A Ân bối rối.
Nào có người nào bá đạo như vậy! Nói cũng không nói liền tiền trảm hậu tấu. Trực tiếp thả hoa đăng rồi lại ép buộc ba tám đời dây dưa.
Nàng nhìn hoa đăng đã trôi xa, khuôn mặt đau khổ.
…Bây giờ muốn vớt trở về cũng không vớt được.
Hắn lại xiết chặt tay nàng, hỏi: “Muốn vớt về ư?”
Nàng nói: “Ba mươi tám đời, chỉ sợ hầu gia muốn hối hận cũng khó.”
Hắn nhíu mày.
Nàng lập tức đổi giọng: “Minh Mục!”
Chân mày hắn lúc này mới giãn ra, đúng lúc này Ngôn Thâm mang một cái hòm đi tới, lại ấp a ấp úng đặt xuống trước mặt nàng, nói: “Khởi bẩm Hầu gia, thuộc hạ đã đưa cô nương về rồi. Khi trở về, nhìn thấy một sạp hàng sắp đóng cửa, thấy hoa đăng cũng không tệ liền thuận tiện mua về.”
Cái rương vừa mở ra, đảo qua đảo lại, ít nhất cũng phải có bay, tám chiếc hoa đăng.
Ngôn Thâm bị A Ân trừng mắt nhìn, cảm thấy thật không hiểu chuyện gì. Hầu gia nhà hắn muốn khiến Ân thị vui vẻ, nghĩ nàng thích hoa đăng, mới liều màng giúp hầu gia nhà hắn mua. Nào ngờ mua về rồi chẳng thấy Ân thị cao hứng tí nào, trái lại còn không được một lời cảm ơn.
Có điều Ngôn Thâm tất nhiên là không biết sáng nay hầu gia nhà hắn đối với chuyện tahr đèn hoa đăng còn tỏ vẻ khinh bỉ, lúc trước đối với A Ân lại bịa chuyện về việc thả hoa đăng ở Vĩnh Bình.
A Ân rất sợ hắn lại muốn thả hoa đăng nưa, vội vàng nói: “Ta có chút mệt rồi…”
Hắn nói: “Đi dạo bờ sông sẽ không mệt nữa.”
A Ân bị sặc.
Cũng lúc này, bờ sông có một chiếc thuyền nhỏ đi tới, không lớn, chỉ đủ cho hai người. Trầm Trường Đường bước lên thuyền, sau đó xoay người lại đưa tay về phía A Ân. Nàng nhìn thuyền, lại nhìn hắn, chần chờ một chút mới đưa tay năm nắm lấy tay hắn.
Hắn năm chặt tay nàng, đỡ nàng lên thuyền.
Ngôn Thâm đẩy một cái, chiếc thuyền rời khỏi bờ sông, chậm rãi đi về hướng trung tâm dòng sông.
A Ân là lần đầu ngồi trên thuyền nhỏ này, người chèo thuyền lại còn lại hầu gia, nhất thời cảm thấy áp lực hơi lớn.
Nàng vốn định tự mình chèo thuyền, nhưng vừa đứng lên liền nặng nề ngồi xuống. Nàng từ nhỏ đã không biết bơi, bây giờ thuyền chỉ lay động một cái, cảm thấy ngực như có cái gì đó lấp kín, khiến nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Nàng vịn vào mép thuyền, năm ngón tay nắm chặt.
Hắn vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy nàng mặt mũi tái nhợt ngồi trong góc, bàn tay nỗi lên những đường gàn xanh, như đang cực kỳ thống khổ.
Hắn dừng thuyền lại, hỏi nàng: “Có chỗ nào không khỏe ư?”
Nàng giương giương môi làm như muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng, cảm giác buồn nôn lại lan tràn trong ngực, nàng gắng gượng nhẫn nhịn, che miệng, nghiêng đầu qua. Hắn lập tức hiểu rõ, từ trong rương nhỏ trong trên thuyền lấy ra một chiếc bình tinh xảo, mở nút bình ra, đỏ ra một viên bạc hà lớn chừng bằng ngón tay màu canh, xoa xoa hai bàn tay, lực đạo đều đều mà xoa hai bên thái dương của nàng.
Hắn rất kiên trì, xoa bóp cho nàng chừng gần nửa nén nhanh.
Hắn ngồi ở đối diện nàng, khí tức thở ra mang theo một cỗ mùi hương dễ chịu, kèm theo cảm giác mát rượi trên thái dương khiến người ta thoải mái, chậm rãi chậm rãi, cảm giác buồn nôn trong ngực dần dần biến mất, chỉ còn lại cảm giác thư thái ngập tràn.
Lông mi nàng hơi run rẩy, vừa nhấc lên liền nhìn thấy ánh mắt chuyên chú của hắn.
Hai tai nàng bất giác đỏ lựng lên.
Vốn là hắn cũng không chú ý tới, cho tới khi ngón tay có nhiệt độ truyền ra, hắn mới phát hiện ra tai nàng đã đỏ như tôm luộc rồi.
Ngón tay hắn dừng lại.
Trong lòng nổi lên tâm tư kiều diễm.
Thanh âm hắn khàn khàn: “Nàng muốn hầu bệnh không?”
Hai chữ ‘hầu bệnh’ vừa thốt ra, vết đỏ bên tai lan ra cả mặt. Nàng khi trước đã đáp ứng hắn, đến nay đãh ơn nửa năm, từ lâu không chống cự, nhỏ giọng nói: “A Ân đã đáp ứng Minh Mục, tuyệt không thất hứa”
Ánh mắt hắn hơi tối lại.
Nàng nguyện ý hầu bệnh là chuyện tốt, nhưng nghe vào tai hắn, lại cũng không phải là chuyện gì cao hứng lắm.
Hắn buông tay nàng ra, lại nói với nàng: “Ta dạy nàng chèo thuyền, đứng qua đây, để nàng chăm chú chèo thuyền thì sẽ không say nữa.” Hắn đi thẳng tới mép thuyền, lại cầm lên mái chèo.
A Ân nghe vậy cũng đi theo qua đó, đừng bên cạnh hắn nhìn hắn chèo.
Mặt nước rung động, mái chèo nặng nề khuấy động làn nước, chiếc thuyền cũng nhẹ di chuyển.
Nàng không đứng vững liền lảo đạo một cái, bị hắn ở phía sau ôm vào lòng.
Hắn vòng tay ốm lấy eo nàng, hô hấp của nàng phả vào bên tai.
Thanh âm khàn khàn.
“Cầm lấy mái chèo.”
Tư thế có chút ái muội thế nhưng nàng không phát hiện ra, trong đầu nàng lúc này đều là nàng đang đứng trên thuyền, mà bên dưới thuyền là mặt nước, nàng nắm chặt mái chèo như lài cái phao cứu mạng, mười ngón tay nắm chặt.
“…Chèo thuyền không thể dùng nhiều sức, chỉ cần một chút sức lực thôi.”
Nàng rất nhanh đã hiểu rõ, khi nàng điều chỉnh thuyền đi thì đã dần dần quyên đi nỗi sợ hãi với nước và chiếc thuyền đang lay động. Có điều chỉ qua một lúc, chiếc thuyền đã di chuyện được một khoảng cách.
Nàng quay qua hắn, nói: “A, đến giữa dòng sông rồi.”
Người sau lưng ứng tiếng.
Gió trên sông thổi tới, thổi loạn tóc mai nàng. Khi nàng định đưa tay ra vuốt lại thì mới bỗng nhiên phản ứng kịp, Trầm Trường Đường đứng sau lưng đã thân thiết cừng nàng dinh một chỗ. Hai bàn tay của nàng giống như bị hắn nắm trong tay, một kẽ hở cũng không có, như là cây sinh ra nối liền với nhau vậy.
Mặt nàng lại đỏ lên.
Chợt hắn buông một tay nàng ra.
Nàng đang muốn thở phào thì cánh tay kia của hắn lại xoa xoa mặt nàng, đàu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào gò má đỏ ửng của nàng, vừa nhẹ nhàng vừa ôn nhu, đem mái tóc rối vén ra sau tai nàng.
Hắn hỏi bên tai nàng: “Nàng lạnh không?”
Nàng trả lời: “Hơi lạnh một chút.”
Hắn lại buông cánh tay còn lại, hai cánh tay vòng qua eo nàng, đầu đặt lên vai nàng, hỏi: “Còn lạnh nữa không?”
Nàng không ngờ tới hắn còn hỏi nàng có lạnh không chính là có chủ ý này!
Liền nói ngay: “Nóng!
Nào ngờ hắn ôm nàng còn chặt hơn, nói: “Nhưng ta lạnh.” Một lát sau còn nói thêm: “Năm đó đánh một trận với bọn man di, từng có một lần bị vây ở trên sông. Lúc đó đang là mùa đông, binh sĩ chỉ có thể ôm nhau để sưởi ấm. Ta vẫn cứ một mình chịu đựng như vậy, bây giờ nghĩ tới lúc đó nếu có nàng ở bên, ngược lại cũng không cần phải gồng mình chịu đựng.”
Nàng gnghe xong có chút buồn bực: “Vốn dĩ ta không chỉ hầu bệnh cho hầu gia, mà còn là bếp của ngài nữa.”
Hắn nghe thấy vậy, khẽ cười một tiếng, lại nói: “Năm đó bị vây ở trên sông Thương, thứ nhất là vì quá khinh người, thứ hai là còn trẻ nên ngông cuồng. Lúc đó nếu có nàng ở đó, nhất định sẽ kiên quyết xông lên phá vỡ thế bao vây của quân địch. Ban đêm ở sông Thương giá lạnh, sao ta có thể để nàng chịu nỗi khổ như vậy chứ?”
Nàng giật mình.
Không lâu sau tai lại đỏ lên.
Khi hắn nói những lời này, ngón tay cũng không nghiêm chỉnh mà vuốt ve eo nàng, khiến nàng hơi nhột. Nàng nghiêng đầu qua chỗ khác, muốn để hắn đừng động, không ngờ lại đụng phải môi của hắn. Vừa chạm nhẹ đã khiến toàn thân nàng cứng lại.
Không phải là cứng ngắc bình thường đâu, mà là giống như bị sét đánh vậy.
Trong nháy mắt, toàn bộ đầu nàng đều trống rỗng.
Chờ đến lúc nàng tỉnh táo lại thì Trầm Trường Đường ở phía sau từ lâu đã tiến quân thần tốc, thuần thục chiếc lưỡi mềm trong miệng nàng, mút, liếm, cắn, các kiểu kỹ năng luân phiên nhau ra trận. Khi cách hai tháng lại hôn một lần, nàng thấy xấu hổ mà phủ nhận bản thân cũng có chút nhớ nhung.
Nàng há miệng, để hắn có thể thâm nhập sâu vào.
Nào ngờ hắn lại dừng lại, nhìn đôi mắt như hai giọt nước của nàng, thanh âm trầm khàn, hỏi: “Có thật là nàng nhớ tới ta?”
A Ân tuyệt không ngờ tới hắn lại hỏi một câu như vậy, nhất thời ngây ngốc không biết nên trả lời thế nào.
Nàng quả thật có chút nhớ nhung hắn, chỉ có điều không phải nhớ như hắn nghĩ, nàng chỉ thấy trong lòng mình lúc đó nhớ tới vị hầu gia đó. Còn ở thời điểm khác, nàng không có nhiều thời gian nhớ hắn như vậy.
Nàng ngơ ngác như vậy khiến hắn rất bất mãn, liền cắn cánh môi nàng, lạnh lùng nói: “Từ ngày mai trở đi, mỗi ngày đều điêu khắc hạch điêu tên chữ của bản hầu.”
Nàng mở to mắt.
Hắn hỏi lại: “Không muốn?”
Nàng hỏi lại: “Chỉ khắc tên thôi?”
“Còn có dung mạo, khắc không đẹp ta sẽ phạt nàng.”
A Ân líu lưỡi!
Nào có ai như vậy!
Hắn lại nói: “Khắc đẹp sẽ có thưởng, thích ngồi xe ngựa không? Ta làm cho nàng một xe. Bên ngoài giản dị không phô trương, nhưng bên trong đầy đủ.”
Lúc trước khi nàng ngồi xe ngựa di Tuy Châu, quả thực có nghe qua xe ngựa của Mục Dương hầu, có điều chiếc xe đó thương nhân đưa ra cái giá thực khiến cho người t a lùi bước. A Ân lúc đó liền nghĩ quên đi, hiện tại nghe thấy hắn nhắc tới, không khỏi có chút dao động.
Chỉ là…
Xe ngựa như vậy quá mức quý trọng, nàng nếu nhận liền cảm thấy mắc nợ hắn.
Thấy nàng do sự, hắn sao lại không biết trong đầu nàng nghĩ gì, liền hung hắn cắn lên môi nàng một cái, ân cần dạy bảo: “Bản hầu cho nàng thứ gì, không được nghĩ rằng là mắc nợ.”
Hắn lặp đi lặp lại nhiều lần như muốn tẩy nào nàng: “Nàng là người của ta, nhận đồ của ta là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”
Nàng còn muốn giãy dụa một chút, nhưng mà không thành công, miệng lại lần nữa bị chặn.
Lúc này hắn hôn đến là kịch liệt, hai người đang ở trên sông, hai người không cẩn thận liền rớt xuống nước. Trầm Trường Đường nhanh chóng nắm lấy nàng, cũng lấy ra đạn tín hiệu, thuyền lớn nhanh chóng mà xuất hiện.
Thúy Lan đưa cho A Ân một bộ đồ mới, đều là loại chất vải cực tôt, áo váy, cây nghệ, màu vỏ quýt, vàng nhạt, ảnh thảo, đều là màu nàng yêu thích.
Thúy Lan lại nói: “Hầu gia cho may dựa vào kích cỡ của cô nương.”
Nàng ứng tiếng, tự mình mặc đồ mới. Chợt nàng nhớ tới chuyện gì, lại gọi Thúy Lan đem bộ đồ đã ướt lúc trước tới.
Sờ vào cái túi trong tay áo.
…Hạch điêu Tử Diệp tặng nàng không thấy nữa.