Hạ Quân ngồi trong cũi em bé chơi đùa, cái lưng tròn vo quay về phía Bạch Tịch và Tiểu Hạ. Bà vú kiên nhẫn hướng dẫn bé chơi một chút trò chơi bổ ích cho trẻ em, bé nghịch rất vui vẻ, không để ý đến việc dì Tịch Tịch đang âm mưu đưa mẹ bé ra ngoài.
- --Đọc FULL tại
Tiểu Hạ hơi không yên tâm, lo lắng buổi tối bé sẽ khóc đòi mẹ. Bạch Tịch kéo cô đi về phía trước, nói thoải mái: "Có vú em trông mà không sao đâu, ngày nào cậu cũng trông con như vậy rất mệt mỏi, thỉnh thoảng cũng nên ra ngoài chơi thư giãn một chút."
Thật ra Tiểu Hạ cũng không mệt mỏi đến vậy, Hạ Quân rất nghe lời, lại có bà vú giúp đỡ, nhưng cô cũng không muốn dập tắt hứng thú của Bạch Tịch, mà cô cũng muốn đi ra ngoài cùng Bạch Tịch.
Cô có quá ít bạn bè, cũng muốn trải nghiệm cảm giác đi chơi với một nhóm đông người.
Chỉ là cô hơi lo lắng, chậm ra đi sau lưng Bạch Tịch, lo âu hỏi: "Tịch Tịch, bạn của cậu có thể sẽ không thích chơi cùng người ngốc nghếch đâu?"
Tiểu Hạ không muốn trở thành đối tượng bị chiếu cố trong nhóm, lo lắng phản ứng của mình chậm chạp, sẽ không thể theo kịp mọi người. Dù sao thế giới bên ngoài và viện mồ côi không giống nhau, ở viện mồ côi cô là Tiểu Hạ mà mọi người đều thích, ở bên ngoài thì không ai biết cô là ai cả.
Bạch Tịch cũng đã từng nghĩ như vậy, lo lắng Tiểu Hạ ngượng ngùng khi giao lưu với người khác, cho nên trước giờ đều không nghĩ đến việc dẫn Tiểu Hạ ra ngoài chơi bời với ai. Nhưng bây giờ cô ấy không nghĩ như vậy nữa, Tiểu Hạ cũng giống như người bình thường thôi.
Nếu có chỗ nào khác mọi người, thì là Tiểu Hạ thật tốt đẹp.
Cô ấy kéo cô lên xe, "Không biết, chúng ta cũng đâu phải là đi thi, ăn một bữa cơm ca vài bài hát, đều là đi thư giãn buông lỏng đầu óc, ai cần cậu dùng đến trí thông minh."
- --Đọc FULL tại
Sau đó lại nói thêm một câu: "Ai cũng có lúc ngốc nghếch, đâu phải chỉ có một mình cậu."
Tiểu Hạ cười, "Đúng nha, Tịch Tịch, cậu cũng có lúc rất ngốc."
Bạch Tịch trừng cô, "Vẫn thông minh hơn cậu."
Chỉ cần vài ba câu nói của Bạch Tịch đã xóa bỏ lo âu trong lòng Tiểu Hạ. Cô ngoan ngoãn ngồi lên xe, nhìn vào gương mặt mình trong kính chiếu hậu, cô không nhịn được hứng thú lại nhìn thêm vài lần, nói với Bạch Tịch: "Tịch Tịch, cậu thật lợi hại, làm mình nhìn càng xinh đẹp hơn."
Cô gái trong gương có đôi mắt sáng trong lương thiện, duyên dáng lại gợi cảm, xinh đẹp đến không nhiễm bụi trần. Bạch Tịch mím môi cười cười, đưa cô tới nơi cô ấy đã hẹn với bạn bè.
Tiểu Hạ mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, vừa xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Cô theo sát phía sau Bạch Tịch, có chút bối rối ngượng ngùng, chào hỏi với mọi người, sau đó cùng Bạch Tịch ngồi xuống.
