“Khởi bẩm hầu gia, Ân cô nương đi rất vội, từ sáng sớm đã rời đi rồi ạ, chỉ để lại một tên tùy tùng ở lại chào tạm biệt với Tạ huyện lệnh, nói rằng Thượng Qua gia có việc triệu hồi.”
Trầm Trường Đường từ từ nhắm hai mắt.
Ngôn Thâm lại nói: “Thuộc hạ đã cho người đi theo, Â cô nương quả thật là đi về hướng Tuy Châu, thuộc hạ cũng đã cho người thông báo tới huynh đệ Tôn gia.” Nói đến đây, trong lòng Ngôn Thâm có chút không yên.
Ân cô nương đi nhanh như vậy, để người lại thông báo cho Tạ gia huyện lệnh, thế nhưng lại không cho người tới thông báo với hầu gia một tiếng. Đêm hôm qua hai người họ đã xảy ra chuyện gì, bọn họ là phận tôi tớ đương nhiên không rõ, nhưng hắn nhớ rõ ràng hầu gia lúc trở về tâm tình đúng là không tồi, thế nào mà sau một đêm ngắn ngủi Ân cô nương lại rời đi không một lời từ biệt? Nghĩ đến đây, hắn lại không thể không cảm khái, Ân cô nương thật sự là một để tự tốt, bây giờ càng ngày càng có tác phong giống hầu gia, nói đi là đi, ngay cả một tiếng gió cũng không có.
Trầm Trường Đường vẫn như cũ nhắm hai mắt.
Ngôn Thâm cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, càng nghĩ càng không thông nên đành kiên nhẫn đứng chờ. Qua một lúc, hắn mới chậm rãi mở mắt, nói: “Chuyện của Tạ Thiểu Hoài không cần tra thêm nữa, lập tức quay về Vĩnh Bình.”
Ngôn Thâm sửng sốt, hỏi: “Hiện tại ạ?”
Hắn nói: “Ừ, lập tức dặn dò xuống, mau chóng về Vĩnh Bình, trong vòng nửa tháng.”
Đường từ Cung thành về Vĩnh Bình ít nhất cũng phải hơn nửa tháng, hắn lại hỏi: “Hầu gia, có việc gì gấp sao ạ?” Hắn vắt hết óc suy nghĩ cũng không ra chạy về Vĩnh Bình gấp gáp như vậy là vì cái gì?
Hắn lại nói: “Thay nàng dọn sạch cỏ.”
Ngôn Thâm nghe không hiểu lắm, hắn không biết bản thân nửa năm này có phải là bị ngu đi không, chuyện giữa hầu gia nhà hắn và Ân thị hắn thường xuyên nghe không hiểu, hai người này cứ như là đánh thuốc mê người ta vậy, ngươi một chiêu ta một chiêu, chiêu thức vô hình khiến hắn cũng mò không ra, chỉ có thể nhìn. Vốn cho là bản thân hắn không hiểu chuyện tình cảm, nhưng hiện tại xem ra, việc làm của Ân thị hắn cũng không hiểu được. Hắn nghĩ, nhất định là bị khúc gỗ Ngôn Mặc này lây rồi.
Có điều không hiểu cũng không sao, trong lòng hắn ngược lại có vài phần sung sướng. Trước kia hắn luôn cảm thấy bên cạnh hầu gia không có hồng nhan trỉ kỉ, như vậy quá mức tịch mịch, hiện tại hầu gia đã bồi dưỡng ra được một vị hồng nhan cho mình rồi, hầu gia cao hứng ngược lại cũng là chuyện tốt.
Ngôn Thâm liền sảng khoái lên tiếng đáp, đang định đi ra dặn dò thì bước chân lại quay lại, hỏi: “Hầu gia, Lý cô nương bên đó…”
Hắn chợt nhớ lại lời nói tối qua của nàng, nói: “Để một vài người ở lại, chờ người của Lý gia quay về thì hộ tống họ về.” Dừng lại, hắn chợt thêm: “Sau khi về Vĩnh Bình, tìm xem có vị lang quân nào môn đăng hộ đối với Lý Dung hay không.”
Ngôn Thâm nghe vậy không khỏi có chút kinh ngạc.
Hắn hỏi lại: “Còn chuyện gì nữa?”
Ngôn Thâm đáp: “Không…Không có, chỉ cảm thấy hầu gia dường như có chút không giống trước kia.”
Hắn nghe vậy cũng không để bụng.
Người khác nghĩ gì hắn cũng không quan tâm, hắn chỉ muốn khiến nàng vui.
Xe ngựa kêu lộc cộc, ba bốn chiếc xe chạy trên đường khiến cho đám tiêu trùng kinh hãi chạy toán loạn.
Sắc mặt Khương Tuyền có chút tái nhợt.
Chuyện của Tạ Thiểu Hoài xảy ra quá bất ngờ, nàng sáng hôm nay lúc tỉnh vốn đang nghĩ làm món gì ngon cho tỷ tỷ ăn, không ngờ vừa ra tới cửa viện liền nghe thấy tiếng khóc tê tâm liệt phế, sau khi đi hỏi thăm mới biết Tạ gia tiểu lang xảy ra chuyện, lại còn hoàn toàn ăn khớp với lời nói hôm qua nàng thuận miệng nói.
Nàng thực sự sợ tới mức người nhũn cả ra.
Dù sao cũng là một người từng quen biết, đột nhiên mất đi, trong lòng Khương Tuyền sau giây phút sợ hãi đã không còn tâm tư nghĩ tới chuyện làm thức ăn sáng nữa, lập tức quay trở về đahs thức tỷ tỷ. Tỷ tỷ nàng vừa nghe xong lập tức thay đổi sắc mặt.
Không tới một nén nhàng thời gian sau, tỷ tỷ nàng liền lập tức sai người thu dọn đồ đạc, vội vàng rời khỏi Tạ phủ.
Khương Tuyền từ lúc đó tới ày, người còn ở trên xe ngựa, cảnh xuân sáng lạn bên ngoài, thế nhưng nàng hôm nay một chút tâm tư thưởng thức cũng không có. Nàng kéo tay A Â, nói: “Tỷ tỷ, cái chết của Tạ Thiểu Hoài có liên quan tới muội không?”
A Ân nàng hiện tại trăm mối ngổn ngang, đang lúc suy nghĩ tới nhập thần, chợt nghe thấy muội muội hỏi một câu như vậy, biểu tình có chút kỳ lạ.
Khương Tuyền thấy thế, lại bất an không thôi, tim nhịn không nổi mà nhảy thình thịch, ttayrun lên, nói: “Cho nên tỷ tỷ mới rời khỏi Tạ phủ nhanh như vậy?” Thi cốt tổ phụ còn chưa tìm về được, có thể khiến cho tỷ tỷ nhanh như vậy mà rời đi, ngoại trừ vì mình ra nàng cũng không nghĩ ra lý do gì nữa.
A Ân nhất thời dở khóc dở cười.
Nàng thở dài: “Nửa điểm quan hệ với muội cũng không có, muội muội ngốc, muội nghĩ đi đâu vậy? Về sau ít xem mấy cái thoại bản kia đi.”
Nàng lại hỏi: “Tỷ tỷ thật sự không phải lừa muội chứ?”
“Ta lừa muội làm gì? Muội cùng Tạ Thiểu Hoài lại không có quan hệ gì, chúng ta đi vội vã như vậy là vì phải quay về Thượng Quan gia. Ta bỗng nhớ tới một chuyện phải nói rõ với Tử Diệp, chứ không liên quan tới chuyện Tạ Thiểu Hoài.”
Khương Tuyền lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
A Ân thấy thế mới tiếp tục trầm tư.
Việc này quá mức phức tạp, Khương Tuyền không nên biết thì hơn. Tạ Thiểu Hoài hiếm khi uống rượu, vừa uống liền bị chết đuối trong vò rượu, chuyện này vừa nghe liền thấy rất vô lý. Nàng muốn mượn Tạ Thiểu Hoài để dụ rắn ra khỏi hang, không ngờ rắn chưa xuất hiện, mồi đã bị ăn mất.
Tạ Thiểu Hoài tốt xấu gì cũng là con của Tạ huyện lệnh, lúc đó ở Tạ phủ lại còn có cả Mục Dương hầu cùng với người của Lý gia, con rắn kia vậy mà vẫn dám ra tay, có thể thấy được thế lực ở đằng sau hắn là rất lớn.
Điều này càng nghiệm chứng với suy nghĩ trong lòng nàng.
Mộ tổ phụ bị đào, cũng không phải là hạng trộm cắp bình thường làm ra, bên trong nhất định là có âm mưu gì đó mà nàng không biết.
Hạch học nghiên cứu hạch điêu của tổ phụ, là dựa vào tâm ý của hoàng đế, mà hiện giờ ngay cả Trầm Trường Đường cũng nói đây không phải là chuyện nằm trong phạm vi năng lực giải quyết của nang, tất cả manh mối hiện tại đều hướng về vị cửu ngũ chí tôn ở Vĩnh Bình kia.
“Nàng muốn đến Vĩnh Bình?”
Thượng Quan Sĩ Tín cực kỳ kinh ngạc.
A Ân nhẹ gật đầu, nói: “Ta đã nghĩ rất kỹ rồi mới đưa ra quyết định, danh sách người tới Vĩnh Bình vẫn chưa gửi tới Vĩnh Bình đúng không?” Từ Tuy Châu tới Cung thành bất quá cũng chỉ mất bảy ngày, chọn hạch điêu kỹ giả tới Vĩnh Bình cũng là chọn từ Hạch Học ra, ngoại trừ nàng và Giang Dương ra, mười sáu vị hạch điêu kỹ giả còn lại đều chỉ hận không thể chen nhau vỡ đầu để được nằm trong số người tới Vĩnh Bình.
Chỉ vì cái danh sách kia mà trong bảy ngày diễn ra không biết bao nhiêu cuộc thi đấu hạch.
Hắn nói: “Danh sách vẫn còn chưa gửi đi, trọng tài chính là Phương bá và Giang bá, số cuộc thi trong bảy ngày này không dưới mười lần, hiện tại còn dư lại tám người. Ta hiện giờ tuy là Thượng Quan gia gia chủ, thế nhưng chuyện ở Hạch Học cũng không thể can thiệp được, cho nên liền định qua mấy ngày nữa phân thắng bại rồi sẽ đưa danh sách đi Vĩnh Bình.” Hắn xoa mi tâm, hỏi: “Tại sao lại đột nhiên thay đổi quyết định?”
Nhìn mắt nàng dần trở nên sâu thẳm, hắn nói tiếp: “…Có phải liên quan tới chuyện tổ phụ nàng?”
A Ân thở dài: “Tử Diệp biết chuyện ư?”
Hắn nói: “Mộ tổ phụ của nàng ở Đào sơn, Thượng Quan gia chúng ta sao có thể không biết? Ta đã trách phạt người trông giữ núi rồi.” Hắn nhìn nàng, như định nói gì đó, thế nhưng cuối cùng lại im lặng, chỉ mỉm cười, nói: “Nàng nếu muốn tiến vào, ngày mai ta liền mở thêm một trận đấu nữa. Có điều với thực lực cùng danh tiếng nửa năm nay của nàng, nhưng hạch điêu kỹ giả còn lại trong lòng đều tự hiểu được. Giang bá tuổi tác đã cao nên không tham gia, bọn họ lúc trước biết vậy nên mới nhẹ nhàng thở phào, lại biết nàng cũng không tham gia nên vui mừng thấy rõ. Hiện tại, tối nay nay e rằng ngay cả cơm bọn họ cũng không nuốt nổi.”
A Ân thấy hắn cố ý nói sang chuyện khác, trong lòng phá lệ cảm kích.
Hắn vừa cười vừa nói: “Danh sách sau khi đưa đi Vĩnh Bình, còn phải từ hạch điêu sư trong cung xác định một lần nữa, sau khi có hồi âm nàng mới có thể khởi hành đi Vĩnh Bình.”
Nàng đáp: “Được, ta liền chuẩn bị cho buổi thi đấu ngày mai.”
Đợi sau khi nàng rời đi rồi, Giang Mãn chợt khó hiểu hỏi Thượng Quan Sĩ Tín: “Thiếu đông gia, ngài không phải muốn nàng đừng đi Vĩnh Bình sao?”
Hắn nói: “Chủ ý nàng đã quyết, ta nhiều lời cũng vô ích, nàng muốn làm gì ta cũng không ngăn cản.” Lúc trước phụ thân ngăn cản nàng, hắn không thể hiểu nổi. Cho tới khi hắn thừa kế gia nghiệp rồi, quản lý Thượng Quan gia rồi, hắn mới mơ hồ hiểu được ý tứ của phụ thân. Giữa người với người suy cho cùng luôn có chút bất đồng, hắn lý giải nàng, hiểu được nàng, nàng yêu thích hạch điêu như thế, lại không thích sự trói buộc của cung đình, bây gờ lại hạ quyết tâm tiens vào, nhất định là có chuyện gì đó tác động.
Giang Mãn nói: “Vĩnh Bình là nhà của Hầu gia, Ân cô nương nếu đến đó, vậy thiế đông gia sẽ không còn cơ hội nữa.”
Hắn nói: “Nếu tâm của nàng đã không có ở đây, vậy nàng có ở lại đây một trăm năm cũng vô dụng.”
A Ân đối với đấu hạch là cực kỳ có tự tin, tài nghệ của hạch điêu kỹ giả ở trong Hạch Học như thế nào, nàng trong lòng đương nhiên hiểu rõ. Sáng sớm ngày hôm sau, nhóm hạch điêu kỹ giả sau khi hay tin A Ân tham gia thi đấu liền ủ rũ giống như lời Thượng Quan Sĩ Tín nói vậy.
Hai ngày sau, Hạch Học đã phân ra thắng bại.
Thượng Quan Sĩ Tín cho người đưa danh sách đi Vĩnh Bình.
A Ân cũng bắt đầu thu dọn hành lý, nàng không định sẽ đưa Khương Tuyền đi Vĩnh Bình. Lần này đi, không biết sẽ gặp bao nhiêu nguy hiểm. Có điều nghĩ thì nghĩ vậy, thực sự bắt đầu lại có chút khó khăn.
Khương Tuyền đương nhiên không muốn.
Người mà cả đời này A Ân nàng không biết phải làm sao nhất chỉ có mình muội muội này, cuối cùng vẫn là phải thỏa hiệp.
Nàng cho Phạm Hảo Hạch dẫ nửa số tùy tùng đến Vĩnh Bình nghe ngón tình hình trước tiên. Nàng lúc đến, trong cung nhất định sẽ phái một đoạn người tới đón, cả Thượng Quan gia cũng sẽ cho thêm người theo, bên nàng chỉ cần một nửa tùy tùng nữa là đủ rồi.
Tất cả đều đã sắp xếp xong, chỉ thiếu một đạo đông phong từ trong cung nữa mà thôi.
Thế nhưng, nửa tháng sau, người trong cung ra roi thúc ngựa chạy về báo tin.
Danh sách tiến cung bị gạt bỏ.