Diệp Vong Lệnh cảm thấy hoài nghi về những gì mình vừa làm, hóa ra tình yêu có thể khiến con người ta trở nên ngu ngốc.
Anh cười tự giễu mình một cái rồi trở về chỗ trong con mắt kinh ngạc của nhiều người.
Tư Trì lấy tay chống cằm nhìn người bên cạnh, thầm cảm thán
"Anh Diệp biết yêu rồi cơ đấy"
"Đừng có giả ngây" Diệp Vong Lệnh ngồi thẳng, mắt liếc xéo về phía chàng trai đang nghiêng ngả với ghế ngồi, vô tư và hồn nhiên.
"Điều kiện trao đổi bao giờ mới thực hiện đây"
"Sớm thôi, bánh răng của vận mệnh sẽ trở về chỗ cũ"
"Cần gì thì cứ nói tôi một tiếng, anh với tôi dù gì cũng là...những tán cây của sự sống"
"Không cần câu nệ thế" Diệp Vong Lệnh nheo mắt cười, anh và người này trông có vẻ hơi giả dối, nhưng thực chất chỉ có anh mới hiểu hắn, và cũng chỉ có hắn mới hiểu anh trong số vị thần trên thế giới
Dật Tinh Vọng ngủ từ đầu đến cuối giờ cũng chẳng ai dám lay cậu dậy, một là do áp lực gia thế nhà họ Dật, hai là do ánh mắt đáng sợ của Diệp thiếu gia, ai mà dại động vào mấy tiểu ma vương này chứ.
Dật Tinh Vọng ngáp một cái dài, hai mắt lim dim mỏi mệt, anh đi đến soạn sách vở cho cậu, mang cặp cậu lên vai, mặc áo choàng khăn cho cậu tươm tất rồi mới đi ra ngoài.
Cứ ngỡ thế là xong nhưng ai mà tưởng tượng nổi cảnh Diệp thiếu gia xách từ bên ngoài vào một đôi giày bông màu trắng, có vẻ là mới mua, từ từ quỳ xuống tay giày cho Dật Tinh Vọng.
Còn về phần cậu thì không cần bàn cãi, mặc kệ sự đời.
Tươm tất đâu vào đấy, Diệp Vong Lệnh vỗ vỗ vai cậu bảo
"Em về trước, anh đi xử lí một số chuyện"
"Ừm..." Dật Tinh Vọng ngáp, xong chậm rãi đứng lên đi ra khỏi lớp, ánh mắt anh vẫn dõi theo cậu cho đến khi Dật Tinh Vọng khuất bóng ở cuối hành lang.
Diệp Vong Lệnh đi đến gần Tư Trì nhỏ giọng
"Đến lúc rồi"
.....
Tối hôm đó, tại Duẫn gia đã náo động một trận rõ to.
Duẫn Thành, là người đứng đầu Duẫn gia vừa nhận được một lá thư, không thể tra ra người gửi, nhưng ông biết chắc đây không phải nhân vật tầm thường.
Kẹp bên trong sấp phong bì dày là những bằng chứng đủ để kết tội Duẫn Thành ông sống nữa đời còn lại trong tù tội.
Nội dung bên trong thư chủ yếu là yêu cầu giao nộp Liên Bạch cho họ vào đúng thời gian và địa điểm cụ thể khiến cho ông không thể nào bình tĩnh được.
Liên Bạch được nhận về là do ông muốn kiếm cớ liên hôn với nhà họ Diệp chứ chẳng đâu đâu mà rước một cục phiền toái vào thân.
Ông không rõ rốt cuộc Liên Bạch đã chọc đến nhân vật ghê gớm nào để họ gửi cho ông một lá thư đe dọa.
Nhưng nhận nuôi cũng được một thời gian dĩ nhiên bản thân ông cũng thấy rõ con người của cô nàng.
Là một thương nhân trên chiến trường kinh tế, một con cáo nhỏ mà cứ ngỡ mình là chúa sơn lâm.
Liên Bạch quả thực có đầu óc vô cùng nhạy bén, song song với đó lại là IQ thấp đến không tưởng, cô ta quả thực hợp với các mối quan hệ giao tiếp tuy vậy cũng chẳng có ích gì đối với một doanh nhân như Duẫn Thành.
Ông hơi cau mài, híp mắt lại lộ rõ mấy vết chân chim.
Liên Bạch bước vào thư phòng rồi đóng cửa, trông thấy Duẫn Thành nghiêm mặt rồi trên ghế mà tim cô như giật thót, bẽn lẽn hỏi dò
"Thưa cha, cha gọi con..."
"Ừ"
"..."
"Ngươi..." Lời nói có hơi khựng lại khiến cho Liên Bạch vã mồ hôi lạnh
"Vâng..." Nét điềm tĩnh trên gương mặt người con gái vẫn còn có thể chống cự
"Ngươi...rốt cuộc đã chọc trúng vị thế gia nào rồi?"
"Thưa cha, con không có"
"Không có?" Vừa nói Duẫn Thành vừa lấy lá thử ném thẳng vào người cô, gằn giọng
Liên Bạch hoảng hồn, cuối người nhặt lá thư lên.
Bên trên lá thư quả thực là yêu cầu giao nộp kèm theo lời cảnh cáo.
Cô nàng giật thót người
Nguyên tác không có yếu tố này???Rõ ràng sau bữa tiệc mà cô gây gỗ với Dật Tinh Vọng, Duẫn Thành chỉ nhắc nhở rồi thôi...Nhưng tại sao cốt truyện lại thay đổi?? Hiệu ứng cánh bướm?? Rốt cuộc là do cô làm không đúng hay do nguyên nhân nào khác??
Đầu của Liên Bạch đã loạn thành một khối, cô cảm thấy khó hiểu, mông lung và hoảng hốt biết nhường nào khi trông thấy lá thư được nắn nót cẩn thận với câu từ hoa mĩ nhưng đến cùng lại là thư đe dọa ấy.
Cô cuối thấp người, mặt đã tái xanh, tay bấu vào đến chảy máu vẫn không hay biết.
Run rẩy nghe lời phán xét của Duẫn Thành.
Ông gõ gõ lên tay vịn ghế, lòng hơi lên xuống
"Ngươi...đi theo lời của lá thư đi"
Như xét đánh giữa trời quang, Liên Bạch mặt hệt như đèn giao thông, đổi màu liên tục, tai cô ù ù như có gió đang rít gào bên cạnh.
Cô đã làm gì sai, chỉ là khiến Dật Tinh Vọng bị dị ứng, cũng đâu có chết, hà cớ gì lại phải trả thù.
Liên Bạch đang oán hận và cũng chẳng hay biết rằng, cánh rừng nhỏ đối diện cửa sổ phòng cô, trên một nhành cây xa xăm lóe lên một ánh sáng.
Một người bắn tỉa đã được bố trí phòng hờ trường hợp Liên Bạch muốn bỏ trốn khỏi căn nhà
........