Trên bàn tiệc có nữ có nam, sau khi sững sờ thì nhiệt tình chào hỏi Tiểu Hạ, trong mắt cũng không còn vẻ chấn động, chỉ có thưởng thức. Bạch Tịch đã nói trước với bạn bè về tình huống của Tiểu Hạ, một người bạn ghé đến bên tai cô ấy nói nhỏ: "Đây chính là cô bạn mà cậu nói là có chút chậm chạp? Cô ấy cũng quá đẹp đi."
Đẹp như vậy, có chậm chạp hơn nữa cũng không sao, mọi người càng có thể hỏi chuyện.
Bạch Tịch cười cười, nói: "Các cậu đừng dọa cô ấy."
Ban đầu Tiểu Hạ còn rất hồi hộp, nhưng sau một lúc cũng dần dần thích ứng với hoàn cảnh, từ từ làm quen với mọi người. Bọn họ vừa ăn cơm vừa nói chuyện, không khí sống động mà không ầm ĩ, Tiểu Hạ dần hòa mình vào trong đó.
Tiểu Hạ không phải người có tính cách hướng nội, chỉ là luôn sống trong một thế giới hạn hẹp. Nhìn mọi người đều nhiệt tình, mặt mày vui vẻ, nói đến rất nhiều chuyện mà cô không biết, dù có những câu cô nghe cũng không hiểu hết, nhưng bị bầu không khí lây nhiễm nên trên mặt vẫn luôn nở nụ cười.
Sau khi ăn cơm, bọn họ chuyển đến phòng KTV ca hát. Tiểu Hạ lần đầu tiên tới một nơi như vậy, nhìn cái gì cũng thấy mới lạ. Có người mời Tiểu Hạ hát cùng, nhưng cô không biết hát. Trừ mấy người thích hát hò thì ôm lấy micro, những người khác ngồi một bên chơi trò chơi uống rượu.
Nghe thấy được chơi trò chơi thì Tiểu Hạ rất vui vẻ, nhưng nghe thấy phải uống rượu thì cô lắc đầu rất nhanh: "Rượu khó uống lắm."
Mọi người đều cười, có người nói: "Không phải tất cả rượu đều khó uống, có loại đặc biệt dành cho con gái, ngọt ngào rất ngon."
Tiểu Hạ không quá tin tưởng, "Làm gì có rượu nào uống ngon, đều rất chát, vừa cay vừa đắng."
Đến bây giờ Tiểu Hạ cũng chưa uống rượu được mấy lần, cô chỉ biết là rượu rất khó uống. Bạn của Bạch Tịch thấy cô không tin, quyết định mang cô xuống dưới quầy rượu. Đẩy ra cánh cửa phòng đóng chặt, nữ ca sĩ trên sân khấu đang chậm rãi hát một bài ca kinh điển bằng tiếng Anh. trong ánh đèn mập mờ hòa hợp, Tiểu Hạ như bước vào một thế giới khác.
Bạch Tịch không ngăn cản họ đưa Tiểu Hạ đi uống rượu, thỉnh thoảng buông thả một lần cũng không sao cả.
Bọn họ không chơi nữa mà đổi chỗ đến quầy bar, một người bạn nam của Bạch Tịch đặc biệt hào phòng gọi một loạt rượu thích hợp với phụ nữ, sau đó giới thiệu cho Tiểu Hạ tên và đặc trưng của từng loại. Tiểu Hạ nghe nửa hiểu nửa không, đối phương giới thiệu một loại xong lại để cho cô thử một hớp nhỏ. Ban đầu Tiểu Hạ hết sức kháng cự, nhưng rồi chịu thua trước lời khuyên của mọi người, nếm một chút.
Ngọt ngào, không hề khó uống.
Sau đó Tiểu Hạ thử mỗi loại một chút, tới khi Bạch Tịch đến ngăn lại, gò má cô ửng hồng, đã say rồi.
Hai tay cô bưng ly rượu đưa tới trước mặt Bạch Tịch, cười lấy lòng: "Tịch Tịch, cậu cũng uống đi, uống ngon nha."
Bạch Tịch hơi quở trách nhìn người bạn một cái, đối phương ngượng ngùng cười: "Cậu đừng nhìn mình như vậy, đây chỉ là vô tình thôi mà, không có vấn đề gì đâu, ngủ một giấc mai là khỏe ngay."
Mỹ nữ yêu cầu làm sao anh ta có thể cự tuyệt, huống chi Tiểu Hạ xinh đẹp như vậy.
Anh ta hơi thấy thích Tiểu Hạ, hết sức ân cần muốn đưa các cô về nhà. Anh ta cũng không cố ý chuốc say Tiểu Hạ, muốn cứu vớt hình tượng của mình, từ quầy bar ra đến cửa đều giải thích với Bạch Tịch là mình không cố ý. Dù sau lần đầu gặp mặt đã làm cô gái nhà người ta uống say là không tốt, có vẻ như có ý đồ không tử tế gì.
"Thật đấy, mình chỉ muốn cho cô ấy nếm thử, không nghĩ sẽ chuốc say."
ĐI tới cửa, Bạch Tịch dừng bước. Anh bạn nói: "Các cậu chờ ở đây một lát, mình đi lấy xe. Giờ đã khuya rồi, hai cô gái các cậu tự về không an toàn, để mình đưa các cậu về nhà." Vừa rồi anh ta không uống rượu, chính là muốn tiễn giai nhân về.
Bạch Tịch không trả lời, anh bạn nhìn theo ánh mắt của cô ấy, thấy một chiếc xe màu đen, bên cạnh là một bóng người cao ráo.
Một người đàn ông đứng chìm trong màn đêm, cách xa ánh đèn và ánh trăng, đôi mắt sâu thẳm làm người ta không rét mà run. Liếc mắt một cái, anh ta đã biết đây không phải người bình thường. Trong mắt bạn bè anh ta cũng là thiên chi kiêu tử, có thành công nhỏ trong sự nghiệp, tướng mạo anh tuấn tính cách dễ chịu, nhưng đứng bên cạnh một người đàn ông như vậy, anh ta lại có chút tự ti khó hiểu.
Bạch Tịch không biết Cố Hành Chấp làm thế nào tìm được đến đây, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, việc này với anh mà nói dường như chẳng khó khăn gì. Cô ấy chỉ do dự một lúc, hồi phục tinh thần rất nhanh, nói với anh bạn: "Không phải cậu muốn đưa bọn mình về sao? Mau đi lấy xe."
"A, được, các cậu chờ mình một chút." Anh ta bừng tỉnh, chuẩn bị đi tới bãi đỗ xe.
Còn chưa đi được hai bước, Tiểu Hạ vốn đang được Bạch Tịch đỡ, mơ mơ màng màng lại nhìn thấy bóng dáng Cố Hành Chấp, cô thả tay Bạch Tịch ra, lảo đảo chạy về phía người đàn ông lạnh lùng kia, vui mừng kinh ngạc kêu lên: "Anh trai."
Bàn tay Bạch Tịch đưa ra đã chậm, lúng túng dừng lại giữa không trung.
Tiểu Hạ chạy mấy bước đã được người đàn ông đón lấy. Cô ôm chặt lấy eo anh, mặt dựa sát vào trong ngực anh. Mùi hương quen thuộc làm Tiểu Hạ thở ra một hơi thật dài, cô nhắm mắt lại, đầu hơi choáng váng, cảm thấy mệt mỏi. Một tay anh giữ lấy eo cô, an ủi vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, thân thể của Tiểu Hạ thả lỏng, không nhận ra bất kỳ điều gì ở thế giới bên ngoài nữa.
Tiểu Hạ không biết hành động vô ý thức khi say rượu của cô đã làm tổn thương trái tim người đàn ông trẻ tuổi mới động tâm. Anh bạn nam của Bạch Tịch tan nát cõi lòng đến rơi vỡ đầy đất, nhưng trong màn đêm, hình dáng hai người họ ôm nhau như vậy lại thật làm người ta hâm mộ, để ánh đèn sau lưng họ cũng nhạt đi màu sắc. Bạch Tịch tiến đến, người đàn ông nhàn nhạt nhìn cô ấy một cái, nói: "Hôm nay tôi sẽ chăm sóc cô ấy, làm phiền cô trông Hạ Quân, tôi bảo tài xế đưa cô về nhà."
Bạch Tịch không trả lời, cô ấy gọi tên Tiểu Hạ: "Tiểu Hạ, đi thôi, chúng ta phải về nhà."
Tiểu Hạ nghe được tiếng Bạch Tịch mà hoảng hốt, cô ngẩng đầu lên từ trong lồng ngực Cố Hành Chấp, cười cười với Bạch Tịch: "Tịch Tịch, hình như mình hơi bị choáng, mình phải về nhà, lần sau lại đi chơi với cậu."
Nhà trong lời cô và nhà Bạch Tịch nói tất nhiên không phải là một. Cô ôm Cố Hành Chấp rất chặt, vô cùng lệ thuộc và quyến luyến, như không ai có thể tách bọn họ ra. Bạch Tịch rất muốn dẫn cô về, nhưng cũng không thể cứng rắn lôi cô lại, không có cách nào chỉ có thể nhìn cô ngây ngây ngốc ngốc bị Cố Hành Chấp đưa đi.
Anh bạn ở một bên than thở: "Ôi, sao cậu không nói sớm là cô ấy đã có bạn trai, hại mình động lòng rồi."
Bạch Tịch trách móc anh ta, nếu không phải anh ta để Tiểu Hạ uống say, Tiểu Hạ sao có thể đi với người khác. Cô ấy vốn muốn cho Tiểu Hạ làm quen với những người đàn ông khác, không phải đem Tiểu Hạ dâng tới trong ngực người kia.
Bạch Tịch được bạn đưa về nhà, Hạ Quân đã phơi bụng nhỏ nằm ngủ trên giường, đầy mùi hương sữa ngọt ngào. Cô ấy nhẹ nhàng nhéo gương mặt mềm đến không thể tưởng tượng nổi của em bé, lầm bầm nói: "Mẹ con không có ở đây, con thì ngủ rõ ngon. Con thử khóc một chút đi, không chừng con khóc một cái mẹ sẽ trở về."
Đáp lại Bạch Tịch chỉ có tiếng thở đều đều của Hạ Quân. Bé nắm chặt quả đấm nhỏ, chân ngắn mập mạp thò ra ngoài chăn một ít, không hề nhúc nhích.
Tiểu Hạ cũng vùi đầu trong ngực cha bé không nhúc nhích.
Xe chạy giữa đêm khuya đen tối, ánh đèn ven đường lướt qua trên người bọn họ. Tiểu Hạ nắm vạt áo Cố Hành Chấp rất chặt, rất sợ anh lại đột nhiên biến mất, trong miệng lẩm bẩm: "Anh trai, em rất nhớ anh."
Nỗi nhớ của Tiểu Hạ trong đoạn thời gian phiêu bạt không nơi nương tựa ấy đã bị cô giấu vào tận đáy lòng, dù anh có đứng ngay trước mặt cô cũng không dám nghĩ tới. Chỉ có ở trong mộng như thế này, cô mới dám nói ra lời thật lòng.
Nước mắt cô lướt qua gò má nóng bỏng, rơi trên ngực anh, cắt lên trái tim lạnh như băng của anh một vết rách.
Yết hầu anh lăn lăn, giọng rất trầm: "Anh cũng nhớ em, Tiểu Hạ."
Nụ hôn của anh êm ái khẽ rơi lên mái tóc cô.
Tiểu Hạ còn đang lẩm bẩm nói ra những lời nhớ nhung. Giống như những năm tháng tươi đẹp đã qua ấy, thoáng như bọn họ chưa từng chia xa.