Giữa trưa, ánh mặt trời trắng bóng rơi xuống thảm cỏ xanh hai bên đường mòn rậm rạp.
Khi Diệp Thần ướt sũng lên trên bờ, liếc mắt một cái nhìn thấy nam tử đang đứng trên đương mòn, bị ánh nắng vây ở trung ương.
Áo dài cổ tròn màu xanh da trời, vỏ đao đen kịt. Khuôn mặt trẻ tuổi mà anh tuấn.
— Đường Hồ Lô.
Diệp Thần thong thả giũ giũ vạt áo, đứng dậy nói: “Ngươi không hợp với màu xanh.”
Đường Hồ Lô hờ hững nhìn hắn.
“Màu xanh rất tươi đẹp, rất an lành. Mà ngươi quá u ám phiền muộn, vỏ đao của ngươi mới thích hợp với ngươi.”
Đường Hồ Lô rốt cục mở miệng, “Ta tới giết ngươi.”
“……” Diệp Thần trầm ngâm một chút, “Ta có thể cho ngươi một tháng thời gian suy xét, chờ ngươi đầu óc ngươi thanh tỉnh lại đến tìm ta.”
Ánh mắt Đường Hồ Lô dừng ở trên tay Diệp Thần, “Kiếm của ngươi đâu?”
Diệp Thần hơi mím môi, vẻ mặt cười mà như không cười, “Thiên hạ hiện nay, đã không có người xứng đáng để ta xuất kiếm.”
Tay phải của Đường Hồ Lô chậm rãi đặt lên chuôi đao, “Đó là bởi lúc trước ngươi chưa gặp được ta.”
……
Diệp Thần sờ sờ cằm nói: “Ta có thể tiếp tục cho rằng ta chưa gặp được ngươi không?”
Đường Hồ Lô nói: “Không thể.”
“Vì sao không thể?”
“Bởi vì ngươi sắp chết.”
“Nguyên nhân?”
“Không có nguyên nhân.” Từ đầu đến cuối Đường Hồ Lô nói chuyện đều duy trì vẻ lạnh lùng, giống như trong thiên hạ không có người nào có thể khiến hắn thay đổi vẻ mặt.
Diệp Thần thở dài, “Kiếm của ta đã chôn ở trên đỉnh núi Cô Tuyệt.”
Tư thế của Đường Hồ Lô không thay đổi.
Diệp Thần chậm rãi cúi người xuống, hái một cọng cỏ ở ven đường, cọng cỏ dài chừng một thước, cùng lắm cũng chỉ bằng độ dài của một con dao ngắn.
Ánh mắt Đường Hồ Lô lóe lên nói: “Ta có thể chờ ngươi đi mua kiếm.”
Diệp Thần ôn nhu vuốt cọng cỏ, cười nhẹ nói: “Ta nói rồi, thiên hạ hiện nay đã không có người xứng để ta xuất kiếm.”
Ánh mắt Đường Hồ Lô trầm xuống, tay trái hơi nâng lên, đao trơn tru ra khỏi vỏ.
Cả người hắn nhất thời phát ra một loại khí thế vô cùng sắc bén, phảng phất như chỉ mới rút đao, lưỡi đao chưa vung, hàn khí đã đến.
Diệp Thần vẫn cười cười như trước, ngọn cỏ mềm oặt bị hắn kẹp ở giữa hai ngón tay. So sánh với đao của Đường Hồ Lô, hắn cầm cọng cỏ này thật giống như đang chơi đùa.
Ánh mắt Đường Hồ Lô ngưng tụ.
Đến bây giờ hắn vẫn chưa động thủ không phải bởi vì không thể xuống tay, mà là Diệp Thần để lộ ra quá nhiều sơ hở cho hắn xuống tay. Sơ hở khắp nơi như vậy, lại khiến hắn có chút do dự.
Nhưng chỉ là khoảnh khắc.
Rất nhanh hắn đã quyết định được chiêu thức cần xuất ra.
Tính cách của người Đường Môn đều vô cùng quyết đoán. Mặc dù ở rất nhiều thời điểm điều này sẽ trở thành võ đoán, nhưng không thể nghi ngờ, điều này đã trở thành truyền thống hơn trăm năm của Đường Môn.
Đường Hồ Lô chuẩn bị xuất đao!
Trở về ‘Thiện Tâm cư’ vẫn không nhìn thấy Diệp Thần, Đường Tinh Tinh liền năn nỉ Đỗ Phi Phi mang nàng tới gặp Sở Việt.
Phải biết rằng hiện tại Sở Việt như cá nằm trên thớt, hôm qua an toàn không có nghĩa là hôm nay cũng an toàn, nếu không tận mắt nhìn thấy, chung quy nàng vẫn không yên lòng.
Đỗ Phi Phi làm sao mà không hiểu tâm tư của nàng, cho nên vui vẻ đồng ý.
Nhưng trước khi nàng đồng ý mang Tinh Tinh đến hồ sen, tuyệt đối không ngờ lại nhìn thấy trường hợp trước mắt —
Đường Hồ Lô và Diệp Thần đang mặt đối mặt giằng co, xem tư thế của hai người, giống như muốn quyết chiến.
Hiển nhiên Đường Hồ Lô cảm nhận được phía sau có người, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích như cũ, mắt điếc tai ngơ.
Ngược lại Diệp Thần rất vui vẻ, vẫy vẫy tay gọi nàng: “Phi Phi, rốt cục ngươi đến rồi.”
Đỗ Phi Phi nhìn hắn, lại nhìn bóng dáng Đường Hồ Lô, lắp bắp nói: “Nếu ta quấy rầy các ngươi…… vậy ta lập tức đi ngay.”
Nụ cười của Diệp Thần càng thêm ân cần, “Ngươi nói cái gì thế? Đã bao giờ ta ngại ngươi quấy rầy đâu, huống chi…… lúc này ngươi chọn thời điểm quấy rầy không thể tốt hơn.”
Đầu tiên là Đỗ Phi Phi bị nụ cười của hắn khiến cho da đầu run lên, tiếp theo là bị lời nói của hắn khiến cho toàn thân run lên. Từ sau khi nàng đến Đường Môn, đã chiêm nghiệm ra được một điều ‘không có chuyện gì mà đột nhiên ân cần, không phải tặc chính là trộm’. Những lời này thật sự là lời lẽ vĩ đại chí lý cỡ nào. Nó quả thực nói rất đúng tim đen của những kẻ tâm thuật bất chính. Cho nên phía sau nụ cười của Diệp Thần, chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp.
Đường Hồ Lô đột nhiên mở miệng nói: “Đây là chuyện của ta và Diệp Thần, mời ngươi rời đi.”
Đỗ Phi Phi muốn xoay người đi.
Nhưng lời nói của Diệp Thần vĩnh viễn nhanh hơn động tác của nàng, “Phi Phi à, ngươi còn nhớ đã nhận tiền của ta chứ?”
Bước chân Đỗ Phi Phi cứng ngắc.
“Hiện tại hắn đang muốn giết ta.” Diệp Thần cười tủm tỉm nhìn nàng chậm chạp xoay người, “Làm bảo tiêu, sao ngươi có thể ở thời khắc sống còn này, để cố chủ của ngươi giữa nước sôi lửa bỏng mà xoay người rời đi?”
……
Đường Hồ Lô muốn giết Diệp Thần?
Đỗ Phi Phi chấn động, trừng mắt nhìn Diệp Thần, thốt lên nói: “Ngươi cho hắn ăn cái gì?”
……
Ở đây có lẽ chỉ có Diệp Thần nghe hiểu vấn đề không đầu không đuôi này của nàng. Hắn chớp mắt, “Ngươi yên tâm, trừ ngươi ra, ta sẽ không vì bất luận kẻ nào rửa tay nấu canh. Có điều, hiện tại không phải thời điểm ghen tuông, chi bằng chờ ngươi giải quyết hắn xong, buổi tối trở về chúng ta lại chậm rãi tán gẫu.”
Đỗ Phi Phi quay mặt đi, hết sức chăm chú nhìn thẳng bóng lưng Đường Hồ Lô, “Nếu ngươi muốn giết hắn, nhất định phải bước qua xác ta.”
Đường Hồ Lô nhíu mày, mũi chân trái nâng lên, cam đoan ở bất cứ thời điểm nào chính mình đều có thể làm động tác né tránh. Ngay sau đó, hắn bước sang phải một bước, thật chậm rãi xoay người. Khi hắn xoay người, đao và tầm mắt của hắn vẫn hướng về phía Diệp Thần.
Cho đến tận khi hắn xoay người hẳn lại, bóng dáng của Đỗ Phi Phi mới hoàn toàn lọt vào trong tầm mắt của hắn.
Diệp Thần đột nhiên đi về phía Đỗ Phi Phi.
Tay nắm đao của Đỗ Phi Phi và Đường Hồ Lô đồng thời căng thẳng, mắt nhìn chăm chú từng động tác dù là rất nhỏ của đối phương.
Khi còn vài bước cuối cùng, Diệp Thần vội vã gia tốc, rút vào phía sau Đỗ Phi Phi, vỗ vỗ bả vai của nàng khuyến khích nói: “Phi Phi, ta cổ vũ cho ngươi.”
……
Đỗ Phi Phi không thể nhịn được nữa, nói: “Tốt xấu ngươi cũng là Kiếm Thần đúng không?” Vì sao nhìn qua không khác gì tên côn đồ hết ăn lại uống. Chẳng lẽ đúng như lời Hoắc Bình Bình nói, võ công của Diệp Thần mất hết?
Nàng bị suy nghĩ này làm cho hoảng sợ.
Nếu Đường Môn có danh sách những vị khách không được hoan nghênh, nàng và Diệp Thần tuyệt đối sẽ là hai người đứng đầu. Chưa cần nói đến cái miệng độc của Diệp Thần, riêng việc hắn xen vào việc của người khác, muốn thay Sở Việt lật lại bản án này, đã khiến cho rất nhiều người của Đường gia bất mãn. Dù sao Diệp Thần là người ngoài, bất cứ gia tộc nào cũng không hoan nghênh có người ngoài hoa tay múa chân xen vào việc của bọn họ.
Mà Đường Môn sở dĩ dễ dàng tha thứ bọn họ đến tận bây giờ, là bởi vì để ý đến thân phận ‘Kiếm Thần’ của Diệp Thần, một khi bọn họ phát hiện ra Kiếm Thần chỉ là hữu danh vô thực, như vậy hậu quả tương đương với —
Kinh khủng.
Đỗ Phi Phi yên lặng nuốt nước miếng một cái. Nàng đột nhiên cảm thấy rất may mắn vì quyết định đưa Đường Tinh Tinh đến thăm Sở Việt, càng cảm thấy may mắn vì mình quyết định ở lại, nếu không tới chậm nửa bước…… Nàng càng nghĩ càng trái tim băng giá. (Lo cho anh mà cứ viện cớ đâu đâu:)
“Đúng rồi, ngươi còn chưa nói cho ta biết vì sao hắn muốn giết ngươi?” Đỗ Phi Phi nghĩ trước khi tạo nên sai lầm lớn không thể cứu vãn, nên thử xem có thể biến chiến tranh thành tơ lụa hay không. Dù sao đang ở địa bàn của Đường Môn, cái gọi là cường long bất áp địa đầu xà, huống chi hai người bọn họ không phải cường long, là miệng cọp gan thỏ.
Cường long bất áp địa đầu xà: rồng mạnh cũng khó thắng rắn địa phương, giống như câu: “phép vua thua lệ làng”.
Diệp Thần buồn bực nói: “Hắn nói không có nguyên nhân.”
……
Đỗ Phi Phi thở dài, “Khuôn mặt của ngươi đã đáng ghét đến nỗi không cần nguyên nhân cũng có người muốn giết ngươi rồi sao?” Tốt xấu gì mỗi lần nàng muốn chém hắn đều có nguyên nhân.
Diệp Thần tức giận nói: “Là hắn không tiện mở miệng thôi, thật ra hắn đang ghen tị với vẻ ngoài anh tuấn của ta.”
“……” Đỗ Phi Phi thầm cảm thấy bi ai cho thẩm mỹ quan vặn vẹo của Đường Hồ Lô.