Anh đánh giá cậu từ đầu đến chân rồi lại từ chân lên đầu, đành phải lắc đầu chấp nhận.
Ban nãy cảnh sát cũng chẳng dám làm khó gì, tuy nhiên vẫn là căn dặn anh bảo em trai mình tiết chế lại một chút, lúc nóng giận có đánh người thì cũng chừa cho người ta cái mạng.
Đánh thành ra như thế thì...khó mà làm ngơ nổi.
Dật Bất Ôn bảo cậu ra xe để anh chở về, cậu cùng anh lướt qua những cơn gió lạnh về dinh thự.
Dì Lưu ngồi ở phòng khách đợi mãi mới thấy bóng dáng anh em họ, mừng không xiết mà chạy vội xuống hăm nóng lại thức ăn.
Dật Tinh Vọng cả người uể oải, ăn mấy ngụm rồi bỏ bát đó đi lên lầu.
Cậu chầm chậm sắp xếp lại những gì diễn ra trong ngày, lúc Diệp Vong Lệnh đánh hắn thì vẫn chưa quá nặng, cậu chỉ dùng gậy bồi thêm một chút vì giữa đường hắn làm ồn khiến cậu không thể tập trung lái xe.
Cũng chỉ là đánh nhẹ mấy cái, xương yếu thế...
Nằm xuống giường, Dật Tinh Vọng cũng mê man thiếp đi...
Lại đến với giấc mơ, là người kết hôn với cáu làn trước, một căn hộ chung cư vó vẻ cao cấp...một bữa ăn...ngủ cùng nhau...quyển sách...quyển nhật ký....Trong nhật ký là...Hôm nay ngày ., tôi đến rồi...
Dật Tinh Vọng tỉnh giấc với sự bàng hoàng chưa dứt nổi, giấc mơ rất quen thuộc nhưng cậu lại chẳng nhớ nổi gương mặt đó, địa điểm đó.
Rốt cuộc giấc mơ này có liên can gì tới nguyên thân cơ chứ.
Dật Tinh Vọng xuống giường, vệ sinh cá nhân xong đứng trước tủ đồ ngẫm thật lâu, cậu chọn lấy một bộ đồ có tông chủ đạo là xanh trắng.
Dự định đi giải quyết chuyện hôm qua, anh hai đã ra ngoài từ sớm nên rất dễ dàng để cậu trốn ra khỏi cổng.
Cậu biết rõ người anh này sẽ chẳng cho cậu tự đi nữa đâu nên dại gì mà báo cơ chứ.
Cậu lấy điện thoại ra bấm một dãy số dài, đầu bên kia cũng rất nhanh nhấc máy.
Truyền đến là một giọng trẻ con trong trẻo
"Xin chào, cha mẹ con hiện tại không có nhà, hãy điện lại sau đi ạ"
Dật Tinh Vọng đáp lại:"Liên Bạch, khu , tuổi ..."
"Vâng, chúng tôi đã rõ" lần này là một giọng nam trầm ổn.
Cậu đi bộ đến địa điểm đã hẹn, cũng tiện đường mua một ly Cacao nóng, nó không tốt cho tim mạch nhưng uống một chút vẫn không sao.
Đến nơi, vừa nhìn vào trong đã thấy một người bị bắt trói ngồi trên ghế, xung quanh là một dàn người áo đen kì lạ.
Dật Tinh Vọng đẩy cửa bước vào, vừa đi vừa thổi cho Cacao nguội một tí.
Cậu ngước mắt lên, mở điện thoại chuyển tiền sang tài khoản nặc danh.
Cậu chuyển xong liền phất tay, những người áo đen cũng ra khỏi phòng lớn, tuy cậy họ vẫn đứng canh để hoàn thành ca trực.
Dật Tinh Vọng lắc lắc ly hỏi:"Vì lý do gì?"
Liên Bạch lắc đầu nguầy nguậy:"Tôi đâu có làm gì!
Dật Tinh Vọng nhíu mài, còn cứng miệng?.
"Con gái của người đàn ông đó được thả rồi, cô đừng tưởng cái nhà rách của cô giấu được tôi"
Liên Bạch cười lên như điên dại bảo:"Nhưng rất tiếc Dật Tinh Vọng à, Chu Trình sẽ đứng về phía tao"
Nói xong nước mắt ả bắt đầu rơi xuống, cả người vô lực như sắp ngã khỏi ghế.
Nhìn kĩ lại mới phát hiện trên người ả có vô số vết bầm như bị đánh đập, chỉ là...có vẻ người đánh Liên Bạch lại là chính bản thân cô ta..Và có vẻ Chu Trình cũng bị kéo vào rồi.
Suy nghĩ chưa dứt thì phía ngoài đã ồn ào không ngớt, cậu nhếch môi bảo
"Để anh ta vào"
Chu Trình chạy vào không nói không rằng lướt qua cậu, chạy đến cởi trói cho Liên Bạch, ôm cô lên rồi quay lại nói
"Lần này em quá đáng lắm rồi".