Trong đại sảnh, Bạch thị cùng Bình Tân Hầu còn chưa tới, Lưu thị cùng hai vị di nương khác mang theo cô nương của mình ngồi ở một bên, thấy Lạc Kiêu đi vào, liền cùng lên tiếng chào hỏi hắn. Lạc Kiêu gật đầu, đi qua hỏi mấy câu với Tứ cô nương, Ngũ cô nương, sau đó quay đầu nhìn Lưu di nương, hỏi: “Dũng ca nhi đâu?”
Trước kia ỷ vào mình có thai, Bạch thị lại nhường nhịn khắp nơi, Lưu di nương cũng thật sự có một đoạn thời gian sống vô cùng oai phong trong Bình Tân Hầu phủ. Nhưng từ mấy tháng trước từ khi Gia cô nương làm chuyện ngu xuẩn, nhanh chóng bị gả đi, những tâm tư xiêu vẹo trong lòng cũng không khỏi thu lại. Chỉ là hiện tại nàng vẫn chưa chịu thua kém, sinh ra một nam hài, Bình Tân Hầu lớn tuổi mà có con, đối với Dũng ca nhi này nhìn qua cũng vô cùng thương yêu, mấy ngày này tự tin của nàng rồi lại không khỏi nhiều thêm vài phần.
Chẳng qua là không biết vì sao, miễn là đối đầu Lạc Kiêu, Lưu di nương vẫn tránh không khỏi có vài phần e dè.
“Lúc nãy Dũng ca nhi khóc đến lợi hại, dỗ cả buổi đều dỗ không được,” Lưu di nương nghe Lạc Kiêu hỏi, vội vàng cười đáp: “Lúc này có lẽ khóc mệt, đã ngủ rồi.”
Lạc Kiêu hơi nhíu mày: “Có người chăm nó?”
Lưu di nương vội nói: “Đã để nhũ nương trông rồi, không ngại a.”
“Ca nhi còn nhỏ, mọi sự cần phải cẩn thận.” Lạc Kiêu nhìn Lưu di nương, nói: “Đợi lát nữa, ta cùng mẫu thân lại đến chỗ ca nhi bên kia nhìn tình huống một chút.”
Lưu di nương nghe vậy, nhẹ gật đầu, vội vàng đồng ý.
Trong lúc nói chuyện Bạch thị cùng Bình Tân Hầu đã ngồi vào chỗ, Bạch thị chậm rãi đến bên cạnh Lạc Kiêu, nhịn không được cười nói: “Đang nói gì với di nương vậy?”
“Không có gì, chỉ là hàn huyên chuyện Dũng ca nhi mà thôi.” Lạc Kiêu đáp, đỡ Bạch thị ngồi xuống, sau đó mới chắp tay về phía Bình Tân Hầu gọi một tiếng, “Phụ thân.”
Bình Tân Hầu đưa tay vỗ vỗ bả vai Lạc Kiêu, trầm giọng nói: “Ngồi đi.”
Lạc Kiêu đáp “Vâng”, sau đó ngồi ở phía bên phải Bình Tân Hầu, cầm đũa, cười nói: “Lần này phụthân luyện binh mất mấy ngày, trong quân có từng xảy ra chuyện gì lý thú?”
Bình Tân Hầu nhìn hắn, cũng cầm lên chén đũa của mình, thuận miệng đáp: “Luyện binh cũng không giống việc hưởng lạc a, còn có thể có chuyện lý thú gì?”
Bạch thị nghe vậy khẽ cười, nhận lấy đĩa từ tay nha đầu bưng đồ ăn lên đặt xuống bàn, ôn nhu nói: “Nói thì nói vậy, nhưng nếu thật sự so đo, dựa vào tính cách của Hầu gia, luyện binh sợ là còn khiếncho Hầu gia khoái hoạt hơn nhiều so với uống rượu vui chơi với quyền quý.”
Bạch thị vừa nói lời này, khuôn mặt của Bình Tân Hầu ngược lại cũng không kéo căng được nữa, lắc đầu, nhịn không được nở nụ cười.
