Tiểu Giai Nhân Khuynh Thành

chương 24

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Tường An

Bồi bên cạnh lão tổ tông, trên mặt A La vẫn tươi cười như cũ nhưng trong lòng đã cuồn cuộn dậy sóng.

Nàng không ngừng hồi tưởng lại mười bảy năm dài đằng đẵng dưới thủy lao, nữ nhân kia từng xuất hiện mấy lần, mỗi lần đều mặc hắc y và che giấu dung mạo, cho nên A La rất khó tìm được manh mối để suy đoán thân phận người này.

Nhưng đến thời khắc cuối cùng, khi nữ nhân kia lộ ra gương mặt thật, nàng liền phát hiện đó là một gương mặt giống hệt mình.

Nàng cũng nhiều lần suy nghĩ, người giả mạo mình rốt cuộc là ai, cẩn thận điểm lại những người mình quen biết một lượt, trước đó mơ hồ hoài nghi biểu tỷ Khải Nguyệt, nhưng sau ngẫm lại cảm thấy không giống lắm.

Về phần Kha Dung, nàng quả thật chưa từng nghĩ tới, bởi vì trước khi nàng gả đến Tiêu gia, Kha Dung... đã mất rồi.

Làm sao nàng có thể nghĩ đến một người đã sớm qua đời lại đoạt vị trí của nàng được?

Huống chi, Kha Dung và nàng cũng không giống nhau đến mức đó.

Nhưng hôm nay đối mặt với Kha Dung, sống lưng nàng bắt đầu phát lạnh, một khả năng nàng chưa bao giờ nghĩ tới chợt hiện ra trong đầu.

Cái chết của Kha Dung... có lẽ căn bản là giả thì sao?

Người đã chết thì thân phận cũng chẳng còn, tất nhiên có thể dùng thân phận của mình để sống tiếp.

A La nghĩ đến đây, trong lòng khiếp sợ không thôi, lại nhìn Kha Dung đang nghiêng đầu tò mò đánh giá mình, nàng không khỏi sởn tóc gáy.

Trong phòng rõ ràng có đốt địa long ấm áp, rõ ràng đối diện là một đôi mắt ngây thơ trong suốt tương tự mình, nhưng A La lại cảm thấy xung quanh tựa như địa ngục âm hàn.

Đúng lúc này, vài vị cháu trai Tiêu gia đến bái kiến, lão tổ tông nhìn đương nhiên rất thích, bận rộn sai người phân phát quà cho từng người.

Nhất thời trong phòng trở nên đông đúc, cháu trai cháu gái Tiêu gia xếp thành hai hàng, xiêm y rực rỡ đủ màu, vô cùng náo nhiệt. Lão tổ tông Diệp gia không khỏi hâm mộ nói: "Vẫn là ngươi có phúc khí, con cháu đầy cả sảnh đường, nhà ta cũng đầy đủ cháu trai cháu gái, vốn không cảm thấy ít, nhưng bây giờ nhìn lại không náo nhiệt bằng nhà ngươi."

Tiêu lão thái thái dĩ nhiên thích nghe lời này, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Ta lại hâm mộ ngươi đó, mấy đứa cháu gái đều như hoa như ngọc, chẳng nói đâu xa, nếu ta có thể được một đứa cháu gái như A La, ta chỉ hận không thể đem hết mấy xú tiểu tử này ra đổi!"

Lời này làm mọi người trong phòng mím môi cười rộ lên, lão tổ tông Diệp gia cũng cười, vỗ vỗ tay Tiêu lão thái thái: "Đây chính là ngươi nói, đừng để đến lúc đó lại luyến tiếc, chơi xấu ta!"

A La vẫn im lặng ngồi ở đó, bỗng nhìn thấy Kha Dung ngồi bên cạnh Tiêu Vĩnh Hãn.

Tiêu Vĩnh Hãn hiển nhiên không thích nói chuyện với các huynh đệ khác trong nhà, nhưng khi Kha Dung đến gần hắn, hắn vẫn rất bình thản. Không biết Kha Dung cười nói vào tai hắn cái gì, chỉ thấy Tiêu Vĩnh Hãn lấy một nắm hạt dẻ, bóc vỏ cho Kha Dung ăn.

Bên cạnh có mấy vị tỷ muội Tiêu gia mở miệng trêu ghẹo nhưng Tiêu Vĩnh Hãn vẫn không có phản ứng gì, chỉ chăm chú bóc hạt dẻ cho Kha Dung.

A La nhìn cảnh này, trong lòng thầm giật mình, nắm tay nhỏ dưới ống tay áo nhịn không được run lên.

Cảnh tượng kiếp trước hiện ra rõ ràng trước mắt nàng.

Tiểu nam hài tươi cười dịu dàng bóc hạt dẻ, bỏ vào tay nàng!

Thay đổi, thật sự thay đổi, tất cả đều thay đổi.

Không riêng một mình nàng thay đổi, ngay cả Tiêu Vĩnh Hãn và Kha Dung cũng thay đổi.

Nàng ngẩn ngơ nhìn chằm chằm hai người cách đó không xa, chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn.

Giờ khắc này, nàng thậm chí có chút mờ mịt, không rõ mình vẫn là Diệp Thanh La bị giam dưới thủy lao mười bảy năm, hay là A La bảy tuổi được nuông chiều sủng ái.

"A La tỷ tỷ, chúng ta cũng qua kia xem một chút, có được không?"

Thanh âm năn nỉ của Diệp Thanh Huyên vang lên bên tai, A La chợt hồi thần, không hiểu nhìn Diệp Thanh Huyên.

Diệp Thanh Huyên chớp chớp mắt, ngữ khí vô tội nói: "Ta cũng muốn đi xem nai."

Nai?

Lúc này A La mới nhớ ra hình như Tiêu Kính Viễn được người khác tặng một đôi bạch lộc, vẫn nuôi tại hậu viện Tiêu gia. Thỉnh thoảng A La còn đi thăm bọn chúng, thấy chúng sinh được mấy con nai con.

"Ân, chúng ta cũng qua xem đi."

Diệp Thanh Huyên thấy A La đồng ý, lập tức tươi cười rạng rỡ, nàng chỉ sợ A La không đi thì mình cũng không thể đi được.

Tiểu nữ hài, tuy bởi vì mẫu thân ân cần chỉ bảo mà sớm nghĩ đến chuyện kết thân, nhưng dù sao vẫn là hài tử bảy tuổi, vừa nghe có bạch lộc mới lạ, đương nhiên sẽ nhịn không được muốn đi xem.

Hơn nữa, mấy vị thiếu gia Tiêu gia đều đi qua đó, đúng lúc nàng có thể mượn cơ hội nói chuyện.

A La và Diệp Thanh Huyên nắm tay nhau, cùng các thiếu gia, cô nương đi qua, một đoàn trùng trùng điệp điệp. Trong lòng A La có tâm sự, cố ý liếc nhìn về phía Tiêu Vĩnh Hãn và Kha Dung vài lần, chỉ thấy Tiêu Vĩnh Hãn đi phía trước, Kha Dung lẽo đẽo theo sau, mở miệng ngậm miệng gọi Vĩnh Hãn ca ca, có vẻ thân mật.

A La khẽ nhíu mày, thầm nghĩ đời trước cũng không thấy Kha Dung thân cận Tiêu Vĩnh Hãn như vậy a.

Nhưng ngẫm lại, có lẽ là có thân cận mà mình không để ý thôi? Tóm lại, hẳn là năm Kha Dung mười tuổi mới đến Tiêu gia, khi đó mình chưa gặp Kha Dung được mấy lần thì làm sao biết được ngày thường nàng ấy và Tiêu Vĩnh Hãn chung đụng thế nào.

Chẳng qua... khi có mặt mình thì Tiêu Vĩnh Hãn đều chỉ một lòng quan tâm mình, căn bản không thèm chú ý Kha Dung.

Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên ý thức được một chuyện.

Nếu như Kha Dung vẫn luôn thích Tiêu Vĩnh Hãn, quan hệ hai người cũng rất tốt, nhưng chỉ cần có mặt mình, Tiêu Vĩnh Hãn liền chỉ vây quanh mình, vậy chẳng phải sẽ khiến Kha Dung sinh lòng ghen ghét?

Càng nghĩ càng thấy có khả năng Kha Dung chính là người giả mạo mình.

Nếu thật sự là Kha Dung, vì sao nàng ấy giả mạo mình?

Bởi vì trong lòng nàng ấy thích Tiêu Vĩnh Hãn, nhưng mình lại đoạt mất Tiêu Vĩnh Hãn, cho nên nàng ấy mới trả thù mình?

Vậy... Tiêu Vĩnh Hãn thì sao, hắn có biết thê tử mình đã sớm thay người hay không, biết rõ là giả mà vẫn thuận tay đẩy thuyền hay thật sự bị lừa gạt?

Trong lòng A La rối loạn, đang miên man suy nghĩ thì đã đến hậu viện Tiêu gia, bên này không gian trống trải, đập vào mắt là một mảnh lau sậy và cam thảo, tuy cảnh sắc không phồn hoa đẹp đẽ như chỗ khác, nhưng tại Yến Kinh tấc đất tấc vàng, mảnh đất trống này xa hoa lãng phí cỡ nào.

Diệp Thanh Huyên có chút hưng phấn, phải biết nữ nhi nhà phú quý, lớn như vậy còn chưa bao giờ ra khỏi Yến Kinh, mặc dù thỉnh thoảng có theo mẫu thân đi biệt viện ở mấy ngày thì cũng chỉ là một hai năm mới có một lần, ngày thường làm sao thấy được cảnh sắc này.

"A La tỷ tỷ, ngươi xem, bạch lộc ở bên kia, còn có cả bạch mã!" Diệp Thanh Huyên hô lên như vậy có vẻ thiếu quy củ.

Nhưng cũng may tiểu thư Tiêu gia cũng không cười nhạo, ngược lại còn thân thiết kéo tay hai người các nàng cùng đi vào xem.

Tiêu Nhị thiếu gia Tiêu Vĩnh Trạch đi tới, tay xách một cái sọt đựng đầy cỏ xanh: "Đợi lát nữa các muội cầm qua đút cho ngựa và nai, chúng nó thích ăn cái này!"

Tiêu Tứ cô nương Tiêu Hoài Cẩm phì cười, cố ý nói: "Nhị ca nghĩ ra ý kiến hay, vậy ngươi cầm giúp chúng ta luôn đi, chúng ta là nữ hài nhi làm sao cầm nổi, hiếm khi thấy người tự hiến ân cần như vậy a!"

Tiêu Vĩnh Trạch len lén liếc nhìn A La, ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Cũng được, vậy ta liền giúp các muội cầm đi."

Tiêu Hoài Cẩm và Diệp Thanh Huyên thấy vậy đều bật cười, trong lòng A La có tâm sự, muốn cười cũng không cười nổi, đành miễn cưỡng mím môi.

Đúng lúc này bỗng nghe thấy vài đệ tử Tiêu gia hô "Thất thúc", A La vội vàng xoay người nhìn qua, thấy Tiêu Kính Viễn và một nam nhân tầm 40 tuổi đang đi về hướng bên này.

A La cảm thấy nam nhân kia nhìn quen mắt, cẩn thận suy nghĩ một lát liền đoán ra, đây chính là Binh bộ thượng thư Tôn Vĩnh Triết.

Gặp một đám cô nương, thiếu niên bái kiến, Tiêu Kính Viễn khó tránh khỏi phải giới thiệu từng người với Tôn Vĩnh Triết, biết bọn họ cũng muốn đi xem nai, vì thế một đám người dứt khoát đi cùng luôn.

Diệp Thanh Huyên dù sao cũng là tiểu cô nương chưa trải đời, thấy có người ngoài đi cùng thì không khỏi thấp thỏm, nắm chặt tay A La hơn.

A La vừa đi theo mọi người, vừa lén nhìn về phía Tiêu Kính Viễn.

Nàng tuy là tiểu hài tử nhưng trải qua một đời, kiến thức và kinh nghiệm không thể so với những hài tử cùng lứa, nàng hiểu rõ xung quanh có rất nhiều người không thể dựa vào.

Nhưng theo bản năng, nàng sinh ra tâm ỷ lại đối với Tiêu Kính Viễn.

Tiêu Kính Viễn làm người chính trực, xử sự công bằng, tính tình cao thượng, nếu như hắn đồng ý giúp mình thì tất nhiên là quá tốt. Nếu không giúp, hắn cũng sẽ không làm ra chuyện bỏ đá xuống giếng.

A La cắn môi, nghĩ tới tình cảnh ngày đó hắn cứu mình, sau đó còn đưa dược hoàn cho mình dùng.

Hắn... hẳn là sẽ giúp mình đi.

Không phải lúc trước hắn đã đáp ứng sẽ nghĩ cách giúp phụ thân được điều về kinh sao?

Nghĩ tới đây, A La nhịn không được liếc nhìn qua, chỉ thấy Tiêu Kính Viễn đang nói gì đó với Binh bộ thượng thư Tôn Vĩnh Triết, không hề có ý nhìn về hướng này.

Nàng đảo đảo mắt, bắt đầu suy nghĩ làm thế nào tìm cơ hội nói chuyện riêng với hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio