Tiểu Hồng Mạo Tấn Công

chương 31: dẫm phải côn trùng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Súp lơ

Beta: Nhan Tịch

Dưới đủ mọi lí do trùng hợp, cuối cùng hai người không đuổi kịp lúc mặt trời lặn. Chờ đến khi hai người leo đến đỉnh núi thì trời chiều đã qua lâu, chỉ còn lại một biển sao.

Hai anh vệ sĩ chịu trách nhiệm khiêng vác đồ suốt cả chặng đường, lúc này đây chăm chỉ cần cù dựng lều làm chỗ nghỉ chân tạm. Tiểu Hồng Mạo cầm nồi nhỏ ngồi xổm ở phía trước lều trại chuẩn bị nấu cơm tối, mà đại gia lớn kiêm một con người đang bị thương bệnh tật đầy mình như anh Sói lại yên lặng ngồi ở một bên ngắm phong cảnh trên đỉnh núi.

“Ăn cơm thôi.” Sau khi nấu xong, một lúc sau Tiểu Hồng Mạo mở miệng gọi mọi người lại ăn cơm.

Cũng bởi vì trên núi không có bàn nên mấy người đành ngồi ăn cơm dã ngoại cùng nhau, trải đại một tấm vải xuống nền đất, sau đó bày đồ ăn lên và ngồi xuống ăn tối. Có điều hai anh chàng vệ sĩ này quá thức thời, mỗi người bê một bát mì của mình cộng thêm mấy cái bánh bích quy, sau đó trốn qua một bên, nhường lại không gian cho anh Sói và Tiểu Hồng Mạo.

Anh Sói chậm rãi quý phái đi lại, nhìn từ trên cao xuống bữa tối hôm nay, hai chén mì cộng thêm một chén canh rau dại, có chút cạn lời nói: “Chờ cô nửa ngày, cuối cùng cũng chỉ có hai chén mì.”

“Còn có canh rau dại nữa, rau này lúc nãy tôi hái ven đường đấy, ăn được. Anh nếm thử một chút xem.” Tiểu Hồng Mạo nhiệt tình đề nghị.

Anh Sói nhìn bát canh rau xanh mượt, im lặng một lát rồi ngồi xếp bằng đối diện với Tiểu Hồng Mạo.

“Này, bát này là của anh, bên trong còn có hai quả trứng chim và ba miếng chân giò hun khói nhé.” Khăn Đỏ đưa bát mì nhiều hơn cho anh.

Anh Sói nâng tay cầm lấy, sau đó nhẹ nhàng quấy một cái, quả nhiên nhìn thấy mấy quả trứng chim nổi lên.

“Anh vừa leo núi lâu như vậy, chắc chắn đói lắm rồi phải không?” Tiểu Hồng Mạo nói tiếp, “Nếu ăn không đủ no thì tôi lại nấu thêm cho anh một chén nữa.”

“Không cần, chỉ cần không phải ăn mình bánh quy nén là tốt lắm rồi, phiền toái như vậy làm gì.” Bởi vì chỉ muốn ở lại trong núi một đêm thôi nên bọn họ cũng không tính mang theo nhiều đồ ăn, mấy thứ này đều là do Tiểu Hồng Mạo cố tình muốn mang tới.

“Làm sao mà giống nhau được?” Tiểu Hồng Mạo vừa uống canh vừa nói, “Anh nói xem, bánh mì hay bánh ngọt đều có thể ăn no cả, thế tại sao trên thế giới này lại phải sáng tạo ra nhiều loại đồ ăn hơn chỉ vì có mỗi một công dụng chung duy nhất là ăn cho no chứ? Còn nữa, bên ngoài có nhiều khách sạn, nhà hàng như vậy, mọi người vốn không cần phải tự nấu cơm, thế nhưng vì sao mà mỗi nhà đều phải có một phòng bếp?”

Anh Sói lẳng lặng nhìn Tiểu Hồng Mạo không nói gì.

“Đó là bởi vì đồ ăn khác nhau thì cũng cho cảm giác khác nhau. Cho dù ăn đồ ăn bên ngoài thì so ra cũng kém hương vị nhà làm. Một miếng bánh quy nén thì làm sao mà so được với một chén mì nóng hổi còn có cả thịt, mang đầy tình cảm chứ.” Tiểu Hồng Mạo hơi có cảm giác tự hào nói.

Mang đầy tình cảm? Anh Sói cúi mặt nhìn chén mì bình thường chẳng có gì đặc biệt trong tay, không tán đồng nói.

“Một bữa cơm thôi mà, làm gì mà phiền phức như vậy.”

“Nói gì mà một bữa cơm mà thôi? Anh chưa từng nghe người ta nói là dân dĩ thực vi thiên à? Anh không biết khi người ta còn sống thì việc làm nhiều nhất đó là ăn cơm sao? Anh không nghe thấy người ta gọi công việc là chén cơm hả?” Tiểu Hồng Mạo nêu ra hết ví dụ này đến ví dụ khác.

“Anh có biết là nếu mỗi bữa cơm ăn không ngon thì tâm trạng cũng sẽ không tốt được, điều đó còn quyết định trực tiếp cuộc sống có hạnh phúc hay không đấy.”

() Dân dĩ thực vi thiên: coi thức ăn như bầu trời

“Không biết.” Anh Sói dùng nĩa chọc một miếng thịt chân giò hun khói lên: “Tôi chỉ biết rằng, ăn cơm là để duy trì sự sống.”

“Nhưng nếu anh ăn vui vẻ thì cuộc sống cũng sẽ vui vẻ.”

“Vậy sao?”

“Đương nhiên.” Tiểu Hồng Mạo thề son sắt nói.

Cho nên...Đây xem như là nguyên do của chứng trầm uất của anh sao?

“Ngon quá xá, quả nhiên canh rau dại vẫn dễ ăn nhất, anh Sói cũng nếm thử một chút đi.” Khuôn mặt khi ăn của Tiểu Hồng Mạo tràn ngập thỏa mãn, cũng không quên tiếp tục mời chào món canh rau dại của mình.

Anh Sói đặt bát mì trong tay xuống, bưng chén canh rau dại ở bên cạnh lên uống thử một ngụm. Một mùi hương thơm nhẹ quyện lại với vị tươi ngon tràn ngập, tuy rằng hương vị cũng không đến nỗi nào nhưng cũng không phải ngon nhất. Anh Sói đã từng nếm thử qua rất nhiều món ăn mĩ vị, thế nhưng từ trước đến nay anh cũng không cảm nhận được cảm giác vui vẻ bình dị như người trước mặt này.

“Có phải ngon lắm không?” Tiểu Hồng Mạo trông mong nhìn anh.

“Cũng không tệ lắm.” Anh Sói qua loa đáp.

Hiển nhiên Tiểu Hồng Mạo không nhận ra anh Sói qua loa đáp lại, chỉ cho rằng anh khen rau dại ăn ngon nên thoáng chốc cô cảm thấy vô cùng đắc ý.

“Loại rau dại này rất khó tìm đấy, hơn nữa ăn khi mới hái xuống khoảng hai giờ là ngon nhất. Bởi vì sợ ảnh hưởng đến hương vị nên khi hái nó tôi đã đào cả gốc rễ và bùn đất. Sau khi tới đỉnh núi còn phải rửa sạch hết hai tiếng đồng hồ nữa.”

“Rắc rối như vậy?” Anh Sói cũng không nghĩ tới mấy cọng rau dại này lại tiêu tốn nhiều thời gian của Tiểu Hồng Mạo đến vậy. Ngược lại, trong lòng anh không cảm thấy làm như vậy là đúng, nếu đã biết rắc rối tới thế thì còn phải tốn công vô ích làm cái gì.

“Đúng vậy đó, khá là phiền phức, thế nhưng không phải anh nói món này ngon sao? Ngon là được.” Tiểu Hồng Mạo cười hì hì đáp.

Anh cảm thấy ngon là được.

Anh Sói sửng sốt một giây, lúc này nhìn lại bát canh rau dại, bỗng nhiên anh cảm thấy nó có chút gì đó không giống như ban nãy nữa.

Ăn cơm xong, Tiểu Hồng Mạo mới có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp. Cô ngồi sóng vai bên cạnh anh, cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sao.

Ở trên đỉnh núi cao ngất, khi cô nhìn lên bầu trời đêm đầy sao cũng phải cảm thán, lâu lắm rồi mới được nhìn lại cảnh tượng này.

