Khi A Ân từ viện lạc của Nguyên Hồng đi ra thì nhìn thấy Khương Tuyền rất uể oải. Tin tức vừa truyền ra khiến Khương Tuyền rất là phẫn uất, mười bảy hạch điêu kỹ giả đều là đám người vô liêm sỉ vừa mù mắt lại mù tâm.
A Ân an ủi nàng: “Hạch điêu của Lục Lam muội cũng nhìn rồi, quả thật không tệ.”
Khương Tuyền nói: “Nguyên công bảo Lục Lam đó là đầu cơ trục lợi! Chỉ biết mô phỏng theo hạch điêu sư trong cung. Lần đấu hạch này, nàng và Lâm cô nương đều chiếm được ưu thế như nhau.”
A Ân dở khóc dở cười, nói: “A Tuyền, lần này không được, chúng ta còn có lần sau mà. Ta không muội, muội vội gì chứ.”
Khương Tuyền giậm chân, nói: “Muội chính là cảm thấy tỷ tỷ châu ngọc gặp phận long đong.”
A Ân hiểu tấm lòng của muội muội mình, dịu dàng nói: “Ông nội từng nói những gì, ta vẫn còn nhớ trong lòng. Có không giữ mất đừng tìm, không phải cơ duyên của chúng ta, chúng ta liền không cần. Hạch điêu xem trọng chuyện mắt người thưởng thức, chứ không nhất định phải dùng tiêu chuẩn để kết luận tốt xấu.”
Nàng sờ đầu muội muội, tiếp: “Được rồi đừng buồn nữa. Sư phụ cũng nói rồi, lần này chưa được vào Hạch Học, nhưng lần tới chưa chắc. Hôm nay chúng ta ra ngoài một chút, ta sẽ mua cho muội chút đồ trang điểm, tiện thể mua vài cuộn vải về. Lúc trước ta nghe Tử Diệp nói, đồ ăn ở Quế Lan Phường là tuyệt nhất, đợi chúng ta đi mệt rồi sẽ tới đó ăn cơm.”
Tiểu cô nương trẻ tuổi vô ưu vô lo, có thể có đồ trang điểm, có thể có đồ ăn ăn, thì những bất mãn trong lòng nháy mắt liền bỏ quên.
Đáng tiếc luôn có người muốn Khương Tuyền không thoải mái.
Hai tỷ muội từ viện lạc của Nguyên công đi ra, vốn muốn trực tiếp quay về Thính Hà viên, lấy tiền rồi sẽ đi. Nhưng vừa qua hoa viên liền gặp Lục Lam đang đi vào.
“Thì ra là Ân sư tỷ.” Lục Lam đứng lại, nhìn hai người mỉm cười, khóe mắt cũng không giấu được tia đắc ý.
Khương Tuyền buồn bực định lên tiếng liền bị A Ân ngăn cản.
Nàng nói với Lục Lam: “Chúc mừng Lục cô nương.” Sắc mặt nàng bình tĩnh, khiến cho Lục Lam có cảm giác vô lực như đánh vào bịch bông. Lục Lam trước đây sau khi lộn xộn ở hậu trạch đã lâu, đã gặp qua nhiều cô nương ngoài mặt bình tĩnh nhưng nội tâm cuộn sóng, rất biết cách làm sao để khiến một người tức giận, biết cách làm sao để bản thân thắng lợi vui vẻ, liện ngậm cười, nói: “Tỷ cũng rất có thực lực, đáng tiếc là không có vận khí như ta, có điều sau này có ta ở đây, đời này tỷ đừng mong vào được Hạch Học.”
Khương Tuyền giận tới mức muốn bùng nổ!
A Ân đứng lên trước Khương Tuyền mở miệng nói: “Lục cô nương đối với bản thân có phần rất không tin tưởng bản thân, cô muốn cả đời ở lại Hạch Học?”
