“Lát nữa sẽ không thể ăn cơm.
” Kê Từ vươn tay sờ sờ bụng Thành Việt “Nhóc ra ngoài ăn bánh ngọt lấp bụng đi.
”
“Ừa, chú ăn gì không?” Thành Việt cười đến híp mắt “Nhột…”
“Sợ nhột à.
” Kê Từ nhướng mày, vươn tay gãi lên hông cậu mấy cái.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha…” Thành Việt dùng sức cản tay Kê Từ, cười đến độ mềm eo, nói chuyện cũng không rõ ràng “Không được, đừng mà…”
Đường Cảnh vừa đẩy cửa vào thấy cảnh này thì ngu người, nhanh nhẹn đưa tay che mắt “Ngại quá, quấy rầy rồi.
”
Thành Việt bị đè trên bàn làm việc nhìn cánh cửa đóng lại mà chưa kịp phản ứng lại chuyện gì vừa xảy ra, cửa lại bị đẩy vào lần nữa.
Đường Cảnh vẫn bịt kín mắt như cũ, rụt cổ lại ngôn từ đứng đắn bảo “Luật sư Kê ông ra ngoài chút! Tôi phải phê bình ông một phen!”
“Ra ngoài.
” Kê Từ chau mày kéo phần áo T-shirt xuống che đi đoạn eo nhỏ bị lộ ra của Thành Việt.
Cửa rất nhanh được đóng lại.
“Sợ nhột thế sao?” Kê Từ vươn tay sửa lại mái tóc rối của cậu “Phải cắt tóc rồi.
”
“Tôi muốn nhuộm…” một ý nghĩ nhen nhóm lên trong đầu Thành Việt.
“Nằm mơ.
” Kê Từ vỗ một phát lên đầu cậu, vỗ cho ý nghĩ vừa manh nha phải thụt lùi “Đi ăn đi.
”
Thành Việt dẩu môi, nhảy xuống bàn làm việc ra khỏi văn phòng.
Nhuộm tóc có sao đâu, nhuộm tóc đẹp mà.
Cậu chưa từng nhuộm màu xanh lục bao giờ, đời người phải trải nghiệm nhiều, tuổi trẻ phải làm liều.
Thành Việt vừa suy nghĩ làm sao thuyết phục Kê Từ cho cậu nhuộm tóc, vừa cầm đĩa nhỏ trên quầy chọn thật nhiều bánh ngọt.
Chất đầy đĩa nhỏ xong Thành Việt nhét vào miệng một cái bánh, bưng đĩa đi về phòng làm việc của Kê Từ.
Đẩy cửa phòng ra, trong phòng không một bóng người.
Cậu nhanh chóng lui ra, tìm trợ lý Trương Mạnh Mạnh của Kê Từ ở khu làm việc bên ngoài.
“Luật sư Kê vừa bị giám đốc Đường gọi qua rồi.
” Trương Mạnh Mạnh cười, chỉ về căn phòng ngoài cùng bên trái.
Thành Việt nhìn theo hướng cô chỉ, lấy một phần bánh ngọt trên đĩa nhỏ đặt trên bàn của Trương Mạnh Mạnh “Cái này rất ngon.
”
“Cảm ơn…” Trương Mạnh Mạnh cầm bánh ngọt, mũi có hơi nóng lên, cảm thấy cậu nhóc này thực sự sắp làm mình ngọt chết mất.
Thành Việt vừa đi tới văn phòng của Đường Cảnh vừa xoay cái đĩa trên tay, lát nữa muốn đưa cái bánh ngọt hồng phấn cho Kê Từ ăn.
Cậu vừa đi đến cửa văn phòng, nghe thấy một giọng nói truyền ra từ cửa phòng khép hờ.
Là Kê Từ.
“Tôi không thấy có vấn đề gì, ông không cần khuyên tôi nữa.
”
Bước chân Thành Việt dừng lại, đứng ngoài cửa không nhúc nhích.
