Tiếng hô khẽ của Thiên Lạc đã khiến cậu chú ý, nhanh chóng ngước đầu lên nhìn người phía trên.
Cậu hơi nheo mắt, tướng mạo người này dường như có chút quen mắt thì phải, hình như là…cậu nhớ không rõ lắm
Duẫn Thiên Lạc đi xuống, đến gần ghế sofa cậu đang ngồi, anh chăm chú nhìn kĩ người mà anh mộng thấy hằng đêm.
Cứ ngỡ là không gặp lại được nữa…
“Xin chào, tôi là Duẫn Thiên Lạc” Anh đưa tay ra ý muốn bắt tay
Dật Tinh Vọng cũng không từ chối, cậu lịch sự bắt tay với anh và nói “Dật Tinh Vọng”
“Tôi biết” Thiên Lạc cười, đôi mắt anh ánh lên những ngôi sao sáng
“Anh biết tôi?”
“Rất rõ là đằng khác”
Dật Tinh Vọng cảm thấy khó hiểu, thế giới này có những điều kì lạ mà cáu không tài nào hiểu nổi.
Cái chết kì dị của nữ chính, rồi những con người tưởng chừng như đã quen cậu từ thuở nào.
Duẫn Thành từ bên trên lầu, trông thấy con trai chịu giao lưu với cậu cũng mừng thầm.
Ông chậm rãi đi xuống gọi cậu vào thư phòng chẩn bệnh.
Dật Tinh Vọng mang theo một túi đeo bên hong, túi không quá lớn nhưng cũng chứa được kha khá đồ đạc.
Cậu chào anh một câu rồi theo Duẫn Thành đi mất, chẳng hoài nhìn lại
Căn phòng với tông nâu trầm, hương gỗ thoảng nhẹ qua chóp mũi, cậu ngồi xuống, đối diện là Duẫn Thành đang xăn tay áo.
Cậu chẩn bênh xong xuôi rồi viết hẳn một đơn thuốc dài đưa cho ông ấy.
Công việc của cậu bây giờ là theo dõi sức khỏe định kì và chờ xem kì tích đến.
Ba mẹ nuôi ngày xưa của cậu vì căn bệnh này mà rời bỏ thế gian, từ đó cậu cũng lâm vào khổ cực, cho nên cậu đặc biệt nhạy cảm với căn bệnh này, còn dùng tận năm nghiên cứu về nó.
Duẫn Thiên Lạc thấy cậu đi ra, anh lia mắt theo cho đến lúc cửa đóng sầm lại, lòng vấy lên một nỗi suy tư khó nói thành lời.
Anh nheo mắt, cảm thấy mơ hồ và mông lung vô độ.
Vòng tuần hoàn của cuộc sống vẫn diễn ra đều đặn, đến lớp, ăn, ngủ, tan học.
Cuối giờ, Dật Bất Ôn vì có việc nên đến đón trễ, cậu bảo Diệp Vong Lệnh về trước rồi len len đi đến Casino lần trước.
Bảo vệ là người mới, trông thấy đồng phục học sinh trên người cậu liền cười khinh.
Anh có gương mặt xán lạn, thân hình cao to, khỏe khoắn, trông rất ưa nhìn.
Anh thầm nghĩ cậu là thế gia nhà nào đó, lâm của nhiều tiền muốn vào đây trải nghiệm thử một lần, chứng tỏ bản thân là người lớn.
Làm đúng nhiệm vụ được giao, anh đưa tay cản cậu lại nói
“Cậu bé, chưa đủ tuổi không thể vào đâu”
“Tôi không cần đủ tuổi” Dật Tinh Vọng vênh mặt, cậu quả thực có quyền để kiêu căng như thế
“Nhưng tôi phải làm theo quy định rồi”
“Quy định của các người không thể áp dụng đối với tôi đâu”
“Ồ, vậy sao” Anh vẫn giữ nụ cười, tay vẫn chặn cậu
“Anh gọi quản lý ra giúp tôi”
“Cậu quen quản lý ở đây à” Anh hơi gượng gạo
“Tôi không quen, nhưng anh ta chắc chắn sẽ biết tôi thôi”
“Thế tôi gọi giúp cậu”
“Cảm ơn” Dật Tinh Vọng nhắm mắt lại dưỡng thần, nhận được cuộc gọi, quản lý nhanh chóng bắt máy.
Ông vội hỏi cậu bé này mặc đồng phục trường nào, dáng dấp ra sao.
Nghe tả chưa xong, đầu dây bên kia đã dập, anh bàng hoàng.
Rốt cuộc có chuyện gì lại khiến quản lý của anh hốt hoảng đến vậy?
Một lát sau liền nghe được tiếng bước chân dồn dập trên cầu thang, cái chỏm đầu của quản lý nhô ra trước rồi đến người, có lẽ là cắm đầy chạy.
Trông thấy Dật Tinh Vọng, hai bên thái dương liền lạnh toát, phủ một lớp mồ hôi.
Ông vội vàng cuối mặt gọi
“Dật thiếu”
Lúc này,anh bảo an ban nãy quay sang nhìn cậu, môi lắp bắp
“Cậu ba Dật?”.