Cậu quay sang hỏi Chu Trình:"Cô ấy rất tốt phải không"
Chu Trình nghiễm nhiên gật đầu
Dật Tinh Vọng thấp thỏm hỏi:"Em không thích cô ấy" vừa nói lông tơ trên người cậu như muốn dựng hết cả lên, sợ hãi không thôi khi nghĩ đến hình ảnh lúc cậu vừa mới xuyên không phải tiếp nhận, cơn đau đó...thật quá kinh khủng
Chu Trình:"Sao em lại không thích, anh ngược lại nha, anh rất thích cô ấy"
Linh tính cậu mách bảo rằng tiếp xúc với cô ta chẳng có gì tốt đẹp, cậu lắc đầu nguầy nguậy:"Quan hệ giữa hai người tốt như thế thì cả hai cách xa em một chút" Chu Trình khó hiểu định bảo cậu giải thích thì Dật Tinh Vọng đã run rẩy đi xa, như thể muốn trốn tránh một thứ gì đó vô cùng đáng sợ, bộ dáng này làm anh xót xa mấy cái, vừa định đứng dậy chạy theo hỏi cho ra lẽ.
Vốn dĩ anh còn định chọn Liên Bạch làm nữ chủ nhân nhà họ Chu nhưng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Dật Tinh Vọng, nếu cậu không đưa cho anh một câu trả lời thỏa đáng thì...!Dòng suy nghĩ còn chưa được hoàn thành thì nó liền bị đứt đoạn bởi một tiếng bịch chói tai, Dật Tinh Vọng vì quá sợ hãi khi nghĩ đến Liên Bạch mà lên cơn đau tim sau đó ngất xỉu.
Vừa đúng lúc Diệp Vong Lệnh đang mang tài liệu cho giáo viên gần đó, anh thấy cậu mặt mài tím tái như sắp ngất, chẳng ngờ vừa định đi vào để tài liệu xong đi ra xem cậu thì cậu đã ngất luôn rồi.
Chồng tài liệu còn cầm trên tay anh bị quăng xuống một cách đầy nhẫn tâm, giấy trắng bay lất phất trước sự ngạc nhiên của các thầy cô gần đó, một Diệp Vong Lệnh nghiêm túc lại có thể không do dự quăng một chồng giấy tờ quan trọng xuống đất chạy ra sân đỡ người, trước kia sao chưa thấy Diệp Vong Lệnh tốt như thế bao giờ.
Anh chạy nhanh đến chỗ cậu, bế phốc cậu lên rồi phóng đến phòng y tế, cánh cửa phòng y tế vốn vừa được sửa lại song lần này bị Diệp Vong Lệnh đạp cho biến dạng luôn.
Anh đặt cậu xuống giường trong tình đang thở gấp, cậu bị thiếu oxi đến trầm trọng, Diệp Vong Lệnh hối thúc bác sĩ mau chóng cứu người, người anh nóng như sắp tóe ra lửa, như thể bác sĩ mà để cậu có mệnh hệ gì thì anh sẽ tru di cửu tộc nhà họ ấy.
Toàn bộ quá trình từ lúc Diệp Vong Lệnh phóng ra bế cậu đến phòng y tế dường như chỉ trong tích tắc, Chu Trình còn đứng sững giữa sân trường, cả người cứng đờ như tượng.
Anh không hiểu tại sao Diệp Vong Lệnh lại hành động như thế, càng không hiểu lý do gì mà cậu lại phản ứng gay gắt khi nghe đến Liên Bạch, cô ấy...rất tốt mà
Đầu Chu Trình bấy giờ cũng loạn cào cào thành một mảng, anh không biết mình nên làm gì.
Phải tận mấy phút sau mới lấy lại thần hồn, không nghĩ nhiều nữa mà vội vã chạy đến phong y tế.
Đội ngũ nhân viên bên trong dưới sự áp lực của Diệp Vong Lệnh mà chạy tới chạy lui đến trắng mặt, đôi mắt Diệp Vong Lệnh sắt như dao găm vào đám người đang rối rít.
Dật Tinh Vọng mơ màng trong cơn đau, lẩm bẩm tìm thứ để nắm lấy, anh thấy thế liền đưa tay mình cho cậu bấu, kẻo cậu tự bấu vào tay mình khiến bản thân bị thương càng thêm nặng.
Dật Tinh Vọng luôn miệng nói the thé thứ gì, anh cuối đầu để nghe cho rõ
Dật Tinh Vọng:"...em muốn trở về...về...thế giới....giới...thực...của ...ta"
Diệp Vong Lệnh khóe mắt bắt đầu nhướm đỏ, anh cuối thấp đầu cầm lấy hai bàn tay lạnh đến tái đi của cậu thì thầm "..."
Chu Trình đứng sững sờ ngay cửa trông thấy một màn tay nắm tay này mà điếng người...anh không ngờ mọi chuyện sẽ tệ như thế, càng không ngờ Dật Tinh Vọng lại thoắt cái đau tim...Giờ anh nên làm gì mới thõa....