“Tôi vẫn thấy chuyện điều tra được về Lương Tư Nguy quá nguy hiểm, ông thấy gã làm ra nhiều chuyện xấu xa như thế, nếu ông dồn gã vào đường cùng, gã sẽ chó cùng rứt giậu.
” Đường Cảnh nói xong thở dài “Con đường làm giàu của gã là con đường phi pháp, một gã lưu manh đầu đường xó chợ mà bây giờ lại mặc âu phục đi giày da tiến vào xã hội tinh anh, bản chất thì vẫn như cũ, tôi thấy…”
“Không vấn đề gì, những chuyện xấu của gã còn phải điều tra sâu, hiện tại nếu lấy những chuyện nhỏ nhặt này ra thì gã ngồi tù nhiều nhất cũng chỉ ba năm rưỡi, quá nhẹ.
” Kê Từ chau mày, sờ bật lửa trong túi, vừa định đốt thuốc lại nghĩ tới lát nữa phải ra ngoài cùng Thành Việt, lại để bật lửa vào túi.
“Chúng ta không sợ gã quá thông minh, chỉ sợ gã quá ngu.
” Đường Cảnh nhìn anh, lo lắng trong mắt vẫn không tan đi “Việc gã cho người đánh vợ cũ đến nửa người tàn phế thực sự khiến tôi…”
“Được rồi.
” Khóe mắt Kê Từ thoáng thấy bóng người ngoài cửa, cắt ngang lời Đường Cảnh “Không phải vấn đề lớn, gã không thể làm gì tôi.
”
Đường Cảnh nhìn đôi mắt sắc lạnh của anh cũng không nói gì thêm, mở ngăn kéo bàn làm việc, lấy một chùm chìa khóa ra đưa cho Kê Từ “Hai hôm trước tôi vừa gọi người dọn sạch sẽ bể bơi, định cuối tuần hẹn mấy cô em đến chơi, không ngờ bị hai người nhanh chân đến trước.
”
“Cảm ơn.
” Kê Từ cười nhận chìa khóa.
“Ầy, ông đừng có quá đà đấy.
” Đường Cảnh nhỏ giọng “Tôi không phải tiếc cái bể bơi, Thành Việt còn nhỏ, đừng bắt nạt thằng bé ác quá.
”
Kê Từ: “…”
“Ông nghĩ tôi muốn làm gì?” Kê Từ thở dài một hơi, nhỏ giọng “Là Tống Nghi đưa ra phương án trị liệu giảm căng thẳng.
”
“Lo lắng rồi chứ gì?” Đường Cảnh cười hả hê trên cái khổ của người khác “Cho chừa cái lão lưu manh nhà ông, thằng bé thành niên còn… tôi tính rồi, cách lần tổ chức sinh nhật cho Việt Việt của chúng ta lần trước…”
Kê Từ lười nghe hắn nói linh tinh, xoay người ra ngoài, liếc nhìn vị trí lúc nãy Thành Việt đứng bên ngoài thì chau mày, không biết Thành Việt nghe được những gì rồi.
Anh đẩy cửa vào văn phòng mình, trông thấy Thành Việt đang ngồi ở ghế làm việc của anh ăn đồ ăn vặt.
“Chú làm gì lâu thế?” Thành Việt nhìn anh, đẩy cái đĩa nhỏ còn hơn nửa đồ ăn qua “Tôi không biết chú ăn gì, nên lấy đại.
”
“Ừm.
” Kê Từ cầm một cái bánh ngọt lên, vừa ăn vừa quan sát biểu tình của Thành Việt, không nhìn ra có gì bất thường, hơi thở phào nhẹ nhõm “Chuẩn bị một chút, lát nữa đi mua đồ bơi, mua xong thì cũng gần tối, lúc đó sẽ đi bơi.
”
“Ừa.
” Thành Việt vui vẻ trả lời.
Nhưng nụ cười của Thành Việt đã xụ xuống khi Kê Từ kéo cậu đến cửa hàng đồ bơi nữ.
