Dật Tinh Vọng gõ số lên màn hình, hiện lên một khung chat với tên người nhận là Dop.
Dop nhận được tin cũng vội vã trả lời
"Z, ổn không đấy"
"Chẳng ổn, nhờ cậu một việc"
"Được, nói đi, bổn thiếu gia sẽ hạ mình giúp"
"Điều tra xem gần đây có mối giao dịch nào đáng ngờ không, tập trung vào nhà họ Duẫn trước tiên, sau đó hẳn mở rộng phạm vi"
"Ok, nghỉ ngơi cho tốt.Chuyện này để tôi giải quyết"
"Ừm, cảm ơn"
"Không cần khách sáo làm gì"
....
Dật Tinh Vọng cảm thấy hơi váng đầu, có một số chuyện không phải suy đoán là được.
Nếu thực sự Dop không tìm ra hung thủ thì phiền rồi, lần sẽ có lần .
Biết đâu lần rút kinh nghiệm hại còn nặng hơn lần trước...Âyyy, cậu xuyên vào đây là để sống đến đủ thọ, chứ đâu phải để chết sớm.
Đến chiều hôm đấy thì Dật Bất Ôn đến, mang thức ăn còn nóng trong bình giữ nhiệt để lên bàn, cất giọng chất vấn
"Tại sao trước lúc ăn uống không để ý gì thế, không biết bản thân bị dị ứng xoài à"
"...Anh nhớ được à"
"Có thể không nhớ sao, mày đã náo một trận rõ to ngày trước còn gì"
"..." có chút tuổi thân, nhưng cũng xen lẫn vui mừng
"Lại đây ăn" Dật Bất Ôn miệng thì cọc cằn khó chịu, nhưng tay vẫn thoăn thoắt dọn thức ăn ra bàn cho cậu.
Lúc đi còn mang theo cả tấm thảm giữ nhiệt khiến dì Lưu còn tưởng có trộm đến nhà.
Dật Tinh Vọng bước xuống giường, nhàm chán ngáp ngáp, giọng cậu đã có lại, nhưng vẫn khàn khàn, nghe kì lạ chết được
"Anh cũng ăn với em đi" thấy người ta loay hoay vì mình mà chẳng nhẽ không mời
"Coi như mày biết điều" Dật Bất Ôn ngồi xuống trong đôi mắt mở to của Dật Tinh Vọng
Thật sự ăn à
"Nhìn cái gì, nhìn tao cũng không no lên được đâu, lo mà ăn đi"
"Ò"
Ậm ừ một tiếng rồi tập trung vào ăn uống, ăn xong thì trời cũng vào đêm, sao trời sáng rõ lấp lánh.
Dật Tinh Vọng vỗ vỗ cái bụng căng tròn nhoẻn miệng cười, khóe mắt câu lên trông vô hại hết nấc.
Dật Bất Ôn thế mà động lòng rồi, hắn giọng một cái, giọng điệu nhẹ hơn mấy phần bảo
"Lo mà nghỉ ngơi, sáng mai về nhà"
"Cảm ơn anh"
"Đừng nói mấy lời ghê tởm thế"
???
Đồ khó ở
Sau khi Dật Bất Ôn trở về, cậu lấy điện thoại video call với Diệp Vong Lệnh, anh đang tắm, hơi nước trong phòng tắm làm nhòe cam điện thoại, chẳng thấy được gì.
Dật Tinh Vọng bĩu môi chê trách
"Anh lau hộ em cái camera với nào"
Diệp Vong Lệnh gần như sững lại trong giây lát, chất giọng trầm trầm của anh màn theo sự dịu dàng nói lại.
Thật khiến người ta phải rung động mà
"Cảnh này không thể cho trẻ em xem được"
Dật Tinh Vọng nhe nanh dí mặt vào điện thoại
"Em sợ có người nhìn lén anh tắm nha, muốn canh giúp anh.
Dù gì..."
Giọng cậu từ từ nhỏ lại, lầu bầu một mình.
Diệp Vong Lệnh cong mắt vẻ nghi hoặc
"Kẻ nhìn lén ở đây chẳng có ai khác ngoài em đâu"
"Em không có" Dật Tinh Vọng bĩu môi
"Hửm..."
"Anh là của em, em nhìn đồ của mình thì có gì sai đâu"
"Đúng thế, em không sai.
Là anh sai.
Anh sợ sẽ có những ý nghĩ quá sức kìm nén của bản thân mình, được chưa hả bé con"
Dật Tinh Vọng rì rì suy nghĩ, đến khi nhận ra điểm bất thường liền lập tức lắp bắp, ô ô a a không rõ chữ
"A..Anh thật là..."
"Sao nào" Diệp Vong Lệnh nhướng mài.
Hơi nước trong phòng tắm vẫn nghi ngút trắng nhòa camera điện thoại.
Dật Tinh Vọng thấy mặt mình hơi nóng, vội bảo đi ngủ zong rụp một cái cúp điện thoại.
Phía bên kia màn hình Diệp Vong Lệnh từ từ tiến lại gần màn hình còn đang sáng, môi anh câu lên thấy rõ, đôi mắt không giấu nổi vẻ si mê.
Anh đưa tay vuốt vuốt độ ấm còn sót lại của nó, trong ngực vang lên một nhịp đập của sự rạo rực, mong chờ.
Không nhịn được tự nói với mình
"Bé con, lần này anh sẽ không để em chạy thoát...".