"Cái đồ không tim không phổi này" Chu Trình vờ giọng điệu hơi trách móc, bàn tay không thành thật giơ lên xoa xoa đầu Dật Tinh Vọng.
Mắt cậu nhắm nghiền như sắp chuẩn bị chịu trận thì thấy đầu mình bị vò sắp rụng hết tóc, vừa mở mắt liền trông thấy gương mặt cười đến dịu dàng của Chu Trình, anh chỉ mắng cậu một câu đó rồi quay người đi đến bàn bên cạnh, cũng tiện tay kéo Vũ Miêu đi, đuổi cô trở về lớp của mình, lớp Vũ Miêu nằm ở cuối dãy phòng học, cô tuy không tình nguyện nhưng vì Chu Trình nói nên cô đành nghe theo, trước khi đi cũng không quên liếc Dật Tinh Vọng thêm vài cái
Dật Tinh Vọng thở dài, vô tình xoay người đi vào lại chỗ ngồi, Chu Trình còn định mắng cậu một câu sói mắt trắng thì một bàn tay trắng nõn chìa tới trước mắt anh, xòe tay ra mới biết đó là một nắm kẹo biling vị đào, Chu Trình ngẩn cả người, hắn không ngờ Dật Tinh Vọng sẽ thật sự đưa kẹo cho mình.
Nhưng đến cùng vẫn từ chối nhận, hắn nói
"Nếu cậu đồng ý nhận tôi là anh thì sau này tôi bảo vệ cậu miễn phí.
Thế nào, suy nghĩ kĩ chút rồi nói tôi" Chu Trình cười đểu, nhưng cái cười ấy chính là để giấu đi sự bối rối còn nằm trong khóe mắt.
Dật Tinh Vọng dĩ nhiên mắt điếc tai ngơ chẳng hề thấy gì rồi, cậu đáp lại
"Thế sau này anh không bắt nạt tôi nữa à"
"Cậu mơ đi"
"Thế tôi không nhận anh là anh đâu"
"Chỉ mình tôi được phép bắt nạt em thôi nha, còn có thể cho kẹo"
Dật Tinh Vọng cảm thấy mình có giá, vểnh mặt hất cằm
"Thế tôi cho anh một cơ hội đấy, ngoài ra buổi sáng tôi muốn sữa đậu nành nóng" Vốn tưởng Chu Trình sẽ từ chối, Dật Tinh Vọng chỉ nói thế chứ ngày nào cậu chả tự lếch xuống cantin mua.
Nhưng ai ngờ câu trả lời lại nằm ngoài mong đợi của cậu
"Được, mỗi ngày một phần sữa đậu nành, cậu không được nuốt lời" Nói xong Chu Trình gục mặt xuống bàn ngủ mất, bỏ lại một Dật Tinh Vọng còn chưa hiểu chuyện gì
Vào tiết học, cô Mỹ Lâm bắt đầu tiết với môn toán, Dật Tinh Vọng bĩu môi, lúc trước do điều kiện kinh tế hơi vấn vả, cậu cố mà học nhiều thứ để tham gia các cuộc thi để lấy tiền, còn được bao ăn bao ở mấy hôm, trong đó dĩ nhiên là có toán, bây giờ phải học lại mấy kiến thức như này, không quá cần thiết.
Nghĩ liền làm, Dật Tinh Vọng cũng gục xuống bàn ngủ một giấc đến hết tiết
Tiết là tiết thể dục, Dật Tinh Vọng cũng đi thay đồ, nhưng cậu không đứng tại lớp thay cùng đám con trai, mà là vào nhà vệ sinh, vừa thay xong bước ra.
Dật Tinh Vọng lần đầu tiên hiểu rõ cảm giác rung động với nhan sắc của nam thần là gì, Diệp Vong Lệnh đang đứng trước bồn rửa mặt, tấm kính lớn phản chiếu nhan sắc thần thánh của anh.
Dật Tinh Vọng chép miệng, đẹp thì đẹp thật, nhưng va vào lại chẳng ổn đâu, vừa nhìn đã biết là nam chính, bà la sát của Dật Tinh Vọng mệnh yểu kia.
Diệp Vong Lệnh thấy cậu bước ra cũng không có phản ứng gì quá lớn, nếu cậu nhào vào anh cản lại là được.
May mắn thay, Dật Tinh Vọng hiểu rõ, Diệp Vong Lệnh rõ ràng không hề ghét cậu, chỉ thấy cậu hơi phiền, vốn dĩ anh không có một chút tâm tư nào dành cho cậu, cũng vì thế sự ghét bỏ là hoàn toàn không có.
Dật Tinh Vọng ngây người mấy giây rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, cậu cười ngượng đi đến cạnh bồn rửa mặt, Diệp Vong Lệnh cũng đứng nhích qua một bên, cậu bất lực thở dài lên tiếng
"Chuyện một năm qua...cho tôi xin lỗi.
Tôi thề sẽ không làm phiền anh nữa, là do tôi bốc đồng, thiếu suy nghĩ, vô cùng xin lỗi vì đã làm phiền anh"
Dật Tinh Vọng cụp mắt, đầu hơi cuối, nói xong liền bỏ đi.
Nhưng cậu vốn dĩ không biết rõ, dáng vẻ vừa rồi rốt cuộc có bao nhiêu phần đáng thương, bao nhiêu phần xinh đẹp cơ chứ.
Dật Tinh Vọng vậy mà nhận lỗi trước, Diệp Vong Lệnh cũng chỉ cười.
Nếu cậu không thích anh nữa, cũng là tốt cho cả hai người..