“Hai năm trước tôi cũng đã có cơ hội ngắm nhìn bầu trời sao giống như bây giờ vậy.” Tiểu Hồng Mạo cảm thán: “Còn anh thì sao? Có phải anh cũng ít được ngắm nhìn như thế này phải không?”

“Ừm.”

“Có đẹp không?”

“Ừm.”

“Có cảm thấy còn sống thật tốt không.”

“...”

Hửm? Sao không trả lời nữa?

“À…” Anh Sói cười khẽ một tiếng, giống như đã nhìn thấu hết mọi chiêu trò của Tiểu Hồng Mạo. Anh chợt đứng dậy, bước lên vài bước, ánh mắt nhìn theo chân trời dần rơi xuống, dừng lại ở một khoảng đen vô tận dưới chân núi.

Cảnh này sao hơi quen quen? Khăn đỏ tự hỏi một lát, sau đó nhanh chóng chớ lại. Thôi đúng rồi, cảnh tượng lần đầu tiên anh Sói tự sát cũng giống như bây giờ.

“Không được!” Không kịp nghĩ nhiều, Tiểu Hồng Mạo vội chạy lại kéo tay anh.

Anh Sói giật mình, mơ màng nhìn về phía cô, hỏi: “Cô làm gì vậy?”

“Anh…Không cho anh tự sát.” Khăn Đỏ sốt ruột nói, “Anh đã hứa với tôi là sẽ không tự sát cho đến khi kết thúc quá trình điều trị.”

“Cô nghĩ rằng tôi muốn tự sát?” Anh Sói kinh ngạc nói.

“Không cho anh tự sát.” Khăn Đỏ nhấn mạnh lại lần nữa.

“Ai nói với cô là tôi muốn tự sát?” Anh Sói dở khóc dở cười nói.

“Anh đừng có hòng mà lừa gạt tôi. Nhìn vẻ mặt của anh khi nãy với lần đầu tiên anh tự sát giống nhau như đúc.” Một cái liếc mắt kia đã khắc sâu trong lòng cô, cô tuyệt đối không nhìn nhầm.

“Lần đầu tiên tự sát?” Dĩ nhiên anh Sói vẫn nhớ ngày đầu tiên anh quyết định tự sát, nhưng nghe Tiểu Hồng Mạo nói anh không kìm được có chút ngạc nhiên.

“Thì ra là biểu cảm giống nhau sao?”

“Không phải ban nãy còn tốt lắm sao? Tại sao tự nhiên lại không ổn nữa?” Tiểu Hồng Mạo vừa sốt ruột vừa khó hiểu, nhưng cô cũng không còn cách nào khác, chỉ đành nắm chặt tay anh không buông

Không được, lôi kéo không đủ, Tiểu Hồng Mạo dứt khoát trực tiếp ôm chặt tay anh vào ngực.

Một cảm giác mềm mại xa lạ xuyên thấu qua cánh tay theo từng sợi thần kinh truyền đến đại não, dung lượng não kinh người của anh trong lúc cố phân tích cảm xúc này là gì, hiếm khi chết máy. Trong đầu không tự chủ được hiện lên cảnh tượng hai người lần đầu tiên gặp mặt, khi đó cô còn mặc một chiếc áo ngủ khiêu gợi.

“Cô… Buông ra.” Hai tai anh Sói đỏ bừng, cố sống cố chết kéo tay ra.

“Không buông.” Tiểu Hồng Mạo càng ôm chặt.

Cảm xúc mềm mại càng thêm chân thực, cả người anh cứng đờ, ngay cả việc nói chuyện cũng lắp bắp.

“Tôi không tự sát, cô mau buông ra.”

“Tôi không tin, anh đừng có hòng mà gạt tôi.” Tiểu Hồng Mạo ôm chặt hơn.

“Cô không buông ra có phải không?” Anh Sói hỏi lại lần cuối.

“Không buông, tôi sẽ không buông tay.” Tiểu Hồng Mạo lắc đầu thật mạnh.

“Tiểu Hồng Mạo.” Anh Sói bỗng nhiên gọi tên cô.

“Sao vậy?”

“Cô đang lo lắng tôi sẽ tự sát hay là đang cố tình muốn sàm sỡ tôi?” Anh Sói hỏi.

“?” Có ý gì? Trong phút chốc Khăn Đỏ mông lung không hiểu gì.

Nhân cơ hội đó anh rút tay vài lần. Tiểu Hồng Mạo bật người hồi phục tinh thần, phút chốc khuôn mặt đỏ bừng, hoảng sợ buông lỏng cánh tay đang ôm tay anh ra.

Cuối cùng cũng được tự do, anh Sói cố tình che giấu cảm giác mềm mại còn lưu lại trên cánh tay mình, làm bộ mọi chuyện đều dự đoán trước được, nói: “Này, còn chưa đến lúc đâu mà cô đã bắt đầu động tay động chân rồi à?”

Đến lúc cái gì? Động tay động chân cái gì??

“Thân là một cô gái thì nên rụt rè một chút mới đáng yêu.” Anh Sói tiếp tục nói.

“Anh thích loại con gái rụt rè?” Câu này thì Tiểu Hồng Mạo hiểu được.

“Đúng vậy. Cho nên cho dù cô có chủ động tấn công thì cũng chỉ phí phạm thời gian vô ích mà thôi.” Anh Sói nói.

“Cái gì mà chủ động tấn công? Đó là vì tôi sợ anh tự sát.” Tiểu Hồng Mạo thật sự giải thích: “Anh hiểu nhầm rồi.”

“Xem như tôi hiểu nhầm đi. Có muốn tự sát hay không lẽ nào tôi lại không biết.” Anh Sói nói xong, xoay người quay lại chỗ dựng trại, xem ra tính đi ngủ.

Tiểu Hồng Mạo do dự một chút rồi bước từng bước nhỏ theo sau.

“Cô đi theo tôi để làm gì?” Anh Sói vô lực nói.

“Tôi… Tôi lo.”

“Cô lo gì chứ?” Anh Sói hỏi.

“Chẳng may… Nhân lúc tôi ngủ anh lại tự sát thì làm thế nào?” Trước đây mỗi khi anh Sói tự sát thì sẽ tự động dịch chuyển đánh thức cô, nhưng bây giờ hai người ở cạnh nhau, không biết còn dịch chuyển được hay không.

Đây là thể loại giải thích như thế nào cũng không tin? Anh Sói cũng không phí công giải thích bản thân anh không có ý định tự sát nữa mà hỏi lại: “Vậy giờ cô muốn thế nào? Muốn vào lều ngủ chung với tôi?”

Ngủ chung trong một cái lều? Nếu vậy nửa đêm anh ta mà muốn tự sát chắc chắn mình sẽ biết.

“Cũng được.” Tiểu Hồng Mạo bày tỏ rằng ý kiến này cũng không tệ.

“Cô nghĩ hay lắm.” Anh Sói dùng một ngón tay đẩy đầu cô cách ra xa, sau đó tự mình chui vào lều, quyết định không thèm quan tâm người phụ nữ ngốc nghếch có lòng tham không đáy này nữa.

Tiểu Hồng Mạo bị ném ngoài cửa, nhưng cô thật sự lo đến nửa đêm anh sẽ đi tự tử, mà cô cũng không thể canh chừng suốt một đêm không ngủ được. Nghĩ đi nghĩ lại, cách tốt nhất vẹn cả đôi đường là: Kéo túi ngủ ngủ trước cửa lều của anh Sói.

Như vậy nếu nửa đêm anh muốn đi ra khỏi lều thì cô sẽ tỉnh giấc. Ôm ý tưởng tốt đẹp, Tiểu Hồng Mạo nặng nề đi vào giấc ngủ.

Nửa đêm, anh Sói nghẹn tiểu, bắt buộc phải tỉnh dậy, đang định ra khỏi lều để giải quyết việc lớn của cuộc đời thì bỗng nhiên bị một con sâu đen xì nằm trên cỏ chận đường.

Con sâu màu đen chặn đường = Tiểu Hồng Mạo bọc mình trong túi ngủ, ngọt ngào chép miệng ngủ.

Khóe miệng Anh Sói co giật, nhìn chằm chằm Tiểu Hồng Mạo tầm một phút đồng hồ rồi thở dài, xoay người ôm cô vào bên trong lều.

HẾT CHƯƠNG

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio