La Hữu Thiên gọi một chai rượu, một mình ngồi trong bao phòng. Nắp chai chưa mở, hai tay kẹp lấy điếu thuốc, chỉ lẳng lặng đợi. Hôm nay không thấy cô gái kia đưa rượu, có chút đáng tiếc. Có lẽ vì vậy, hắn liền cũng mất đi hứng thú uống rượu. Bỗng dưng, ngoài cửa ồn ào, có tiếng thét chói tai quấy nhiễu đến hắn. Vốn dựa vào tính tình của La đại thiếu, tất nhiên sẽ không phản ứng. Chỉ là, lần này, hắn vậy mà lại xúc động tột cùng muốn nhìn lén thử. Cửa sau lưng đóng lại, giương mắt nhìn thấy dáng người quen thuộc.
"Hả? Là cô ấy?"
Sau đó người Cảnh Lang ôm chặt trong lòng lại làm mắt hắn mở rộng.
Trên mặt đất dầm dề vết máu, lan tràn bên dưới theo mỗi bước chân Cảnh Lang. Là cô gái kia. La Hữu Thiên chỉ đứng tại đó, giống một người đứng xem, nhìn chăm chú nhất cử nhất động trong Mỹ Nhân Cư vào thời điểm này. Chỉ chốc lát sau, Lưu Thụy cũng được nhân viên y tế đưa lên cáng. Cho đến khi hành lang khôi phục lại yên tĩnh, La Hữu Thiên im lặng không lên tiếng, đem tàn thuốc dụi tắt trên thùng rác gần bên. Xoay người vào phòng.
"Chà~ Cảnh tổng, rốt cuộc để tôi bắt được cái xương mềm của cô rồi~"
Không hề nhìn lầm, lúc đó nét mặt Cảnh Lang mặc dù lạnh lùng, nhưng chân mày nhíu chặt rõ ràng đang lo lắng cho người trong lòng. Cô gái kia thì tay vững vàng siết chặt áo cô ấy.
"Cô ơi, giao cô ấy cho chúng tôi đi."
Nhân viên y tế một bên hướng Cảnh Lang đưa tay, tỏ ý để bọn họ đặt Lục Hồng lên băng ca. Cảnh Lang theo bản năng siết chặt người ôm trong ngực.
"Ưhm"
Đại khái Cảnh Lang ôm dùng sức quá, Lục Hồng vô thức khẽ rên một tiếng. Do dự một lúc.
"Để tôi đi."
Cảnh Lang không để ý đến hai nhân viên y tế, tự mình nhẹ nhàng đặt Lục Hồng lên băng ca.
"Ư." Lục Hồng vốn hai mắt nhắm chặt, mí mắt rung rung một chút.
"Sao vậy?" Cảnh Lang tựa đầu đến bên miệng cô.
"Đau..."
Con ngươi màu xanh lộ ra ấm áp.
"Là tôi không tốt, làm đau em."
"Cô ấy nói đau, có cách nào không?"
Con ngươi chợt trở nên ác liệt, hai tên đàn ông chỉ còn chưa giơ tay lau mồ hôi. Người phụ nữ trước mặt này đáng sợ quá, lúc trước ngại vì khí thế của cô, bọn họ đã không nói. Bây giờ, Cảnh Lang chỉ còn chưa trợn mắt nhìn bọn họ, cực hình vô hình với bọn họ mà.
"Hai người các anh đang làm gì vậy!"
Một bà bác y tá trung niên ước chừng bốn mươi tuổi, hừng hừng khí thế đi tới.
"Còn không đưa người bị thương lên!"
"Vâng vâng."
Hai tên đàn ông sợ hãi lập tức động thủ, Cảnh Lang vừa định lên tiếng.
"Còn cô nữa, là thân nhân người bị thương sao? Nếu không phải, đừng giống như khúc gỗ ở đây, làm trở ngại chúng tôi cứu chữa người bị thương!"
Không cho Cảnh Lang đường sống trả lời, như sét đánh một tràng, một bên giúp Lục Hồng đeo đồ dưỡng khí.
"Tôi muốn đi cùng cô ấy."
Cảnh Lang nhìn Lục Hồng được đẩy lên xe, vội vàng cũng muốn đi lên. Bà bác y tá một tay ngăn cản trước mặt.
"Xin lỗi, không phải thân nhân bệnh nhân, không thể cùng đi." Nghiêm túc nói.
"Tôi là..."
Cảnh Lang thấp thỏm cúi đầu.
"Tôi là bạn cô ấy!"
Cảnh Lang vội la lên. Bà bác y tá đầu tiên nheo mắt cười nhìn về phía Cảnh Lang, đột nhiên sừng sộ lên.
"Cô vẫn là tự mình quá giang xe đi, thưa cô~"
Cửa xe cứu thương khép lại trước mặt Cảnh Lang. Bị từ chối dứt khoát, Cảnh Lang tức giận, xoay người lại nhìn thấy Mẫn Yên Nhiên đang mặt tươi cười nhìn cô.
"Đi bệnh viện với tôi!"
Bị Cảnh Lang cứng rắn kéo vào xe, Mẫn Yên Nhiên không tình nguyện nhìn cô.
"Tại sao tôi cũng phải đi bệnh viện!"
"Tôi có chuyện muốn hỏi cô!"
Chân đạp ga, xe thể thao của Cảnh Lang chậm rãi theo sau xe cứu thương.
"Lão bản không có đây, tôi còn phải về trông chừng nha~ còn có người mà cô mang tới bối cảnh cũng không nhỏ. Xin hỏi, Cảnh đại tổng tài muốn thu dọn cục diện rối rắm này như thế nào đây!"
Mẫn Yên Nhiên một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Cảnh Lang.
"Cô ấy xuất hiện ở đây, là do một tay Thanh Phượng sắp xếp?" Cảnh Lang tức giận trả lời một câu.
"Ai ui~~ thật oan uổn cho lão bản chúng tôi. Là chính cô ấy đụng vào ngực tôi mà~ sau đó vô tình nghe thấy 'tiếng lòng' của cô ấy, cho nên lão bản trời sinh lòng dạ bồ tát liền đại phát từ bi, giữ cô ấy lại, thẻ căn cước của cổ vẫn là do tôi làm cho~"
Mẫn Yên Nhiên nói nhẹ như mây gió.
"Cô ấy tên gì?"
Cảnh Lang hỏi tiếp. Trong bụng âm thầm tự trách, nếu ban đầu giúp cô ấy làm hết thảy, có phải cô ấy đã không gặp Mẫn Yên Nhiên, sẽ không làm việc trong Mỹ Nhân Cư, sẽ không có buổi gặp gỡ ngày hôm nay. Áy náy, hối hận hòa lẫn một cỗ ưu phiền vô hình chen vào ngực Cảnh Lang, lấp kín làm cô không thở nổi.
"Lục Hồng."
Mẫn Yên Nhiên quan sát nét vi diệu trên khuôn mặt Cảnh Lang, bơm thêm một câu đổ dầu vào lửa.
"Ối, xém chút nữa quên nói, lúc gặp trúng cô ấy, thấy cổ rất đáng thương. Một cô nương hiền lành, lại bị mù một mắt, là cô gái vốn dĩ xinh đẹp hơn rất nhiều, có cuộc đời mỹ mãn. Không biết trong quá khứ đã gặp phải chuyện bi thảm gì, hài~~~"
Sắc mặt Cảnh Lang tái nhợt.
bánh xe ma sát mặt đất, thắng gấp một cái. Thân người Mẫn Yên Nhiên nặng nề lay động.
"Cảnh tổng! Cô muốn mưu sát sao?"
"Xuống xe!" Trực tiếp mở cửa xe, Cảnh Lang một bộ muốn đuổi Mẫn Yên Nhiên xuống.
"Không phải chứ! Cô liền chuẩn bị muốn quẳng tôi lại chỗ này?"
Mẫn Yên Nhiên dùng mọi cách không tình nguyện xuống xe, cô còn chưa kịp than phiền, Cảnh Lang đóng cửa xe, vội vã chạy xe đi. Đuôi xe phóng ra khói trắng, phun đầy mặt Mẫn Yên Nhiên.
"Khụ, khụ! Cảnh Lang! Tôi với cô chưa xong đâu!"
Tức giận quăng lại một câu, Mẫn Yên Nhiên vặn vẹo, đạp giày cao gót đi về.
---
Xuống xe, vội vã vào trong sảnh bệnh viện, mắt thấy Lục Hồng được bác sĩ y tá đẩy vào phòng y tế, Cảnh Lang liền muốn tiến lên.
"Cô ơi, cô không thể vào."
Y tá mang khẩu trang che miệng kéo rèm lại, ngăn Cảnh Lang bên ngoài. Mắt đầy hoảng hốt, vô lực tựa lên tường, lúc vừa liếc mắt nhìn, màu đỏ trên bả vai liền đả thương mắt cô.
"Đây là... . Cô ấy, vừa rồi."
Cảnh Lang kinh ngạc cởi áo khoác xuống, áo sơ mi trắng đỏ thẫm một mảnh, vết máu đã khô. Tầm mắt dính trên vết máu, ngón tay khe khẽ vuốt.
"Đồ bịp bợm."
Tiếng nói của lúc đó vang vọng bên tai, quanh quẩn không rời.
-----
"Tại sao em chính là không muốn nhìn tôi lấy một lần..."
Người phía trên bỗng nhiên nhè nhẹ phát ra tiếng than thở, trở người nằm qua một bên.
Cảm nhận được ưu thương nhàn nhạt trong giọng nói người nọ, Thanh Phượng từ từ chuyển đầu, nhìn về phía cô, trong con ngươi không che giấu được ôn tình. Tóc màu trắng tản mạn trên giường, Thanh Phượng không kềm được giơ tay, vén sợi tóc của cô, quấn quanh trên hai ngón tay.
"Là vì dáng dấp tôi xấu xí sao? Người không ra người, ngợm không ra ngợm. Sợ là ai nhìn thấy cũng muốn chạy trốn đi."
Cô gái tóc trắng tự giễu khẽ cười nói. Tiếng cười của cô mang nồng nặc giọng mũi, khàn khàn, trầm tĩnh.
Đầu tiên Thanh Phượng chậm rãi sờ mặt cô.
"Tiểu Xà, vĩnh viễn cũng đừng thương hại tôi."
Cô gái tóc trắng bắt được cánh tay tác quái trên mặt mình, trở tay cầm lấy, nghiêng người sang, nhìn chăm chú Thanh Phượng. Đôi mắt yêu kiều như nước kia hàm chứa nỗi trông chờ vô hạn, thật chặt bắt lấy tầm mắt Thanh Phượng.