Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang

tết trung thu đặc biệt [thượng]

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày / hằng năm là ngày lễ Tết Trung thu truyền thống của Trung Quốc, cả nhà sẽ đoàn viên để cùng ăn mừng ngày này.

Vào ngày này, từ sáng sớm, Cảnh Lang và Lục Hồng đã liền bận rộn. Các cô mời Thanh Phượng và Mạc Tri Thu, còn có Giản Như Ca đợi một lát sẽ cùng nhau ăn tối. Vì để có cảm giác ngày lễ, Cảnh Lang còn hẹn mọi người cùng làm bánh trung thu.

Vốn Cảnh Tiểu Lang đang ngủ ngon trên giường nhỏ cũng bị đánh thức, gãi gãi lỗ tai, nghe nhà bếp truyền tới âm thanh khác lạ. Cảnh Tiểu Lang duỗi tứ chi, chạy ra ngoài cửa. Theo bé con dần dần lớn lên, thân hình cũng biến thành hình dạng bán yêu. Một khuôn mặt nộn thịt nhỏ bé, kết hợp với đôi mắt màu xanh da trời, trên đầu hai cái lỗ tai nhỏ màu vàng, sau mông rủ xuống cái đuôi nhung ngắn củn màu vàng, hai tay hai chân chạy trên đất như con sói con vậy.

"Ngao ô~~ mẹ, hai người làm gì vậy?"

Thân thể Cảnh Tiểu Lang mất thăng bằng, liền lăn về trước, như quả cầu nhỏ lăn đến gót chân Lục Hồng.

"Ối! Bảo Bảo!"

Lục Hồng hốt hoảng nhìn Cảnh Tiểu Lang trên đất, vỗ hai tay đầy bột mì, lập tức bế bé con lên.

"Bảo bảo, có ngã đau ở đâu không?"

Lục Hồng lo lắng hỏi.

"Hì hì~ mẹ, đây là gì vậy?"

Cảnh Tiểu Lang giống như không có việc gì, đưa bàn tay nhỏ bé hướng mặt Lục Hồng sờ sờ, ngón tay nộn thịt ngắn cũn cỡn bôi lên bột mì trắng.

"Kìa, bảo bảo, hai mẹ đang bận làm bánh trung thu~"

Cảnh Lang một bên khoanh tay trước ngực, mặt đầy khó chịu nhìn ngón tay bé con.

"Bánh trung thu?"

Cảnh Tiểu Lang chớp hai mắt thật to, nghi hoặc nhìn Lục Hồng.

"Hôm nay là Tết Trung thu, dựa theo tập tục, làm bánh để ăn mừng lễ, mỗi người đều sẽ hợp chung lại ăn cơm còn có bánh trung thu."

Lục Hồng kiên nhẫn giải thích, nào ngờ sắc mặt người sau lưng ngày càng đen thui.

"Tiểu Lang cũng ăn được không?"

Cảnh Tiểu Lang bỗng ngậm ngón tay vào miệng, tầm mắt chuyển hướng nhìn về đồ vật tròn trịa trắng như vắt mì xếp thành hàng trong khay trên bàn.

"Haha~ đương nhiên có thể. Buổi tối, bảo bảo sẽ cùng chúng ta ăn cơm, rồi cùng ăn bánh trung thu nữa~"

Lục Hồng không nhịn được đưa tay quẹt lỗ mũi Cảnh Tiểu Lang một cái, cưng chiều trán cọ trán với bé con.

"Còn có chè trôi nước~"

Một đạo âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên sau lưng, Cảnh Lang từ sau choàng qua ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Lục Hồng, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú về hướng bờ môi đỏ tươi.

"Vợ, chị muốn ăn 'chè trôi nước' ngay bây giờ."

Hướng Lục Hồng đang trừng mắt nhìn mình, môi ở cổ cô ấy nhẹ nhàng phớt qua.

"Cảnh Lang..."

Thanh âm Lục Hồng có chút mềm nhũn, Cảnh Tiểu Lang ngẩng đầu lên, dường như rất lý thú nhìn cả hai.

"Bảo bảo đang ở đây..."

Cùi chỏ Lục Hồng ngăn lại trên bụng Cảnh Lang ở phía sau.

"Cho nó về phòng lại~"

Cảnh Lang cắn lấy dành tai cô, thở ra một làn hơi nóng bỏng.

"Mẹ, hai người sắp sửa chơi trò chơi sao? Con cũng muốn chơi~"

Cảnh Tiểu Lang hưng phấn vỗ tay, liền hướng ngực Lục Hồng trèo lên.

"Cảnh Tiểu Lang, ngoan ngoãn trở về phòng ngủ cho mẹ!"

Cảnh Lang xốc cổ bé con lên, kéo ra khỏi ngực Lục Hồng, sau đó một đường xách đi giống như xách gà con trở về phòng ngủ.

"Tiểu Lang đâu có buồn ngủ, ô ô ô! Mẹ xấu xa!"

Cảnh Tiểu Lang nức nở, ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn về người mẹ còn lại, ánh mắt kia giống như động vật nhỏ bị người khi dễ vậy.

"Lang..."

Lục Hồng bất lực vuốt trán, mềm nhũn kêu một tiếng. Cảnh Lang không chút nào có ý dừng lại,

Ranh con dám giành vợ với mẹ hử, hừm hừm!

Có ai ngờ được lúc Cảnh Tiểu Lang còn chưa chào đời, Cảnh Lang đối với đứa nhỏ này có biết bao là mong đợi.

"Vợ, cởi hết đồ ở trong phòng đợi chị~ chị tới ngay!"

Quay đầu ném cho Lục Hồng một cái hôn gió, Cảnh Lang bước nhanh về hướng phòng bảo bảo.

Nhìn bóng lưng hai người, tâm Lục Hồng ngược lại ngọt ngào, hôm nay một nhà ba người các cô chân chính đã đoàn viên, đây là nhà của cô a!

---

"Tri Thu..."

Bên trong căn phòng tràn ngập tiếng thở tiếng rên, trên giường lớn màu đỏ có bóng hai người đang quấn lấy nhau khiến người ta miên mang bất định.

"Bảo bối~ chị rất nhanh sẽ xong~ em quên rồi sao, em đã đáp ứng Trung thu sẽ tặng chị lễ vật!"

Lão nương đáp ứng tặng quà cho chị, cũng không phải tặng lão nương a! Còn rất nhanh sẽ xong? Rất nhanh bị chị ăn sạch sành sanh thì có?!

Thanh Phượng oán thầm trong bụng, quay đầu sang nơi khác, cố ý né tránh nụ hôn của Mạc Tri Thu.

"Chúng ta sẽ trễ mất." Thanh Phượng nhắc nhở,

"Tới trễ một chút, cũng đâu hề gì. Huống hồ không chừng người ta cũng đang bận rộn nha~"

Mạc Tri Thu quang minh chính đại nói ra lý do không biết xấu hổ là gì. Hai tay Thanh Phượng chắn trước ngực cô, từ chối nói.

"Mạc Tri Thu, ngoài trong đầu toàn xxx ra, chị còn gì khác không hả?"

"Còn chứ, ví dụ làm sao để phục vụ Tiểu Xà em được thoải mái hơn~"

Mạc Tri Thu bĩu môi một cái, cười xấu xa. Tay không đứng đắn dò vào trong vạt áo cô.

"Cút!"

Thanh Phượng co gối muốn thúc về phía bụng cô, thế nhưng Mạc Tri Thu sớm đã đi trước một bước dùng hai chân vững vàng ngăn chặn nửa thân dưới của Thanh Phượng, khiến cô không thể nhúc nhích.

"Mạc Tri Thu! Mau lấy móng vuốt của chị ra cho lão nương!"

"Bảo bối, em nói gì?"

Mạc Tri Thu làm như không nghe thấy, tay mò tới khỏa tròn trịa, cảm xúc mềm mại băng chặt trong lòng bàn tay, khiến cô yêu thích không muốn buông.

"Fck!"

Thanh Phượng không nhịn được văng lời thô tục, bỗng quanh thân tản mát một trận ánh sáng màu xanh lục, khóe miệng Mạc Tri Thu cong lên.

Đợi sau khi ánh sáng tản đi, cái đuôi rắn lớn quấn ngang Mạc Tri Thu, treo lơ lửng giữa không trung.

"Bảo bối~ thì ra đây chính quà trung thu em chuẩn bị cho chị!"

Vừa nói, vẻ mặt vừa trêu đùa nhìn Thanh Phượng, ngón tay như đánh đàn piano vậy nhúc nhích trên da thịt bóng loáng không một tì vết của cái đuôi rắn nhô ra.

"Ừ đấy! Mạc Tri Thu, chả phải chị hy vọng em biến thành vầy đến làm chị à~"

Thanh Phượng híp mắt, trong con ngươi lóe lên tín hiệu nguy hiểm.

Phát ra tiếng kêu, 'roẹt roẹt', quần áo trên người Mạc Tri Thu trong nháy mắt chia năm xẻ bảy.

"Ai nha ai nha~ bảo bối, đừng thô bạo vậy mà~ người ta cam tâm tình nguyện nằm dưới thân em a."

Giờ phút này Mạc Tri Thu chẳng chút để ý bản thân đã hoàn toàn rơi vào trạng thái sạch bong, ngược lại lại cố ý lả lơi đưa tình một phen.

"Thân ái~ vậy như chị mong muốn~"

Thanh Phượng chậm rãi nói từng câu từng chữ, bỗng đuôi rắn nới lỏng, vòng lấy eo cô đưa đến gần, chợt hôn lên bờ môi Mạc Tri Thu.

Hai tay Mạc Tri Thu choàng qua cổ cô ấy một cách tự nhiên, dụng tâm thưởng thức nụ hôn này. Nhưng hôm nay Thanh Phượng có chút gấp gáp và thô bạo, đầu lưỡi như cuồng phong bạo vũ hút lấy mọi không khí bên trong miệng cô.

Hai mắt bị dục vọng ngấm sâu ngưng mắt nhìn đối phương, cho đến khi cảm giác thấy hô hấp Mạc Tri Thu bắt đầu lộn xộn, cô mới buông tha cô ấy. Đuôi rắn thuận thế leo lên hai vú trắng như tuyết.

"Ưm!"

Mạc Tri Thu nhắm hai mắt, nhẹ rên một tiếng. Đuôi rắn trơn trượt vững vàng bao lấy hai ngọn núi, dần dần buộc chặt. Cảm giác trước ngực sưng lên mỗi lúc một sâu, thỉnh thoảng đi đôi với cảm giác có dòng điện lưu vọt qua, cô nghênh hợp giãy giụa thân mình.

Thanh Phượng hài lòng nhìn phản ứng của cô, nhưng khi ánh mắt quét tới vết sẹo rất sâu nghiêng nghiêng rạch qua bả vai, thì không vui nhíu mày.

"Hm?"

Nhận ra Thanh Phượng chần chừ, Mạc Tri Thu mở mắt, theo bản năng dọc theo ánh mắt cô ấy liếc nhìn bả vai của mình.

"Haha, hù dọa em rồi."

"Chị biết chúng rất xấu xí."

Vốn là khổ sở tự giễu, nhưng lại là cảm xúc then chốt hoàn toàn đánh tan lý trí Thanh Phượng.

Đuôi rắn nhanh chóng rời khỏi người Mạc Tri Thu, thân người cô liền ngã xuống giường.

"Tri Thu."

Giọng Thanh Phượng khàn khàn vang lên, đuôi rắn cuộn lại trước người, chỉ lộ ra một phần cuối đuôi.

"Em muốn chị làm người phụ nữ của em."

Ánh mắt Thanh Phượng mang theo yêu thương nhìn chăm chú Mạc Tri Thu, Mạc Tri Thu tự nhiên hiểu ám chỉ của cô.

Không nhanh không chậm leo lên đuôi rắn, hai tay chống lên bả vai Thanh Phượng. Con ngươi từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm hai mắt cô, mơ hồ lộ ra một cỗ kiên định.

Không chút chậm trễ, cô tách hai chân, hướng trên đỉnh dùng sức ngồi xuống.

"Được."

Cùng lúc, không mang theo chút do dự âm thanh dày nặng vang lên bên tai Thanh Phượng, nhàn nhạt hòa lẫn một loại nặng nề.

Hạ thể xói mòn ray rứt mà đau xé, xâm nhập vào dây thần kinh cảm nhận đau đớn của Mạc Tri Thu. Dù cô biết lần đầu tiên sẽ rất đau, nhưng một giây vừa rồi, trái tim cô vẫn trầm xuống, gắng gượng cắn răng, phòng ngừa bản thân kêu thành tiếng.

"Tri Thu."

Thanh Phượng trong mắt đau lòng, nhìn vào mắt Mạc Tri Thu.

"Chị không sao, Tiểu Xà."

Mạc Tri Thu tận lực nặn ra nụ cười.

"Ngốc nghếch."

Tay chậm rãi sờ lên trán người nọ, ngón tay nhẹ vân vê giọt mồ hôi hột.

"Rõ ràng đã đau đến đổ cả mồ hôi lạnh, mà còn cứng rắn chống đỡ."

"Chút xíu này có thấm vào đâu."

Mạc Tri Thu lộ ra nụ cười sáng lạn.

"Ngốc nghếch, ở trước mặt em còn giả vờ cái gì."

"Em hy vọng chị có thể không giữ lại gì cả cứ giao hết tất cả mọi thứ cho em, bao gồm niềm vui, nỗi buồn, cả những đau khổ..."

Thanh Phượng chậm rãi dựa vào bả vai cô, hai tay âu yếm tấm lưng, vững vàng ôm chặt lấy.

"Tiểu Xà..."

Mạc Tri Thu cảm thấy hai mắt một cỗ ẩm ướt,

"Bởi vì chị là người yêu cũng là người thân của em."

Thanh Phượng để ở giữa môi cô ấy nói nhỏ.

"Cảm ơn em..."

Mạc Tri Thu choàng tay qua gáy cô càng gia tăng thêm sức lực. Giờ phút này đây, một góc thiếu hụt sâu tận đáy lòng rốt cuộc đã được hoàn chỉnh.

"Em ghét chị nói cảm ơn."

"Uhm."

Đuôi rắn bắt đầu chậm rãi co rúm. Hai tay Mạc Tri Thu choàng trên cổ cô, thân người thẳng tắp ngưỡng ra sau, mái đầu bạc trắng tán loạn giữa không trung, toát lên vẻ chói sáng.

"Em thích dáng vẻ lúc này của chị."

Con ngươi Thanh Phượng dần dần trở nên đỏ thẳm.

"Ưhm."

Mạc Tri Thu há miệng, tận tình toát ra âm thanh mê người.

"Em muốn chị sinh con cho em."

Thanh Phượng ngậm lấy quả trái cây đỏ trước ngực cô.

"Được."

Khóe miệng Mạc Tri Thu mỉm cười, đáy mắt rơi xuống giọt nước trong suốt. Chất lỏng trong suốt nhỏ lên đuôi rắn, dọc theo thân rắn chảy vào chỗ hai người kết hợp. Chỉ thấy mỗi một lần thật sâu thẳng tiến, từ chỗ tiểu động sẽ chảy ra chất lỏng màu đỏ hướng ra ngoài lan tràn gần hơn một chút.

Dần dần, nước mắt cùng máu xử nữ hòa hợp vào nhau, không biết là vui thích hay là khổ sở.

"Ơ?"

Mạc Tri Thu lấy lại tinh thần, mới ý thức được vừa rồi mình đã đáp ứng cái gì.

"Tri Thu, nói rồi không thể đổi ý nga~"

Môi Thanh Phượng nhẹ nhàng điểm một cái lên môi cô, hiếm khi có được, trên gương mặt Mạc Tri Thu hiện lên nhiều điểm đỏ ửng.

"Ơ, Tri Thu là không muốn sao?"

Thanh Phượng có chút tức giận cắn lên quả trái cây đỏ trước ngực cô, ác ý dùng sức lôi kéo ra ngoài một cái.

"Ah..."

Từ trong cổ họng phát ra âm thanh, nhàn nhạt khàn khàn lại có một cỗ mị lực không thể tả, không bằng nói rằng tên trùm hắc đạo từng hô mưa gọi gió nay ở dưới thân mình thừa hoan, lại còn đỏ mặt, bản thân liền nhận được cảm giác khiến người ta thấy thỏa mãn.

——————————————————

Chương này tính là phiên ngoại nha, chương sau cũng vậy, sau đó sẽ tiếp tục chính văn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio