Cho dù oan án của Đường Môn đã được phá giải, nhưng trong lòng Đỗ Phi Phi vẫn còn rất nhiều điều nghi hoặc. Ví dụ như —
“Tinh Tinh biết trước hung thủ là ai rồi đúng không?” Nàng không thể không hoài nghi như vậy, dù sao luôn cảm thấy Đường Tinh Tinh cũng giống như Đường phu nhân, mỗi lần điều tra án gặp phải khó khăn đều kịp thời nhảy ra giúp đỡ.
Khi nàng hỏi vấn đề này, đúng là thời gian ăn cơm trưa.
Chiếc đũa trong tay Diệp Thần chuyển động không ngừng, “Ngươi nói xem?”
“À, có lẽ là biết đi.” Nếu không vì sao khi chỉ ra hung thủ là Đường Khôi Hoằng, nàng lại bình tĩnh như vậy, mà khi Diệp Thần nhắc đến đồng mưu, nàng lại vô cùng khẩn trương.
“Ngươi nói xem Đường Khôi Hoằng và Đường Khai Tâm có bị……” Nàng làm tư thế cắt cổ.
“Sẽ.” Cho dù Đường Khôi Hoằng và Đường Khai Tâm là con đẻ của Đường lão thái thái, nhưng trước luật lệ của Đường Môn, mỗi người đều chỉ như cây cỏ.
Đỗ Phi Phi âm thầm thở dài, lại hỏi: “Thế Sở Việt thì sao?”
“Ngươi rất quan tâm đến hắn?”
“Dù sao cũng coi như có duyên gặp mặt một lần.” Tuy rằng đến cuối cùng nàng vẫn không biết Sở Việt có bộ dạng như thế nào.
“Duyên?” Diệp Thần nhíu mi, ý tứ hàm xúc không rõ.
Đỗ Phi Phi bị hai con ngươi của hắn nhìn chằm chằm đến nỗi gò má đỏ lên, cuống quít nhìn trái nhìn phải nói, “Cái đó…… vụ án của Đường Môn đã kết thúc, kỳ hạn ba tháng lúc trước ngươi nói cũng sắp hết rồi, ngươi xem, quan hệ thuê mướn của chúng ta có phải là nên……”
“Kỳ hạn ba tháng nào?”
Đỗ Phi Phi ngạc nhiên ngẩng đầu, chống lại đôi mắt của hắn, nhiệt tình vừa rồi chuyển thành hồ sâu, âm u khó dò. Nàng lấy lại bình tĩnh nói: “Lúc ấy thuê ta làm bảo tiêu, ta hỏi ngươi thuê bao lâu, ngươi giơ ba ngón tay……” Âm cuối của nàng tự động biến mất. (Chị xác định đi nhé!)
Ba ngón tay thật sự là ngôn ngữ phức tạp.
Nhất là ba ngón tay của Diệp Thần.
Quả nhiên, Diệp Thần mỉm cười nói: “Ai nói ba ngón tay là ba tháng?”
“……” Đỗ Phi Phi nuốt nước miếng, “Chẳng lẽ là ba năm?” Ba năm một trăm lượng? Nếu thế không phải là nàng chỉ thiệt thòi một cách bình thường thôi đâu.
“Vì sao không thể là…… ba đời ba kiếp?”
……
Đỗ Phi Phi ghé vào bàn âm thầm khóc nức nở.
Nàng còn thể diện gì nói với sư phụ, bởi vì một trăm lượng, nàng đem ba đời ba kiếp của mình bán cho người ta, còn là một người như Diệp Thần.
Diệp Thần cười đến đắc ý.
Nàng đột nhiên ngẩng đầu, bi tráng nhìn hắn, “Nếu kiếp sau ta làm trâu thì sao? Chẳng lẽ ngươi cũng làm trâu theo?”
Diệp Thần lắc đầu.
“Nếu không là…… Ngưu Lang?”
Hắn vẫn lắc đầu.
Đỗ Phi Phi khinh thường nhìn hắn, “Hừ, cho nên nói ba đời ba kiếp là không có khả năng.” Xem đi, nhắc tới làm trâu làm ngựa, bản tính của hắn lập tức lộ rõ.
Diệp Thần cười nói: “Ta muốn làm cái roi da mỗi ngày đều có thể quất vào mông ngươi.” [Leo:….]
“……” Hắn… hắn rõ ràng là sắc lang, sao có thể là Kiếm Thần được? Sao có thể là Kiếm Thần? Hu hu, thế này bảo nàng phải xoay người thế nào đây!
Đi hai ngày, Đỗ Phi Phi mới phát hiện bọn họ đang đi đến Nga Mi, tâm tình nàng hơi kích động, “Ngươi muốn đi gặp Thanh Vân thượng nhân sao?”
Thời điểm nàng nói chuyện, trong giọng nói còn mang theo chút run rẩy.
Diệp Thần liếc mắt nhìn nàng một cái, roi ngựa trong tay vung lên, xe ngựa bắt đầu chuyển động vòng quanh Nga Mi.
Đi đến ngày thứ sáu, một hòa thượng trung niên qua bốn mươi tuổi, lại giống như ba mươi đứng ở giữa đường, chặn lại xe ngựa.
Xe ngựa tự nhiên mà dừng lại như vậy.
Đỗ Phi Phi ló đầu ra, hòa thượng trên núi Nga Mi tuyệt đối không phải hòa thượng bình thường.
Quả thật là thế —
Diệp Thần ngồi ở trên càng xe, trên cao nhìn xuống nhìn hắn, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Mấy tháng không gặp, bộ dạng của ngươi càng lúc càng bình thường. Thanh Vân.”
……
Thanh Vân?
Thanh Vân thượng nhân?
Nửa thân mình Đỗ Phi Phi nghiêng hẳn ra ngoài cửa sổ, dõi mắt đánh giá hắn.
Ánh mắt của Thanh Vân thượng nhân chuyển từ người Diệp Thần tới Đỗ Phi Phi, mỉm cười nói: “Vị này có lẽ chính là Miên Vũ đao Đỗ thí chủ, gần đây uy chấn giang hồ?”
……
Cái gì gọi là cao thủ?
Cái gì gọi là khí độ?
Đây chính là cao thủ có khí độ.
Đỗ Phi Phi bị nụ cười hòa ái của hắn khiến cho choáng váng, nhưng vẫn không quên hành lễ: “Vãn bối bái kiến Thượng Nhân.”
Diệp Thần ở ngoài xe hừ lạnh, “Cứ coi hắn ngang hàng là được rồi.”
……
Đây là sự khác nhau giữa có giáo dưỡng và không giáo dưỡng.
Đỗ Phi Phi thoáng có chút cảm giác về sự ưu việt.
Phái Nga Mi nằm trên sườn núi.
Tuy rằng Thanh Vân thượng nhân và Diệp Thần đều bước đi rất chậm, nhưng Đỗ Phi Phi vẫn mệt đến thở hồng hộc.
Nhìn ngọn núi rất cao, nàng nhìn chùa miếu hùng vĩ rộng lớn trước mặt nghi hoặc nói: “Vì sao không xây cao hơn?” Nàng vẫn cho rằng phái Nga Mi ở trên đỉnh Nga Mi.
Thanh Vân thượng nhân giải thích: “Quá cao không tiện để khách lui tới hành hương.”
Diệp Thần bổ sung thêm: “Tiền hương khói thu vào lại càng không tiện.”
Đỗ Phi Phi hung hăng trừng mắt.
Diệp Thần bước chậm lại, mỉm cười nói: “Đến Nga Mi, dũng khí của ngươi cũng tăng lên rồi.”
Đỗ Phi Phi nhảy đến bên cạnh Thanh Vân thượng nhân, đắc ý nói: “Đó là vì vị này là Thanh Vân thượng nhân.” Không phải truyền thuyết, mà là người thật. Nàng nhìn áo cà sa khi đi đường không ngừng lay động của hắn, chỉ hận không thể tiến lên cọ mặt vào.
Thanh Vân thượng nhân nghe vậy, quay đầu cười khổ nói: “Dũng khí của Đỗ cô nương tăng lên vừa đúng lúc, bần tăng đang muốn mượn chút dũng khí của Đỗ cô nương đây.”
……
Đỗ Phi Phi ngoáy ngoáy lỗ tai, “Hả?”
Chẳng lẽ nàng leo lên núi cho nên lỗ tai bị gió thổi ù đi?
Nếu không sao nàng lại nghe thấy Thanh Vân thượng nhân nói muốn mượn dũng khí của nàng? Chuyện này so với việc trên cây dưa chuột nở ra hoa loa kèn càng khiến người ta không thể hiểu nổi.
Thanh Vân thượng nhân thở dài nói: “Chẳng lẽ Đỗ cô nương không nhìn ra Diệp Thần đến không có ý đồ gì tốt sao?”
“……” Thật đúng là nhìn không ra, “Không phải xưa nay hắn vẫn vậy sao?”
Thanh Vân thượng nhân gật đầu nói: “Đúng thế. Lúc trước khi hắn cầm Vô Tận tới khiêu chiến với ta, cũng mang vẻ mặt như thế này.”
Đỗ Phi Phi thấy hắn chủ động nhắc tới trận chiến kinh thiên động địa của hai người để luận thiên hạ đệ nhất cao thủ năm xưa, vội vàng hỏi: “Sau đó thế nào?”
“Bạch y đạm tảo Nga Mi tuyết, một kiếm tiếp hoa thiên hạ khuynh.” Thanh Vân thượng nhân lạnh nhạt cười, “Sau đó, thế nhân không phải đã lưu truyền rộng rãi sao?”
Nghe hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ như thế, Đỗ Phi Phi càng thêm thán phục.
Đây mới là khí độ của một đại tông sự, thắng không kiêu bại không nản, đối mặt với thất bại vẫn thản nhiên.
Diệp Thần đột nhiên nói chen vào: “Hình như chúng ta vừa đi qua tòa đại điện.”
Thanh Vân thượng nhân buồn bã nói: “Ta chỉ muốn kéo dài thời gian một lát.”
“……” Đỗ Phi Phi chớp mắt. Ánh mắt của nàng hình như…… cũng bị gió núi thổi hỏng rồi, nếu không sao lại nhìn thấy trên mặt Thanh Vân thượng nhân xuất hiện biểu tình nao núng như thế?
Dưới bóng ba cây thông cao ngất.
Có một chiếc bàn đá bát giác, bốn chiếc ghế đá xếp quanh.
Ba người ngồi.
Hai nam một nữ.
Hai tục một tăng.
Đỗ Phi Phi nâng chén trà, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, im lặng không nói câu nào.
Thanh Vân thượng nhân và Diệp Thần mỗi người cầm một quân cờ, chậm rãi đặt xuống bàn cờ.
Nếu như chỉ là chơi cờ, giờ phút Đỗ Phi Phi chỉ sợ đã sớm đi gặp Chu Công (ngủ gật), may mà bọn họ vừa chơi vừa nói chuyện, mà đề tài câu chuyện lại khiến Đỗ Phi Phi rất hứng thú —
“Ta đã phá được vụ án của Đường Môn, ngươi hẳn là vẫn nhớ rõ nội dung đánh cược lúc trước của chúng ta chứ?”
“Bần tăng nhớ rõ ước định lúc trước của chúng ta, là trước khi phá được vụ án, ngươi không được sử dụng võ công.”
“Ta giết đám tử sĩ của Đường Môn là sau khi phá án xong.”
“Nhưng phá cửa hang mà thoát ra, là trước khi phá án.” Khóe miệng Thanh Vân thượng nhân hơi giương lên, ung dung tự tin, đâu có vẻ gì là hoang mang sợ hãi, “Tuy rằng Đỗ cô nương là nhân tài mới nổi, nhưng nội lực vẫn không đủ để phá tan cửa núi đá.”
Diệp Thần lạch cạch đặt quân cờ xuống, một con tốt rơi vào thế Thiên Nguyên, “Cho nên ngươi cố ý để Hoắc Bình Bình dẫn ta vào trong động, mục đích không phải muốn đẩy ta vào chỗ chết, mà là ép ta phá ước định.”
Thanh Vân thượng nhân không phủ nhận, “Bần tăng vẫn nên để cho mình một đường lui.”
Đỗ Phi Phi đã nghe đến sững sờ.