Lục Lam không ngờ rằng nàng không có tức giận, còn trả lại một cách mỉa mai như vậy, lại có thể bình thản ung dung như thế!
Lòng nàng bắt đầu nóng nảy, vẻ mặt ôn hòa bên ngoài đã thay đổi, nói: “Ngươi đắc tội với người nào cũng không biết đâu, ta chống mắt xem ngươi còn cười được bao lâu.” Bỏ lại một câu này, liền vội vàng rời đi.
Khương Tuyền giận tới mức trong ngực phồng lên rồi lại xẹp xuống.
“Tỷ tỷ, ý của nàng ta? Qủa thực là khinh người quá đáng! Không phải là phía sau có…”
A Ân liếc nhìn nàng một cái.
Nàng lập tức dừng lại, gục đầu xuống, lát sau mới ngẩng lên, nhỏ giọng nói: “Được rồi, muội biết rồi, nên nói cái gì không nên nói cái gì, muội kỳ thực đều biết, chỉ là nhìn không vừa mắt nàng ta lớn lối như vậy.”
A Ân đung đưa tay.
“A Tuyền, có một số việc không thể nhìn cảnh tượng nhất thời.”
Khương Tuyền nghi hoặc, hỏi: “Tỷ tỷ nói thế là có ý gì?”
A Ân giải thích: “Lục Lam không phải là Lạc Kiều, phía sau Lạc Kiều có ca ca ruột Lạc Nguyên. Lạc Nguyên là thật tâm yêu thương muội muội của mình. Nhưng phía sau Lục Lam là Đặng công công, hắn nghĩ cái gì, Lục Lam chưa hắn đã biết.”
Nàng kéo tay Khương Tuyền, nói: “Mà thôi, chúng ta không nói chừng chuyện này nữa.”
Hai tỷ muội sau khi trở về Thính Hà viên, lấy tiền rồi ra ngoài. Bên ngoài dừng lại không ít xe ngựa, từ sau chuyện Trần Đậu giả, Khương Tuyền rất ít khi rời khỏi Thượng Quan gia, bây giờ nhìn xe ngựa đến hoa cả mắt, nhất thời không nhận ra xe ngựa nhà mình.
Nếu không phải là thấy Hổ Nhãn và Hổ Quyền thì nàng sợ là đến đêm cũng không nhạn ra được.
Nàng trước lên xe ngựa.
A Ân vẫn đứng ở ngoài nói chuyện với Hổ Nhãn và Hổ Quền, biết được bọn họ và Phạm Hảo Hạch đã chuyển đến nhà mới ở, lại hỏi thêm vài câu sau đó lên xe ngựa. Vừa vào xe ngựa liền nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của Khương Tuyền nhìn nàng chằm chằm.
“Tỷ tỷ! Xe ngựa này không không chiếc tỷ mua!”
A Ân vừa nghe liền nói: “Mắt của muội đúng là sáng như đuốc.”
Khương Tuyền đáp: “Là…Là Mục Dương hầu cho?” Giọng nói mang theo nghi vấn, nhưng biểu tình lại vạn phần khẳng định.
A Ân đáp: “Không phải.”
Khương Tuyền nửa tin nửa ngờ, chỉ vào rèm xe, chỉ vào chiếc đẹm hoa mỹ, lại chỉ lên hộp đựng thức ăn trên bàn nhỏ, nói: “Những thứ này rõ ràng là Mục Dương hầu cho!”
Nghe lời này, A Ân trái lại lại nheo mắt.
“A? Muội làm sao mà biết là đồ của Mục Dương hầu?”
Khương Tuyền nhất thời ho khan vài tiếng, ánh mắt trống rỗng rơi vào khoảng không, nói: “Là đoán.”
A Ân ‘A’ lên một tiếng, nghiêng đầu dặn dò hổ Nhãn và Hổ Quyền đi đến con phố náo nhiệt nhất của Tuy Châu, sau đó cũng không hỏi lại Khương Tuyền, mở nắp hộp đựng thức ăn ra, lấy một miếng cẩu kỷ cao táo đỏ, hói: “Muốn ăn không?”
