Edit: Súp lơ
Beta: TH
Bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Mạo Tử nên hành trình của mười hai ngày tiếp theo trở thành chuẩn bị nhà mới cho Mạo Tử.
Đối với chuyện này anh Sói không tỏ vẻ phản đối nhưng cũng không nhiệt tình gì.
Thế nhưng Tiểu Hồng Mạo trăm phương nghìn kế chỉ vì muốn làm cho mối quan hệ của anh và Mạo Tử sâu nặng hơn.
Ví dụ, đến lúc phải tắm rửa cho Mạo Tử, Tiểu Hồng Mạo đã hỏi anh Sói: “Anh cảm thấy nên dùng sữa tắm mùi gì thì tốt?”
“Gì cũng được.” Anh Sói qua loa trả lời.
“Anh thích vị nào? Sau này anh còn phải ôm nó thường xuyên, hương vị dễ ngửi hơn một chút không phải anh sẽ vui hơn à?” Khăn đỏ nói.
Anh Sói sửng sốt, không rõ đang nghĩ tới điều gì. Anh nhìn thoáng qua Tiểu Hồng Mạo rồi nhìn sang Mạo Tử nói: “Dùng vị sữa đi.”
“Quý cô à, dùng vị sữa nhé.” Lúc này, Khăn đỏ mới quay đầu chuẩn bị tắm cho Mạo Tử tiểu thư.
Sau khi chuẩn bị ổ cho cô mèo Mạo Tử xong, Khăn đỏ lại hỏi anh Sói: “Anh thấy màu gì thì đẹp?”
“Gì cũng được.”
“Sau này anh cũng phải trang hoàng nhà cửa của chính mình chứ, nếu theo như anh nói màu gì cũng được thì biết phải trang trí nhà anh theo phong cách gì được?” Tiểu Hồng Mạo nói.
“…” Lại muốn thăm dò anh thích màu gì đây mà: “Màu xám đi.”
Lúc chuẩn bị thức ăn cho mèo Mạo Tử, Khăn đỏ lại tiếp tục hỏi Anh Sói: “Anh Sói này, xem ra mấy loại thức ăn này Mạo Tử đều thích ăn lắm.”
“Vậy mua cả đi.” Anh Sói cũng không thiếu chút tiền này.
“Quả nhiên anh rất thích Mạo Tử.” Khăn đỏ vui vẻ nói.
Hừ, ai thích cô chứ, không phải, ai thích con mèo ngốc đó chứ.
“Anh Sói mau ôm Mạo Tử đi, ôm nó mềm lắm.”
Khăn đỏ dâng Mạo Tử lên trước mặt Anh Sói, chỉ hy vọng anh có thể thân thiết với nó hơn nữa.
Anh Sói trừng mắt nhìn Mạo Tử, Mạo Tử cũng trừng mắt nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, không ai chịu ai.
“Anh ôm nó một chút đi, nó rất ngoan, hơn nữa cũng đã cắt móng tay rồi, sẽ không cào người đâu.” Khăn đỏ tiếp tục đẩy Mạo Tử lên phía trước.
Anh Sói nhíu mày, ngẩng đầu muốn từ chối thì đập vào mắt anh là đôi mắt to tròn trong veo ngập nước của Tiểu Hồng Mạo, trong mắt chứa đầy ánh sáng hy vọng và cầu khẩn.
“…” Từ lúc nào mà đôi mắt của người phụ nữ này biết nói chuyện như vậy? Anh Sói mơ mơ hồ hồ ôm lấy Mạo Tử, khó hiểu cả buổi.
Tiếp theo là mua đồ chơi cho Mạo Tử.
“Anh Sói, anh thấy Mạo Tử sẽ thích món đồ chơi nào?” Khăn đỏ hỏi.
“Mua hết.” Anh Sói lười chọn lựa.
Mua quần áo cho Mạo Tử.
“Không ngờ là có nhiều quần áo dành cho thú cưng đến vậy.” Khăn đỏ cảm thán.
“Mua cả.” Anh Sói ra hiệu để vệ sĩ xách mấy thứ đồ linh tinh này.
Đi ngang qua trung tâm spa dành cho thú cưng.
“Có thể đưa thú cưng tới trung tâm chăm sóc để tạo hình bề ngoài miễn phí?” Khăn đỏ kinh ngạc nói: “Ngày nay thú cưng còn sướng hơn so với con người.”
“Đi làm một thẻ chăm sóc suốt đời.” Anh Sói gọi vệ sĩ lại nói.
…
Cứ như vậy một ngày dần qua đi, Tiểu Hồng Mạo đã không thể tính nổi số tiền ngày hôm nay Anh Sói ném ra, thế nhưng chắc chắn một điều rằng số tiền đó không nhiều giống như sinh hoạt phí của cô được.
Đi dạo một ngày có chút mệt mỏi, hai người tìm một quán cà phê gần đó ngồi xuống nghỉ ngơi.
“Tuyệt thật.” Trong khi chờ cà phê mang tới, vẻ mặt Tiểu Hồng Mạo vui mừng khi thấy Mạo Tử nằm cuộn trong ngực Anh Sói.
“Có gì mà hay?” Anh Sói một bên trả lời cô, một bên quen tay vuốt ve mèo nhỏ.
“Xem ra anh và Mạo Tử ở chung với nhau rất tốt.” Tiểu Hồng Mạo cười nói.
Bàn tay đang vuốt lông của Anh Sói cứng đờ một chút, hơi mất tự nhiên nói: “Không phải là cô nhất định bắt tôi nuôi nó sao?”
“Nhưng anh đã mua cho Mạo Tử rất nhiều thứ đấy.”
Nếu anh không muốn nuôi nó thì cũng sẽ không đặt tên cho nó, càng sẽ không mua cho Mạo Tử nhiều vật dụng như vậy.
Không phải là do anh muốn mua hết à?
“Anh Sói à, anh từng quen bạn gái chưa?” Đột nhiên Tiểu Hồng Mạo hỏi anh.
Anh Sói ngẩng đầu ngay tắp lự, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm về phía Tiểu Hồng Mạo.
“Tôi… Tôi chỉ hỏi qua thôi.” Đã rất lâu cô không bị ánh mắt của Anh Sói nhìn chằm chằm nên hơi lúng túng vài giây.
“Cô hỏi chuyện này làm gì?” Anh Sói hỏi.
“Tôi chỉ có chút hâm mộ.” Tiểu Hồng Mạo nói:
“Hâm mộ?”
“Anh xem xem, dù anh không quá thích Mạo Tử nhưng anh vẫn mua cho nó rất nhiều thứ. Bởi vậy nếu anh có bạn gái thì chắc chắn sẽ đối xử thật tốt với cô ấy.” Tiểu Hồng Mạo hâm mộ nói.
Anh đối xử tốt với bạn gái là điều dĩ nhiên, nhưng điều kiện tiên quyết là ai có thể lên làm bạn gái anh.
“Thật muốn thử yêu đương một lần quá.” Khăn đỏ không nhịn được cảm thán nói.
“!!!” Đây là thổ lộ? Cả người Anh Sói căng cứng, dùng vẻ mặt cảnh giác nhìn về phía Khăn đỏ.
Người phụ nữ này đang muốn tỏ tình? Chỉ tặng anh có một con mèo thôi mà đã cho rằng mình thổ lộ thành công? Còn ám chỉ anh phải đối thật tốt với cô như đối với con mèo ngốc này sao?
“Cà phê của hai anh chị đây.” Người phục vụ xuất hiện đúng lúc cắt ngang bầu không khí quỷ dị của hai người.
“Cám ơn.” Khăn đỏ nói cảm ơn xong bưng cà phê lên uống một ngụm, bị vị đắng của cà phê làm mặt mày nhăn nhó lại: “Đắng quá.”
“Cô quên chưa cho đường.” Ngoài miệng thì ghét bỏ nhưng ngón tay anh lại mở hũ đường, dùng kẹp gắp hai viên cho cô: “Hai viên có đủ không?”
“Đủ rồi, cảm ơn anh.”
“Không thích uống thì đừng cố ép buộc gọi loại cà phê này.” Anh Sói nói.
“Tôi rất hiếm khi uống cà phê, thấy anh uống nên cũng gọi theo anh một cốc.”
Anh Sói buông tay một chút, sâu xa nhìn về Tiểu Hồng Mạo nhưng không nói gì nữa, chỉ yên lặng cầm cà phê trước mặt mình lên và nói: “Tôi thích mùi cà phê tự rang nên ít khi cho thêm đường sữa như thói quen của mọi người.”
“Giờ thì tôi biết rồi.” Tiểu Hồng Mạo ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người uống cà phê xong, trước khi đi anh không nhịn được nhắc nhở cô một câu: “Chỉ còn lại ba ngày.”
“Hả? Tôi biết.”
“Biết là tốt rồi.” Anh Sói nói xong, gật đầu bước đi.
Khăn đỏ cũng không nghĩ nhiều về hai câu nhắc nhở của Anh Sói, bởi vì lúc này cô nhận được một cú điện thoại của Bạch Tuyết.
“Tiểu Hồng Mạo, em có thể đến đường Chương Mộc đón chị được không, khụ…” Giọng của Bạch Tuyết kèm theo là tiếng ho khan.
“Chị lại phát bệnh?” Khăn đỏ lo lắng hỏi.
“Đúng vậy.” Bạch Tuyết lại ho thêm hai tiếng: “Chị ở quán cà phê ở lầu một chờ em, em mau tới đón chị. Nếu chị ngất xỉu thì em tìm người khiêng chị lên xe là được rồi.”
Trước đây đã nói qua, rằng người bệnh của phòng Bỉ Ngạn Hoa trong lúc làm nhiệm vụ mà phát bệnh té xỉu thì cũng là chuyện thường thôi, chẳng qua bọn họ không cần phải tới bệnh viện mà chỉ cần ngủ một giấc bình thường xong là khỏi.
Khăn đỏ mới nghe đến có thể Bạch Tuyết sẽ ngất xỉu thì vội vã, ngăn một chiếc xe bên đường phóng tới chỗ Bạch Tuyết. Tuy rằng bọn họ ngất xỉu không phải là vấn đề gì lớn nhưng nếu bị người qua đường đưa vào bệnh viện thì sẽ gặp phiền toái. Hơn nữa trời sinh bọn họ đã không thích bệnh viện rồi.
Cũng may nhà của anh Sói cách đường Chương Mộc không xa, có lẽ Bạch Tuyết cũng đang vô cùng lo lắng nên mới có thể gọi điện thoại cho Tiểu Hồng Mạo. Khoảng mười phút sau, Khăn đỏ đã tìm đến chỗ Bạch Tuyết đang ở.
Có lẽ vì sợ Khăn đỏ không nhìn thấy mình nên Bạch Tuyết chọn một vị trí gần cửa sổ. Cô mặc một chiếc váy liền thân màu trắng, xoay người ghé vào trên bàn cà phê, hình như đã hôn mê bất tỉnh.
“Nguy rồi.” Tiểu Hồng Mạo vội vàng đẩy cửa tòa nhà, chạy tới hướng quán cà phê.
Thế nhưng Khăn đỏ nhanh chóng nhìn thấy bên cạnh Bạch Tuyết là một người đàn ông đang lặng lẽ nắm tay cô.
“Anh muốn làm gì?” Khăn đỏ vội chạy lại đẩy người đàn ông kia ra.
Người đàn ông không ngờ có người đẩy mình, phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Hồng Mạo. Ngay sau đó anh ta hoảng sợ nhìn lại về phía Bạch Tuyết đang nằm ghé lên bàn. Thấy Bạch Tuyết không bị đánh thức, biểu cảm kinh hoảng trên mặt anh cũng từ từ dịu đi một chút.
“Anh là ai?” Lúc này Khăn đỏ mới nhìn kĩ mặt mũi anh ta. Không ngờ người này trông lại sáng sủa, tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, khí chất sáng rỡ, anh ta mặc quần áo giản dị, khiêm tốn, thoạt nhìn thì cũng không giống người nào khả nghi.
“Cô là bạn của Bạch Tuyết?” Anh ta hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Đúng vậy.” Khăn đỏ thấy đối phương quen biết Bạch Tuyết nên cảnh giác cũng giảm đi không ít.
“Tôi là đối tác của Bạch Tuyết, hẹn cô ấy ở đây để bàn bạc, nhưng đến rồi thì lại phát hiện hình như cô ấy đang ngủ.” Anh ta nói.
“À, thì ra là vậy, ngại quá.” Khăn đỏ vừa nghe thấy đối phương là đối tác làm ăn của Bạch Tuyết nên đành phải thay cô ấy nói: “Hôm nay Bạch Tuyết có chút không khỏe, không thể tiếp tục bàn bạc công việc với ngài được, ngài có thể hẹn khi khác được không?”
“Không khỏe?” Người đàn ông nhìn Bạch Tuyết, hơi sốt ruột hỏi: “Cô ấy làm sao vậy? Bị ốm rồi?”
“Không sao, không sao hết. Chắc là gần đây bận thiết kế quá, mấy buổi tối ngủ không ngon cho nên giờ mới ngủ gục ở đây, quay về ngủ một giấc là ổn rồi.” Tiểu Hồng Mạo vừa cười vừa giải thích.
“Thì ra là vậy.” Người đàn ông gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu: “Vậy nhờ cô nói lại với cô ấy một tiếng để cô ấy hẹn lại với thư kí.”
“Chờ chút, ngài có thể chờ một chút được không?” Tiểu Hồng Mạo gọi với theo hướng người đàn ông đang đi.
“Có chuyện gì sao?” Anh ta nghi hoặc quay đầu lại.
“Ngài có thể giúp tôi ôm Bạch Tuyết lên xe không? Tôi ôm cô ấy không nổi.” Khăn đỏ nhờ vả.
Người nọ sửng sốt một chút, anh ta nhìn Bạch Tuyết ngẩn ngơ một hồi. Ngay khi Khăn đỏ cho rằng anh ta không vui thì anh ta chợt tiêu soái bước lại, xoay người ôm Bạch Tuyết vào trong ngực.
Một cái ôm công chúa tiêu chuẩn.
Oaaaa!!!!!
Tiểu Hồng Mạo nhìn thấy đầu của Bạch Tuyết cọ qua cọ lại giữa khuỷu tay của anh ta, mắt sắp thấy tóc giả sắp rơi xuống, nháy mắt nhanh chân vọt lên phía trước giữ lấy đầu của Bạch Tuyết.
Nguy hiểm thật!!
Người đàn ông cảm thấy khó hiểu với hành động kì quái của Tiểu Hồng Mạo, nghi ngờ nhìn cô.
“À thì, đầu cọ như vậy sẽ không thoải mái.” Khăn đỏ cười ha hả, đẩy đầu Bạch Tuyết lên tựa vào trong lồng ngực của người đàn ông, để lộ sườn mặt hoàn mĩ nhưng tái nhợt trong tầm mắt anh.
Ánh mắt anh ta lóe lên vài cái, ép buộc bản thân dời ánh mắt đi, xoay người đi đến bãi đỗ xe ngầm.
“Cám ơn ngài rất nhiều, đúng rồi tôi quên chưa hỏi tên của ngài.” Tiểu Hồng Mạo nói: “Chờ khi nào Bạch Tuyết tỉnh tôi sẽ bảo cô ấy cảm ơn ngài.”
“Không cần đâu.” Anh ta nhìn thoáng qua Bạch Tuyết ở trong xe, xoay người đi mất.
“Nhìn bề ngoài có vẻ ôn hòa dịu dàng, không ngờ tính tình lại là loại khó gần.” Tiểu Hồng Mạo thì thào vài câu, xoay người nổ máy lái xe về hướng Bỉ Ngạn Hoa.
Xe chạy được nửa đường thì Bạch Tuyết tỉnh lại. Cô liếc một cái nhìn tình trạng của bản thân hiện giờ, chỉ dùng một giây để thích ứng sau đó giơ tay mở cửa kính xe xuống.
“Bạch Tuyết, chị tỉnh rồi à?” Khăn đỏ thấy gió đêm thổi ào ào vào trong xe mới nhận ra Bạch Tuyết đã tỉnh lại.
“Ừ.” Bạch Tuyết nhìn đồng hồ rồi nói: “Hôn mê nửa giờ.”
“Chị còn nhớ được thời gian nữa?” Tiểu Hồng Mạo kinh ngạc nói.
“Trước khi ngất chị đã nhìn giờ rồi.” Bạch Tuyết vừa cười vừa nói.
“Thế mà cũng được?”
“Nếu em ngất nhiều hơn thì cũng sẽ nắm được kĩ thuật này.” Bạch Tuyết cười nói: “Chỉ cần em có thể thu phục được Anh Sói thì chắc chắn có cơ hội học được.
“Hy vọng là vậy.” Khăn đỏ cười nói.
“Đúng rồi… Không còn mấy ngày nữa thôi, tình trạng của Anh Sói thế nào rồi?” Bạch Tuyết hỏi.
“Em cảm thấy có chút tiến bộ.” Khăn đỏ nói.
“Em nắm chắc mấy phần?”
“Năm phần đi.” Khăn đỏ cũng không quá lo lắng: “Chị cũng biết đấy, từ trước đến nay suy nghĩ của anh Sói bất chợt lắm, em cũng không rõ hiện giờ anh ta còn muốn tự sát hay không, chỉ đành chờ xem kết quả ba ngày sau.”
“Nếu đã không thể xác định qua lời nói vậy thì em có thực hiện kế hoạch ngủ cùng sói không?” Bạch Tuyết cảm thấy hứng thú hỏi.
Kế hoạch ngủ cùng sói?
Xém chút nữa Tiểu Hồng Mạo bị sặc nước miếng chết: “Khụ khụ… Em chọn cái tên này khi nào vậy?”
“Chẳng lẽ không phải có ý này?” Bạch Tuyết cười nói.
“Lúc ấy em giận quá nói đại thôi.” Tiểu Hồng Mạo cười cười giải thích.
“Lúc ấy anh Sói rất hung dữ, hơn nữa lại không hợp tác, hại em phơi nắng tới bị thương cho nên em mới nói mình sắp chết thì cũng phải hãm hại anh ta một phen.”
“Nhưng giờ thì chẳng những anh Sói rất tích cực phối hợp điều trị, còn đưa em đi vòng quanh thế giới cho nên em mềm lòng.” Bạch Tuyết nói thay Tiểu Hồng Mạo.
“Vâng, chị cũng đừng nói nữa. Khi còn sống có mấy nguyện vọng thì anh ấy cũng đã giúp em hoàn thành hơn một nửa.” Ngay từ đầu Khăn đỏ cũng không nghĩ tới điều này: “Lúc này em không hãm hại anh ấy nổi.”
“Em…” Bạch Tuyết nhìn thoáng qua sườn mặt của Tiểu Hồng Mạo, nói: “Không phải là thích Anh Sói rồi đó chứ.”
“Chị nói linh tinh gì vậy? Thể loại ăn bữa nay lo bữa mai như em làm sao mà thích người khác được.” Khăn đỏ dừng một chút rồi nói thêm.
“Thế nhưng… Anh Sói đúng là rất được người ta yêu thích, nếu em không bị bệnh… Cũng không đúng, nếu không bị bệnh thì làm sao mà em gặp anh ấy được.”
Bạch Tuyết không đồng ý nói: “Sao những người như chúng ta không thể thích người khác? Chỉ là đừng để cho ai thích lại mình là được.”
“Nghe câu này có chút trái ngược.” Khăn đỏ nhíu mày hỏi.
“Ba ngày nữa là em chết rồi thì còn gì mà trái ngược?”
“Giống như chị vừa nói? Quả thật không ai tàn nhẫn hơn em.” Tiểu Hồng Mạo đồng tình nói.
Hai người phụ nữ thân mang bệnh nan y, ở giữa dòng xe cộ tấp nập, thong dong trêu chọc sinh tử và tình yêu, cùng nhau mỉm cười.
“Đúng rồi, có phải hôm nay chị hẹn đối tác bàn chuyện làm ăn, sau đó không đợi được người tới?” Khăn đỏ hỏi.
“Đúng vậy.” Bạch Tuyết gật đầu.
“Trước khi em đến thì anh ta đã đến rồi.” Khăn đỏ nói: “Anh ta nhờ em nói với chị, thời gian cuộc hẹn tới nói với thư kí.”
“Anh ta đến?” Bạch Tuyết sửng sốt một chút.
“Ừm, là anh ta giúp em ôm chị lên xe.” Tiểu Hồng Mạo nói: “Nhưng em chưa kịp hỏi tên anh ta, trông đẹp trai ghê á.”
“Bây giờ anh ta là hình mẫu lí tưởng mà chị muốn trở thành.” Bạch Tuyết cảm thán.
“Bây giờ? Trước kia hai người quen nhau à?”
“Anh ta là bạn trai cũ của chị.”
“Trời má!!” Khăn đỏ sợ hãi kêu lên: “Bạch Tuyết à, loại cực phẩm này mà chị cũng bỏ được.”
“Quăng đi thì có sao, giống như cách chị bỏ mái tóc thôi.” Bạch Tuyết nói xong, đưa tay lên kéo tóc giả trên đầu xuống, tiện tay giơ ra bên ngoài cửa xe: “Tóc giả của chị còn nhiều mà, muốn ném thì ném.”
Cũng may giờ xe đang ở ngoại thành. Nếu không tự nhiên trên đường vắng vẻ, không có lấy một chiếc xe, đưa mái tóc giả ra đường vẫy vẫy, người đi sau còn tưởng gặp phải chuyện gì ma quái cũng nên.
HẾT CHƯƠNG