Mục Viêm Minh nhìn dì nhỏ đứng trước cửa lớn nhà mình mà chửi đổng, cảm thấy hơi nhức trứng. Hắn vốn còn tưởng mình đã bước vào mộng cảnh nào đó rồi, sao lại còn có thể đụng độ vị sát tinh này ở đây nữa chứ?
Dù hắn có dùng bộ não nhỏ bé của mình mà suy nghĩ đi nữa, Mục Viêm Minh cũng biết rõ người này đến đây nhất định là lai giả bất thiện. Tiếp sau đó, dì nhỏ xoay về phía hắn chửi ầm lên, đã làm Mục Viêm Minh khẳng định chắc chắn ý nghĩ của mình.
“A! Thằng ranh con như mày vẫn còn có gan quay về đây sao?! Anh hai của mày không phải thứ gì ra hồn, mày cũng là đồ sói mắt trắng! Ban đầu lúc mày còn nhỏ không biết ai đã đút mày ăn cơm, lúc đó thấy mày ăn được mà vui mừng ai có thể nghĩ đến, chỉ mười mấy năm sau mày lại đáp trả tao như vậy chứ?!”
Bà Trần đưa tay chỉ thẳng mũi Mục Viêm Minh bắt đầu mắng, nếu không phải mấy này hôm nay sau khi trở về Mục Viêm Minh đã trải qua thử thách và lời nói độc địa của đắm hồ bằng cẩu hữu, chỉ bằng mấy câu nói đó của bà Trần, có thể làm hắn sửng cồ lên ngay.
Hung tợn ngước mũi lên trời khịt một cái, Mục Viêm Minh bắt đầu phản kích.
“Dì đừng có lôi chuyện khi bé ra nói nữa dì ơi, còn nhỏ thì ai mà nhớ rõ được cái gì chứ? Không phải khi đó ông ngoại vẫn chưa chết sao? Mọi người cũng không đến nỗi phải tranh giành một mất một còn, dì đút con ăn, mẹ con chắc chắn cũng từng đút con dì ăn! Nói mấy thứ vô dụng đó làm gì nữa chứ? Chúng ta nói chuyện hữu ích một chút đi! Con cảm thấy dựa vào tính tình lén la lén lút như ăn trộm không dám nói gì của tên Trần Du Hạc kia, chắc chắc nó chưa nói dì biết mấy năm nay nó và anh họ của nó đã làm những chuyện gì với anh em tụi con.”
“Mặc dù con cảm thấy dì sẽ có chút cảm nhận và vân vân, nhưng giờ xem ra con quá ngây thơ rồi, dì một mực cứ cho rằng tụi con sai, dù có sao cũng chẳng thèm suy nghĩ, nếu không phải bị bức đến mức này, anh hai của con nắm giữ gia tộc Mục gia so ra còn mạnh hơn nhà ông ngoại một chút, cần gì phải tự làm khổ mình đi tranh giành với các dì hả?!”
“Từ lúc anh con tuổi, Trịnh Du Hổ tuổi, luật sư của ông ngoại tuyên bố tài sản ông để lại có thể bắt đầu tự do tranh đoạt. Năm năm này, anh họ của chúng ta thoạt nhìn vô cùng ra dáng quân tử, phái người tới âm thầm giết tụi con hết năm lần, dàn dựng tai nạn xe khoảng mười mấy lần, còn mấy lời đồn đãi uy hiếp và vân vân nữa, quả thực muốn đếm cũng không hết. Vốn là, dì muốn là muốn tài sản của ông ngoại, được thôi, dì cứ hòa nhã nói ra, chúng ta cứ phân chia trong hòa bình không phải không thể, thậm chí nếu có thể đảm bảo đối xử tốt với anh em tụi con, tụi con không tranh giành phần tài sản này cũng được vậy. Nhưng ngay từ lúc bắt đầu tranh đoạt, anh họ cùng cái vị em họ kia của tụi con liền ra sức giày vò, cứ như lo tụi con không chết được, ra đến nông nỗi này, anh hai nếu không tranh giành một chút, chẳng lẽ chờ đến lúc thật sự bị người ta giết mới chịu hay sao?”
Bà Trần nghe đến đó hoàn toàn không tin lời Mục Viêm Minh đã nói, trên mặt đầy vẻ xem thường đang muốn phản bác, đã bị Mục Viêm Minh vung tay lên cắt ngang: “Dì đừng nghi ngờ con nha! Dì nhìn xem bộ dạng anh hai con bây giờ đi, lúc đầu anh ấy là một người rất lợi hại đó! Kết quả hơn hai tháng trước một vụ tai nạn xe cộ thiếu chút nữa đã giết chết anh ấy, cuối cùng điều tra ra nội ứng là do Trần gia các dì bỏ ra một số tiền lớn mua người về, chứng cứ đều bày cả ra đó rồi, dì có muốn nhìn một chút hay không?”
“Vả lại lần này, mặc dù con biết con hay chơi bời một chút, không biết làm việc đàng hoàng một chút, nhưng chắc chắn con với dì không xích mích được chứ? Coi như các dì ép anh hai con, nhưng mấy thứ này con không tham dự vào làm chi. Theo lý mà nói, con chính là người ngoài cuộc, kết quả thì sao? Con đi một chuyến tới thành phố B, thiếu chút nữa đã đem tính mạng và trong sạch của thân thể này bỏ lại đó luôn rồi. Nếu không nhờ lúc đó anh hai con đến nhanh, con bây giờ đoán chừng là ở sở cai nghiện rồi, dì nhỏ, con tạm thời kính trọng gọi dì một tiếng dì nhỏ. Dì cảm thấy chuyện mà anh họ với em họ làm ra là nên hay không nên? Đừng nói đứa em họ nhỏ bé kia của con không hiểu chuyện, Mục Thất là người của nó mua chuộc, ở thành phố B mấy người hãm hại con cũng có giao dịch ngầm với nó, như vậy rồi dì còn muốn nói tụi con là đồ khốn kiếp, thật ra con cảm thấy cũng được, mấy dì thì có gì để so với tụi con chứ! Thậm chí còn không bằng tụi con nữa kìa!”
“Mày! Ngậm máu phun người! Hạc Hạc nhà tao là một đứa nhỏ tốt! Thằng ranh con như mày, vậy mà lại đem chậu nước bẩn hắt lên người nó?!”
Mục Viêm Minh nhìn bộ dạng bà Trần sống chết không muốn nghe lời người khác nói, rốt cuộc không nhịn nổi nữa ha ha hai tiếng.
“Được thôi! Tôi cùng anh hai của tôi là đồ nhãi ranh chết tiệt, vậy bà có muốn nhìn xem mấy chứng cớ mà chúng tôi có được? Hay là khỏi đi, bà đã cho em họ là một người tốt, vậy thì mấy chứng cứ xác thực nó không phải người tốt tôi cứ dứt khoát tung lên mạng hết cho rồi, dù sao đến lúc đó sẽ có công an đến tìm nó, dì ở nhà cứ an tâm mà chờ đi! Đồ nhãi ranh chết tiệt không theo hầu nữa!”
Mục Viêm Minh nói như vậy, thừa dịp bà Trần không kịp phản xạ lại vận công phu, vèo một cái chui qua cửa lớn, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, để lại một mình bà Trần đứng trước cửa sắc mặt không ngừng biến hóa.
Thật ra đúng như lời Mục Viêm Minh nói, bà cũng có chút phát hiện những chuyện con bà cùng với anh họ nó đã gây ra, dù sao đã là bà chủ của một gia tộc có thế lực không tệ, bà sẽ không ngu như vậy.
Chẳng qua bây giờ bị Mục Viêm Minh không chút lưu tình vạch mặt, bà Trần ngoài việc cảm thấy khó chịu, còn thấy tức giận và oán hận hơn nhiều.
— Cái gì gọi là tụi tao đuổi tận giết tuyệt tụi bây chứ? Nếu ngay từ đầu tụi bây thức thời không tranh đoạt tài sản, thế lực của cha tao, tụi tao sẽ làm ra mấy chuyện này với mấy người bọn bây sao? Là do tụi bây không tự mình hiểu rõ!!!
Thế mới nói, Mục đại thiếu bảo không hề sai. Bà Trần này, cứ coi như đụng phải bức tường, bà cũng sẽ đem tất cả sai lầm đổ lên đầu bức tường chắn ngang kia, vĩnh viễn không nghĩ rằng mình sai, cứ cho rằng mọi thứ phải nên như thế.
Ngu xuẩn đã không thể hình dung người đàn bà này, đây là một loại bệnh, có thể trị!
Tiếc rằng, dì nhỏ đã lựa chọn không điều trị.
“Thằng khốn!!! Sao mày có thể nói chuyện với dì của mày như vậy?! Ra đây kêu anh mày nói chuyện với tao!!! Mặt ngoài nó nuốt hết một nửa tài sản Trần gia và Trịnh gia chẳng lẽ còn chưa đủ sao?! Bây giờ mặt trong nó cũng phá nốt!!! Nó đây là có ý gì?! Định đuổi tận giết tuyệt sao? Không sợ ông trời cho thiên lôi đánh chết nó sao?!”
Bà Trần chợt dừng lại một chút, rồi lại bắt đầu kêu réo một mình. Loại kêu gọi không ngừng nghỉ này dần dần kéo đến một số người vây xem, thậm chí bà Trần còn thấy có người len lén dùng di động quay lại cảnh này. Trong lòng bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng, chỉ thấy bà cúi đầu bắt đầu chuẩn bị.
Đầu tiên là nhỏ giọng khóc nức nở, từ từ lại chuyển thành gào khóc, nếu như sau đó không có gì ngoài ý muốn phát sinh, tin rằng ngày mai trên trang nhất các tờ báo lớn sẽ xuất hiện tiêu đề 【Danh gia vọng tộc Mục gia, lòng dạ độc ác đuổi tận giết tuyệt người thân?! 】
Nhưng vấn đề là, có việc ngoài ý muốn xảy ra.
Trong lúc bà Trần khàn giọng tố cáo hai anh em Mục Viêm Khiếu tổn hại tình thân, không có nhân tính, gặp sét đánh cũng đáng đời, bầu trời bỗng xuất hiện tiếng sấm chớp, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi bầu trời vốn chỉ hơi âm u, bỗng nhiên mây đen phủ kín, sấm chớp nối đuôi nhau rền vang, khiến người vây xem và bản thân bà Trần sắc mặt biến đen một cách vi diệu chính là, mấy tia sét này vậy mà lại bổ xuống bên cạnh họ!
Người thanh niên vây xem đặc biệt hưng phấn lấy điện thoại ra quay cũng bị sét đánh, nhanh chóng thu hồi vẻ mặt xem náo nhiệt, thấp thỏm nhìn ông trời, mây đen nhanh chóng tản đi —
Chuyện này thật là, gặp sét đánh nên là hai anh em Mục Viêm Khiếu, sao thiên lôi lại đánh bên này chứ? Rõ ràng nhà chính Mục gia chỉ cách hai trăm mét phía trước, sao lại không xảy ra chuyện gì hết vậy?
Đây là cái gọi là ân oán danh môn sao, ha hả, luôn luôn có nhiều bí ẩn. Bọn họ ấy hả, cứ xem náo nhiệt là được rồi.
Bà Trần hoàn toàn không nghĩ tới, bà hùng hổ đi đến biệt thự Mục Viêm Khiếu lại nhận lấy kết quả này, quả thực bà sắp giận điên lên rồi! Chẳng lẽ vô công trở về hay sao?! Không, bà tuyệt đối không cam lòng!!!
Nghĩ tới đây, bà Trần nhìn tia chớp từ trên trời giáng xuống, trong đầu bỗng nhiên nghĩ tới lúc trước bà và chị cả cùng với đứa cháu bên ngoại ngồi nói chuyện với nhau —
Mẹ, hai người Mục Viêm Khiếu kia đã không màng đến tình thân rồi, thật sự không được nữa thì ta cứ dứt khoát cho chúng một mồi lửa, dù không đốt chết chúng, cũng có thể xả giận!
A Hổ! Ngàn vạn lần không nên xúc động, con suy nghĩ ngu ngốc quá! Sau này con và em họ còn có sự nghiệp tương lai sáng lạn, dù có đến độ cá chết lưới rách, cùng bọn chúng đồng quy vu tận cũng chỉ có thể là mẹ ra tay. Các con cứ theo dì nhỏ mà sống cho tốt!
Vẻ mặt bà Trần gần như trở nên điên cuồng. Vào giờ khắc này, giống như nhập ma, ý nghĩ ‘phóng hỏa đốt chết anh em Mục Viêm Khiếu’, vô luận thế nào cũng không có cách xua ra khỏi đầu.
Thậm chí, càng ngày càng nổi bật.
Răng rắc!!! Rầm –!!!
Một đạo tia chớp kinh người giáng xuống, bầu trời chợt sáng bừng rồi trở nên âm u, sắc mặt bà Trần tựa như ma quỷ, âm trầm mà hung hiểm.
Hôm nay mưa to, chẳng phải tạo thành một hiện trường gây án hoàn mỹ hay sao? Trời mưa to không dễ gây hỏa hoạn, nhưng bom đạn, độc dược, chẳng phải sẽ dễ dàng hơn rất nhiều hay sao? Đúng, độc dược, khí độc, chờ bọn chúng chết rồi, mở cửa sổ hộ chúng, vậy thì cái gì cũng không để lại rồi!
Bà Trần nở nụ cười. Hai anh em tụi mày đã phát rồ như thế, vậy cũng đừng trách sao bà dì này lòng dạ độc ác. Nếu không chờ thêm khoảng thời gian nữa, Trần gia không bằng Trịnh gia, thật sự phải thông báo phá sản rồi đến thành phố nhỏ lánh nạn mất!
Lúc này, trong biệt thự, Mục Viêm Minh hướng về phía anh hai nhà mình, miêu tả đặc biệt sinh động y như thật rằng hắn như thế nào mà ‘đấu trí cùng bà dì độc ác ba trăm hiệp’, song nói đã hơn nửa ngày, cũng chỉ đổi lại mấy tiếng hừ hừ không mấy để tâm của anh hai. Nhất thời nhị thiếu tâm tình buồn bực, nói ví von thì..., mới vừa rồi còn lấy lòng ngoắt ngoắt cái đuôi, lè lưỡi, bây giờ tất cả đều cụp xuống hết rồi.
“Được rồi, sắc trời không còn sớm, nếu không có việc gì thì anh hai, em đi ngủ nha?”
Mục Viêm Khiếu gật đầu, sau đó hơi có chút tiếc nuối quay đầu nghe ngóng âm thanh mưa to ngoài phòng, dưới tình huống như vậy, dù hắn có độc ác đi nữa cũng không cách nào bảo em trai quay về chỗ của nó mà ngủ.
Đưa thay sờ sờ thú cưng nhà mình tinh thần hay mưa gió một chút, Mục Viêm Khiếu suy nghĩ một hồi lại nói: “Không thì chúng ta ngồi nghe mưa một lát? Trước kia không có tâm trạng này, bây giờ cảm thấy tiếng mưa rơi, cũng không giống như trước nữa, đều có đặc sắc của riêng mình.”
Rùa tiên Lâm U gần đây bởi vì hình thể mà buồn bực chìa móng vuốt của mình ra, trên lòng bàn tay của chủ nhân mắt mù nhà mình nhẹ nhàng cào một chút. Một cái là đồng ý, hai cái là không đồng ý — coi như là thân thể mang đến cho chúng ta các loại bất tiện, chúng ta cũng có thể từ trí khôn của mình mà đơn giản hóa mọi thứ.
Phải cho trí tuệ của nhân loại likes!
Bất quá, chuyện này không phải chỉ dùng ‘cử chỉ phi ngôn ngữ’ cơ bản nhất để giao tiếp thông thường là được, nếu dùng để liên lạc tình cảm thì... Ha ha.
Đại thiếu tỏ vẻ, hắn cũng không thể trực tiếp nói với thú cưng của mình ‘Lâm Lâm mày có phải rất rất thích tao hay không?’ sau đó chờ nó cào mình một cái đi ha! Sự thật cuối cùng phải bị cào mấy chục cái mới phải!
Cho nên, rùa và vân vân, quá nhức trứng đi mà.
Hai người liền ngồi nghe mưa suốt một canh giờ, ngồi mãi đến khi bầu trời trở nên đen kịt. Đi đôi với cuồng phong bạo vũ ngoài phòng, là tiếng sấm sét vang dội, tựa như đang ám chỉ, tối nay là một đêm gió to không an giấc.
Bên trong nhà tiếng chuông đồng hồ liên tục gõ hết mười tiếng.
Giờ đã là mười giờ đêm rồi.
Mục đại thiếu ngồi trước cửa sổ suốt hai giờ rốt cục đứng dậy, giật giật thân người có hơi tê cứng, xoay người, ôm thú cưng của hắn đi về phòng ngủ.
Bởi vì Lâm Lâm bây giờ là một con rùa nhỏ mai xanh, không có cách nào làm thú cưng dẫn đường cho Mục đại thiếu nữa, vì thế mỗi khi Mục Viêm Khiếu đi đâu, cũng sẽ mang theo một tai nghe cỡ nhỏ, để Mục Nhất tùy lúc mà nhắc nhở. Bây giờ Mục Nhất cùng Mục Nhị năm người bọn họ đã về biệt thự cách vách, ban đêm ở đây sẽ có hai người canh gác, hơn nữa hệ thống bảo an trong vườn cũng rất đảm bảo.
Mà tại biệt thự của mình, Mục nhị thiếu đã mù hơn hai tháng, bày trí trong nhà hắn cũng nắm được trong đầu hết rồi vì thế lúc này dù không có ai nhắc nhở, hắn cũng đi lại rất thuận lợi.
Nhưng, khi hắn sắp vào phòng ngủ, trong tích tắc cửa phòng đóng kín phát ra một tiếng động khác thường làm hắn phải dừng bước. Mục Viêm Khiếu ôm Lâm U trong tay mà căng thẳng, lòng có một loại dự cảm không ổn tăng lên.
Mặc dù âm thanh chập chờn kia ẩn dưới tiếng mưa nghe không rõ lắm, nhưng chính cái âm thanh kì quái này lại không thể hòa hợp được. Mục Viêm Khiếu nhíu mày thật sâu, rồi trên mặt hiện lên vẻ không ngờ được.
Hắn cũng không do dự chi nữa lập tức nhét Lâm U vào túi quần, sau đó mò mẫm xông lên lầu hai, ra sức đập cửa phòng ngủ em trai ngu xuẩn. Tiếng ầm ầm đó làm Mục Viêm Minh và Lâm U đang ngủ gà ngủ gật cũng giật thót cả người.
“Sao, chuyện gì xảy ra?!”
Mục Viêm Minh hét lên, ngay sau đó đã bị Mục Viêm Khiếu bắt được, một vật thể tròn tròn bị nhét vào tay.
“Em lập tức mang theo Lâm Lâm xuống dưới hầm trú ẩn đi! Có biến!”
Mục Viêm Minh sửng sốt, tiếp đó ngang bướng lắc đầu cự tuyệt: “Anh hai! Anh không nhìn thấy! Đương nhiên phải là anh mang theo Lâm Lâm đi trốn! Em lấy súng cầm chân bọn họ là được!”
Kết quả Mục Viêm Minh vừa nói xong đã bị anh hai của hắn hung hăng đánh một cú vào ót: “Bọn Mục Nhất đang chạy về phía này, đại khái hai phút nữa là tới rồi, nhưng chúng ta không biết phe địch có bao nhiêu người, lần này là tập kích bất ngờ, Trịnh gia và Trần gia quả thật không muốn sống nữa rồi. Dù lần tập kích này giết được chúng ta, hai nhà bọn họ cũng coi như chấm hết! Trịnh Du Hổ sao có thể phạm sai lầm ngu xuẩn như vậy?!”
“Bất kể như thế nào, trước tiên em mang Lâm Lâm đi trốn, nếu như nó xảy ra chuyện gì, em vĩnh viễn đừng gặp anh nữa.” Mục đại thiếu nói xong, mạnh mẽ lôi đứa em ngu xuẩn chạy về tầng hầm lầu một, trên đường bởi vì chạy quá nhanh mà suýt té hai lần, Mục nhị thiếu thấy vậy cắn chặt răng, quyết định lát nữa sau khi vào hầm rồi phải lén trốn ra ngoài, anh hai của hắn với bộ dáng này quả thật không thể cùng một đám người điên giằng co.
Bây giờ đây, rùa đen tiểu gia ăn hại nhất trong lịch sử các thân thể, Lâm U tiểu gia tỏ vẻ, con mẹ nó giỡn với ông sao?! Ngay lúc tiểu gia đang làm rùa tập kích bất ngờ?! Tụi bây muốn ông phải làm sao bây giờ hả? Làm giáp rùa sống đỡ đạn cho chủ nhân mắt mù sao?