Văn Nhân An theo Trương Hữu Đức đi vào Tây Sương, còn chưa vào phòng, bất động thanh sắc quét mắt bên trong một vòng, dường như không thấy người mình muốn tìm, trên khuôn mặt nhỏ bé hiện lên vẻ thất vọng không dễ nhận ra, sau đó lại vội vàng thu liễm cảm xúc, cười hì hì đi đến bên cạnh Văn Nhân Cửu, hô một tiếng giòn giã: “Thái tử ca ca.”
Văn Nhân Cửu thu hết biểu tình nhỏ bé trên mặt Văn Nhân An vào đáy mắt, nhưng cũng không vạch trần, chỉ nhẹ gật đầu, nhìn qua cái ghế bên cạnh ra hiệu nói: “Ngồi đi.”
Văn Nhân An cười hì hì đáp lại, nhảy tung tăng đến bên cạnh Văn Nhân Cửu ngồi xuống.
“Không phải trước đó ngươi từng nói, đợi đến ngày xuân khí trời ấm rồi, muốn đến sân bãi luyện tập cưỡi ngựa bắn cung sao?” Văn Nhân Cửu cũng không nhìn y, chỉ là rũ mắt nhìn tay mình, nhàn nhạt hỏi: “Hôm nay khó có được ngày nghỉ, thời tiết cũng tốt, như thế nào lại chạy đến chỗ Cô?”
Văn Nhân An chớp mắt, đưa tay kéo ống tay áo của Văn Nhân Cửu, có phần ủy khuất nói: “Thái tử ca ca nói như vậy, là ngại An nhi phiền sao?”
Ánh mắt Văn Nhân Cửu xẹt qua hai tay đang nắm chặt ống tay áo mình, sau đó theo đôi tay kia chậm rãi nhìn Văn Nhân An, không nói gì, chẳng qua đôi mắt đen nhánh thoạt nhìn có chút thâm trầm, lại khiến cho Văn Nhân An bỗng dưng có một loại cảm giác chật vật bị y nhìn thấu.
Đây là loại cảm giác khiến Văn Nhân An hận đến tận xương, có lúc y đang đối mặt với Văn Nhân Cửu, thậm chí hận không thể móc ra đôi mắt màu đen kia.
Văn Nhân Cửu nhưng không nói lời nào, bầu không khí trong phòng nhất thời hạ xuống đến cực băng. Trương Hữu Đức ở bên cạnh nhìn sắc mặt Văn Nhân An có chút không ổn, nhìn trộm vẻ mặt lãnh đạm của Văn Nhân Cửu, trong lòng không tự chủ hiện lên vài phần lo lắng không yên.
Cũng may Văn Nhân Cửu dường như không có ý định trở mặt với Văn Nhân An vào lúc này, nhìn y một lúc lâu, khẽ cười nói: “Thất đệ đến Đông Cung này của Cô, dĩ nhiên là hoan nghênh còn không kịp, như thế nào có thể ngại phiền đây?” Tay phải nhẹ nhàng đặt lên thành ghế, chậm rãi nói: “Chỉ có điều, nếu Hoàng hậu biết ngày nghỉ khó có được này, Thất đệ không đi Tê Phượng Điện của người thăm hỏi, ngược lại đến Đông Cung của Cô, đến lúc đó,” ngẩng đầu nhìn y, như có như không mà cười, “Hoàng hậu bên kia sợ là sẽ trách tội a.”
Sắc mặt của Văn Nhân An tại thời điểm Văn Nhân Cửu nhắc đến Hoàng hậu lập tức hiện lên một chút cổ quái, chỉ có điều ngay sau đó lại dùng khuôn mặt tươi cười che dấu đi: “Chúng ta đều không nói cho Mẫu hậu biết là được rồi.”
Văn Nhân Cửu nghe xong lời này, nhếch môi cười cười, nhưng cũng không nói thêm lời nào.
Văn Nhân An thấy Văn Nhân Cửu không đề cập đến chuyện Hoàng hậu nữa, trong lòng cũng thoáng an ổn một ít. Kể từ đầu tháng, sau khi y tại Tê Phượng điện bởi vì chuyện Lạc Kiêu mà nổi lên tranh chấp với Hoàng hậu một trận, Hoàng hậu đối với việc canh chừng y bỗng nhiên biến nghiêm rất nhiều. Đừng nói là ra sân bãi, chính là đến Thanh Lưu Điện, phía sau cũng phải có một cung nữ tâm phúc, thái giám trước mặt sau lưng, thật sự là khiến y phiền chết đi được.
Thành thành thật thật ở trong điện của mình ngây người gần một tháng, Hoàng hậu bên kia thấy y không có động tĩnh gì, dường như cũng yên lòng, mấy ngày gần đây canh giữ cũng dần dần nới lỏng. Y nhẫn nại vài ngày mới tìm được cơ hội tránh mấy người kia ra ngoài một chuyến —— chỉ có điều hôm nay trở về sau, Hoàng hậu bên kia khẳng định sẽ tiến hành chỉnh đốn y một phen.
Hơn nữa, y mạo hiểm bị mẫu hậu thuyết giáo (giảng giải lý lẽ) một trận, đến cũng đã đến, nếu như cứ vậy ra về tay không, hơi bị quá mức đáng tiếc.
Văn Nhân An hơi chuyển mắt, nhìn Văn Nhân Cửu oán giận: “Lại nói, hôm nay đệ tới đây, cũng không phải bởi vì Thái tử ca ca đã lâu như vậy không hề đến Thanh Lưu Điện thăm đệ sao!” lắc lắc ống tay áo của Văn Nhân Cửu, “Từ sau khi Thái tử ca ca có thư đồng mới, dường như xa cách đệ rất nhiều.”
“Vậy sao?” Văn Nhân Cửu nhìn thoáng qua khuôn mặt ngây ngô hồn nhiên của Văn Nhân An, khẽ cười hỏi.
“Ngược lại không biết Bình Tân Thế Tử này là một nhân vật xuất sắc cỡ nào, lại được ca ca coi trọng như vậy, hiện tại mới được bao lâu, ca ca lại để cho hắn vào ở trong Đông Cung,” Văn Nhân An thả ống tay áo của Văn Nhân Cửu ra, mím môi đáng thương nói: “Ngay cả đệ, cũng chưa từng cùng ca ca ở chung a.”
Văn Nhân Cửu cong môi, cười như không cười nhìn Văn Nhân An hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Nói như vậy, Thất đệ… cũng muốn vào ở Đông Cung này của Cô?”
Văn Nhân An chợt giật mình, nhận ra ý nghĩa khác trong lời nói của mình, sắc mặt lập tức chợt xanh chợt trắng, chống lại ánh mắt của Văn Nhân Cửu, chính là nhất thời sinh ra vài phần sợ hãi, “Vụt” một tiếng đứng lên, lắp bắp giải thích: “Đệ… đệ… không phải, đệ không phải… đệ chỉ là…” Hít sâu một hơi, miễn cưỡng ép xuống nỗi sợ vô hình kia, dậm chân, chun mũi ngây thơ nói: “Thái tử ca ca thật xấu! Ca biết An nhi không phải có ý kia!”
Văn Nhân Cửu hạ mắt cười cười, nói: “Đúng, Cô biết rõ Thất đệ không phải ý tứ kia.”
Bầu không khí liền lạnh xuống.
Văn Nhân An cùng Văn Nhân Cửu ở một chỗ, toàn thân cao thấp đều rất khó chịu, nhưng muốn y cứ như vậy rời đi, hiện tại quả thật là không cam lòng. Đợi rồi lại đợi, nhìn Văn Nhân Cửu ngồi im thư giãn cũng không nói lời nào, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc.
“Đúng rồi, Thái tử ca ca, không phải Bình Tân Thế Tử kia đang ở trong Đông Cung sao, như thế nào hôm nay không thấy hắn bên cạnh ca ca?” Văn Nhân An tò mò hỏi: “Nhiều ngày như vậy, đệ còn chưa thấy qua Bình Tân Thế Tử này! Hắn có bộ dạng gì, có phải cũng giống như Bình Tân Hầu không, là một hán tử cao lớn thô kệch?” (五大三粗 ngũ đại tam thô.)
“Bình Tân Thế Tử kia là thư đồng của Cô, cũng không phải nô bộc thiếp thân bình thường, ngoại trừ lúc đi học, như thế nào lại thời thời khắc khắc cùng một chỗ với Cô?” Giọng Văn Nhân Cửu trong trẻo lại lạnh lùng, ánh mắt nhìn thẳng Văn Nhân An, rõ ràng không bao hàm cảm xúc nào bên trong, nhưng lại có thể khiến cho người ta phát giác một chút ý tứ sâu xa vi diệu, “Về phần lớn lên có bộ dạng gì. Dĩ nhiên là cũng giống như ta và ngươi, hai con mắt một lỗ mũi, một cái miệng —— chẳng lẽ còn có thể là quái vật ba đầu sáu tay sao?”
Môi Văn Nhân An đóng mở mấy lần, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Thái tử ca ca nói cũng đúng.”
Nói đến đây, Văn Nhân An liền rõ ràng Văn Nhân Cửu đây là cho dù thế nào cũng sẽ không để cho y tiếp xúc với Lạc Kiêu. Nhìn tư thái ốm yếu cùng sắc mặt trắng bệch của Văn Nhân Cửu, trên mặt Văn Nhân An mặc dù không có biểu hiện gì, nhưng đáy lòng là lửa giận ngùn ngụt.
Phì, cho dù thật sự nhận được ủng hộ của Bình Tân Hầu, ngôi vị Kim Long kia, một cái ấm sắc thuốc không còn sống bao lâu nữa như ngươi làm sao ngồi được vững chắc?
Không yên lòng mà cùng Văn Nhân Cửu nói chuyện một hồi, thấy hôm nay thật sự không gặp được Lạc Kiêu rồi, Văn Nhân An cũng dần dần không còn kiên nhẫn, tùy ý tìm một lý do, liền cáo từ Văn Nhân Cửu.
(心不在焉 tâm bất tại yên.)
Tựa lưng vào ghế, Văn Nhân Cửu hơi hạ mắt, nhìn bóng lưng Văn Nhân An mặc dù tận lực kiềm nén, vẫn không khỏi lộ ra vài phần tức giận, khóe môi cong lên như có như không, bưng lên chung trà, cười nói: “Thất đệ này của Cô, tuy rằng tuổi tác còn nhỏ, nhưng thoạt nhìn, cực kỳ kiên trì, không giống như một người dễ dàng hết hy vọng a.”
“Nhưng mà, cho dù Thất hoàng tử có phí bao nhiêu tâm lực, tại Điện hạ, tại Thế tử, cuối cùng cũng chỉ là uổng công mà thôi.” Trương Hữu Đức cười đi qua, hơi khom người, nhẹ giọng nói: “Điện hạ, Thế tử hiện tại, nhưng vẫn còn chờ người ở Thanh Lan Điện.”