Cả nhà hòa hòa bình bình ăn một bữa cơm, ăn cơm xong, di nương dẫn theo cô nương của mình trở lạitiểu viện, Bạch thị nói muốn đi nhìn Dũng ca nhi, đi đến chỗ Lưu di nương bên kia, Lạc Kiêu cũng là bị Bình Tân Hầu dẫn đến thư phòng.
“Phụ thân.” Lạc Kiêu đứng trước mặt Bình Tân Hầu, cung kính gọi một tiếng.
Bình Tân Hầu nhìn qua Lạc Kiêu, ra hiệu Lạc Kiêu ngồi xuống ghế, sau đó mới thấp giọng hỏi: “Mấyngày nay, Thái tử đã bắt đầu tham chính rồi?”
(Tham gia việc triều chính.)
Lạc Kiêu gật đầu, nói: “Lúc trước Thánh thượng đã cho phép Điện hạ, hiện tại lại tình thế khẩn cấp,ba ngày trước Thái tử đã chính thức tham dự triều chính.”
“Trước mắt, Tả tướng thất sủng, tấu sớ chính vụ của Thánh thượng bị dồn lại…” Bình Tân Hầu do dự, ngước mắt nhìn Lạc Kiêu.
“Mặc dù Thái tử tuổi nhỏ, nhưng lại không thiếu năng lực quyết đoán định đoạt. Vả lại có Thái phó chỉ dẫn, Hữu tướng giúp đỡ,” Lạc Kiêu đáp, “Cho dù trong khoảng thời gian ngắn không thểthập toàn hoàn mỹ, nhưng cũng không đến nỗi bị người người bàn tán”
(Nguyên văn 落人话柄 lạc nhân thoại bính, dịch đại.)
“Hiện tại chính là thời buổi rối ren, Đại hoàng tử lần này nếu thật sự gặp nạn như vậy, phe Nhịhoàng tử ắt sẽ càng thêm mạnh mẽ.” Bình Tân Hầu phủ vuốt chòm râu dài, bỗng nhiên cười cười: “Nhưng phe Đại hoàng tử rơi đài, hai vị Lục, Thất hoàng tử chưa vào triều, này với Thái tử mà nói, cũng chưa chắc không phải một cơ hội.”
Lạc Kiêu nói: “Tuy rằng Thục phi có được tâm của Hoàng đế, nhưng chung quy là chưa đủ khôn khéo, gây thù hằn quá nhiều. Mặc dù bên ngoài không làm gì, Hoàng hậu cũng sẽ quyết không tha thứcho việc nàng dám leo lên đầu của mình làm mưa làm gió. Tình cảnh hiện tại của Điện hạ, nhìn qua mặc dù hiểm, nhưng trong vòng ba năm rưỡi, so với lúc trước, thật sự có một phen an ổn, cực kỳ vi diệu.”
Bình Tân Hầu tiện tay bưng lên chung trà trên thư án, nhấp một ngụm, nói: “Con ngược lại thấu triệtrất nhiều.”
Lạc Kiêu khẽ cười, nói: “Phụ thân nói đùa, những chuyện này chắc hẳn phụ thân so với con càng thêmthấu đáo, mấy lời này của nhi tử, cũng chỉ là giải thích nông cạn, không khiến phụ thân buồn cười là tốtlắm rồi.” Ngừng một chốc, lại nói: “Huống chi mưa gió khó lường, sự tình cuối cùng thế nào, hiện tại đã kết luận, hãy còn quá sớm.”
“Tuy nói mưa gió khó lường, thực sự có những việc là do người làm a.” Bình Tân Hầu “Ài…” mộttiếng, nói, “Điện hạ đã chính thức tham hính, mặc dù tạm thời không hiện, nhưng ngày sau nguyhiểm nhằm vào Điện hạ chắc hẳn cũng nhiều không ít. Kiêu nhi…”
“Phụ thân?” Lạc Kiêu nghe thấy trong lời nói của Bình Tân Hầu dường như còn chưa hết ý, lêntiếng, nhìn thẳng về phía Bình Tân Hầu bên kia.
“Thái tử dĩ nhiên vào triều, chức trách ‘Thư đồng’ do con đảm đương cũng nên tạm thời gỡ xuống rồi.” Bình Tân Hầu đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt Lạc Kiêu, “So với việc làm một Thếtử hèn nhát núp ở Đế kinh câu tâm đấu giác này, nhi lang của Lạc gia ta hẳn là nên cưỡi ngựa rong ruổi chiến trường, làm một tướng lĩnh sát phạt quyết đoán!”
(勾心斗角 câu tâm đấu giác: lục đục,. đấu đá,ịdùng mưu trí tranh đấu gay gắt với nhau.)
“Mấy hôm trước ta nhận được tin tức từ Trương phó, biên cảnh phía Bắc Đại Càn có dấu hiệubạo động của Man tộc, đợi Thánh thượng khỏi bệnh, ta dâng tấu thỉnh Thánh thượng phái binhtrấn áp, thể hiện uy nghiêm của Đại Càn ta.” Bình Tân Hầu hạ mắt nhìn Lạc Kiêu, hỏi: “Ta chỉ hỏi con, Kiêu nhi, con có nguyện theo quân xuất chinh?”
Khuya. Đông cung.
Văn Nhân Cửu đặt tấu chương cuối cùng đã phê xong qua một bên, có chút mệt mỏi mà day day ấn đường, Trương Hữu Đức vẫn luôn đứng hầu bên cạnh thấy thế, liền nhanh chóng đưa trà nóng qua.
Đưa tay nhận chung trà nhấp một ngụm, hơi trà trắng nhạt bao phủ, nháy mắt khiến dung nhan mờ ảo.
Trương Hữu Đức bên cạnh nhìn thấy bộ dạng này của Văn Nhân Cửu cũng không khỏi có chút đau lòng, một bên nhanh tay nhanh chân sắp gọn bút và mực trên thư án, một bên thấp giọng nói: “Hữu tướng bên kia đã nói có thể giúp Điện hạ gánh vác một vài thứ lặt vặt, Điện hạ đây là tội gì phải đích thân xem từng cái một? Thân thể Điện hạ mấy ngày này mắt thấy mới tốt hơn được chút, nếu như lại tiếp tục giày vò như thế, chính là làm bằng sắt, cũng sẽ chịu không nổi a.”
Văn Nhân Cửu nhưng không đáp lại, chỉ hạ xuống chung trà trong tay, cúi đầu nhìn ngón tay bởi vì cầm bút một thời gian dài mà hơi lõm xuống, sau đó khóe môi như có như không cong lên, ngón tay vạch một đường sắc bén, đột nhiên đặt lên tấu chương cuối cùng kia.
“Cực khổ? Cô ngược lại không cho rằng đây là khổ. Quyền lớn trong tay, sinh tử của thiên hạ đều nằm trong tay Cô —— như vậy, Cô vì sao lại cảm thấy cực khổ?” Văn Nhân Cửu nhẹ nhàng nói, mắt hơi nheo lại. Đôi mắt của y yêu lệ, đồng tử đen nhánh như màn đêm, đuôi mắt hơi gấp lại phảng phất mang tới hơi thở của hoa đào dưới mưa bụi Giang Nam. (Nguyên văn 江南烟雨下初桃 T^T.)
Rõ ràng trong ánh mắt kia dường như bao hàm mấy phần ý cười, nhưng giữa hàng mi khẽ rũ nửa chenửa đậy, lại lộ ra vài phần lạnh lẽo mơ hồ như ngâm dưới đầm băng.
Khiến người ta trong giật mình mới đột nhiên nhớ tới, người này, mặc dù còn trẻ, mặc dù nhỏ bé yếu ớt. nhưng, lại chân chân thật thật là một vị Hoàng tử. Là Thái tử duy nhất mà Thiên tử của Vương triều Đại Càn định ra.
Trương Hữu Đức mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, lắc đầu, tăng tốc độ dọn dẹp đồ trên tay.
Thật vất vả sắp xếp ổn thỏa, đang chuẩn bị đưa Văn Nhân Cửu về tẩm cung, còn chưa đi vài bước,rồi lại chợt thấy Mặc Lan cầm theo đèn lồng bước nhanh về phía thư phòng.
Trương Hữu Đức thấy thế, bước lên trước vài bước, đến trước mặt Mặc Lan thấp giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Mặc Lan thu đèn lồng lại, hành lễ với Văn Nhân Cửu, sau đó mới nói: “Điện hạ, Trương công công, vịcô nương kia… đã tới.”