Tiểu Hỗn Đản Vs Đại Tổng Giám Đốc

chương 23

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Nặc, thật hâm mộ cô nha.” Lí Như nhìn Ngôn Nặc hâm mộ nói. (Truyện lắm ng họ Lí thế nhỉ? Sau còn vài nv họ Lí nữa chứ...)

“Làm sao?” Ngôn Nặc nhìn Lí Như thoáng khó hiểu.

“Vừa rồi đối diện chúng ta có một vị rất dễ nhìn, lại luôn luôn hướng cô mà nhìn, không phải đối với cô có ý thì là gì, thật hâm mộ nha! Chúng tôi không có được như vậy đâu!” Lí Như nhìn sang chỗ trống bên kia.

“Cái gì? Cô nói phụ rể a?” Ngôn Nặc kinh ngạc.

“Đúng vậy, tôi cũng thực ngưỡng mộ cô! Có bạn trai tốt như vậy đã thế còn có người nhớ thương. Tốt a!” Ngô Thiến Nhi ái muội nhìn Trương Ba cùng liếc Ngôn Nặc một cái.

“Phải không?” Không biết vì sao các cô lại nói như thế, có người nhìn mình sao, đã vậy tới hai người thấy được, không cần suy nghĩ lâu liền nghĩ đến Thiệu Đường. Lúc mình bước vào liền cảm giác được có một ánh mắt đang nhìn mình. Nguyên lai thật là cô ta.

“Cái này chứng minh Nặc có lực hấp dẫn rất lớn.” Trương Ba choàng qua ôm Ngôn Nặc tỏ vẻ đây là của mình.

“Ha ha….” Lí Như nhìn động tác của Trương Ba nghĩ đây chắc là đàn ông có lòng dạ hẹp hòi a.

“Tuyết Nhu, có thấy bọn họ không?” Thiệu Văn rốt cục cũng làm lễ xong rồi nhưng không thấy bạn bè của mình.

“Không có a! Hơn nữa bạn em cũng nói là không thấy.” Tuyến Nhu có hỏi qua bạn của mình, tất cả đều nói không có thấy ba người kia.

“Không biết bọn họ đi đâu?” Thiệu Văn không nhận thức hiện đang là hôn lễ của mình, ánh mắt có chút bất an. Nhưng vẫn cố gắng tỏ vẻ bình thường để tránh cha mẹ hai bên nhìn ra được.

“Gọi điện thoải hỏi đi.” Lí Như đề nghị.

“Tôi vừa rồi đã gọi, Phong cùng Hiền di động đều tắt máy, mà điện thoại của Đường cũng vậy. Chưa bao giờ tôi trải qua tình huống này." Thiệu Văn đem di động tiếp tục gọi cho Đường

“Thực xin lỗi, số điện thoại quí khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin…” Thiệu Văn vừa nghe thanh âm lạnh băng kia liền tắt máy.

“Di động này của ai đây a?” Đột nhiên có một người đi từ góc ra thấy một cái điện thoại.

“Là Đường, cái này rất giống của Đường, như thế nào lại ở đây?” Lí Phiêu vội vã đi tới chỗ người nhặt được di động phát hiện là của Thiệu Đường.

“Sẽ không có chuyện gì đi?”. “Chính là thời điểm kết hôn, rể phụ lại xảy ra chuyện, thật là doạ người khác a! Mọi người bắt đầu bàn tán."

“Câm miệng! Nhất định là không có việc gì! Trương Chí, cậu đi tìm bọn họ trước đi." Thiệu Văn lo lắng kêu người bên cạnh. Chính mình đúng ra không nên cho Thiệu Đường cùng Ngôn Nặc ngồi gần nhau, khẳng định cậu ấy nhất định nhìn thấy điều không nên thấy.

“Đã biết, anh Văn! Anh an tâm, nếu tôi tìm được nhất định sẽ gọi cho anh.” Tiểu Chí nói xong mang theo mọi người đi ra ngoài tìm.

“Yên tâm đi, không có việc gì đâu.” Thiệu Văn an ủi mẹ nuôi cùng lão ba cũng chính là đang trấn an bản thân mình.

“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Vương Chí Hạo thấy từ xa trong này mọi người vây quanh một chỗ.

“Papa, sao lại đến đây.” Vương Tuyết Nhu vội đi chào ba mình.

“Các người nhiều người cùng vây một chỗ này ta thế nào không đến được." Vương Chí Hạo nhíu mày.

“Không có việc gì, chỉ là đang thảo luận một chuyện nhỏ thôi mà.” nhất định không được làm cho papa lo lắng nên Tuyết Nhu nói dối.

“Được vậy là tốt rồi! Ông bà xui gia chúng ta ra ăn đi.” Vương Chí Hạo hướng Lí Phiêu cùng Thiệu Hoa khách khí nói.

“Ai, đều là lỗi của tôi, nếu tôi khuyên được cậu ấy thì tốt rồi." Nhìn Thiệu Đường trên giường im lặng Thiệu Phong tự trách mình.

“Cũng không trách được cậu, nếu tôi không uy cậu ấy uống thêm rượu thì chắc không có giây phút này!” Thiệu Hiền an ủi.

Đột nhiên hai người cùng suy nghĩ tới điều giống nhau. “Phong, cậu trong này trông Đường , tôi ra ngoài gọi cho Thiệu Văn."

Thiệu Hiền đi ra phòng bệnh lấy điện thoại ra thì phát hiện đã hết pin.

“Alo! Văn, là tôi.” Thiệu Hiền gọi ở buồng điện thoại công cộng.

“Các cậu đang ở nơi nào?” Thiệu Văn thực lo lắng hỏi.

“Bọn tôi….Bọn tôi…. Thiệu Đường bị bệnh nên chúng tôi đưa cậu ấy tới bệnh viện.” Thiệu Hiền nói dối.

“Nga, thực là không có việc gì đi." Nghe Thiệu Hiền nói như vậy, Thiệu Văn cũng thở phào phần nào.

“Không có gì lớn, chỉ là phát sốt, cậu ấy đang ở phòng bệnh nên chúng tôi nghĩ không thể gây náo loạn đêm động phòng của cậu!" Thiệu Hiền ra vẻ thoải mái nói.

“Ân, tôi biết rồi! Ngày mai chúng ta cùng ăn cơm!” Thiệu Văn biết họ không có gì giờ mới thực thoải mái.

“Đương nhiên, chú rễ a, trễ rồi nha, như thế nào cậu không đi động phòng đi? Không phải là chị dâu tức giận đem đuổi cậu ra ngoài đó chứ." Thiệu Hiền vui đùa nói.

“Cậu, thôi các cậu không có gì là tốt rồi, tôi còn có việc.” Thiệu Văn vội vả cất điện thoại.

=== =======

“Chưa tỉnh lại nữa sao?” Thiệu Hiền đi vào phòng bệnh nhỏ giọng hỏi Thiệu Phong.

“Hừ, vừa mới tỉnh lại, mà đám cưới không bị hoãn lại chứ." Thiệu Phong híp mắt.

“Không sao.” Thiệu Hiền ngồi vào ghế dựa sát tường nhìn Thiệu Đường. Nhớ tới cảnh tượng lúc nãy. Thiệu Đường bình thường trầm tính như vậy mà cũng có lúc bất lực a.

Thiệu Đường nghe thấy tiếng kéo ghế biết có người kế bên mình nhưng cơ bản là cô không thể tỉnh lại. Một hồi sau cô mới có thể mở to mắt.

“Đường.” Thiệu Hiền thấy Thiệu Đường mở mắt liền la lớn.

“Ừh tôi….” Thiệu Đường ngồi dậy từ từ.

“Tôi không sao! Hiền mấy giờ rồi?” Thiệu Đường hỏi.

“Đã gần sáu giờ rồi.” Thiệu Hiền nâng tay lên trả lời.

“Cậu đi đâu?” Thiệu Phong thấy Thiệu Đường đứng lên.

“Đi tới hôn lễ của Văn.” Hôm nay là ngày quan trọng của Văn, ba người không thể vắng mặt.

“Nhưng cậu còn đang bệnh a” . “Tôi không sao! Quần áo tôi đâu?” Thiệu Đường nhìn mình đang mặc đồ của bệnh nhân liền hỏi.

“Trong này.” Thiệu Phong cầm lấy túi đồ nói.

“Được, các cậu ra ngoài trước, tôi thay đồ một lát rồi ra liền. Các cậu có thể yên tâm giờ tôi không sao rồi.” Thiệu Đường nhận quần áo rồi đuổi bọn họ ra ngoài.

“Nhưng là…..” Thiệu Phong muốn nói điều gì nhưng bị Thiệu Hiền kéo ra ngoài.

Thiệu Đường lẳng lặng nhìn bọn họ rời đi, hai người vừa bước ra khỏi cửa.

“Ba” Thiệu Đường tự tát chính mình. “Thiệu Đường! Đều là ngươi, làm hại bọn họ không những không tham dự được đám cưới của Văn mà còn làm cho bọn họ lo lắng như vậy. Về sau tuyệt đối không được làm ra những chuyện như thế”. Thiệu Đường chậm rãi thay đồ bệnh nhân ra, đột nhiên lại thấy hình xăm trên lưng, trước kia cùng bọn họ chạy trốn cùng nhau xăm lên. Đây là một con phi điểu, trên lưng nó còn có một chữ cái tiếng Anh “T”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio