Trước khi gặp Cố Hành Chấp, Tiểu Hạ chưa từng rời viện mồ côi, tự mình đi xa nhất cũng chỉ là khoảng cách một con đường từ viện mồ côi tới tiệm của chú Phong.
Tiểu Hạ sau này có thể không còn đến tiệm của chú Phong được nữa, thậm chí cũng không được đi tảo mộ viện trưởng Hạ. Mẹ Hạ chắc sẽ không trách cô, nhưng trong lòng cô sẽ rất khó chịu.
- --Đọc FULL tại
Cách đó không xa, Phương quản gia đang gọi điện thoại. Bà dường như đang cãi vã với người khác, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Tiểu Hạ đoán rằng Phương quản gia có thể đang đang nói chuyện với chồng bà, bởi vì chỉ khi nói chuyện điện thoại với chú ấy, trên mặt Phương quản gia mới có biểu hiện yêu hận lẫn lộn phức tạp như vậy.
Tiểu Hạ nghe nói tình cảm của bọn họ luôn không tốt, nếu như Phương quản gia đi cùng với cô, sau này quan hệ của họ sẽ càng ngày càng kém sao?
Nếu đó là cô, cô nhất định sẽ không bỏ đi được đâu.
Trạm nghỉ xe tới rồi đi, cũng không biết sẽ lái về hướng nào. Tiểu Hạ len lén lau nước mắt rơi, không muốn người khác nhìn thấy cô khóc. Cô gái nhỏ đi theo cô thấy cô buồn bã cũng không muốn nói chuyện, lôi điện thoại ra nói chuyện phiếm với bạn trai, việc lần này cô ta quyết định vội vàng, bạn trai cũng không chịu hiểu cho. Một loạt tin nhắn thoại được gửi tới, cô ta đã cắm tai nghe vào nhưng lại bị lỏng, giọng nói của bạn trai vang vọng trong xe, cô ta đột nhiên luống cuống tay chân.
“Anh biết là nhiều tiền, nhưng mà đi xa như vậy, xin nghỉ cũng khó khăn…”
Sau khi luống cuống tay chân tắt đi, cô gái nhỏ tim đập thình thịch. Cô ta cẩn thận nhìn Tiểu Hạ, thấy cô không có phản ứng gì, lại cảm thấy chính mình phản ứng thái quá, vội vã qua loa lấy lệ trả lời bạn trai mấy câu, rồi thả di động lại vào trong túi.
Tiểu Hạ cúi đầu, khổ sở suy nghĩ, rất là xa đó, nếu như là cô, cô nhất định không đi, rất nhiều tiền cũng không đi.
Cùng đi với Tiểu Hạ đều là những người đã ở bên cô trong một năm nay, bọn họ đối với cô rất tốt, bây giờ lại vì cô mà lại phải rời xa gia đình và người yêu.
- --Đọc FULL tại
Tiểu Hạ không khỏi cảm thấy chật vật, nhiều hơn nữa là áy náy.
Cô không nên đi tìm anh.
Phương quản gia trở lại xe, Tiểu Hạ nhắm mắt lại như đã thiếp đi, vẻ mặt lúc ngủ yên ổn mà hồn nhiên. Bà khẽ thở dài, cho tài xế mau lên đường, lúc xe đang muốn đi ra khỏi trạm nghỉ, một chiếc xe nhỏ màu bạc vội vàng rẽ vào, dừng lại trước mặt bọn họ cản đường.
Tiểu Hạ mở mắt ra, một người đàn ông trung niên nho nhã lịch sự từ trên xe bước xuống, sắc mặt Phương quản gia thay đổi, vội vàng mở cửa xe bước xuống.
Bọn họ dường như đang tranh cãi, trên mặt người đàn ông và Phương quản gia đều mang vẻ phức tạp. Xuyên qua cửa kính xe, tiếng nói như xa như gần vang lại.
“Phương Lê, nếu hôm nay bà rời khỏi nơi này thì chúng ta thật sự kết thúc.”
“Tùy ông, chúng ta cũng đã sớm nên kết thúc.”
Phương quản gia không hề lay chuyển, nói ra lời máu lạnh tuyệt tình, bà xoay người leo lên xe, ra lệnh cho tài xế khởi hành. Người đàn ông không đuổi theo nữa, Tiểu Hạ thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn, hỏi Phương quản gia: “Dì Phương, dì thật sự không trở về với chú ấy sao?”
Phương quản gia nở một nụ cười, dịu dàng xoa xoa đỉnh đầu Tiểu Hạ, nói: “Tiểu Hạ, dì sẽ đi với cháu, cháu yên tâm.”
Bà cho rằng Tiểu Hạ lo lắng bà sẽ rời đi.
Tiểu Hạ kéo tay mình thật chặt, sự áy náy trong thâm tâm dâng lên.
Xe chạy trên cao tốc, phong cảnh hai bên đường dần dần xa, chiếc xe nhỏ màu bạc kia cũng không đuổi theo nữa. Tiểu Hạ nhân lúc Phương quản gia đang nhắm mắt nghỉ ngơi, len lén lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn ngắn cho Hà An.
Tiểu Hạ: Anh Hà An, anh có thể giúp em một chuyện hay không, anh giúp em cầu xin anh ấy, em sau này sẽ ngoan ngoãn, sẽ không đi tìm anh ấy, em không muốn đi.
Cô không muốn rời đi, không muốn người khác vì cô mà phải bỏ tất cả lại, xa cách người yêu thương.
Tiểu Hạ siết chặt điện thoại di động, trên ngực nhói đau một cái.
Không lâu sau, Hà An gửi tin nhắn qua.
Hà An: Thật xin lỗi, phu nhân. Chuyện của cô ở bên kia đều đã sắp xếp xong, cô không cần lo sợ, sẽ có người chăm sóc tốt cho cô. Sau này dù có chuyện gì cô đều có thể liên lạc với tôi, đây là ý muốn của Cố tổng, hy vọng cô có thể hiểu.
Tiểu Hạ nhìn xong từng câu từng chữ, nỗi đau trên ngực từ từ tan biến.
Cô chậm rãi trả lời: Cám ơn anh, anh Hà An.
Đây không phải là tin nhắn cuối cùng mà Tiểu Hạ gửi cho Hà An, Tiểu Hạ không vô ơn như vậy, trước khi đi, cô đã gửi tin nhắn cho những người ở Cố gia đã giúp đỡ cô.
Cô quá ngu ngốc, đến lúc này mới cảm thấy áy náy khổ sở.
Tiểu Hạ nhớ lại trong một năm này, mọi người xung quanh ai cũng đối xử rất tốt với cô, anh cũng đối với cô rất tốt, tốt đến mức khiến cho cô quên mất cảm tạ, cũng quên luôn chính mình.
Trên đời này không có ai cần phải đối xử tốt với ai, cũng không có ai phải chăm sóc ai. Cô đã lớn rồi, không nên trở thành gánh nặng của người khác.
Có lẽ cô nên sớm nói với mẹ Hạ, cô có thể chăm sóc tốt cho bản thân mình.
Khi xe một lần nữa ghé vào trạm nghỉ, Tiểu Hạ trong lòng đã có quyết định, cô nói với Phương quản gia: “Dì Phương, chú nhất định là rất buồn, nếu như dì còn thích chú ấy thì nên gọi điện thoại cho chú ấy đi, dì hối hận cháu cũng sẽ đau lòng.”
Tiểu Hạ nghiêm túc thành khẩn, lời nói của cô khiến Phương quản gia cảm động. Bà nhìn cô gái dịu dàng, trong lòng mềm nhũn, nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Tiểu Hạ.”
Tiểu Hạ nhè nhẹ vỗ vai Phương quản gia, nói một câu để bà cảm thấy an tâm: “Dì Phương, cháu sẽ quên anh ấy, sau này sẽ tự chăm sóc mình thật tốt.”
Phương quản gia không biết rằng cô đang nói về tương lai của chính mình, lúc này điện thoại di động lại vang lên, dường như trong lòng có linh cảm, người gọi chính là người bà đang nghĩ tới.
Tiểu Hạ thấy Phương quản gia không còn cứng rắn như trước nữa, bà vừa đi xa vừa nghe điện thoại, cô thở dài một cái, mọi chuyện thật không tệ hại như cô đã nghĩ.
Tiểu Hạ hơi cười cười, thấy một chiếc xe bus có rất nhiều người trên đó, đi về hướng nhà vệ sinh. Cô cầm một chiếc túi nhỏ lên, bên trong có giấy tờ tùy thân cùng với thẻ ngân hàng, cô nói với chú tài xế là muốn đi vệ sinh, chú tài xế cũng không ngăn cản, tuy nhiên sau khi cô xuống xe, cô gái nhỏ trên xe lại đi theo sau.
“Phu nhân, cô phải đi nhà vệ sinh à? Để tôi đi với cô.”
Tiểu Hạ gật đầu, lại nói: “Sau này cô đừng nên gọi tôi như vậy, tôi đã không còn là phu nhân nữa.”
Tiểu Hạ không từ chối cô ấy đi cùng, cùng nhau đi tới phòng vệ sinh. Trong phòng có rất nhiều người, có người xếp hàng đi vệ sinh, có người đang đứng trước gương trang điểm. Cô gái nhỏ đi cùng với cô xếp hàng, chờ sau khi Tiểu Hạ bước vào thì ra ngoài đợi cô. Tiểu Hạ ở bên trong cầm điện thoại di động soạn tin nhắn, gửi từng cái một, cũng không có bao nhiêu người, cô làm một chút là xong.
Cô im lặng không một tiếng động đi theo mấy cô nữ sinh ra phía sau nhà vệ sinh, cô gái nhỏ kia đang nhắn tin với bạn trai nên không nhìn thấy. Tiểu Hạ không để cô ấy thấy, vóc người cô nhỏ nhắn, đi sau đám người kia để tránh ánh mắt của mọi người.
Cô chầm chậm đi theo đám người trong đoàn du lịch tới chỗ đoàn xe đang đậu ở trạm nghỉ, rồi biến mất ở phía sau chiếc xe.
Đường cao tốc cách đó không xa, xe chạy tứ phương tám hướng không ngừng nghỉ. Từng chiếc xe rời đi, đi về phường nào cũng không biết.
Phương quản gia nói chuyện điện thoại xong thì nhìn thấy tin nhắn ngắn ngủi của Tiểu Hạ gửi tới.
Bà vội vàng chạy về chỗ xe đậu, vừa lúc bắt gặp cô gái nhỏ đang hoảng hốt cuống cuồng vội vã chạy ra.
“Thưa bà… Không thấy… Phu nhân…. Mới nãy… Vẫn còn ở nhà vệ sinh…” Cô gái nhỏ chạy đến ngưng thở, gấp rút tới mức đôi mắt đỏ ửng lên.
Cánh tay của Phương quản gia run rẩy, mang chút hy vọng duy nhất bấm điện thoại
Tiếng chuông reo từng hồi.
“Xin lỗi, thuê bao bạn gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau…”
Phương quản gia ngẩn ngơ cúp điện thoại, nhìn xem tin nhắn.
Tiểu Hạ: Dì Phương, cháu đi đây. Cám ơn dì đã luôn chăm sóc cho cháu, sau này cháu sẽ tự chăm sóc mình thật tốt, dì không cần phải lo lắng cho cháu cũng không cần nhớ cháu đâu, sau này cháu sẽ quay về thăm dì. Dì với chú hãy hạnh phúc, nếu như dì không thích chú, cũng phải tạm biệt chú ấy đường hoàng. Đừng đột nhiên biến mất, cũng đừng một cơ hội cũng không cho, chú ấy sẽ buồn. Giống như cháu vậy.
Bầu trời Hoài Thanh thật trong xanh, thời tiết rất đẹp.
Hà An hoàn thành công việc, đi qua phòng thư ký, nghe được tiếng người bên trong nhỏ giọng bàn tán.
“Cố tổng gần đây sao vậy? Trước kia đã đáng sợ, bây giờ thật không dám đến gần anh ấy trong vòng mét.”
“Ây, đừng nói là mét, mét tôi cũng không dám!”
“A, tập hồ sơ này ai giúp tôi đưa đi, tôi nhất định đội ơn luôn, mời người đó một bữa thật lớn!”
“Không muốn đi, cho ăn một bữa thịnh soạn cũng không đi.”
“Đừng như vậy mà, bữa ăn thịnh soạn cỡ nào tôi cũng mời.”
“Bữa tiệc thịnh soạn quan trọng hay là mạng người quan trọng?”
Hà An đi vào, tiện tay nhận lấy tập hồ sơ mà bọn họ ném tới ném lui, thở dài khe khẽ, nói: ”Để tôi đưa giúp cho.”
Không chờ nghe lời cảm tạ ơn nghĩa của đối phương, Hà An gõ cửa phòng một cái rồi đi vào phòng làm việc.
Bên trong im lặng đến đáng sợ, người đàn ông đưa lưng về phía anh ta, không rõ cảm xúc.
Ngay lúc này tin nhắn của Tiểu Hạ gửi tới, Hà An lấy điện thoại ra xem, thấy cô một lần nữa nói cám ơn anh ta.
Tiểu Hạ: Anh Hà An, cám ơn anh đã chăm sóc cho em, không ngại e phiền phức. Chúc anh sau này mỗi ngày đều vui vẻ nhé.
Hà An có một chút cảm động, nhớ tới cô gái vừa đơn thuần vừa đáng yêu ấy, cho dù đã biết trước kết quả vẫn không ngăn được mở miệng, chậm rãi nói: “Cố tổng, phu nhân cô ấy nói…”
“Hà An.” Một giọng nói khàn khàn trầm thấp cắt lời anh ta, “Cô ấy hay lạ giường, tới chỗ mới sẽ bị mất ngủ, nhớ tìm cho cô ấy một bác sĩ tâm lý.”
Trong lòng Hà An rầu rĩ, thấp giọng nói: “Thật ra thì ngài không cần phải làm vậy.”
Cô chỉ là một cô gái ngây thơ đáng yêu, chuyện gì cũng không biết, đâu cần phải đưa cô đi xa như vậy.
Anh nói: “Hà An, anh không hiểu.”
Nếu cô quả thật chỉ là một cô gái bình thường thì ở lại bên cạnh anh cũng không sao. Nhưng mà cô lại không phải, vị trí của cô ở trong lòng anh, quan trọng hơn so với anh nghĩ.
Đối với anh đây là việc quá bỡ ngỡ, càng không phải là chuyện tốt.
Hà An thầm thở dài trong lòng, đặt hồ sơ trong tay xuống, trong phòng bỗng vang lên tiếng chuông báo. Cố Hành Chấp lấy điện thoại ra, là Phương quản gia, bèn đưa điện thoại cho Hà An.
Anh yên lặng không một tiếng động rời đi, Hà An bắt máy, nghe giọng Phương quản gia nói: “Hà An, không thấy Tiểu Hạ, có thể con bé đã trở về tìm Hành Chấp, cậu mau mau phái người đi tìm.”
Hà An cúp điện thoại, lúc này mới nhìn thấy trên điện thoại của Cố Hành Chấp có một tin nhắn chưa đọc.
Là Tiểu Hạ gửi.
Tiểu Hạ: Anh trai, em đi đây, cám ơn anh đã nhận lời mẹ Hạ chăm sóc cho em.