Dật Tinh Vọng ngồi một lúc thì cả người cũng thấy mỏi, không ngồi thẳng nữa mà cứ thế dựa ì vào ghế, tay cũng ôm gối vào người, chân co lên khỏi mặt đất, cuộn tròn lại như một trái banh lông.
Cậu ngáp ngáp, nơi này quá lạnh so với người da mỏng thể lực yếu như cậu mà, ngồi lúc vì lạnh nên tai lãn gáy đều đỏ chót như màu máu, đôi mi dài hơi rung như thể sắp sửa dính lại với nhau.
Cậu lại ngáp thêm cái nữa rồi trực tiếp nằm xuống ngủ, vừa chợp mắt được đã có tiếng la thất thanh ầm ầm khiến cậu phải tính giấc.
Bên hướng bàn bi-da, trừ anh cậu và bạn của anh aayd ban nãy còn xuất hiện thêm một đám mặc đồ đen quần sắn gấu, sau lưng áo hình đại bàng các kiểu, trông vừa quê mùa vừa đau mắt, Dật Tinh Vọng nhíu mài, dỏng tai nghe thử đang xảy ra chuyện gì.
Người kia quát vào mặt anh cậu:"M kip, ông đây muốn phòng này bọn mày còn đch chịu nhường, muốn như đòn à"
Một người bạn của anh cậu:"Chúng mày có điên không, rõ là bọn này ở đây trước, đừng có oang oang cái mồm lên như thể bọn này cướp của chúng mày vậy"
Lại thêm một người khác tỏ vẻ đồng tình:"Đúng a.
Mày muốn phòng vip thì chọn chỗ khác mà thuê, đừng đem cái mùi hôi ô uế của mày vào đây ảnh hưởng tâm trạng bọn tao chứ"
Người nọ lại gầm lên:"Vì tao giàu nên tao thích như thế được không, thằng oắt Dật Bất Ôn này ngoài việc tiêu tiền thì còn làm được gì, chẳng phải chỉ biết dựa hơi thằng anh cả nó à, chỉ là một thằng ăn bám anh cả thôi"
Dật Bất Ôn bấy giờ mới rì rì lên tiếng:"Bọn mày muốn gây thì ra ngoài mà gây, em của ông đây đang ngủ, đừng có làm phiền nó"
Trong đầy cậu liền chạy qua một ngàn câu hỏi vì sao, giấc ngủ quan trọng hay cãi nhau quan trọng.
Dĩ nhiên là giấc ngủ?? Tam quan của anh hai cậu bị hỏng à, có vấn đề gì chăng
Tên nọ vẫn dõng dạc:"Thậm chí tới mẹ nó còn..." Câu nói chưa được hoàn thành suông sẻ, một cây gậy chọc bi phóng thẳng đến chỗ hắn, vừa vặn xuyên qua đám người đứng chắn phía trước, bụp một phát vào đầu làm hắn chẳng biết đông tây mà ngã sõng soài ra đất lạnh.
Cậu biết rất rõ nội dung câu nói hắn định nói ra, câu đó là một vết chí mạng đối với Dật Bất Ôn, nếu anh mà nghe được thì không tưởng tượng nổi gương mặt anh lúc đó đâu.
Dù cậu không ưa gì người anh này thật, ít nhất thì bây giờ vẫn thế, nhưng anh của cậu thì vẫn là anh của cậu, ai cho phép thằng khn đó được lăng mạ sỉ vả? Cậu đâu có cho phép hắn làm thế.
Không khí như lạnh hơn vài phần, nhịp thở của ai nấy cũng chậm lại mấy khắc.
Dật Tinh Vọng duỗi người đứng lên, vừa hay cũng có rất nhiều cặp mắt đổ dồn về phía cậu, lần nữa trưng lên nụ cười thương mại, nhưng ẩn trong đó ai cũng thấy rõ sự phẫn uất và coi khinh.
Cậu vuốt vuốt tóc, đi đến gần chỗ anh cậu, rồi đi đến trước mặt của tên vừa rống lúc nãy, hơi cuối người nói khẽ, tiếng nói còn xen lẫn cả tiếng cười khúc khích.
Cả căn phòng nặng nề hơn bao giờ hết
Dật Tinh Vọng:"Anh à.
Anh cảm thấy nhà họ Dật quá nhân từ, hay là...anh em chúng tôi quá dễ bắt nạt thế kia" cậu lại tiếp tục cười, nếu bây giờ làm mặt vô cảm thì kì thật lạnh lùng quá, cậu cảm thấy cười vẫn tốt hơn.
Nhưng bản thân cậu đâu biết rõ, nụ cười ấy còn kinh dị hơn gấp nhiều lần gương mặt vô cảm mà cậu nghĩ đến
Tên nọ lại muốn rống lên, Dật Tinh Vọng nhanh tay chộp lấy cây gậy chọc bi, trực tiếp dùng đầu to thọc vào mồm gã, vừa đủ để gã câm miệng, sau đó lại nói
"Anh dường như vẫn chưa hiểu nhỉ, lần này coi như lần cuối thôi đấy anh à.
Nếu anh còn tái phạm thì..." Phần phía sau cậu nói rất nhỏ, chỉ vừa đủ để tên nọ nghe thấy, nhưng vừa nghe mặt hắn đã biến sắc không thôi.
Đồng thời cũng run rất gật đầu, cỗ uy áp vô hình này đã đè bầu không khí chùng nặng thêm mấy phần.