“Bộ này được không?” Kê Từ cầm trên tay chiếc váy bơi liền thân màu xanh thủy thủ, rồi lại cầm kiểu váy đen học sinh lên “Hay là bộ tách rời thế này.
”
“Tôi không thích mặc đồ bơi như thế…” Thành Việt vứt hết mặt mũi, cậu không muốn mặc váy bơi màu hồng phấn hay xanh da trời hay màu cam gì hết, giật lấy đồ bơi trên tay Kê Từ, mặt đỏ chót một mảnh, lí nhí “Tôi thích ở trần đi bơi.
”
Kê Từ sửng sốt một lúc, ánh mắt tối đi, kéo người ra khỏi cửa hàng đồ bơi.
Hai người lên xe một đến biệt thự của Đường Cảnh.
Biệt thự của Đường Cảnh rất sáng sủa, là một nơi khá lớn, sân sau còn có một hồ bơi cực lớn.
Lúc trước Đường Cảnh mua còn rủ rê lôi kéo Kê Từ mua cùng, nhưng Kê Từ không có hứng thú với bất động sản, anh thích đầu tư vào sản nghiệp có lợi nhuận hơn.
Khi hai người đến biệt thự thì trời chiều dần tối.
Ánh đèn trong biệt thự phản chiếu trên mặt bể bơi, Thành Việt há mồm trầm trồ một tiếng.
Đẹp quá.
Màu gạch xanh lam dưới đáy hồ cùng ánh đèn ấm áp sáng ngời, gợn sóng đẹp đẽ làm nổi lên vẻ nhu hòa mà lộng lẫy.
“Thay quần áo ở đâu vậy?” Thành Việt nhìn hồ bơi cực to, quả thực có hơi không thể chờ nữa.
“Thay ở đây.
” Kê Từ đặt túi đeo lưng lên ghế nằm cạnh bể bơi, lấy hai cái khăn tắm và một cái quần bơi ra, rồi bắt đầu cơi quần áo “Ở đây không có ai cả.
”
Thành Việt nhìn Kê Từ cởi áo khoác mà ngây người, khi thấy anh cởi quần mũi nóng lên, vội vã vươn tay lau đi, không ngờ lau ra một tay máu mũi.
Thành Việt hốt hền, thừa dịp Kê Từ thay quần bơi, vén góc áo T-shirt lên đè lại.
“Cái này cho nhóc.
” Kê Từ đưa cho cậu một cái phao bơi con vịt.
Thành Việt miễn cưỡng nhìn con vịt màu vàng mập mạp, đây là cho trẻ nhỏ dùng mà, nhưng cuối cùng vẫn bất đắc dĩ nhận lấy.
Trước khi xuống nước, Thành Việt giãy dụa cả nửa tiếng đồng hồ, nhưng vẫn không cởi quần sịp, cứ thế ôm con vịt rồi nhảy xuống hồ.
Kê Từ cười cười không nói gì, đỡ lấy cậu chậm rãi nổi lên trên nước.
“Thả lỏng cơ thể, hít sâu.
” Kê Từ cẩn thận một tay nâng bụng Thành Việt, tay kia nâng chiếc cằm nhọn của cậu “Chân đạp nước từ từ thôi.
”
Quá trình tập bơi tiến hành được nửa tiếng, ý nghĩ bậy bạ trong đầu Thành Việt đều bị vận động tiêu hao thể lực này làm cho bay sạch.
“Khát nước.
” Thành Việt liếm liếm giọt nước dính trên môi.
Kê Từ nhìn đôi môi đỏ mọng của cậu, bụng dưới căng thẳng, cũng thấy khát.
“Nằm sấp đừng cử động, ôm con vịt cho chắc đấy.
” Kê Từ căn dặn mãi, thấy Thành Việt nghe lời ôm con vịt tựa vào thành bể mới yên tâm lên bể đi lấy nước.
Thành Việt nhìn bóng lưng đẫm nước của Kê Từ, có chút khó tự chủ nuốt nước bọt, cúi đầu nhìn giữa hai chân mình, phát hiện không chào cờ, bỗng ánh mắt bị vết nước lốm đốm dưới đáy bể bơi hấp dẫn.
Cậu chậm rãi đạp nước, nhìn từng vòng sóng gợn trên mặt nước, hơi ngạc nhiên chầm chậm thả chân xuống.
Dưới bàn chân là một mảnh lạnh lẽo, mà dòng nước man mát giữa hai chân dường như nâng cả người cậu lên.
Thành Việt nhìn chân đang đạp của mình, phần trên vẫn bám vào con vịt, bấy giờ mới yên tâm buông con vịt trong ngực ra, tay bám lấy gạch sứ bên thành bể chậm rãi nhấc chân lên.
Đi trong nước và đi trên mặt đất cảm giác rất không giống nhau, cả người như được bao bọc, động tác cũng bị dòng nước bốn phương tám hướng vây quanh làm chậm lại.
Cảm giác này rất kỳ lạ, Thành Việt nhìn dòng nước dưới chân, trong lúc lơ đãng tay chậm rãi buông khỏi thành bể.
Mãi cho đến khi nước dâng lên mũi Thành Việt mới tỉnh táo lại, cậu nghiêng đầu nhìn bờ hồ cách mình hơi xa, lại nhìn dòng nước xung quanh, bỗng thấy hốt hoảng, vội vã đi tới bên bờ.
Thành Việt cuống lên, đi nhanh hơn, làm nước tràn vào mũi sặc một cái.
Lỗ mũi bị nước chảy vào làm động tác chân Thành Việt hoàn toàn rối loạn, rõ ràng cậu có thể chạm tới đáy bể, nhưng bởi dòng nước bên dưới mà trượt chân.
Khi cả người ngã vào trong nước, Thành Việt còn có tâm trạng cười hai tiếng.
Cười mình ngu ngốc, đầu óc rõ là bị nước vào.
Cả người bị nước nhấn chìm mà Thành Việt lại tĩnh táo lạ thường, cậu nín thở, chậm rãi ép thân mình đang lơ lửng xuống dưới nước, muốn dùng chân đạp lên đáy bể.
Kê Từ cầm hai chai nước ra tới bể bơi lại không thấy Thành Việt đáng ra phải ở cạnh thành bể đâu, con vịt màu vàng chẳng biết trôi ra giữa hồ bơi từ bao giờ.
Sắc mặt Kê Từ trắng bệch, ném chai nước chạy về bể bơi, nhảy thẳng xuống nước trừng mắt lặn đi tìm Thành Việt.
Rất nhanh anh đã thấy Thành Việt buông thõng hai tay trong làn nước, không một cử động.
Kê Từ sợ đến nỗi tim gần như ngừng đập, đầu óc đều là hình ảnh Thành Việt vừa rồi còn bảo khát nước.
Từ lúc nào bơi qua ôm người vào ngực, cho đến khi nào ôm người đặt lên thành bể, anh đều không nhận thức được.
Anh vừa nhớ lại cách cứu hộ người đuối nước trong đầu, đang định ấn lên ngực Thành Việt thì nhìn thấy con ngươi động đậy dưới mí mắt Thành Việt.
Lý trí Kê Từ đột ngột quay về.
Sau đó anh nhìn thấy lồng ngực phập phồng của Thành Việt, cùng ngón tay vừa nhúc nhích.
Kê Từ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời sắc mặt chậm rãi đen sì.
Thực ra lúc đầu Thành Việt có hơi choáng đầu, nhưng khi Kê Từ ôm lấy cậu, Thành Việt dùng hơi thở ra hai cái đã bình thường lại, nhưng không muốn mở mắt ra.
Bởi vì người rơi xuống nước nhắm chặt mắt đều sẽ có một nhân viên cứu hộ đến.
Làm cái môi chạm môi kia.
Không cẩn thận còn có thể chạm phải lưỡi.
Thành Việt đang mơ đẹp nên không nhìn thấy vẻ mặt Kê Từ đang ôm mình thay đổi thành thế nào.
.