"Hoa hồng tuy đẹp, nhưng khi đâm phải sẽ rất độc. Sau đây quý vị sắp được gặp chính là cái tên hàng đầu ăn khách nhất "Dạ Mị", có biệt danh huyết tinh mĩ lệ "Hồng phu nhân!""
Toàn thể ánh mắt đều tập trung về một chỗ, cô tựa như một đóa hồng huyết tinh ướt át nở rộ trong đêm tối, dáng người nổi bật cao quý, như khí chất của một vị phu nhân, làm người ta khó mà tự kềm chế bị cô lôi cuốn. Trong nháy mắt khi cô quay đầu lại, cả một mảnh xôn xao, tiếng ồ ồ lên nối tiếp nhau tiếng này cao hơn tiếng kia.
Đó là tiếng ca ngợi xúc động trước một tạo vật xinh đẹp do thượng đế sáng tạo ra. Thì ra "Hồng phu nhân" đeo chụp mắt một bên, cái chụp mắt không những không che đi vẻ đẹp của cô, lại còn như hòa làm một với nét đơn thuần tự nhiên của cô vậy, cô giống một tác phẩm nghệ thuật mà thượng đế sáng tạo ra, sự hoàn mỹ mang theo thiếu sót, nhưng lại không cách nào xóa nhòa được nét rực rỡ tự thân cô tản ra. Làn da trắng nõn gần như trong suốt, phối hợp với môi son đỏ thẳm, hàng mi đen tuyền uốn lên, hờ hững như dòng nước, con ngươi đen láy như ngọc trai ngủ say dưới đáy biển, toàn bộ chúng đều làm cho người sống sinh ra kính sợ, cảm giác tự ti. Chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không thể khinh nhờn được.
Nhưng lại khơi dậy khát vọng sâu thẳm trong nội tâm của những nam giới nữ giới có mặt tại đây, để nghênh đón đưa cô về, để âu yếm quỳ lạy thật tốt, thậm chí còn nằm rạp bên dưới, bị chinh phục. Cảnh Lang nhạy cảm phát giác nét mặt của những người đó, không khỏi hiện lên tham lam cùng mê luyến. Cảm giác chán ghét trong lòng càng tăng thêm, trong đó còn xen lẫn một tia ưu phiền vô hình. Thì ra cô ấy chính là cô gái ban nãy.
"Đẹp, thật xinh đẹp~"
Long Thất si ngốc nhìn người phụ nữ, trong miệng lẩm bẩm. Không được! Mình nhất định phải thắng cuộc tranh tài này. Không hiểu tại sao, Cảnh Lang lại sinh ra suy nghĩ như vậy, cô không còn hiểu được tại sao mình lại tham gia buổi náo nhiệt này nữa, đã đi ngược lại với sự cơ trí tỉnh táo của cô.
Cô gái trong hộp quà chẳng qua chỉ lạnh lùng nhìn hết thảy tất cả, chỉ thấy được duy nhất từ cô ánh mắt bình tĩnh sáng sủa đọng lại như nước giờ phút này, là chết lặng, lại là lạnh lùng. Cảm nhận thấy có một ánh nhìn, cô nhìn lại, thì giao nhau với ánh mắt của Cảnh Lang. Nhưng cũng chỉ trong chốc lát, cô lại dời mắt đi nơi khác.
Cô gái chết tiệt, cư nhiên xem thường cô. Cảnh Lang quay đầu sang nơi khác, thấy khó chịu trong lòng. Mới nãy giải vây cho cổ, không cảm ơn đã đành, bây giờ lại còn hoàn toàn xem mình như người lạ vậy, rốt cuộc là có ý gì đây. Lại lần nữa siết chặt nắm đấm, cô không thể dễ dàng tha cho sự xem thường của người phụ nữ này.
"Xem ra quý vị rất hài lòng với "Phần thưởng" tối nay. Haha, trận tranh tài thứ hai bắt đầu."
Hai cô gái thỏ từ sau đài bước lên, trên tay bưng cái khay được trùm bằng tấm vải đỏ.
Cảnh Lang rất bình tĩnh nhìn chằm chằm chiếc khay, Long Thất lại một bộ dáng vẻ vui mừng tự đắc.
"Nhường quý cô trước." Cười híp mắt nhìn về phía Cảnh Lang.
Cảnh Lang chỉ khay bên trái. Cô gái thỏ mỉm cười giở chiếc khăn. Nằm im lặng bên trên là một khẩu súng ổ xoay làm bằng vàng, cùng với sáu viên đạn thuần bạc.
"Hả?"
Cảnh Lang hơi giương đôi lông mày, nhìn vật trên khay.
"Chị ơi! Đừng chơi nữa, chúng ta về nhà đi."
Lúc này, dưới đài vang lên giọng Cảnh Ngọc.
"Cảnh Ngọc?"
Cảnh Lang theo tiếng kêu nhìn lại. Người chủ trì dường như bất mãn.
"Trong quá trình tranh giải, không nên xuất hiện người gây chuyện!"
Hướng bên dưới quát một tiếng. Cùng với dáng vẻ nho nhã lễ độ ban nãy quả thật như hai người. Cảnh Ngọc thấy xung quanh nghị luận về mình, cũng im lặng.
"Cô ấy là em gái tôi. Xin lỗi, vị tiên sinh này có thể giải thích luật chơi cho tôi không? Tôi mới đến đây lần đầu."
"Cô không biết?"
"Cô ấy rốt cuộc là ai?"
Tiếng nói thì thào đột ngột vang lên.
"Không biết mà lại tham gia!"
"Thật quyết đoán!"
"Cô không sợ chết sao?"
"Vị mỹ nữ này, tôi thật sự ngày càng thưởng thức cô đó. Tôi cho cô thêm cơ hội cuối cùng, cô có thể lựa chọn rút lui."
Long Thất nhìn về người chủ trì, lời nói lại là cho Cảnh Lang nghe.
"Không cần, cô ấy, tôi muốn chắc rồi!"
Ngẩng cao đầu, ánh mắt lại dừng trên người "Hồng phu nhân", đôi mắt tràn đầy khiêu khích.
"Được! Vậy tôi sẽ nói rõ luật chơi."
Long Thất vén tấm vải đỏ lên, trên khay là khẩu súng ổ xoay và đạn màu sắc vừa vặn ngược lại với Cảnh Lang, hắn thuận tay cầm khẩu súng lên, hất thân súng nhẹ nhàng, làm cho ổ đạn nhảy ra.
"Thật ra quy tắc rất đơn giản. Lúc nãy số tiền tôi và cô đều đã đặt sẽ là tiền cược, hai cây súng này có năm lỗ đạn là rỗng, một lỗ có đạn." Ngón tay phải của hắn chĩa vào đầu.
Hắn tùy ý chọn một viên đạn, cho vào ổ, thoáng cái dùng sức lên ổ đạn, ổ đạn lắp về vị trí cũ. Tay trái hướng bên trái ổ súng khều một phát, ổ đạn nhanh chóng xoay tròn, sau đó dừng lại.
"Luân bàn đổ của Nga. Tôi hiểu rồi, tiền cược dùng thế nào?"
Ánh mắt Cảnh Lang sắc bén, sau khi biết luật chơi, vẫn không sợ hãi, khí thế không hề giảm, ngược lại còn tăng thêm rất nhiều.
"Hai bên thay phiên ra giá, người ra giá cao, sẽ nổ súng trước. Cho đến khi hai bên dùng hết tiền cược thì ngưng, người nào còn sống, tất cả tiền cược và "Phần thưởng" đều thuộc về người đó."
Long Thất nhàn nhạt nói, đối với chuyện sinh tử hắn không hề để ý chút nào.
Điên cuồng! Trong đầu Cảnh Lang thoáng hiện lên hai chữ này, mặc dù trong người cô có một nửa dòng máu là yêu, sẽ không chết. Nhưng ở đây sẽ rất dễ bị bại lộ thân phận. Nhưng nhân loại này đã biết rõ kết cục của mình có thể sẽ chết, mà người sau lại vẫn nối tiếp người trước tiến lên.
Thấy sắc mặt Cảnh Lang cũng không thay đổi, Long Thất cười tiếp tục nói.
"Đúng rồi, xém chút nữa quên nói, nếu hai bên dùng hết tiền cược mới ngưng, và vẫn còn sống. Vậy việc đầu tiên là sẽ ngắm họng súng về phía đối phương!"
"Nếu súng hai bên đều là đạn rỗng thì sao?"
Cảnh Lang hỏi.
"À. Trường hợp đó, kể từ khi trò chơi này bắt đầu đến nay, dường như chưa từng phát sinh loại tình huống đó."
Long Thất nở nụ cười trên mặt, khiến đáy lòng người ta sinh ra run sợ.
"Dựa theo quy định, không ai được một lần đặt hết tiền cược!"
"Mỗi người chỉ có năm lần cơ hội ra giá, phải dùng hết tiền cược trong năm lần."
Long Thất bổ sung nói.
"OK. Bắt đầu đi."
Cảnh Lang cầm khẩu súng ổ xoay bên tay phải, bỏ một viên đạn vào, xoay ổ đạn như chẳng xảy ra chuyện gì.
Trong lúc nhất thời, dưới đài yên lặng như tờ, hai tay Cảnh Ngọc nắm chặt vạt áo, toát mồ hôi vì bà chị nhà mình. Tối nay thật sự là gây họa mà, nhưng nói đi cũng phải nói lại, người phụ nữ kia tột cùng là ai? Bà chị mình quen biết cổ? Cư nhiên nguyện ý đánh cược tính mạng mình vì cô ấy.
Từ đầu đến cuối, "Hồng phu nhân" chỉ hờ hững nhìn tất cả những chuyện này. Đối với cô mà nói, bất luận ai sống ai chết, kết cục của cô cũng chỉ có một. Khi ánh mắt cô dời đến bóng lưng Cảnh Lang, lại sinh ra một loại chán ghét phiền não vô hình.
Đồ phụ nữ tự cho mình đúng, cô ta chẳng qua cũng chỉ có thế, cũng chỉ muốn chinh phục như đám người này, như lũ đàn ông lấy cưỡng bức phụ nữ làm thú vui vậy, xem đấy là vinh quang, như tư bản khoe khoang, chứng tỏ bản thân đứng trên đỉnh cao chót vót.
Nhưng vào lúc này Cảnh Lang lại quay đầu nhìn cô, đôi mắt xanh thẳm sâu lắng như biển đêm, thâm sâu mà yên tĩnh.
Cô gái, hãy chờ tôi đưa cô ra khỏi đây!
Trên võ đài, hai người vẫn nhìn nhau, nhưng suy nghĩ trong lòng lại không giống.
Trong cái nhìn chăm chú của nữ thần số mệnh, thì hai người sắp sửa bước lên con đường định mệnh của đời mình.
-----------------------------------------------------------
Từ phần này là đôi dòng tâm sự của mình không liên quan đến truyện nên các bạn có thể ngưng đọc từ chỗ này.
E hèm, mình muốn tâm sự một chút, mình có một chấp niệm khi edit bách hợp, ngoài niềm yêu thích ra thì chấp niệm ấy cũng là điều để mình duy trì việc edit, đó là để các bạn có được nhiều cảm xúc hơn khi đọc, mình thật sự không biết có hay không nhưng nếu mình từng làm được điều đấy, mình sẽ thấy thật mãn nguyện, nhưng nếu mình không thể làm được, khiến các bạn đọc thấy khó chịu thì cho mình xin lỗi nhé. Mình chỉ có thể nói đó là giọng edit của mình, không phải mình cố ý cho nó như vậy đâu, khi mình edit thì trong đầu mình đã hình thành câu văn với thứ tự như vậy. Mình cũng không biết làm sao để làm tốt hơn nữa, để các bạn có thể thấy dễ chịu hơn, có lẽ mình cứ nghĩ mình đã làm tốt nhưng thì ra là không.
Khi mà con người ta khóc vì một điều, cười vì một điều, tổn thương vì nó, hạnh phúc vì nó, đổ mồ hôi vì nó, căm ghét nó mà cũng yêu thích nó thì gọi điều đó là gì đây, đó có phải điều mình yêu không? Nếu là con người có lẽ đó là người mà mình yêu, người mà mình trao trọn con tim, edit bách hợp lại là một việc như thế đối với mình, là điều tổng hợp tất cả những cảm xúc đó.
Thật ngại đã để các bạn phải đọc những dòng như vậy, nếu các bạn vẫn thích đọc những truyện mình edit, ta vẫn sẽ tiếp tục cuộc hành trình cùng nhau nhé, ngoại trừ mình chết đi bằng không thời gian còn rất dài cho mình edit, ngược lại mình rất biết ơn các bạn đã từng ghé đọc vote, cmt và ủng hộ mình.
Thân ái.
P/S : tuy nhân gia đang bị cục stress đè bẹp dí, nhưng nhân gia vẫn sẽ giữ cái lịch edit, thời gian này chỉ có thể lết lết lết và lết thoi à, huhuhu.