Khương Tuyền há miệng cắn nửa miếng, đặt mông ngồi cạnh A Ân, vừa nhai vừa nói: “Tỷ tỷ vì sao không hỏi muội?”
“…Không hỏi, muội muốn nói sẽ nói.”
Khương Tuyền nuốt xuống miếng bánh, lại nói: “Ai, tỷ tỷ không cho muội nói, trái lại muội càng muốn nói. Muội muốn nói, tỷ tỷ trước đây không phải là ở Phổ Hoa tự một đêm sao? Hầu gia phái Ngôn gia lang quân tới, những thứ đồ ăn, đồ dùng gì đó trong xe này, đều cùng xe ngựa của huynh ấy như đúc. Ngôn gia lang quân nói bánh ngọt này đặc biệt do đầu bếp trong cung làm, mùi vị so với bánh ngọt mua ở trong tiệm quả thực là không giống nhau. Đây là mùi vị trong cung.”
A Ân cắn non nửa miếng, không nếm ra mùi vị khác nhau nào, ngón tay hơi cong, búng lên ót nàng một cái.
“Một chút thức ăn đã mua chuộc được muội rồi!”
“Ai, chỗ nào là một chút thức ăn. Muội thấy hầu gia đối với tỷ tỷ rất dụng tâm, biết tỷ tỷ thích gì, mang gì đến cũng không quên cho muội một phần. Tỷ tỷ nhìn thấy chiếc trâm cài tóc trong hộp nữ trang không? Đều là hầu gia sai Ngôn gia lang quân đưa tới.”
“Vị ấy là Ngôn gia lang quân nào?”
“Là vị mặt đen.”
Thì ra là nói Ngôn Mặc.
A Ân đem chỗ bánh còn dư lại đút vào miệng nàng: “Sau này hầu gia tặng thứ gì, phải nói với ta, cái nào muội có cảm giác là đồ trong cung thì không được nhận, biết chưa?”
“Vâng, muội biết rồi. Tỷ tỷ yên tâm đi.”
A Ân biết muội muội nhà mình khi mua đồ trang điểm tâm tình sẽ rất vui vẻ, đơn giản liền để nàng mua, sau khi tới Tuy Châu, trong phòng cũng đã rất nhiều.
Khương Tuyền hỏi: “Tỷ tỷ, cái này đẹp không?”
A Ân nhìn nhìn, nói: “Đẹp, mua đi.”
“Cái này thi sao?”
“Cũng đẹp, mua đi.”
“Còn cái này?”
“Mua!”
Có thể để cho muội muội vui vẻ, nàng một chút cũng không đau xót. Sau khi tới Tuy Châu, tiền bạc cũng không thiếu thốn, nhất là sau khi trở thành đồ đệ của Nguyên công, Thượng Quan gia mỗi tháng đều phát ngân lượng, huống chi hiện tại còn có Trầm Trường Đường nghĩ cách tặng đồ cho nàng, chỗ ngân lượng còn lại cũng biết tiêu vào đâu.
Sau khi mua xong đồ trang điểm, nàng lại cùng Khương Tuyền đi vài vòng ở chợ đông, mua thêm không ít đồ.
Nàng đối với những thứ này cũng không quan tâm hứng thú lắm, thấy có bán hạch điêu, liền đến xem, điêu khắc loại thường. Có lẽ là ở Thượng Quan gia nên được rèn luyện mắt nhìn, Nguyên công cũng dạy dỗ có phương pháp, nàng hiện tại chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra hạch điêu ở sạp hàng hay trong cửa hàng còn thiếu cái gì, hay là làm thế nào để thêm một đao, hai đao.
Rốt cục, khi đi ngang qua cửa hàng tơ lụa thì nàng mới nhớ bản thân muốn mua vải về may yếm, liền lôi Khương Tuyền đi vào.
Chưởng quỹ là một người mập mạp to tròn, mặt tròn người cũng tròn, cười rộ lên rất là vui mừng.
“Cô nương muốn mua gì? Chúng ta đây loại vải gì cũng có.”
A Ân quan sát cửa hàng, còn chưa nhìn xong liền nhìn thấy ánh mắt chưởng quỹ hơi thay đổi, lập tức hét to một tiếng, nói: “Tiểu ngũ, dẫn hai vị cô nương này vào bao sương ngồi.”
Nói rồi còn hwoi nghiêng người làm động tác ‘Mời’.
Lập tức dẫn hai người vào bao sương. Khương Tuyền trước đây thường lui tới cửa hàng tơ lụa rất nhiều, thấp giọng nói bên tai nàng: “Tơ lục trong cửa hàng này có thể sử dụng bao sương, đều là khác quý, tỷ tỷ chẳng lẽ đã tới đây mua vải?”
Nàng sau khi tới Tuy Châu ngay cả quần áo may sẵn cũng chưa từng mua qua, còn hà huống chi là cửa hàng ở Quế Lan phường.
Nàng cảm thấy rất kỳ lạ, tiểu ngũ đã gọi một nha đầu tiến tới. Nha đầu đó quấn tóc thành hai búi tròn, mặc một bộ Giao Khâm nhu quần màu trắng trăng non, hướng bọn họ cười ngọt ngào một tiếng, sau đó rót trà, mang trái cây và bánh ngọt tới, nhẹ giọng nói: “Hai vị cô nương muốn mua gì? Dáng người hai vị xinh xắn, Quế Lan phường chúng ta có rất nhiều lại quần áo thích hợp với hai người.”
A Ân nói: “Các ngươi có loại vải mềm nào không?”
Rốt cuộc là một cô nương gia, vừa nghe liền hiểu.
“Cô nương là muốn mua yếm sao?”
Thấy nàng gật đầu, nha đầu kia lại nói: “Có có, Quế Lan phường chúng ta cái gì cũng có! Xin hai vị chờ một chút, ta mang kiểu dáng đến. Nếu cô nương không ưn ý có thể chọn vải về may.”
Nha đầu kia sau khi khép cửa lại, Khương Tuyền cắn hạt dưa, nói: “Chẳng lẽ người của Quế Lan phường nhận ra tỷ tỷ là đồ đệ của Nguyên công sao?” Như nhớ tới cái gì, Khương Tuyền nhìn một bàn đồ ăn, lại nói: “Thảo nào Quế Lan phường có thể lũng đoạn hơn phân nửa vụ làm ăn ở Tuy Châu, muội nếu có bạc, cũng vui lòng làm khác quý của bọn họ.”
Nghe Khương Tuyền nói lời này, A Ân không khỏi cười, nói: “Muội đừng nhìn ở đây một bàn đồ ăn, Quế Lan phường mở cửa buôn bán còn làm lớn như vậy, nhất định sẽ không lỗ vốn, vả lại…”
Bên ngoài bao sương bỗng truyền tới một trận tiếng động ồn ào và bước chân vỗi vã.
A Ân mở cửa bao sương nhìn, đúng lúc thấy nha đầu kia sốt ruột mà đi ra ngoài. Nàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Nha đầu kia nói: “Xin cô nương lại chờ một chút, bên ngoài là vị quý nhân từ Vĩnh Bình tới, danh hào Mục Dương hầu cô nương đã nghe qua chưa? Vị hầu gia này nói muốn mua vải cho vị phu nhân sắp xuất giá của ngài ấy.”
A Ân ngẩn ra, hỏi: “Vị phu nhân sắp xuất giá?”
Nha đầu kia nói: “Có lẽ là Thanh Châu Lý gia cô nương, chuyện này chớ nói là Vĩnh Bình, ngay cả Tuy Châu xa như vậy cũng đều biết.”