Editor: Alice
Beta: TH
Người ta nói xuống núi dễ hơn lên núi nhiều, nhưng điều này hoàn toàn trái ngược với anh Sói. Bởi vì lúc xuống núi làm tổn thương đầu gối hơn lên núi nhiều lần.
Vệ sĩ nhiều lần muốn cõng anh xuống núi nhưng anh đều phất tay từ chối, muốn dùng chính đôi chân của mình để đi xuống, chẳng sợ mồ hôi rơi như mưa mùa hạ, hai chân ê ẩm.
Mãi cho đến khi lên cáp treo xuống núi, anh mới không từ chối ngồi xe lăn nữa.
“Cho anh này.” Tiểu Hồng Mạo đưa cho anh Sói hai tờ khăn giấy để lau mồ hôi.
Anh Sói đã mệt lắm rồi, nghe thấy giọng cô chỉ hờ hững liếc một cái rồi lại nhắm mắt, hiển nhiên không còn sức lực mà phản ứng nữa.
Xem ra là mệt muốn chết rồi.
Tiểu Hồng Mạo nghĩ ngợi một lát, đành tự mình cầm khăn giấy lại gần anh Sói.
Trong nháy mắt khăn giấy dừng trước trán, đôi mắt vẫn luôn nhắm của anh Sói đột nhiên bật mở, con ngươi đen láy như bầu trời sao nhìn thẳng vào mắt cô.
“Tôi… cái này… Trán anh toàn mồ hôi kìa, tôi giúp anh lau một chút không sẽ bị cảm đấy.” Tiểu Hồng Mao cười gượng giải thích.
“Tiếp tục.” Anh Sói nói.
“Cái gì?”
“Lau mồ hôi.” Anh nói.
“Được.” Tiểu Hồng Mạo đành ngoan ngoãn lau mồ hôi cho anh. Nhưng lúc này anh không nhắm mắt nữa mà cứ nhìn chằm chằm vào cô, khiến Tiểu Hồng Mạo xấu hổ đến mức mặt đỏ tai hồng.
Má ơi, con lớn bằng gần này rồi còn chưa bao giờ bị đàn ông nhìn chằm chằm như thế đâu, huống chi còn là chàng cực kì đẹp trai nữa.
Tiểu Hồng Mạo càng đỏ mặt hơn.
Cô nương này, lại tưởng tượng cái gì trong đầu thế, cổ đỏ hết lên rồi. Anh Sói mắng thầm.
“Xong.” Cuối cùng cũng lau mồ hôi xong, Tiểu Hồng Mạo đứng dậy lo lắng hỏi: “Thật sự không cần đi bệnh viện sao?”
“Không cần, về nhà ngâm nước ấm một chút là đỡ.”
“Thật hả?” Tiểu Hồng Mạo cúi đầu xem xét cặp chân của anh Sói. Lúc nãy ngồi trong xe chân anh vẫn còn run cầm cập kìa.
“Không thật thì sao?” Anh Sói nhìn Tiểu Hồng Mạo đầy hứng thú.
“Ừm…” Cô sửng sốt một chút rồi nói: “Nếu mai tôi đến mà chân anh chưa khỏi, tôi sẽ đưa anh đi bệnh viện.”
“Tôi không đi thì sao?” Anh Sói hỏi tiếp.
“Anh…” Chẳng lẽ anh là đứa trẻ ba tuổi đấy à? Không được, không thể tức giận, phải nhịn.
Tiểu Hồng Mạo điều chỉnh lại tâm trạng, mỉm cười khuyên nhủ: “Anh Sói này, sức khoẻ là thứ không đùa được đâu. Nếu anh không muốn đi bệnh viện thì tôi gọi bác sĩ tới tận nhà là được. Đi nhé? Không tôi sẽ lo lắng lắm.”
Cô lo lắng? Cô lo thì liên quan gì đến tôi.
Anh Sói kiêu ngạo ngoảnh mặt đi, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Đến nỗi chẳng thèm cho Tiểu Hồng Mạo một đáp án là đi hay không, nhìn rất chi là gợi đòn.
Tiểu Hồng Mạo tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng chẳng có cách nào cả. Cô chỉ sợ vì quyết định của mình mà làm mất cơ hội chữa khỏi chân cho anh Sói, thế nên mới cầm điện thoại nhắn tin cho anh vệ sĩ phía trước: (Anh vệ sĩ ơi, quay lại liên hệ với bác sĩ của anh Sói giúp tôi với.)
Vệ sĩ A ngồi ghế lái phụ sau khi đọc tin nhắn thì quay lại nhìn Sói tổng nhà mình đang nhắm mắt dưỡng thần, sau đó mới gật đầu với Tiểu Hồng Mạo.
Lúc này cô mới yên lòng.
Từ núi Mạch Nhĩ xuống nội thành mất tầm hai tiếng rưỡi đi xe, dọc đường anh Sói đều nhắm mắt, chẳng biết đã ngủ hay chưa. Lúc đầu Tiểu Hồng Mạo còn cầm điện thoại lướt weibo, nhưng nửa tiếng sau đã ngủ lệch đầu sang một bên, lấy vai anh Sói làm gối, miệng há to, xém chút nữa chảy nước miếng.
“Đinh đinh đinh…”
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên dọa Tiểu Hồng Mạo tỉnh lại ngay lập tức. Cô nhìn anh Sói vẫn đang say ngủ bên cạnh, nhanh tay bắt máy.
“Tào Nặc.” Cuộc gọi đến là của Tào Nặc, Tiểu Hồng Mạo cầm điện thoại dịch ra cửa sổ, nhỏ giọng nói chuyện.
“Tiểu Hồng Mạo, cô xuống núi chưa? Tào Nặc hỏi.
“Đang xuống.” Cô nhìn phong cảnh bên ngoài nói: “Khoảng một tiếng nữa sẽ về đến nơi.”
“Vậy cô đang ở đâu?” Tào Nặc hỏi tiếp.
“Vừa mới vào nội thành, trên đường Giang Nam.” Tiểu Hồng Mạo nhìn biển báo giao thông nói.
“Đường Giang Nam? Gần đó có trung tâm Huy Hoàng, cô xuống xe cứ đứng đó chờ tôi, tôi đến đón.” Tào Nặc nhiệt tình nói.
“Cậu đến đón tôi? Sao tự nhiên tốt thế?” Tuy Tiểu Hồng Mạo quen Tào Nặc chưa được bao lâu nhưng tin đồn lại nghe không ít. Bọn họ nói Tào Nặc này nếu không có lịch đóng phim hay làm nhiệm vụ thì sẽ đi hẹn hò, là một công tử đào hoa chính hiệu.
Đúng lúc này, mí mắt vẫn luôn nhắm của anh Sói đột nhiên giật giật vài cái.
“Nhờ cô giúp một chuyện.” Tào Nặc cười hehe: “Lát giả làm bạn gái tôi nhé.”
“Làm bạn gái cậu á?” Tiểu Hồng Mạo kinh ngạc hô một tiếng.
Anh Sói mở mắt bừng tỉnh, quay đầu nhìn chăm chú người đang nghe điện thoại.
“Haiz, cũng do tôi quá ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, tùy tiện ra ngoài một lát cũng có thể thu hút một đống ong bướm.” Tào Nặc buồn rầu nói: “Cô cũng biết hoàn cảnh của chúng ta rồi đấy, thân mang bệnh nan y, ăn bữa nay lo bữa mai, không phải loại người có thể tùy ý yêu đương với các cô gái trẻ. Cho nên tôi chỉ có thể thành khẩn mà từ chối bọn họ, nhưng mấy cô đó đều không tin, còn nói tôi phải dẫn đến một người con gái ưu tú hơn họ thì mới từ bỏ.”
Ngọc thụ lâm phong: Chỉ khí chất mang dáng dấp thanh cao, tao nhã nhẹ nhàng nhưng ý chí quyết tâm sắt đá không gì có thể lay chuyển.
Trước kia tôi đều nhờ Bạch Tuyết giúp, nhưng hôm nay cô ấy bận đi đưa lễ phục mẫu cho bạn trai cũ mất rồi, nên tôi mới đành làm phiền cô.” Tào Nặc tiếc nuối nói: “Nể tình bạn cùng phòng lâu nay, giúp tôi đi.”
“Cậu chỉ nói thôi mà đòi tôi đồng ý à.” Tiểu Hồng Mạo kiêu ngạo.
“Lát nữa xong việc tôi khao cô một chầu lớn, nhà hàng do cô chọn.” Tào Nặc rất thức thời.
“Được… chờ tôi đến nơi rồi nói.” Tiểu Hồng Mạo cười cúp máy, ngẩng đầu nói với anh vệ sĩ phía trước: “Anh vệ sĩ ới, có thể thả tôi xuống ngã tư không, bạn tôi sẽ đón tôi ở đó.”
“Bạn nào?” Vệ sĩ B còn chưa kịp đáp lời, anh Sói đã nói trước.
“Anh Sói tỉnh rồi đấy à.” Tiểu Hồng Mạo cười hỏi.
“Cô không tiễn tôi đến chung cư đúng không?” Anh Sói hỏi.
“Ngại quá, bạn tôi đang chờ đón tôi mất rồi. Chỗ này cũng rất gần chung cư của anh, chỉ mười phút là đến rồi, tôi xin phép không tiễn tận nơi nữa.” Tiểu Hồng Mạo dặn thêm: “Anh Sói, về nhà phải nghỉ ngơi cẩn thẩn đấy, hôm nay leo núi mệt muốn chết rồi.”
Anh Sói không nói câu nào, vẻ mặt thâm sâu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, lâu đến mức cô đứng ngồi không yên, cứ chột dạ mãi.
“Nếu không… tôi đưa anh về trước nhé.” Tiểu Hồng Mạo đã nhận ra không khí hơi sai sai.
“Dừng xe.” Anh Sói đột ngột ra lệnh.
“Két…” Vệ sĩ đạp chân phanh, xe dừng bên cạnh đường cái.
“Xuống xe.” Anh Sói nói với Tiểu Hồng Mạo.
“Hả.” Tiểu Hồng Mạo còn chưa tiêu hóa kịp.
“Không phải bạn cô đang đợi sao?” Anh Sói hỏi.
“Đúng đúng… tôi đi nhé, mai gặp.” Tuy không hiểu có chuyện gì, nhưng xem ra anh Sói đã đồng ý rồi, Tiểu Hồng Mạo không nghĩ ngợi nhiều, xách túi xuống xe.
Sau khi cô đi rồi, anh Sói cứ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nhìn cô lôi điện thoại ra gọi cho ai đó, sau đó thấy một người đàn ông son phấn lòe loẹt dừng trước mặt cô, trong tay ôm một bó hoa hồng, và cô gái đáng ghét đó, cứ thế…
“Lái xe.” Anh Sói ngoảnh mặt đi, không muốn xem tiếp màn ôm nhau của đôi cẩu nam nữ kia.
Cô gái này đâu thiếu tình yêu, chỉ cần một chiếc điện thoại, một bó hoa hồng đã đồng ý làm bạn gái người ta, rõ ràng vài phút trước còn dựa vào vai anh ngủ cơ mà.
Nhiệt độ trên xe càng lạnh lẽo, hai vị vệ sĩ nghi ngờ liếc nhìn nhau nhưng không dám nhiều chuyện.
“Ôm đủ chưa, buông ra.” Tuy nhận được hoa rất vui, nhưng mà mẹ nó, mua hoa ở chỗ nào mà gai còn chưa vặt hết.
“Ôm thêm tí nữa, phải giả vờ tình cảm một tí.” Tào Nặc vẫn ôm.
Má nhà cậu, đau chết mất. Tiểu Hồng Mạo không nhịn nổi nữa mà đạp văng Tào Nặc ra ngoài.
“Mẹ nó!” Tào Nặc không kịp phòng bị, lảo đảo lùi về phía sau vài bước, không cẩn thận ngã vào lòng một cô em rất xinh đẹp đáng yêu.
Cô em thấy Tào Nặc bị đánh, lập tức quắc mắt lên mắng: “Sao cô có thể ra tay đánh người như thế.”
“Cô là ai?” Tiểu Hồng Mạo hỏi.
“Tôi… tôi là người theo đuổi anh Tào Nặc.” Cô em ưỡn ngực đầy kiêu ngạo.
Tiểu Hồng Mạo quay lại nhìn Tào Nặc, chỉ thấy anh ta sống chết gật đầu, ý không cần nói cũng biết, xem ra em gái này là người bám dính lấy anh ta.
Nhưng Tào Nặc à, cậu cầm thú quá rồi đấy, em gái này chẳng phải mới vị thành niên thôi sao.
“Cô biết tôi là ai không?” Tiểu Hồng Mạo hỏi.
“Tôi biết, cô là bạn gái của anh Tào Nặc.” Cô gái nói lớn: “Nhưng… tôi yêu anh ấy hơn cô, hiểu anh ấy hơn cô, trên hết, tôi thích hợp với anh ấy hơn cô.”
Gì cơ? Em gái này ăn gì thế, tam quan quá vặn vẹo rồi.
“Anh lại đây.” Tiểu Hồng Mạo ngoắc ngón tay.
Tào Nặc rất phối hợp lại gần: “Em yêu, hãy nghe anh giải thích, anh với cô ta…”
Tiểu Hồng Mạo không đợi anh ta nói hết câu đã vung hoa hồng lên đập một phát: “Này thì ong bướm, này thì trêu hoa ghẹo nguyệt, này thì tiểu tam tiểu tứ, chia tay!”
“Không!” Tào Nặc không hổ danh là diễn viên, Tiểu Hồng Mạo bẻ lái mà vẫn có thể bình tĩnh bắt kịp, anh ta khóc lóc ôm chân Tiểu Hồng Mạo: “Không, anh sẽ không chia tay, anh chỉ yêu mình em, dù em có đánh chết anh cũng không buông tay, trong lòng anh chỉ có em.”
“…” Diễn sâu quá rồi, Tiểu Hồng Mạo xấu hổ nhìn em gái kia, diễn như thế chắc không bị phát hiện đâu nhỉ.
Tiểu Hồng Mạo không nhìn thì không biết, nhưng nhìn thì chỉ thấy em gái kia mắt mũi đỏ ngầu hung tợn nhìn mình, y như giây tiếp theo có thể nhào lên cắn xé cô vậy.
“Nhìn cái gì mà nhìn, sau này cô còn tới tìm anh ấy, tôi thấy cô một lần sẽ đánh Tào Nặc một lần.” Tiểu Hồng Mạo rất nhập vai.
“Anh… anh Tào Nặc.” Cô em nhìn Tào Nặc.
“Em yêu, chỉ cần em không rời xa anh, có bị đánh chết anh cũng cam lòng.” Tào Nặc đầy thâm tình nói.
“…” Tiểu Hồng Mạo cảm thấy mình sắp không nhịn được mà ói ra mất.
“Em không ngờ, thì ra anh yêu cô ấy đến vậy.” Em gái ấm ức nhìn Tiểu Hồng Mạo: “Chị à, sau này em sẽ không đến tìm anh ấy nữa, chị nhớ đối xử tốt với anh ấy.”
“Biết rồi, cô đi nhanh lên.” Tiểu Hồng Mạo bất lực nói.
“Anh Tào Nặc, em đi đây, chúc anh hạnh phúc.” Em gái mắt ngấn lệ rời đi, bị lụy khôn nguôi, vạn phần lưu luyến.
“Xem ra đi thật rồi.” Tào Nặc thấy em gái vừa đi thì lập tức bò dậy, oán trách Tiểu Hồng Mạo: “Sao tự nhiên cô đánh tôi.”
“Cậu diễn vui vẻ lắm cơ mà?” Cô mắng: “Cô gái có chỉ số thông minh thế này mà cậu cũng lừa cho được, cậu không thấy thẹn với lòng à?”
“Ai thèm lừa cô ta, cô đó lúc ngồi tàu điện ngầm thì gặp phải yêu râu xanh, tôi mới ra tay anh hùng cứu mỹ nhân. Vốn không cần báo đáp, kết quả cô ta cứ ăn vạ tôi như thế.” Tào Nặc phỉ nhổ: “Tuy tôi đào hoa thật nhưng chưa bao giờ lừa trẻ vị thành niên nhé.”
“Tôi nghĩ cậu cũng chưa vị thành niên đâu, kịch bản tởm gần chết, tôi nổi hết da gà lên rồi này, cậu xem, cậu xem.” Cô đưa tay ra cho Tào Nặc xem.
“Đây là mấy lời của nam chính ngôn tình đang hot nhất hiện nay đấy, không phải mấy cô gái đều thích sao?” Tào Nặc nói.
“Còn nữa, hoa mua chỗ nào mà gai còn chưa vặt sạch!” Lời vừa dứt, một bó hoa bay đến trước mặt Tào Nặc.
“Ai ui.” Tào Nặc kêu thảm thiết, bị Tiểu Hồng Mạo đập cho một trận lớn.
HẾT CHƯƠNG