngoài.
Lần trước không thấy được Mục Dương hầy thật sự, lúc này thế mà lại được nhìn thấy con người chân chân thật thật.
Khuôn mặt âm lệ, lạnh lùng nhìn hắn.
“Ngươi là dịch thừa ở đây?”
Trương dịch thừa nghe trong lòng mình có tiếp ‘lộp bộp’, nói: “Bẩm Hầu gia, chính là hạ quan.” Nhìn thấy Huyền Giáp vệ tư thế sắc bén dày đặc, hắn nuốt nước miếng, hỏi: “Không…Chẳng hay Hầu gia muốn nghỉ chân tại đây ạ?”
Nhưng Mục Dương hầu vẫn chưa tiếp lời hắn, khuôn mặt bình tĩnh dừng lại trong tiểu viện của trạm dịch.
Mùa hè nắng gay gắt như vậy nhưng Trương dịch thừa lại cảm thấy sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Lại len lén liếc một cái, ôi, Mục Dương hầu quấn trên cổ tay không phải là roi tiên trong lời đồn ư? Trương dịch thừa cảm thấy có chút choáng váng, một hồi lâu sau mới ổn định được bước chân.
Cùng lúc đó, có mấy người Trương dịch thừa cảm thấy lạ mắt đi từ phía sau tiểu viện của trạm dịch đi ra, lại tỉ mỉ nhìn tiếp, người dẫn đầu là vị lang quân lần trước tới muốn hắn tìm đại phu ở Cung thành.
“Bẩm hầu gia, tìm được rồi.”
…Tìm được cái gì? Kinh nghiệm đúc kết qua nhiều năm thăng trầm chốn quan trường nói cho hắn biết, hắn ngửi thấy mùi âm mưa.
Một lát sau, từ hậu viện lại đi ra hai người, hai người đó mang theo một bọc vải màu trắng, lại có một mùi hôi thối khiến kẻ khác nôn mửa truyền ra. Trương dịch thừa lùi về sau nửa bước, thoàng nhìn Mục Dương hầu, sắc mặt hắn không có bất kỳ biến hóa nào.
“Mở ra.”
“Vâng.”
Ngôn Thâm xốc tấm vải lên, người ở bên trong sớm đã thối rữa tới không còn hình người, nếu không phải có một khối lệnh bài bằng đồng trên người, chỉ sợ cũng không nhận ra được đây là Trần Đậu.
Trương dịch thừa có chút mông lung.
Trạm dịch của hắn khi nào mà đào ra một thi thể này? Chuyện gì đã xảy ra?
Lại thấy Mục Dương hầu xót xa nói: “Mang về hậu táng.” Ánh mắt nhất thời lại quét về phía hắn, Trương dịch thừa run rẩy nói: “Xin phép cho hạ quan điều tra rõ chuyện này, nhất định…nhất định…”
Còn chưa nói xong, Mục Dương hầu đã trực tiếp lên xe ngựa.
Để lại bạch diện lang quân nói với hắn: “Trương dịch thừa nói với ta là được rồi. Tháng gần đây nhất có người nào khả nghi lui tới đây không? Có ghi chép sổ sách không? Còn có lúc trước…”
Giọng nói ngày càng xa, cửa xe vừa đóng, đã triệt để ngăn cách thanh âm.
Mục Dương hầu nhắm mắt.
Một lát sau, Ngôn Thâm quay lại bẩm báo: “Hầu gia, việc này không liên quan tới Vương Tương. Thuộc hạ nhất định nhanh chóng điều tra rõ.” Ngôn Thâm lúc này giọng nói rất trầm trọng, không ngờ tới ở Cung thành lại xảy ra chuyện này. Thân thủ của Trần Đậu vô cùng tốt, người bình thường muốn làm tổn thương hắn là rất khó, thế mà hiện tại lại bỏ mình nơi đất khách.
Nghĩ đến đây, Ngôn Thâm lại có cảm giác thất bại.
Nếu không phải Lý Thá thú cho người đến nói, qua trận điều tra mới biết Trần Đậu bị giả mạo.
Trong lòng cũng cảm kích và bội phục Ân thị tăng thêm vài phần.
Việc này, nếu không có Ân thị tác động, sợ rằng muốn biết Trần Đậu đã bị giết cũng là khi hầu gia trở lại Cung thành lần nữa. Cũng may Ân thị thông minh, không chỉ có không làm hại tới Trần Đậu giả mà ngược lại lại đưa hắn vào ngục, truyền tin cho Vĩnh Bình.
Hầu gia nhà bọn họ đối với nàng có con mắt khác, quả thực không phải là không có lý do.
Chỉ là rốt cuộc là nhân vật phương nào, lại có thể thừa dịp hầu gia và hoàng hậu tính sổ lại nhảy ra chặn ngang? Nhất thời Ngôn Thâm cũng không có đầu mối. Tân đế đăng cơ chưa được hai năm, chính quyền còn chưa ổn định, hầu gia nhà hắn là lưỡi dao sắc bén trong tay ngài, gây thù hằn rất nhiều, muốn tra ra cần rất nhiều thời gian.
“Hầu gia, đã cho người đưa Trần Đậu về Vĩnh Bình.”
Trong xe ngựa truyền ra một tiếng ‘Ừ’.
Ngôn Thâm lại hỏi: “Bây giờ hầu gia muốn đi đâu?”
“Tuy Châu.”