Tư Minh Vi từ sau nâng Cảnh Lang, để cô có thể thấy rõ hình dáng của đứa bé bên trong hộp dưỡng khí.
"Lang Lang, mau xem~ đây là bảo bảo của hai đứa!"
"Ô!"
Niềm vui sướng tập kết đầu óc cô, Cảnh Lang nhắm hai mắt, cảm động đến rơi nước mắt. Sinh mệnh nhỏ bé này, là con của các cô, Lục Hồng mạo hiểm tính mạng để sinh hạ nó.
Miệng bảo bảo khép mở, động tác vô thức mút lấy ngón tay, Cảnh Lang ngắm nhìn ngây dại. Đuôi to ở sau dựng lên đung đưa qua lại.
"Bảo bảo! Con của mẹ!"
Thật sự là đứa con của cô và Lục Hồng, cái tai cái đuôi những đặc thù này đã tuyên bố cái thai rõ ràng là kết tinh tình yêu của cô và Lục Hồng.
"Ô ô ô!"
Cảnh Lang khóc lên,
"Đứa ngốc này, khóc cái gì!" Tư Minh Vi vỗ lưng cho cô, an ủi.
Thanh Phượng lặng lẽ kéo ống tay áo Mạc Tri Thu,
"Bảo bảo Cảnh Lang thật sự rất đáng yêu!"
Thanh Phượng nũng nịu nhỏ giọng lầu bầu một câu, khóe miệng Mạc Tri Thu cong lên, kéo tay cô lại, kéo vào trong ngực. Môi dán vào bên tai,
"Chị cũng muốn một đứa Tiểu tiểu xà!"
Hơi thở nóng bỏng vảy vào dành tai nhạy cảm của Thanh Phượng, mặt cô đỏ lên, đẩy Mạc Tri Thu ra,
"Ai muốn sinh Tiểu tiểu xà cho chị!"
"Chị có nói là em à?"
Mạc Tri Thu cười một tiếng, bày hai tay ra.
"Được lắm! Mạc Tri Thu chị chuẩn bị làm phản phải không!"
"Nói! Chị muốn sinh con với đứa nào!"
Thanh Phượng một tay chống eo, một tay vặn lỗ tai của cô, kéo cô qua một bên.
Nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt. Lục Hồng yên tĩnh nằm trên giường, hộp dưỡng khí bảo bảo cũng nằm bên cạnh cô. Cảnh Tình và Tư Minh Vi cùng đứng bên cạnh Cảnh Lang.
Cảnh Lang duỗi móng vuốt ra, muốn chạm vào người trên giường, nhưng cô biết cô không thể. Lấy thân thể cô như vậy nếu lên giường, rất có thể sẽ đè lên Lục Hồng mất.
"Hồng Hồng, bảo bảo của chúng ta ra đời rồi!"
Cảnh Lang lựa chọn ngồi bệt trên ghế. Cảnh Tình nhìn thấu tâm tư của cô, ôm lấy cô, giơ lên đến bên mặt Lục Hồng. Cảnh Lang cảm kích nhìn Cảnh Tình, móng vuốt nhẹ nhàng chạm vào gương mặt Lục Hồng. Vô cùng cẩn thận, vô cùng ôn nhu rất sợ sẽ làm cô ấy bị thương, xem như chỉ bị trầy xước ngoài da thôi cũng không được.
Chạm chạm, Cảnh Lang liền không nỡ, đưa móng vuốt mình về. Lục Hồng đeo mặt nạ dưỡng khí mắt nhắm rất chặt, giống như thụy mỹ nhân đang mơ giấc mộng đẹp vậy. Hồng Hồng của cô quá đáng thương, từ bé đến lớn đã ăn không biết bao nhiêu là khổ. Hồng Hồng của cô chỉ còn một mắt để có thể nhìn thấy cô, Cảnh Lang suy nghĩ một hồi, 'tóc tách' nước mắt lại không cầm được rơi xuống. Rơi lên đồng phục bệnh nhân màu trắng của Lục Hồng.
Tư Minh Vi nhìn cả hai, chóp mũi chua xót, hít mũi một cái. Quay đầu sang nơi khác, hai đứa bé này quá gian khổ rồi, năm đó cô và Cảnh Tình tuy cũng trải qua sinh ly tử biệt, nhưng cũng không bằng những nung đúc mà tụi nó phải trải qua.
"Lang Lang khóc cái gì! Thật là, lúc này hẳn nên cao hứng mới đúng. Đều đã là mẹ người ta rồi."
"Vâng, Lang Lang đã biết!"
Cảnh Lang dùng móng vuốt xoa xoa khóe mắt, thế nhưng cô chính là muốn khóc, chỉ nhìn Lục Hồng nằm ở đó như vậy, lòng cô liền rất đau.
Cảnh Tình bất đắc đĩ lắc đầu, thả Cảnh Lang về lại trên ghế. Quay lại bên cạnh Tư Minh Vi, ôm chầm lấy bả vai cô.
"Cho hai đứa nhỏ thêm không gian đi."
Tư Minh Vi hiểu rõ gật đầu, tựa đầu lên bả vai cô. Cả hai rời đi đóng cửa lại.
Cảnh Lang nhìn si ngốc người trên giường,
"Hồng Hồng, em nhất định phải mau tỉnh lại!"
"Chị với bảo bảo đều ở đây đợi em!"
"Đợi em tỉnh lại, chúng ta lập tức cử hành hôn lễ. Xem như chị bộ dạng này, em nhất định cũng phải lấy chị!"
Cảnh Lang cúi đầu nhìn bản thân một chút.
Nói chuyện một hồi, người trên giường vẫn như cũ không có động tĩnh. Cảnh Lang biết cô ấy cần nghỉ ngơi cho khỏe, vì vậy cô nhảy xuống ghế, đi tới hộp dưỡng khí bên cạnh. Bởi vì do thân thể bây giờ, nên cô không thể nhìn thấy được tình huống bên trong.
Móng vuốt Cảnh Lang cọ cọ trên đất, không biết phải làm sao. Trùng hợp lúc này, Cảnh Ngọc mở cửa vào.
"Chị!"
Cảnh Ngọc gọi Cảnh Lang một tiếng,
"Ô!"
Cảnh Lang nghiêng đầu, nhanh chóng hướng Cảnh Ngọc chạy tới.
"Chị muốn xem bảo bảo!"
Trên mặt Cảnh Ngọc trang điểm nhạt, giờ phút này nhìn qua có chút qua loa. Khóe mắt cô thậm chí còn mang theo nước mắt, bờ môi hơi sưng, tóc vàng bù xù. Cảnh Lang dừng một chút, nhìn thấu mọi dấu vết.
Cảnh Ngọc nhìn Lục Hồng trên giường một cái, đi tới bên cạnh bảo bảo. Bé con vẫn đang co ro ngủ, thỉnh thoảng cái đuôi còn đung đưa vài cái.
Cảnh Ngọc cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bé con,
"Đứa nhỏ này, thật sự đánh yêu! Để cho người ta thật muốn ôm nó vào lòng dày xéo một trận!"
Cảnh Ngọc không kềm được nói, liếc thấy ánh mắt uy hiếp của Cảnh Lang, cô lập tức nghiêm túc lại, hướng cô ấy le lưỡi một cái.
"Quả thật là con của chị và Lục Hồng, vừa đẹp lại vừa đáng yêu, lớn lên nhất định cũng là một tiểu mỹ nhân!"
"Cảnh Ngọc, nó chỉ có chừng này."
Cảnh Lang tự lẩm bẩm,
"Hì! Chị, đây là tự nhiên. Đứa trẻ loài người vừa sinh ra cũng nhỏ cỡ chừng này, em cảm thấy bé con này là đã lớn rồi."
Cảnh Ngọc giải thích.
"Không phải đâu, Cảnh Ngọc. Linh lực của đứa nhỏ này rất yếu ớt, chị sợ sau này lớn lên nó sẽ bị ức hiếp."
Cảnh Lang lo lắng nói.
"Em nói nè, chị có phải lo bò trắng răng quá rồi không. Đứa trẻ bây giờ mới chỉ có nhiêu đây thôi, huống hồ còn là con của chị và chị dâu, sau này ai mà dám ức hiếp nó!"
Cảnh Ngọc dứt khoát kéo cái ghế một bên qua, ôm lấy Cảnh Lang ngồi bên cạnh bảo bảo.
"Thật tốt, trước chị dâu còn vì chuyện bảo bảo mà không vui với chị. Hôm nay đợi chị ấy tỉnh lại, biết được chân tướng sự việc nhất định cũng sẽ rất cao hứng."
"Chị dâu với chị đã trải qua nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc có thể ở bên nhau rồi."
Cảnh Ngọc từ trong thâm tâm cảm thán. Nhưng Cảnh Lang lại nghe được trong đó một tư vị khác.
"Đợi cô ấy tỉnh lại, chị sẽ chuẩn bị kết hôn với cô ấy."
Cảnh Lang nói, quay đầu lại nhìn Cảnh Ngọc, ánh mắt chuyển qua trên môi cô.
"Môi em bị sao vậy?"
"A?"
Cảnh Ngọc vẫn chưa lấy lại tinh thần,
"Không có gì."
Vẻ mặt lóe mên trả lời một câu.
"Bị mèo cắn?"
Cảnh Lang hỏi tiếp, ánh mắt chứa ý quan sát.
"Là bị cọp cái cắn!"
Cảnh Ngọc thở phì phò phồng hai má lên, chân mày nhíu thành một đoàn.
"Chị, em quyết định sau này không yêu đồ bỏ đi kia nữa!" Cảnh Ngọc oán hận nói.
"Đây là biểu cảm sau khi bị người ta vứt bỏ mới có." Cảnh Lang bình tĩnh nói.
"Lần này là thật! Em đã quyết định cùng cái người kia đoạn tuyệt lui tới, tốt nhất chết già rồi cũng không lui tới với nhau!"
"Hừ! Chị ta, chị ta lại dám lừa gạt em! Vẫn luôn gạt em!"
Cảnh Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói một tràng.
"Em với Dịch Lam cắt đứt rồi?"
Nói tới Cảnh Ngọc và Dịch Lam, từ sau khi Dịch Lam phát hiện bản thân có tình cảm vượt hơn mức bạn bè với Cảnh Ngọc, liền chủ ý quyết định muốn xa lánh Cảnh Ngọc. Thế nhưng Cảnh Ngọc lại như cao dán chó cứ dính chặt lấy, vẫn ngó chằm chằm không tha. Lâu ngày, Dịch Lam cũng thành thói quen có cô xuất hiện bên cạnh.
Vì vậy một buổi tối nọ Cảnh Ngọc tìm cách có được một buổi ăn tối tuyệt vời dưới ánh nến, muốn chính thức thổ lộ với cô. Lại ngoài dự liệu, cô một mình ở nhà hàng đợi hoài không thấy Dịch Lam đến, gọi điện thoại, lại bị tắt máy. Trái tim thủy tinh vỡ tan tành, không chịu nổi đả kích cô quyết định tự mình tới tìm Dịch Lam nói chuyện rõ.
Dựa theo thói quen của Dịch Lam, nhất định là núp trong bệnh viện. Nhưng vừa mới tới cửa phòng làm việc của cô ấy, liền nghe thấy đối thoại giữa cô ấy và La Cẩn.
"Cô thật sự quyết định muốn làm như vậy?"
Thanh âm lạnh như băng của Dịch Lam vang lên.
"Tôi tuyệt đối không cho phép con tiện nhân kia sinh đứa nhỏ của Cảnh Lang ra!"
Sắc mặt Cảnh Ngọc hơi biến sắc, lặng lẽ trốn qua một bên, tận lực không phát ra tiếng động nghe ngóng đoạn hội thoại bên trong.
"Huống hồ, tài liệu thí nghiệm thực tế tốt như vậy, cô không muốn sao?" Thanh âm La Cẩn trở nên âm lãnh.
"Không cần!" Dịch Lam bật thốt lên.
"Haha! Cũng đúng, cô với em gái Cảnh Lang có quan hệ thân thiết như vậy~~ nhắc tới thì, Cảnh Lang cũng xem như là 'người nhà' tương lai của cô mà hả!"
La Cẩn cố ý tăng cao hai chữ 'người nhà', sắc mặt Dịch Lam tái xanh,
"Chuyện ân oán giữa các người tôi sẽ không tham dự, cũng không muốn tham dự!"
"Dịch Lam, không ngờ cô máu lạnh đến vậy, ngay cả chị của tiểu tình nhân cũng muốn hại! Thật ra bây giờ cô cứ đi mật báo thôi cũng được rồi."
"Cô đã biết rõ tính tình của tôi, vậy mà vẫn cố ý nói vậy cho tôi nghe, quả nhiên là phụ nữ có khẩu vị rất buồn nôn!"
Dịch Lam không kiên nhẫn rút điếu thuốc trong hộp thuốc.
"Tôi chẳng qua chỉ tò mò nếu cô bị tiểu tình nhân của mình biết được sự thật, thì cô sẽ có cảm tưởng thế nào."
"Tôi đã nói rất nhiều lần, giữa tôi với cô ấy không có loại quan hệ như cô đã nghĩ."
"Haha, Dịch Lam. Lấy mối giao tình nhiều năm của chúng ta, tôi cho cô lời khuyên chân thành. Người một khi đã giao trái tim mình ra, liền sẽ không thể thu về được."
Tiếng cười La Cẩn tràn đầy châm chọc. Dịch Lam từ chối cho ý kiến,
"Cho nên cô chuẩn bị ôm trái tim yêu Cảnh Lang của mình cùng nó rơi xuống địa ngục?"
"Địa ngục? Tôi thừa nhận, từ khi sinh ra trong cái gia đình này, đi tới cái thế giới này, đó đã là một địa ngục sống rồi."
"Đôi khi tôi cũng hâm mộ những chủng loại yêu kia, không cần sống như nhân loại. Nói đến thì, cũng khó trách từ xưa tới nay vô số người đều muốn bay lên làm tiên!"
Câu nói kế tiếp, Cảnh Ngọc đã không thể nghe rõ, cô chỉ cảm thấy sau đầu cứ như bị vật nặng đập mạnh vào vậy, cảm thấy choáng váng. Xém chút nữa, cô đi đến nước phát ra tiếng kêu.
Cuối cùng, cô dùng tay che miệng, một đường cẩn thận rời khỏi bệnh viện. Thất hồn lạc phách về nhà, gọi điện thoại thông báo cho Thanh Phượng các cô ấy cẩn thận trông coi Cảnh Lang và Lục Hồng. Sau đó liền một thân một mình khóa ở trong nhà, không ăn không uống, cứ vậy ngây ngốc ngồi trên sàn nhà.
Đầu óc cô tựa như ngừng hoạt động, không biết nên suy xét như thế nào. Suy xét mối quan hệ giữa cô và Dịch Lam. Thì ra bất luận có cố gắng thế nào, thì từ đầu đến cuối người nọ đều chưa từng nhìn đến mình.
Cứ vậy trải qua vài ngày, cô nhận được điện thoại của Dịch Lam.Trên màn hình di động lóe lên ba chữ "Lam tỷ tỷ", Cảnh Ngọc cũng không nghe máy. Cô cầm điện thoại lên tắt máy, lại lần nữa như bức tượng mất hồn ngồi về chỗ cũ.
Cũng không lâu lắm, chuông cửa lại vang lên. Cảnh Ngọc cũng không ra mở cửa, nhưng tiếng vang chói tai kia cứ không ngừng đánh vào màng nhĩ cô, khiến cô một trận phiền não.
Tra chìa kháo vào ổ, âm thanh chuyển động. Cửa mở ra, người phụ nữ đi đôi cao gót nọ, cứ thế đường hoàng tiến tới, tới trước mặt mình.
——————————————————
Theo định luật bảo toàn sóng gió, sóng gió không tự sinh ra cũng không tự mất đi, mà chỉ chuyển từ nơi này sang nơi khác =))))))))))~, giờ tới phiên Lạnh lùng y sư với Cảnh muội chỉ sợi mong manh =))))))~ chắc đôi này chơi SM cosplay bác sĩ ý tá trong phòng ngủ quá, nặng hơn chơi trong phòng khám luôn =))))))))))))))))~~~~, đùa thoai =)))))~
P/S: Vậy ra phần này đôi Phượng x Thu là sướng nhất quả đất, 'ăn' xong rồi ngủ ngủ xong rồi 'ăn' mà chẳng lên tí cân nào, zẫn siêu mẫuuu =)))))))))))~~~