Từ lúc ở với bà ngoại đến giờ, Nhị Nha vẫn cứ “bà ngoại, bà ngoại” mà gọi, nên khi hộ lý nói tên người đã qua đời, cô nghe tên bà ngoại mà còn ngây ra không biết nói ai.
Bà đi rất yên bình, bình thản nằm trên giường, đôi tay nắm lại, nắm chặt trong lòng bàn tay là vòng tay có hình đầu hổ của Nhị Nha.
Thường nói người già lúc gần đi sẽ có cảm giác biết trước.
Ban ngày hộ lý đưa bà đi tản bộ, bà còn cười ha ha nói, ta phải đi rồi. Hộ lý nghe xong phối hợp nói ngọt, vâng, biết bà phải đi rồi, bà có đứa cháu gái hiếu thảo ở Nhạn thành đã chọn cho bà một chỗ tốt, muốn đón bà về đó mà.
Bà nghe xong, mỉm cười mà ánh mắt dại ra ngồi trên ghế, kéo tay hộ lý, nói lần nữa “Nha Nha, bà phải đi, có người tới đón bà”
Ban ngày còn bình thường, chân cẳng bà còn nhanh nhẹn hơn ngày thường, còn năn nỉ hộ lý gội đầu giùm mình. Ở chung với nhau một thời gian dài, tuy không giống như người nhà nhưng mấy hộ lý cũng cảm tình với bà, vì vậy hai hộ lý tuổi xấp nhỉ Nhị Nha giúp bà gội đầu, còn thay đồ cho bà. Đợi ngày hôm sau cháu gái bà tới đón bà đi. Ai ngờ ban đêm kiểm tra phòng, người cứ vậy lẳng lặng mà đi.
Thình lình đón nhận tin này, khi đó đã là 3 giờ sáng, nhà họ Đỗ đã tắt hết đèn, người cũng đã về hết, trên dưới im ắng. Nhị Nha hoảng loạn không biết phải làm gì, đi gõ cửa phòng ông nội.
Gõ một lúc ông mới giật mình tỉnh dậy, chống gậy bước nhanh ra “Sao vậy con?”
Tay Nhị Nha nắm chặt điện thoại, tay chân lạnh lẽo, nhìn người thân cầu xin giúp đỡ “Ông nội…”
“Bà ngoại không có”
Đỗ Kê Sơn nhíu chặt mày “Cái gì?”
Giọng Nhị Nha đã không còn như bình thường, nói năng cũng không rõ ràng “Bà ngoại con không có!”
“Không có là thế nào?”
“Chính là người không có, đi rồi! Không còn nữa!”
Đất rung núi chuyển, một tiếng đau thương.
Thương cho Nhị Nha còn nhỏ tuổi, 24 tuổi đã trải qua hai lần vĩnh viễn xa rời người thân, đây là đòn nặng nề tới mức nào!
Đỗ Kê Sơn vội mặc quần áo vào sắp xếp “Mau gọi điện thoại cho anh hai con, ông tìm người đưa con đi Huy Xuân”
Không biết sao cả người Nhị Nha như bị rút gân, cả người run bắn gọi điện thoại cho Đỗ Duệ từ ngàn dặm xa xôi.
Điện thoại Đỗ Duệ tắt máy.
“Anh hai tắt máy, không nhận điện thoại…” cô run rẩy, môi cũng run.
Đỗ Kê Sơn nhìn thấy, xong rồi, đứa bé này bị dọa tới choáng rồi, đau lòng ôm vai cháu gái dìu xuống lầu “Đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt, ông gọi điện thoại cho Đỗ Vĩ, để nó đưa con đi”.
Khi cha mẹ Nhị Nha không còn là lúc cô mới 4, 5 tuổi, lúc lo hậu sự cả nhà sợ cô còn quá nhỏ sẽ để lại ấn tượng tâm lý xấu nên không cho cô tham dự. Chỉ có mấy bác dâu may váy trắng cho cô, đưa cô đến nhà họ hàng ở. Cô làm sao biết cách xử lý khi người thân lìa trần chứ. Lúc này, trong nhà ngay cả một người có thể hỗ trợ cũng không có.
Đỗ Kê Sơn nghĩ ngợi rồi gọi điện thoại, để Nhị Nha ngồi trên ghế sofa, gọi cho con trai con cả, Đỗ Vĩ.
Đỗ Vĩ là cháu nội đích tôn đã có gia đình, công việc xem như ổn định, không liên hệ được với Đỗ Duệ, lúc này chỉ có thể tìm nó. Đỗ Kê Sơn nói rõ xong, định cúp điện thoại thì nhìn qua thấy dáng vẻ của Nhị Nha, vội vàng nói thêm “Con gọi thêm Đỗ Dược, để nó tới cùng, trên đường có gì còn hỗ trợ nhau”
Cúp điện thoại, trong lúc chờ người tới đón Nhị Nha, Đỗ Kê Sơn nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nóng lòng thở dài “Lúc này mà có Hồ Duy thì tốt rồi…” Thằng bé đó ăn nói đĩnh đạc đường hoàng, tâm lý tốt, là người có thể gánh vác việc.
Nhị Nha đang ngây ngốc ngồi trên ghế sofa, nghe thấy ông nhắc tới Hồ Duy, bỗng nhiên run lẩy bẩy, người co rút lại. Đỗ Kê Sơn sợ tới mức vội lao qua, ôm dỗ cháu “Nào Đỗ Oản, Đỗ Oản, con đừng dọa ông nội”
Nhị Nha không khóc, tay chân lạnh lẽo, ngã ra ghế run rẩy, không nói lời nào.
“Đây là làm sao, làm sao vậy!!” ông lòng nóng như lửa đốt, gấp gáp tìm đồ sưởi ấm bao bọc cháu gái lại, ngồi xổm bên cạnh xoa tay xoa chân Nhị Nha, nước mắt già rơi xuống “Con cũng đừng xảy ra chuyện, con mà có chuyện gì là như lấy mạng ông nội rồi…”
Nói tới “lấy mạng”, Nhị Nha càng run rẩy hơn, la hét “Không thể lấy mạng! Không được lấy mạng ai! Nếu mà phải lấy mạng thì lấy của tôi! Đừng lấy của người khác!!!”
“Không có ai muốn lấy! Ai cũng không lấy, nhà chúng ta ai cũng khỏe mạnh mà, đều khỏe mạnh, không có chuyện gì hết, Nha Nha, Nha Nha, chúng ta sau này sẽ bình an, chuyện gì cũng tốt” ông nội liên tục trấn an, đau lòng vuốt tóc cô.
Nhà bác cả nghe tin dữ, cả nhà bật đèn sáng lên. Bác cả Đỗ Kính dựa vào đầu giường xoa huyệt thái dương dặn dò con trai qua điện thoại “Ừ, ừ. Con tới Huy Xuân thì trông chừng em gái cẩn thận, cần gì con tự mình làm, cố gắng đừng để Đỗ Oản nhúng tay, có việc gì thì điện thoại cho nhà”
Bác dâu cả lau nước mắt, rất lâu không nói gì, Đỗ Kính tắt đèn bàn “Ngủ đi, mai còn phải đi làm nữa”. Tiếng người phụ nữ dịu dàng thở dài “Đứa bé Đỗ Oản này đáng thương quá”
Bác hai Đỗ Cam cũng ngủ không được, chống tay đứng ở cửa sổ phòng ngủ hút thuốc. Bác dâu hai ngồi trên mép giường lo lắng cho Đỗ Dược “Ông nói xem ba bảo nó đi làm gì, nó có bao nhiêu tuổi đâu, đã làm hậu sự bao giờ, nói không chừng còn bị sợ nữa”
“Nó không đi, bà coi nhà này còn ai có thể đi cùng Đỗ Oản?” Một thằng con trai lớn như vậy rồi, giúp em gái vượt qua chuyện này đối với nó cũng đâu có gì xấu.
“Không phải tôi nghĩ nhiều, nhưng mà Đỗ Oản có phải là có hơi không tốt không?”
Đỗ Cam nghiêng mặt lại “Bà có ý gì?”
Bác dâu hai cúi đầu vuốt vuốt mép chăn “Số mạng nó không tốt, khắc cha khắc mẹ, khắc cha mẹ không còn, bây giờ lại tới bà ngoại nó…”
“Bà câm miệng lại!!!” câu này đã chạm tới điểm mấu chốt của Đỗ Cam, nổi trận lôi đình “Tôi nói cho bà biết, về sau chuyện của nhà họ Đỗ chúng ta bà không được xen mồm vào, số mạng của Đỗ Oản tốt hay không cũng là con cháu nhà chúng ta, lúc trước chú tư không còn, tôi muốn mang nó về nhà mình nuôi dưỡng trở thành con gái của mình, chính là bà nhất quyết không đồng ý, đừng cho là tôi không biết bà nghĩ gì! Bà sợ nó lớn lên thì tranh giành tài sản với Đỗ Dược, con bà thì là con, con người khác thì không phải? Cha mẹ nó mà còn nghe thấy bà nói vậy thì nghĩ thế nào!”
Đỗ Cam ít khi nổi giận ở nhà, thường là vợ ông quản lý, bất thình lình lớn tiếng khiến vợ cũng sợ, im lặng rồi chui vào giường lấy chăn che đầu.
Đỗ Vĩ tới đón Nhị Nha về Huy Xuân, xe anh là xe jeep, thích hợp chạy trên cao tốc, Đỗ Kê Sơn lấy áo bông bọc Nhị Nha đưa ra, Đỗ Vĩ bước lên đón em, che đầu đưa cô vào xe.
“Đỗ Dược, em để xe ở nhà ông đi, chúng ta đi cùng xe, em ngồi phía sau trong chừng Nhị Nha”
Đỗ Dược nghe lời khóa xe, mở cửa chui vào ghế sau. Mới 5 giờ sáng, trời gần sáng, Đỗ Kê Sơn đứng trong sân nhìn theo bọn họ “Đỗ Vĩ, nhất định phải chăm sóc tốt cho em, coi chừng nó thật kỹ”
Đỗ Vĩ vội vàng khởi động xe “Ông nội cứ yên tâm, ông ở nhà cũng đừng sốt ruột, tới nơi con gọi cho ông”
“Đi nhanh đi, đi đi”
Xe chạy ra trạm thu phí trên đường cao tốc Nhạn thành, hướng về phía Huy Xuân. Trong xe yên tĩnh, radio cũng không mở.
Đỗ Vĩ im lặng lái xe, Đỗ Dược ngồi cùng Nhị Nha phía sau, liếc nhìn qua đánh giá cô, thấy mắt cô nhìn thẳng về phía trước, Đỗ Dược ho khan lên tiếng “…Em muốn khóc thì khóc đi…”
Nhị Nha kiên cường lắc đầu, sắc mặt tái nhợt, môi khô cong. Đỗ Dược vặn nắp chai nước “Uống một ngụm nhé? Môi em bong cả da ra rồi”
Nhị Nha vẫn lắc đầu.
Đỗ Dược cẩn thận đem chai nước tới bên miệng Nhị Nha, cô không há miệng, chỉ dính được chút nước bên môi. Đỗ Dược yên lặng đậy nắp bình nước, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Di thể bà ngoại Nhị Nha không thể để ở viện dưỡng lão, được đưa đến nhà xác bệnh viện Huy Xuân. Nơi Nhị Nha gặp bà ngoại giờ là cái phòng lạnh lẽo.
“Cũng may trước khi bà đi đã được gội đầu, thay quần áo, ra đi sạch sẽ, coi như không còn gì tiếc nuối” viện trưởng viện dưỡng lão đứng bên cạnh, thương tiếc nhìn cô gái nhỏ quỳ bên cạnh bà.
Nhị Nha quỳ gối bên người bà ngoại, trước sau không rơi nước mắt “Vốn dĩ những chuyện đó phải là cháu làm”
“Con gái, đừng tự trách mình, sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, lúc người đi cũng không bị đau đớn gì, xem như là tới nơi khác mà sống thôi, viện dưỡng lão chúng ta đều biết trong nhóm người già ở đây, con là người hiếu thảo”
“Bà ngoại có nói gì, có để lại gì cho con không?”
“Không để lại gì, đi trong giấc ngủ… nhưng mà lúc đi trong tay nắm chặt một cái lục lạc”
Nhị Nha không sợ hãi mà mở tay bà ngoại, một sợi dây đeo màu đỏ có hình đầu hổ, có cái lục lạc bằng bạc. Khi cô được bà đón về bên bà, sợi dây này vẫn luôn trên tay cô. Sau này Nhị Nha lớn lên, cũng mập lên, sợi dây siết chặt tay cô, cô cột tóc hai bên vểnh lên như cái sừng trâu chìa tay cho bà ngoại khóc “Bà ngoại, bà ngoại, siết đau thịt”
Bà ngoại thấy tay Nhị Nha bị dây thít chặt thành ngấn, cười ha ha lấy kéo cắt ra cho cô “Nha Nha nhà ta mập lên, đón giao thừa bình an cũng mới không lâu thôi, sau này chắc chắn con sẽ sải cánh bay xa”
Nhị Nha chớp đôi mắt khô khốc, khép nắm tay bà ngoại lại, nặng nề phủ tay lên tay bà.
“Gia đình có yêu cầu gì với viện dưỡng lão không?”
“Dạ không” Nhị Nha từ từ đứng lên, quay người đi ra khỏi nhà xác “Cháu muốn nhanh chóng mang bà ngoại về nhà…”
Cô không thích chỗ này, ở đây quá lạnh, chắc chắn bà ngoại cũng không thích. Cô sẽ đưa bà về Nhạn thành, tìm một nơi tốt có sông có nước. Vì vậy, một loạt công việc tiếp theo đều làm rất nhanh chóng.
Ở nhà tang lễ hỏa táng, nhìn bà ngoại được đẩy đi về phía trước, Nhị Nha theo bản năng cũng đi theo, Đỗ Vĩ nhanh tay túm cô lại “Em đi đâu?”
Nhị Nha quay đầu lại, ngơ ngác “Em, em đi theo nhìn”
Đỗ Vĩ với Đỗ Dược liếc nhau, bắt lấy tay Nhị Nha “Nha Nha, không đi nhìn, chỗ đó em không vào được”
“Em chỉ đi qua nhìn thôi…” cô nói rất nhẹ nhưng cánh tay lại lấy sức như trâu bò định ném Đỗ Vĩ ra “Anh cho em đi nhìn đi”
Dường như cô hóa ra ngây ngốc, làm sao Đỗ Vĩ dám để cô đi về trước. Dứt khoát không nghe cô nói, cương quyết giữ chặt lấy người. Nhị Nha bỗng thê lương lên tiếng cầu xin “Anh để cho em đi nhìn đi… em cầu xin anh…”
“Đỗ Dược, nhanh lên!”
Đỗ Dược nhanh nhẹn tiến lại kiềm chặt tay Nhị Nha. Hai người đàn ông ôm chặt không cho cô đi về phía trước, mặc kệ cô tay đánh chân đá cầu khẩn, Nhị Nha cả người run rẩy, run rẩy, há miệng thở dốc, cảm giác mình sắp nghẹn chết nhưng cũng chỉ là vô dụng.
Sau đó, cuối cùng bên trong thông báo người nhà vào nhận tro cốt.
Nhị Nha đầu tóc rối bù dính bết trên mặt, tựa như sức cùng lực kiệt, đặt mông ngồi trên đất.
Ngày hạ táng bà, là một ngày nắng ở Nhạn thành. Mộ được lập ở vùng ngoại ô, cũng gần núi gần sông, là chỗ để ba mẹ Nhị Nha. Nhưng mà ký ức của cô về ba mẹ thật ra đã phai nhạt. Thường nói con cái cách cha mẹ là có khoảng cách thế hệ, cô lại là người đối với tình thân rất ỷ lại, tâm tư nhạy cảm, tình cảm cũng rất tinh tế.
Người đến tham dự lễ tang không nhiều, ngoài người nhà họ Đỗ thì Nhị Nha chỉ báo cho Diêu Huy với hai người đồng nghiệp có quan hệ tốt. Cô mặc một bộ đồ đen, bị chỉ huy làm gì thì làm theo, toàn bộ quá trình đều không lên tiếng. Cuối cùng khi phải đi, bác cả nói, Đỗ Oản, quỳ xuống khấu đầu với bà ngoại đi con.
Nhị Nha nghe lời quỳ xuống dập đầu, có người cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc nhịn không được nhắc nhở cô “Con muốn khóc thì khóc đi”
Nhị Nha quỳ gối, cảm xúc giấu trong lòng, mếu máo, cuối cùng quay lại nhìn bác cả “Con khóc không được…”. Không biết vì sao từ khi nhận tin tới giờ, cô vẫn không hề khóc, không rơi một giọt nước mắt.
Bác dâu cả đau lòng kéo cô lên “Khóc không được thì không khóc, theo bác về nhà”
Tất cả mọi người cho rằng Nhị Nha sẽ vì việc này mà sa sút tinh thần một thời gian, chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để quan tâm chăm sóc cô. Nhưng mà hai ngày sau, tinh thần cô bình thường đi từ trên lầu xuống nói muốn đi làm.
Ông nội ngăn không cho cô đi “Ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày đi, có gì đâu mà gấp?”
Nhị Nha uống ly sữa “Con phải tới viện dưỡng lão nhận lại tiền, Diêu Huy còn chờ con tới làm thủ tục”. Nói xong cô lau miệng, mặc cái áo lông đen, vẫy tay với Đỗ Kê Sơn “Tạm biệt ông nội!”
Diêu Huy cũng không ngờ cô lại đi làm, nhìn cô ngạc nhiên “Cậu ổn không?”
Nhị Nha cúi đầu nhìn mình “Chỗ nào không ổn?”
“Tớ nói là… chiều nay tớ định để người khác đi”
“Có cái gì mà không được, người chết không thể sống lại, mình không thể đắm chìm trong chuyện của bà ngoại khiến tinh thần sa sút, trời cũng chưa sụp, tinh thần mình càng sa sút thì người nhà càng lo lắng, mình không muốn như vậy”
Diêu Huy thở dài, người trước mặt bây giờ gầy đến mức mặt còn nhỏ hơn nắm tay, vì giữ đạo hiếu mà còn mặc nguyên bộ đồ đen, nhìn càng mong manh đơn độc. Cô đưa folder cho Nhị Nha, ôm cô “Được rồi, cậu không muốn thì không cần miễn cưỡng mình, thời gian này cậu muốn làm gì thì làm, tiền lương vẫn đủ”
Nhị Nha nghiêng đầu ôm lại Diêu Huy.
Buổi chiều xong việc, phía sau khách sạn có con đường dành cho người đi bộ, hai bên là tường thấp màu trắng, ven đường là những cây bạch quả cao lớn. Thời tiết đầu thu, cây bạch quả đầy lá vàng, phủ kín toàn bộ con phố, có không ít người đưa con đến chụp ảnh chơi đùa, một nhóm trẻ con đạp xe, lướt nhanh qua người Nhị Nha.
Nhị Nha đút tay túi quần, trên vai đeo túi tài liệu, yên lặng đi dọc theo phố. Cô như đi trong cõi thần tiên, có người đi phía sau cũng không biết. Người đó cố tình đi nhẹ chân, cố ý muốn hù dọa cô. Khi tới gần, ngay lúc Nhị Nha ngửa đầu ngẩn ngơ nhìn một cây bạch quả, thình lình nhảy tới “Hù” một tiếng bên tai Nhị Nha.
Nhị Nha vốn đưa lưng về người đó, đột nhiên có tiếng hét ngay bên tai, cô sợ tới mức giật bắn mình. Mạnh Đắc cười ha ha vọt tới trước mặt cô, cười sảng khoái “Giật mình chưa? Ngạc nhiên không?”. Cười xong, anh mới phát hiện Nhị Nha không bình thường.
Cô nhìn anh chằm chằm, không có ngạc nhiên, cũng không cười, chỉ có vành mắt càng ngày càng hồng. Mạnh Đắc thu nụ cười lại, nghiêm túc gọi “Đỗ Oản?”
Nhị Nha đứng bên dưới tàng cây bạch quả, bên cạnh người đến người đi, đột nhiên cực kỳ đau khổ há miệng, từ từ cúi gập người, nước mắt rớt xuống.
Mạnh Đắc luống cuống, vội đỡ vai cô “Không tới mức vậy chứ, cô đừng làm tôi sợ chứ…”
Mẹ ơi, gây họa, gây họa rồi.
Nhị Nha bị Mạnh Đắc dùng tay vịn, thân thể nhũn ra, ngã phịch ngồi dưới gốc cây bạch quả, từ khóc thảm thiết trong yên lặng với đau khổ tận cùng biến thành gào khóc phát tiết ra ngoài. Áp lực bi thương rất lớn trong lòng như tìm được chỗ thoát ra, cô khóc kinh thiên động địa, khóc đến sức cùng lực kiệt. Không giống như cô gái cãi nhau với bạn trai khóc lóc bên đường. Chỉ có thể nhìn ra cô đang đau thương tuyệt vọng. Dưới đám lá vàng cây bạch quả, một cô gái trẻ mặc đồ đen có gương mặt hồn nhiên lại đang phơi bày hết cảm xúc của mình, tựa như đứa trẻ bị người khác vứt bỏ.
Mọi người đi qua lại nhìn cô lạ lẫm. Mạnh Đắc đứng một bên không biết làm sao, ngồi xuống bên cạnh cô.
Mạnh Đắc là do thời gian trước Đỗ Hi bị bệnh mà quen biết nhau. Anh nghĩ dù gì cũng là ba của Hồ Duy, hai người đã là đồng nghiệp lâu, Hồ Duy không ở Nhạn thành, anh ghé qua thăm nom. Lúc đó Nhị Nha ngồi trong phòng bệnh Đỗ Hi gọt trái cây. Cô là người khiến người khác gặp khó có thể quên. Mạnh Đắc thấy cô thì rất mừng, lập tức tới bắt chuyện
“Này, cô còn nhớ tôi không?”
Cô cúi đầu “Tôi chưa gặp anh sao mà nhớ anh được”
“Sao lại chưa gặp, lần trước ở dưới nhà chú Đỗ, cô nói cho tôi biết có người mang biển số xe tôi”
Nhị Nha ngẩng đầu lên, nghe Mạnh Đắc nói ra biển số xe thì vui vẻ “Là anh à?”.
Chậc, mặt người thì không nhớ mà nhớ biển số xe.
Mạnh Đắc huýt sáo một tiếng “Là tôi đây!”. Anh mặc quân trang, ban đầu còn hơi cà lơ phất phơ, chợt nghiêm túc đưa tay ra “Tôi tên Mạnh Đắc, thuộc bộ phận tham mưu tác chiến quân khu Nhạn thành, đồng đội với Hồ Duy”
“Tôi là Đỗ Oản, đậu Hà Lan”
Hai bên nắm tay nhau lắc lắc
“Cảm ơn anh tới thăm bác ba!”
“Đừng khách sáo, nên vậy, người một nhà mà”
Ngọt giọng nói “Mời anh ăn dưa”
Mạnh Đắc tâm thần nhộn nhạo “Anh không ăn, em ăn đi, con gái ăn trái cây nhiều da đẹp”
Đỗ Hi nhìn hai người anh tới tôi đi, cảm thấy Mạnh Đắc có ý với Nhị Nha, trong lòng còn thấy vui. Lúc Mạnh Đắc chuẩn bị về, móc di động ra xin số Nhị Nha “Sau này Hồ Duy không có ở đâu, bên này chú Đỗ có chuyện gì thì em gọi cho anh, gọi lúc nào cũng được”
Từ đó về sau hai người trở thành quen biết.
Hôm nay Mạnh Đắc được nghỉ phép, không muốn ở trong ký túc xá nên ra ngoài đi loanh quanh. Trên báo nói đường Ngọc Sơn bạch quả nở hoa, lá vàng sáng rực toàn bộ con đường, du khách đến chụp ảnh rất đông. Anh đi một mình cũng chẳng thấy gì hay ho, sau đó thấy cô. Cô yên lặng đi, tâm sự nặng nề, không có vẻ sinh động tươi tắn như lúc mới gặp, anh nghĩ sẽ chọc cô một chút cho vui. Ai ngờ trò đùa này không đúng lúc, ngay lúc cảm xúc Nhị Nha đang ở mức thấp nhất.
Mạnh Đắc dỗ cô, xin cô, khăn giấy trong túi lấy ra cho cô lau mặt hết nửa gói mà cô vẫn còn khóc không ngừng. Mạnh Đắc chỉ còn thiếu nước dập đầu với bà cô này nữa “Anh xin em đó, nhỏ tiếng chút, anh không phải cố ý. Anh thề!!”
Nhị Nha nắm ngực khóc huhu, nói cũng không rõ lời “Anh khi dễ người có tang, có bản lĩnh gì chứ…”
Sắc mặt Mạnh Đắc cứng lại, rốt cuộc biết vì sao cô lại khác thường.
Cô mặc cả người một màu đen!!
“Nhà em ai mất? Ba Hồ Duy à? Hay là ông nội?”
Nước mắt vẫn đổ rào rào, Nhị Nha lắc đầu liên tục, khóc không dừng lại được. Cô cần sảng khoái mà phát tiết ra như vậy, Cô mồm miệng không rõ, chỉ chỉ vào mình, khóc tới nghẹn sắp ngất.
Mạnh Đắc đau lòng cô nên cũng không suy nghĩ nhiều, để cô tựa vào mình, vỗ vỗ sau lưng cho cô thuận khí dễ thở “Đừng khóc nữa, đừng khóc. Anh không nên hù em, anh sai rồi, xin lỗi em”
Khi cô dựa vào ngực anh, trong tiếng nức nở đứt quãng, đáy mắt Mạnh Đắc trầm xuống.
Rốt cuộc anh đã nghe rõ cô đang nói cái gì.
Miệng cô nức nở, đau thương trong lòng, đều là một người.
Giờ phút này cô đau khổ tột cùng nghĩ, cũng đều là một người.
Cô đang gọi.
Hồ Duy.
Nhưng anh không có ở đây bên cô.
……………….
Nhị Nha trở về nhà cũ mà Hồ Duy thuê trước kia. Trong phòng lạnh lẽo, vẫn là cái bàn kia, một cái tủ, một cái giường.
Trên bàn có mấy tờ giấy anh viết, kẹp trong sách anh đọc. Nhị Nha ngẩn ngơ nhìn cái bàn chằm chằm như phát ngốc, tưởng thấy dáng anh đọc sách. Dưới ánh đèn bàn, anh duỗi người, bắt chéo chân, một tay cầm sách, mày nhíu lại, lật một trang, ngón tay dừng ở một tờ, lại lật qua xem trang tiếp theo.
Đọc mệt thì để lên bàn, đứng dậy múc nước. Anh đứng dưới vòi nước, khom lưng gội đầu rửa mặt. Áo sơ mi theo động tác khom của anh mà căng chặt, ôm lấy đường cong lưng anh. Eo thon dài, đôi chân dài có lực.
Nhị Nha lơ ngơ như người trong mơ. Trong mơ, Tiểu Hồ ở Cù thành xa xôi kia trở lại, nhẹ nhàng đẩy cửa, trên người mang theo cảm giác lạnh lẽo, ngồi bên cạnh cô. Nhìn cô ngủ không thoải mái, lấy tay nâng cổ cô để gối lên đùi mình.
Nhị Nha trở mình, vùi mặt vào trong tóc.
Có ngón tay vén tóc cô ra sau, bàn tay kia thô thô, có vết chai. Trong mơ, Nhị Nha hỏi anh “Sao anh lại về rồi?”
Anh nói “Anh về nhìn em xem sao, bọn họ nói em rất nhớ anh, khóc hết nước mắt xì cả nước mũi ra”
“Xì, em làm gì mà tệ vậy. Do bà ngoại đi rồi nên em mới đau lòng”
Bàn tay kia đau lòng vỗ về trán cô, lại nhẹ nhàng sờ sờ lỗ tai cô.
“Mà anh về thì trường học cho anh đi à?”
“Không cho đi thì lén đi”
“Lén đi như thế nào?”
Tiểu Hồ cười tươi, vẻ bất cần nhếch miệng “Trèo tường”
“Trèo tường thì bị phạt, hồi đó em trốn học cũng trèo tường”
“Sao mà muốn trốn học?”
“Không thích đi học, thích đi bắt chuồn chuồn. Anh về có bị phạt không?”
“Không đâu”
“Không cũng đừng về, trước khi trời sáng thì anh đi đi, đừng để họ phát hiện anh không có ở trường”
“Em muốn để anh đi?”
“Không muốn, nhưng mà em càng muốn anh ở Cù thành sống thật tốt”
Nhị Nha không nhớ ai đã nói với mình, người nằm mơ mà nói mớ, nếu có người hỏi thì người đó sẽ nói không ngừng, Không thể nói không ngừng, như vậy sẽ mệt chết. Không nói nữa, không thèm nói nữa. Mặc kệ người kia hỏi thế nào thì người nằm mơ không nên trả lời. Vì vậy Nhị Nha quyết tâm im lặng.
Rất lâu sau, một tiếng thở dài.
Để đầu cô lại êm trên gối, bàn tay vuốt ve gương mặt cô không muốn xa rời, Tiểu Hồ lại nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài.
Đầu hẻm, Mạnh Đắc đứng trong bóng đêm dựa vào tường đợi. Hồ Duy đi từ trong viện nhỏ ra không một tiếng động.
“Đừng trách tôi, tôi sợ cô ấy một mình xảy ra chuyện gì nên mới đi theo tới đây”
“Trách cậu cái gì, phải cảm ơn cậu”
Tách, tiếng bật lửa vang lên
“Tay cậu sao vậy?”
Hồ Duy cúi nhìn tay phải của mình “Không có gì, bị thương một chút”
Mạnh Đắc nghĩ ngợi rồi cười “Hai người thế này, bị nhà cô ấy biết thì tôi sợ sẽ lật trời mất”
Một tiếng cười nhẹ ngắn ngủi, mang theo ý “Có biết thì có thể làm gì”.
“Cậu đi thăm ba tôi?”
“Ừ, nghĩ cậu không có ở đây, đi thăm coi có thể giúp gì không, kết quả thì không giúp được gì, mà tôi gặp cô ấy”
Một câu, hai người giải tỏa khúc mắc.
Mạnh Đắc cũng là người có tính cách đàn ông, chỉ vì một việc không có tên trong đợt huấn luyện mà làm cho anh em làm chung lầu trên lầu dưới xưa nay tốt lại trở mặt không nhìn nhau thì thật sự không đáng. Lúc Hồ Duy đi, Mạnh Đắc vẫn luôn đứng ở cửa sổ nhìn anh.
“Cô ấy khóc thảm thương quá, tôi thật sự không đành lòng, gọi điện thoại cho cậu không phải muốn kêu cậu về, mà là nói cho cậu biết, thằng nhóc cậu ở Cù thành ăn ngon ngủ kỹ cũng đừng quên ở Nhạn thành còn có cô gái nhỏ chờ mình. Không ngờ cậu hành động còn nhanh hơn tín hiệu điện thoại, người đã lao tới sân bay”
Nghĩ tới gì, Tiểu Hồ hơi nhíu mày “Sau này cậu đừng trêu cô ấy. Cô ấy nhát gan, vỗ bàn một cái đã sợ tới nhảy dựng”
“Cô ấy nhát gan? Tôi thấy gan cô ấy to hơn bất kỳ ai, nếu không sao dám làm chuyện này với cậu? Lúc cô ấy khóc lóc kêu gào tên cậu tôi mới là người thật sự hoảng sợ”
Tàn thuốc bị dập lên đất, một bóng mặc đồ xanh đứng thẳng lên “Tôi phải về rồi”
“Không nói với cô ấy câu nào sao?”
“Nói rồi còn có thể đi được sao”
“Nếu cô ấy biết cậu tới mà lại đi như vậy sẽ đau lòng”
Tiểu Hồ cười, anh đi vội vàng, không mang theo bất kỳ thứ gì, chỉ có một bóng dáng cô độc “Vậy cậu đừng nói cho cô ấy biết”