Tiểu Giai Nhân Khuynh Thành

chương 145: đại đoàn viên (kết cục)

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Tường An

"Thanh Xuyên ca ca" A Viêm luôn kiêu ngạo tùy hứng chợt bắt đầu cảm thấy không yên: "Người nhà chàng có thể ghét bỏ ta hay không? Có thể không thích ta hay không? Người ở Yến Kinh các chàng không phải rất coi trọng lễ nghi sao? Bọn họ có thể cảm thấy chúng ta thành thân cũng không báo cho bọn họ một tiếng, cho nên không chấp nhận ta là con dâu hay không?"

A Viêm tuy sống ở Tháp Hà thành xa xôi nhưng cũng không ngốc, nàng biết ở Trung Nguyên lễ nghi rườm rà, cũng biết Yến Kinh ngay dưới chân thiên tử lại càng nhiều phép tắc cần chú ý hơn, nàng chỉ sợ không thể vào mắt những "người trong thành" này.

Diệp Thanh Xuyên thấy A Viêm như vậy, buồn cười vươn tay nhéo nhéo hai gò má trơn mịn của nàng: "Đây có phải là tiểu quận chúa xinh đẹp, kiêu ngạo nhất Tháp Hà thành không đấy, sao tự dưng lại bận tâm chuyện này?"

"Hừ! Không cho trêu ghẹo ta!" A Viêm liếc hắn, tức giận nói: "Người ta nói, con dâu xấu (sửu tức phụ) dù sao cũng phải bái kiến cha mẹ chồng, ta đây còn là lần đầu gặp."

Diệp Thanh Xuyên nghe vậy liền cười rộ lên: "Nàng cũng biết mình là con dâu xấu?"

A Viêm nhất thời phát hiện mình nói sai, bất mãn trừng mắt, giậm chân: "Chàng mới là con dâu xấu! Chàng xấu chết!"

Sau khi phát tiết một phen, nàng bình tĩnh lại, nhìn dòng người ngoài cửa xe ngựa, đây là khung cảnh phồn hoa mà Tháp Hà thành không tưởng tượng nổi.

Người nhà của Diệp Thanh Xuyên ở nơi phồn hoa phú quý này sẽ là người thế nào?

"A Viêm, nàng không cần sợ." ngón tay thon dài của nam nhân dịu dàng vuốt ve gương mặt nàng, an ủi: "Cha mẹ ta đều rất tốt, bọn họ nhất định sẽ thích nàng."

"Thật sao?"

"Đương nhiên rồi."

Hắn ôm nàng đặt trên đùi mình, ôn nhu dỗ dành: "Nàng xem, ta cũng đã đến tuổi lập niên rồi, đến bây giờ vẫn chưa thành thân, người nhà ta kỳ thật rất sốt ruột."

Đến cái tuổi này, cha mẹ hắn quả thật cực kỳ gấp gáp chuyện hôn sự của hắn.

Hài tử của A La đã bắt đầu đọc sách biết chữ, ngay cả Diệp Thanh Việt cũng đã cưới nữ nhi Hầu gia, nghe nói năm nay đệ muội đã mang thai sắp sinh rồi.

Duy chỉ có hắn vẫn lẻ loi một mình.

Lúc trước bọn họ nói thế nào, hắn đều kiên trì không cưới.

Mấy năm nay, cha mẹ cơ hồ đã tuyệt vọng với hắn.

Thậm chí còn nói, chỉ cần hắn có thể cưới, dù cưới một con gà mái về, bọn họ cũng không có ý kiến.

Bây giờ hắn ra ngoài mấy tháng, bỗng nhiên mang về một nàng dâu, còn đường đường là nữ nhi Tháp Hà vương, bọn họ làm sao có thể không hài lòng chứ?

"Cha mẹ ta đều rất tốt, bọn họ nhất định sẽ thích ngươi. Ta còn có một muội muội và một đệ đệ, đệ đệ ta thì không cần nhắc đến, muội muội ta tính tình dịu dàng, vẫn luôn ngóng trông ta cưới một tẩu tẩu về nhà, nàng và nàng ấy nhất định rất hợp nhau."

"A? Thì ra chàng còn có một muội muội a." A Viêm chưa từng nghe hắn nhắc tới người nhà.

"Phải, ta có một muội muội." lúc nói lời này, Diệp Thanh Xuyên lại nhớ tới đời trước, vì muội muội mà cô phụ nàng.

"Muội muội ta đã sớm gả đi rồi, hiện tại có bốn hài tử, đứa nhỏ nhất mới một tuần tuổi, mập mạp chọc người ta yêu thích. Phu quân nàng ấy là Tiêu Kính Viễn, nàng có từng nghe cái tên này chưa?"

"Tiêu Kính Viễn? Thì ra Tiêu Kính Viễn là đệ đệ chàng!" A Viêm đương nhiên đã từng nghe nói, Tiêu Kính Viễn là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh đấy.

Diệp Thanh Xuyên cười, xoa bóp gương mặt nàng: "Đó không gọi là đệ đệ, phải gọi là muội phu."

"Muội phu?"

"Đúng, chính là trượng phu của muội muội trong nhà."

Không còn cách nào, Diệp Thanh Xuyên đành ôm kiều thê nhà mình, bắt đầu ôn nhu giảng giải cho nàng những lễ nghi, quan hệ thân thuộc, lại cười nói đến muội muội và mấy hài tử.

A Viêm lẳng lặng nghe hắn nói, tưởng tượng tại Yến Kinh phồn hoa tựa cẩm, trong một hộ gia đình như vậy, bọn họ cha mẹ hòa thuận, nhi nữ hiếu thảo, tiểu oa nhi nghịch ngợm khả ái, cả nhà sống thật hạnh phúc.

Nàng hài lòng thở phào một hơi: "Ta đột nhiên cảm thấy bọn họ thật ra không hề đáng sợ nha!"

Lời vừa dứt, bọn họ cũng đã đến trước cửa thành Yến Kinh.

A Viêm tròn mắt nhìn ra cửa sổ xe ngựa, đường phố tấp nập, rộn ràng nhốn nháo, cửa hàng, tửu lâu san sát, tiếng rao hàng nối liền không dứt, chỉ nhìn thôi cũng khiến nàng hưng phấn không thôi.

"Quả nhiên là dưới chân thiên tử, không giống với Tháp Hà thành chúng ta!"

"Qua vài ngày nữa có hội đèn lồng, đợi đến tối hôm đó ta sẽ dẫn nàng ra ngoài xem hội đèn lồng, nhất định cho nàng mở mang tầm mắt."

"Thật sao thật sao?"

"Phu quân đã lừa nàng bao giờ chưa?"

"Phu quân thật tốt!"

A Viêm thích đến mức muốn ôm vị phu quân này không buông tay.

Xuyên qua ngã tư đường phồn hoa, chiếc xe ngựa rốt cuộc dừng lại trước cửa lớn Diệp gia, vừa xuống xe liền thấy một nam tử hơn bốn mươi tuổi nắm tay một phu nhân y phục hoa lệ đứng trước thềm.

A Viêm đoán đây chính là cha mẹ Diệp Thanh Xuyên, nàng cũng không dám nhìn kỹ, chỉ cảm thấy bọn họ một người uy nghiêm, một người dịu dàng, thoạt nhìn là người tốt!

Diệp Thanh Xuyên vừa đỡ A Viêm xuống xe liền được nghênh đón.

"Đã sớm nhận được tin, trong mấy ngày nay sẽ đến, mỗi ngày đều phái người ra cửa thành chờ, không ngờ hôm nay đã về đến rồi." Vị phụ nhân tiến lên, lôi kéo tay A Viêm, tươi cười còn sáng lạn hơn ngôi sao trên trời.

A Viêm nhìn đều choáng váng.

Nga, khó trách Diệp Thanh Xuyên dễ nhìn như vậy, thì ra hắn có một mẫu thân rất xinh đẹp a.

Cứ như vậy mơ mơ hồ hồ vào nội viện, xuyên qua lầu các, sân viện, vườn hoa được bài trí nhiều kiểu khác nhau, A Viêm đều không kịp nhìn.

Cuối cùng, vừa ngồi vào chỗ của mình thì nghe có người báo "cô nương" đã trở lại, vì thế lại đứng lên.

Đợi đến khi "cô nương" kia đi vào, A Viêm lúc này mới phát hiện đó là một phụ nhân khoảng hai mươi mấy tuổi, được một nam tử cao lớn đĩnh đạc nắm tay đi tới.

Phụ nhân kia... A Viêm sững sờ, tròn mắt nhìn.

Thì ra còn có người càng đẹp mắt hơn a!

So với Diệp Thanh Xuyên, so với vị mẫu thân vừa rồi, phụ nhân này nhìn xinh đẹp hơn gấp trăm lần!

Đây quả thật là thần tiên trên trời a!

"Tẩu tẩu, một đường cực khổ rồi, mau ngồi xuống đi."

Đối phương cười tiếp đón mình ngồi xuống, thật là cười rộ lên càng dễ nhìn.

"Tốt, tốt, tốt!" A Viêm miệng đáp lời nhưng mắt vẫn tiếp tục nhìn vị muội muội kia.

Mọi người thấy nàng thiên chân xinh xắn như vậy, nhịn không được cũng nở nụ cười.

Duy chỉ có Diệp Thanh Xuyên nhẹ nhàng chạm vào hông nàng: "Này, nàng có thể kiềm chế chút không? Tròng mắt cũng sắp rơi xuống rồi."

"Vị muội muội này thật là đẹp mắt, ta nhìn cả đời cũng không chán!" A Viêm rốt cuộc nhịn không được mà nói ra tiếng lòng của mình.

Mọi người sửng sốt, sau lại nhịn không được mà bật cười.

Vị muội muội kia còn chạy tới ôm nàng, hỏi nàng mang thai mấy tháng rồi, có nôn nghén không, còn nói muốn đưa cho nàng mấy thứ tốt.

Nàng tất nhiên vui mừng, gật đầu lia lịa.

Bên cạnh, Diệp Thanh Xuyên vốn là vẻ mặt tươi cười ôn hòa, lúc này không khỏi có chút khó coi.

Đến tối, thời điểm hai người có không gian riêng tư, Diệp Thanh Xuyên oán giận với tiểu thê tử nhà mình.

"Nàng cảm thấy ta đẹp mắt hay muội muội ta đẹp mắt?"

"Muội muội!" A Viêm đáp không hề khách khí.

"Vậy nàng thích ta hơn hay thích muội muội ta hơn?"

"Muội muội!" A Viêm trực tiếp phá vỡ ảo tưởng cuối cùng của Diệp Thanh Xuyên.

"Ha ha, đáng tiếc, muội muội ta là nữ nhân."

"Ta thích nhất nữ nhân!" A Viêm tiếp tục khiến Diệp Thanh Xuyên tan nát cõi lòng.

Diệp Thanh Xuyên hơi ngẩn ra, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Nàng tên ngốc tử này, ngu ngốc."

A Viêm hưng phấn xoay vài vòng: "Yến Kinh thành chơi thật vui, có chợ, có hội chùa, quần áo trang sức xinh đẹp, còn có mẫu thân dịu dàng, có muội muội xinh đẹp, muội muội còn dẫn ta đi chơi hội đèn lồng, tặng cho ta quần áo, đồ chơi thú vị!"

Nàng khoe khoang với Diệp Thanh Xuyên: "Muội muội nói, muội phu biết làm các loại đồ chơi bằng gỗ, xe nhỏ có thể tự chuyển động, nàng nói sẽ nhờ muội phu đưa cho ta vài món nữa đấy!"

Diệp Thanh Xuyên đau đầu: "Không cần nghĩ nhiều, chúng ta chỉ ở lại Yến Kinh vài ngày, qua một thời gian sẽ trở về Tháp Hà thành."

"Cái gì? Trở về?" A Viêm trợn tròn mắt, lắc đầu nguầy nguậy: "Không được, ta phải viết thư cho cha, nói cho hắn biết, nữ nhi của hắn không quay về. Yến Kinh chơi vui như vậy, vì sao ta phải trở về cái nơi khỉ ho cò gáy kia chứ? Ta muốn ở lại nơi này!"

"Cái này không thể được." Vẻ mặt Diệp Thanh Xuyên xụ xuống.

"Vì sao không được?" A Viêm khó tin lắc đầu: "Đây không phải là nhà chàng sao? Ta đã gả cho chàng, nhà của chàng chính là nhà của ta, ta ở nhà ta thì có gì không đúng?"

Đúng, rất đúng, hắn thật không ngờ nàng có thể nhanh chóng hiểu đạo lý như vậy.

"Chẳng lẽ nàng quên, phụ thân nàng kén rể, ta là con rể Tháp Hà vương, tương lai sẽ thừa kế Tháp Hà thành."

"Đúng vậy!" A Viêm nhớ tới chuyện này.

Nhớ ngày đó, chính là nàng yêu cầu hắn ở rể, nếu không thì không để hắn làm cha của hài tử trong bụng nàng.

"Chàng ở rể, chàng ở rể, cho nên..."

Nàng suy nghĩ một hồi, đột nhiên hai mắt sáng lên: "Có cách rồi!"

Nàng cao hứng phấn chấn nói: "Chàng ở rể Tháp Hà thành, cho nên sau này sẽ kế thừa Tháp Hà thành, vậy chàng trở về đi! Ta ở lại đây, vậy không được sao!"

"Nàng..."

"Cứ quyết định như vậy đi!"

Sự tình cứ vậy mà định rồi.

Diệp Thanh Xuyên ngửa mặt lên trời than, kế tiếp hắn nên làm cái gì bây giờ?

************ HOÀN ***********

23.11.2020

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio