"Như vầy đi, Cảnh tổng, chúng ta hãy chơi một trò chơi."
Tiếng cười của gã khan khản, làm cho người nghe vô cùng không được thoải mái trong lòng.
"Trò chơi? Nói." Cảnh Lang lạnh lùng nói.
"Tôi có thể cho cô vài gợi ý, nhưng cô phải trong thời gian quy định, đến được một nơi, nếu không, tôi không dám cam đoan, có thể nhịn không hạ thủ với con đàn bà này hay không, hahahaha."
Những từ ngữ từ trong miệng gã, không nói ra được gì ngoài những tiếng dâm mị thối nát, Cảnh Lang hận không thể ném điện thoại qua cửa sổ ngay lập tức.
Thế nhưng cô không làm vậy, ngược lại trên tay hơi dùng sức, xương ngón tay nắm điện thoại phát ra tiếng răng rắc.
"Nếu anh dám động vào cô ấy! Tôi tuyệt đối sẽ..."
Cảnh Lang nghiến răng nghiến lợi, nói từng câu từng chữ.
"Hahaha! Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu. Dù sao chí ít tôi cũng đã hưởng qua không phải sao?"
Giọng gã có vẻ khiêu khích, cực kỳ cuồng vọng.
"Ngoại trừ tham gia cái anh gọi là trò chơi này ra, không còn điều kiện nào khác?"
Cảnh Lang hơi nhíu mày.
"Sao đây? Cảnh tổng cô là không tin tưởng tôi à, hay không muốn cứu người đàn bà kia? Xém chút nữa quên nói, cô ta mới vừa rồi 'ngủ' một giấc, không biết bây giờ đã tỉnh chưa."
Gã cố ý đề cao âm lượng, tim Cảnh Lang chợt dừng lại một nhịp, ngủ một giấc? Là nói đã hôn mê sao? Lục Hồng ở bệnh viên nghỉ ngơi một đêm, thân thể vẫn còn yếu ớt, rõ ràng những vết thương kia vừa nhìn thấy bảy tám phần đã giật mình làm cô đau lòng một trận, bây giờ lại bị bọn chúng trói đi, thân thể cô ấy há chẳng phải?!
"Tôi muốn gọi điện cho cô ấy!"
Cảnh Lang lạnh giọng quát lên.
"Chuyện này e rằng không được. Được rồi, bây giờ đã đến lúc gợi ý một chút cho trò chơi, cố gắng hết sức nhanh chóng tìm thấy cô ta chẳng phải đó mới là quyết định sáng suốt nhất hay sao?"
Gã hời hợt nói.
Cảnh Lang hít một hơi thật sâu, ổn định lại cơn phiền não của mình, cố gắng khắc chế tức giận.
"Nói đi."
Dù sao bây giờ Lục Hồng đã rơi vào tay gã này, cô không thể bảo đảm dưới tình huống không có mình, đối phương sẽ không làm bất kỳ hành động tổn thương nào tới cô ấy, cô muốn cô ấy phải tuyệt đối được an toàn, hoàn hảo không sứt mẻ một miếng trở lại bên cạnh cô.
"Chị, chị thật sự quyết định đi một mình?"
Cảnh Ngọc một tay đè lên bả vai cô.
"Cho Nghiêm Tinh phái người theo chị đi, chị đi một mình như vậy, coi như là đưa dê vào miệng cọp rồi!" Cảnh Ngọc lo lắng nói.
"Yêu cầu của hắn chính là để chị một mình đi vào khu vực đồi núi kia, chị không thể để Lục Hồng chịu bất kỳ tổn thương nào."
Ánh mắt Cảnh Lang kiên quyết nhìn Cảnh Ngọc.
"Đây rõ ràng là nhảy vào hố!! Trò chơi gì chứ, rõ ràng chính là để chị một mình đi chịu chết!"
Cảnh Ngọc kéo tay Cảnh Lang.
"Chị, chị tỉnh táo lại suy nghĩ thật kỹ..."
"Không cần nói nữa. Cảnh Ngọc, chị có thể. Em quên chúng ta có thân phận đủ để tự vệ sao?"
Cảnh Lang cho cô một nụ cười trấn an.
"Hơn nữa, chị tin tưởng xem như chị xảy ra chuyện, lấy năng lực của mọi người cũng đủ để tìm được chị."
Cảnh Lang sờ đầu cô một cái.
"Chị, em..."
Cảnh Ngọc không nói được gì.
"Chị dâu, chị ấy thật sự là người mà chị đã quyết?"
Cảnh Ngọc vẫn không nhịn được hỏi ra miệng, khẽ cắn môi, đối với Lục Hồng, trên thực tế trong lòng Cảnh Ngọc vẫn còn nút thắt, cô không biết Cảnh Lang với Lục Hồng ở bên nhau có phải thật sự sẽ thích hợp không, nhưng hiển nhiên Cảnh Lang đã lún quá sâu vào rồi.
Cảnh Lang quay đầu nhìn cô, cũng không nói lời nào, chỉ đứng tại chỗ, nhìn Cảnh Ngọc, trong con ngươi xanh thẳm lộ ra một cổ kiên định, chốc lát lại lóe lên do dự. Lục Hồng, cô ấy đối với mình quả thật là sự tồn tại đặc thù, ít nhất bây giờ phải thừa nhận rằng, cô muốn bảo vệ người phụ nữ này, không muốn để cô ấy lại chịu một chút tổn thương nào. Nhưng mà, Lục Hồng đối với cô thì sao?
Mỗi lần nghĩ tới đây, Cảnh Lang sẽ không nhịn được thở dài.
Gần xa lộ bên ngoài thành phố T là một vùng đồi núi, cũng không phải là vùng quan cảnh thiên nhiên gì, nhưng định kỳ vẫn sẽ có một vài người nhàm chán lên núi ngắm cảnh, chỉ là vùng núi này lại là địa điểm thưởng thức có nhiều mưa sao băng nhất, bao gồm các loại quang cảnh thiên văn. Năm xưa quốc gia có kế hoạch xây dựng một đài thiên văn nào đó, nhưng cuối cùng kế hoạch kết thúc, cho nên nơi này vẫn là núi non hoang vu không có dân cư.
Giờ phút này xe Cảnh Lang liền chạy tới đây, cô tuân thủ ước định một mình tới, không có bất kỳ ai đi theo, cũng không được nói cho bất kỳ người nào biết, càng không được báo cảnh sát. Còn Lục Hồng thì bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, cần Cảnh Lang đi tìm.
Dọc theo thềm đá, Cảnh Lang từ từ đi lên, ánh mắt ngắm nhìn bốn phía, cô đối với khu vực này không quen thuộc. Cũng không nắm chắc trong thời gian ngắn có tìm được Lục Hồng không, hơn nữa cô cũng đang suy nghĩ, mục đích của gã đàn ông kia đến tột cùng là cái gì? Bắt cóc Lục Hồng, chỉ vì muốn dụ mình tới nơi này, sau đó giết mình?
Trực giác của cô nói cho cô chuyện cũng không đơn giản như vậy, đối với thân phận tên này, cô đến nay vẫn chưa rõ. Nếu cô tìm được Lục Hồng, kế hoạch tiếp theo của hắn sẽ là? Trong lúc vô tình, cô đi tới giữa sườn núi. Một căn phòng nhỏ trong núi? Cô không cho rằng sẽ có thợ săn đến đây để săn thú, người xây dựng căn phòng nhỏ? Cũng hoặc nơi này là đại bản doanh của gã đàn ông.
Giả sử cô tìm được Lục Hồng, lần này nhất định sẽ có cách đưa cô ấy rời khỏi, gã kia không sợ thân phận hắn sẽ bị bại lộ? Đường núi cũng không khó đi, lợi dụng khả năng cảm nhận phương hướng trời sinh vượt trội hơn người của mình, cô thăm dò tìm hơi thở của người sống.
<Đoàng> một tiếng, cánh rừng cách đó không xa vang lên tiếng súng. Gần như phản ứng đầu tiên của Cảnh Lang, là ngừng thở, toàn thân cô ngưng tụ sự chú ý, nhanh chóng hướng nơi kia chạy đến.
Trong mơ màng, Lục Hồng cảm giác mi mắt mình rất nặng, mắt phải bất luận thế nào cũng không mở ra được.
"Ưhm."
Trên mặt ướt át lạnh lẽo, không ngừng kéo ý thức của cô từ vực sâu trở lại.
"Ưhm."
Nhẹ giọng nỉ non, Lục Hồng nâng cái đầu vẫn đang choáng váng dậy.
Trên khuôn mặt ghê tởm của gã đàn ông tràn đầy ý cười, giờ phút này cách cô rất gần, một tay vẫn nắm ấm trà.
"Anh..."
Ra sức động đậy thân thể, tay chân bị trói vững vàng vào xe lăn.
"Đồ khốn kiếp..."
Cố gắng trợn to hai mắt, phẫn hận nhìn đối phương.
"Ha, xem ra rất có tinh thần."
Dứt lời, hắn hơi nghiêng thân ấm trà , từ trong miệng ấm chậm rãi chảy ra chất lỏng lạnh như băng, toàn bộ rơi lên mặt Lục Hồng.
"Dừng tay...!"
Lục Hồng dùng sức lắc đầu, né tránh dòng nước đánh vào mặt. Gã đàn ông ác ý một tay bóp cổ cô, bức bách cô há miệng, rót nước vào miệng cô.
"Uống! Uống cho tôi!"
"Huhuhu, thả rôi ra! Tôi không muốn!"
Không để ý cảm giác đau đớn trong cổ họng, Lục Hồng quật cường kháng cự động tác của gã đàn ông.
Mặt khác, không ít chất lỏng chảy vào mũi, làm cô bị sặc ho khan không ngừng.
"Ụa..."
Một trận nôn mửa, Lục Hồng lớn tiếng ho khan, hiện giờ trên mặt hiện ra nét đau khổ, lại chọc cho ý cười trong mắt gã càng sâu hơn.
Cho đến khi sắc mặt Lục Hồng dần dần tái mét, hô hấp dồn dập, gã mới nới lỏng tay, một tiếng, ấm trà bị ném tùy ý trên mặt đất.