Edit: Hinh
Mắt Phó Nhất Ngôn dại ra, qua khoảng mười phút, anh mới dần dần bình tĩnh trở lại.
Chuyện đầu tiên, là phải gọi điện thoại cho mẹ trước.
”Mẹ, hôm nay là sinh nhật của Ngoan Ngoãn đúng không?”
Mẹ Phó vô cùng vui vẻ nói: ”Đúng vậy đúng vậy, hồi nãy mẹ vừa mới nói chuyện điện thoại với Ngoan Ngoãn xong nè, con bé vừa tròn tuổi.”
”Tên em ấy là gì?”
”Tên à…” Bình thường mẹ Phó nói chuyện với đồng nghiệp rất ít khi kêu tên con bé, suy nghĩ chốc lát mới nói: ”Hứa Thanh Hoan, hồi nhỏ con toàn gọi là Tiểu Thanh Hoan thôi, bọn mẹ kêu con gọi con bé là em gái, con không chịu, cứ nhấc cái chân ngắn ngủn theo sau người ta gọi Tiểu Thanh Hoan mãi.”
”…”
Tiểu Thanh Hoan.
Hứa Thanh Hoan.
Là hôn ước mẹ anh sắp đặt.
Là vợ chưa cưới tương lai danh chính ngôn thuận của Phó Nhất Ngôn anh.
Mười tám năm nay, đáy lòng lần đầu tiên như ngập trong hũ mật, trong lòng vui vẻ đến không kìm được, rất muốn đứng lên quay một vòng, cảm giác kinh ngạc và vui mừng đồng thời bùng lên trên khuôn mặt.
Phó Nhất Ngôn đè tay lên trán, dần dần hé miệng cười khẽ, từ từ cười ra tiếng, ”Hứa Thanh Hoan, tên rất đẹp.”
”Đúng vậy đúng vậy.” Mẹ Phó cảm thấy dường như con trai không quá phản cảm chuyện này nữa, không còn vừa nhắc đến Ngoan Ngoãn đã bực, ”Hồi nhỏ Ngoan Ngoãn trông xinh xắn lắm, giống y chang mấy đứa nhóc mắt to trong quảng cáo tã em bé trên TV ấy, con rất thích hôn mắt con bé nữa.”
”Ngoan Ngoãn chơi với mấy đứa nhóc trong nhà trẻ, con còn không vui ghen, lầm bầm nói không chơi với con bé nữa, sau đó hôm sau liền không mang đồ ăn ngon cho Ngoan Ngoãn luôn.”
”Có điều đó đều là chuyện trước năm ba tuổi, nhất định con nhớ không rõ, lúc đó Ngoan Ngoãn nói chuyện vẫn chưa rõ ràng, nhưng ba chữ anh Kiều Kiều thì kêu vô cùng rõ rệt.”
”…”
Phó Nhất Ngôn cười khẽ, mắt cong thành hình trăng khuyết, ”Nghe thật đáng yêu.”
”Đúng vậy đó con trai! Vô cùng! Rất! Đáng! Yêu!”
”Con biết rồi.” Phó Nhất Ngôn nói một câu khiến mẹ anh không hiểu gì, ”Cảm ơn nhé, mẹ.”
Cửa hàng Phó Nhất Ngôn đi vào là một tiệm tạp hóa nhỏ, sau khi anh thấy ba mẹ Hứa Thanh Hoan đi vào siêu thị gia đình đối diện liền tựa người vào quầy tiền xem tin nhắn Ngoan Ngoãn gửi.
”Hình như có một nữ sinh thích em, có điều cô ấy lại gạt em, sau khi em biết được thì rất tức giận, cực kỳ tức giận, có điều qua rồi thì hình như không còn giận như thế nữa…”
”Lúc em gặp cô ấy còn đỏ, đỏ mặt.
Anh nói xem… Em thích cô ấy hả?”
”Nữ sinh gạt em vô cùng sinh đẹp, giọng nói cũng rất hay.
Lúc cô ấy cười rộ lên, em đều có cảm giác cả người tê dại.
Cô rất còn rất hay chọc em, mỗi lần em bị chọc đều có thể cảm nhận được mặt mình đang nóng lên.”
”Còn có chút đau lòng, nhìn thấy cô ấy không thoải mái sẽ đau lòng, rất muốn mua thuốc cho cô ấy, muốn đưa cô ấy đi bệnh viện, muốn khiến cô ấy ngủ một giấc xong liền không đau nữa.”
Xem tiếp phía dưới, cô gái mạnh miệng thật.
Còn lừa anh nói cô thích con gái.
Cô gái trong miệng cô không phải là anh sao.
Tiểu Thanh Hoan thích anh đến vậy à.
Phó Nhất Ngôn cười tiếp tục lướt xem lịch sử trò chuyện.
Kiều Kiều: ”Nói rồi nhé, hôn ước bị hủy bỏ?”
Ngoan Ngoãn: ”Nói rồi!!!”
Ngoan Ngoãn: ”Nếu đổi ý thì em là heo! Con heo béo nhất luôn!”
Kiều Kiều: ”Nếu tôi đổi ý, tôi sẽ livestream ăn shit.”
Phó Nhất Ngôn: ”…”
Con mẹ nó, anh đã thề độc cái cứt chó gì thế này.
Phó Nhất Ngôn mặt không thay đổi xóa mất hai tin nhắn này, có lẽ lúc đó anh đau dạ dày đến chập mạch rồi, coi như anh chưa bao giờ nói những lời này đi.
Nụ cười của Phó Nhất Ngôn lại bắt đầu hiện lên, ý cười tràn ngập phát ra từ trong mắt, không ngừng cười sáng lạn, gửi tin nhắn QQ cho Ngoan Ngoãn.
Kiều Kiều: ”Nghe nói hôm nay là sinh nhật em?”
Ngoan Ngoãn: ”Đúng vậy!”
Kiều Kiều: ”Sinh nhật vui vẻ nhé, em Ngoan Ngoãn.”
Ngoan Ngoãn: ”Cảm ơn anh Kiều Kiều!”
Kiều Kiều: ”Hỏi em chuyện này cái.”
Ngoan Ngoãn: ”Anh nói đi.”
Kiều Kiều: ”Có phải trừ em ra thì còn người nào khác dùng QQ của em để nói chuyện với anh không?”
Phó Nhất Ngôn nhớ lại trước đó lúc ở quán cá nướng, Hứa Thanh Hoan vẫn đang khóc, trên tay cô cũng không cầm điện thoại, nhưng anh lại nhận được tin nhắn của Ngoan Ngoãn, Ngoan Ngoãn nói — Anh Kiều Kiều, tối hôm qua em mơ thấy anh đó [Thẹn thùng].
Với lại gần đây anh nói chuyện phiếm với Ngoan Ngoãn, Ngoan Ngoãn chưa bao giờ nói mấy lời mập mờ như vậy.
Ngoan Ngoãn: ”Em biết lỗi rồi… Hồi đó em không biết nên nói chuyện với anh thế nào nên để cho người khác nói chuyện với anh vài lần…”
Kiều Kiều: ”Cố ý khuyên anh lui hả?”
Ngoan Ngoãn: ”Anh Kiều Kiều giận ạ?”
Kiều Kiều: ”Không tức giận.
Không phải anh nói anh thích con trai à?”
Kiều Kiều: ”Em có thể thoải mái nói chuyện với anh.”
Ngoan Ngoãn: ”Anh ơi, hôm nay anh dịu dàng ghê QwQ.”
Kiều Kiều: ”Sau này mỗi ngày anh đều dịu dàng.
Cô gái em thích hôm nay có tặng quà cho em không?”
Ngoan Ngoãn: ”Có nói sẽ tặng, có lẽ sắp đến rồi.”
Kiều Kiều: ”Em Ngoan Ngoãn, nói với anh thử xem, em thích cô gái ấy bao nhiêu?”
Ngoan Ngoãn: ”Có hơi ngại QwQ.”
Kiều Kiều: ”Không sao đâu, anh trai còn từng nói với em muốn hái cả bầu trời sao xuống đưa cho cô ấy mà?”
Ngoan Ngoãn: ”Cô ấy?”
Kiều Kiều: ”Gõ nhầm.”
Ngoan Ngoãn không biết đang làm gì, một lát sau gửi đến một đoạn.
Ngoan Ngoãn: ”Là, hôm Tết cô ấy nói muốn đến tặng quà cho em, em liền mỗi ngày mỗi giờ mỗi phút mỗi giây đều đếm ngược chờ cô ấy, đêm qua còn mơ thấy cô ấy tặng em một bó hoa thật lớn, khi thức dậy còn cười ngây ngô nửa tiếng [Thẹn thùng].”
Ngoan Ngoãn: ”Anh đừng cười em nhé (/ω).”
Phó Nhất Ngôn xem đến đỏ tai, nụ cười không ngừng mở rộng.
Kiều Kiều: ”Không cười đâu, rất đáng yêu.”
Ngoan Ngoãn: “(/ω).”
Kiều Kiều: ”Em Ngoan Ngoãn, lại hỏi em một câu nữa.”
Ngoan Ngoãn: ”Anh nói đi ạ.”
Kiều Kiều: ”Nếu người em thích hôm nay hôn em, em có giận không?”
Hơn nửa ngày Ngoan Ngoãn vẫn chưa trả lời, hình như là đang tự hỏi.
Phó Nhất Ngôn có hơi không đoán được Hứa Thanh Hoan nghĩ thế nào.
Qua năm phút, Ngoan Ngoãn trả lời.
Ngoan Ngoãn: ”Vừa nghĩ đến đã đỏ mặt… Lúc nãy ông nội mới hỏi em có phải bị sốt không (/ω).”
Kiều Kiều: ”Có giận không?”
Ngoan Ngoãn: ”A a a rất ngại ạ!!!”
Kiều Kiều: ”Ừm, anh hiểu rồi.”
Ngoan Ngoãn: ”Anh ơi, sao lại hỏi em câu này ạ?”
Kiều Kiều: ”Bởi vì nếu đến sinh nhật người anh thích, anh sẽ hôn cậu ấy.”
Kiều Kiều: ”Sắp đến sinh nhật cậu ấy rồi, cho nên mới hỏi em thử.”
Ngoan Ngoãn: ”Anh thật lãng mạn (/ω).”
Ngoan Ngoãn: ”Nếu anh ấy cũng thích anh.”
Ngoan Ngoãn: ”Nhất định anh ấy sẽ không tức giận!”
Kiều Kiều: ”Nếu cậu ấy tức giận thì anh đi tìm em tính sổ nhé?”
Ngoan Ngoãn: “Không thành vấn đề! Em giúp anh dỗ anh ấy cho!”
Ngoan Ngoãn: ”Nhưng mà anh ơi, điều kiện tiên quyết phải là anh ấy cũng thích anh nhé!”
Kiều Kiều: ”Ừm.
Sinh nhật vui vẻ, em Ngoan Ngoãn [Bánh kem].”
…
Hứa Thanh Hoan nhắn tin với Kiều Kiều xong, nhìn thấy ba mẹ mua cho cô một hộp đồ ăn vặt và một hộp rượu cocktail thì cảm động ôm eo mẹ mà hu hu hu.
tuổi quá tốt đẹp, rất nhiều đồ cấm bị hủy bỏ.
Có thể ăn rất nhiều đồ ăn vặt, đồ ngọt, có thể uống rượu.
Hình như, còn có thể yêu đương nữa?
Hứa Thanh Hoan ngồi xổm trên mặt đất dùng bình mở nút chai mở rượu ra, dường như ngửi được hương vị của quả đào, ngọt ngào, còn có vị rượu, thơm mát, tuy vẫn chưa uống nhưng cả người cứ như ngâm trong rượu vậy.
Hứa Nhàn Nguyệt đi ra phía sau, đột nhiên đá một chân vào mông cô, Hứa Thanh Hoan bật người về phía trước, mặt ập vào mặt đất.
”…”
Hứa Nhàn Nguyệt nhàn nhạt nói: ”Đừng ở đó mà càn rỡ nghĩ tuổi cái gì cũng có thể làm, mau đi rửa trái cây cho người lớn đi kìa.”
Hứa Thanh Hoan ôm mũi đứng lên khỏi mặt đất, bình tĩnh nhìn y năm giây, cảm thấy nửa câu sau của chú nhỏ rất đúng, nhận lệnh đi rửa trái cây cho người lớn.
Sau khi đi đến phòng bếp lại trở về ghé đầu vào vai bà nội, nhếch miệng nói bậy: ”Bà nội bà nội, cháu nói cho bà nghe nè, người chú nhỏ đang theo đuổi là một loli đó, tuổi cũng rất nhỏ, chú nhỏ mua cho cô ấy một cái túi xách rất đắt tiền, mới hai hôm trước cháu còn nghe thấy chú ấy gọi điện nói mua xe cho cô gái nọ nữa!”
Hứa Thanh Hoan nói xong liền cầm chai rượu chạy vào phòng, đóng cửa một cái rầm.
Đóng cửa xong, cô lại vươn đầu ra khỏi cửa, thấy bà nội kéo lổ tai chú nhỏ, y nghiêng đầu một bên kêu ”Đau đau đau” bị bà nội kéo.
Ôi chao, chú nhỏ đáng thương ghê.
Hứa Thanh Hoan đóng cửa lại uống một ngụm rượu, có cảm giác lúc này chính là khoảnh khắc tuyệt vời nhất.
Lúc nhận được tin nhắn Wechat của Phó Nhất Ngôn, cô đã uống hơn nửa chai cocktail đào.
Phó Nhất Ngôn: ”Tớ ở bên hông tòa số hai.”
Có lẽ là do Hứa Thanh Hoan uống rượu nên tim cô đột nhiên bắt đầu đập thình thịch.
Cô không gõ chữ, trực tiếp ghi âm, nhỏ giọng nói: ”Cậu có thể đứng dưới lầu nhà tớ chờ không? Năm phút sau tớ đi ra liền.”
Cô gửi xong lại nghĩ hình như năm phút hơi lâu, lại bổ sung thêm: ”Cậu vào siêu thị đợi một lát đi, hình bên bên ngoài lạnh lắm.”
Phó Nhất Ngôn gửi tin nhắn thoại, giọng nói không quá giống với bình thường, cứ như chịu một áp lực nào đó.
”Không lạnh, không sao cả.”
”Vậy được rồi, tớ sẽ xuống nhanh!”
Tối hôm qua Hứa Thanh Hoan đã nghĩ xong lý do, đợi khoảng năm phút, cô bưng một cái thùng chạy ra khỏi phòng ngủ, bên trong là sách và đủ loại đồ chơi, còn mang theo một cái khăn quàng cổ màu đen, bình tĩnh tự nhiên nói: ”Mẹ ơi, con đi gửi đồ cho bạn trên mạng chút, sẽ nhanh chóng về ngay.”
Mẹ Hứa lải nhải, ”Đã sắp ăn cơm rồi, sao lúc này lại muốn đi gửi đồ hả?”
”Bạn ấy muốn xem số đơn hàng.” Hứa Thanh Hoan đứng trước cửa mang giày, vỗ ngực kiêu ngạo, ”Con gái của mẹ cũng là người nổi tiếng có fans đó!”
Cô ôm thùng hàng ra khỏi nhà, dường như là đoán chú nhỏ trên lầu sẽ nhìn lén nên dù trong lòng tim có đập nhanh cỡ nào, nhưng mỗi một bước chân xuống dưới đều đi không nhanh không chậm.
Vừa đến tòa nhà phía trước, sau khi ngăn cách tầm nhìn ở nhà cô liền tăng tốc chạy đi.
Cô nhìn thấy bóng dáng của Phó Nhất Ngôn, bóng dáng cao lớn mà thẳng tắp.
Có lẽ là do Hứa Thanh Hoan uống rượu, nên sau khi gặp anh, hình như máu đều nóng lên.
Cô chậm rãi buông cái thùng xuống, hai tay đút túi đi về phía trước, sợ Phó Nhất Ngôn thấy mặt cô đỏ, liền kéo áo lông cổ màu trắng lên che mũi lại, sau khi đi lại phía sau anh thì khẽ dùng ngón tay còn mang theo nhiệt độ cơ thể, lặng lẽ vỗ vỗ vai anh.
Sau đó cô nhanh chóng ngồi xổm xuống, khom lưng chạy ra phía trước anh.
Phó Nhất Ngôn quay đầu lại, không thấy được Hứa Thanh Hoan, nhưng lại nhìn thấy góc quần áo của cô khom lưng như mèo chạy đến trước mặt anh, dường như là muốn cười nhưng nhịn lại, ra vẻ nghi hoặc hỏi: ”Người đâu rồi?”
Đợi hai giây, anh mới quay về phía Hứa Thanh Hoan, chống lại với đôi mắt trong suốt mang theo ý cười của cô, cùng với cổ áo lông màu trắng.
Phó Nhất Ngôn phối hợp trừng mắt nhìn cô một cái rồi nói: ”Làm tớ sợ muốn chết.”
Hứa Thanh Hoan có cảm giác vô cùng thành tựu, đứng thẳng lưng đầy vui vẻ, đưa tay cho anh, ”Quà của tớ đâu?”
Phó Nhất Ngôn giấu món quà hồng nhạt ra phía sau, ”Quà của tớ đâu?”
Hứa Thanh Hoan không thể tin được, ”Hôm nay là sinh nhật tớ mà, không phải là tớ nên được tặng trước hay sao?”
Phó Nhất Ngôn đặt quà phía sau không cho, ”Quà không nên tặng theo thứ tự trước sau hả? Vốn ba ngày trước tớ nên nhận được rồi, đúng chứ?”
Hứa Thanh Hoan không chịu nổi kế khích tướng, cô chỉ chỉ phía sau anh, ”Ở đằng kia đó.”
Phó Nhất Ngôn quay đầu lại, thấy cái thùng nhỏ phía sau, không biết nghĩ đến gì đó, anh hé miệng nở nụ cười.
Anh xoay người mở thùng.
Hứa Thanh Hoan nhân lúc anh xoay người mở thùng, nhanh chân xông lên, cầm lấy hộp quà hồng nhạt phía sau anh bỏ chạy mất.
Hình như Phó Nhất Ngôn cũng không cầm chắc, dễ dàng bị Hứa Thanh Hoan giật mất.
Phó Nhất Ngôn quay đầu lại nhìn cô, trong mắt đầy ý cười, ”Cậu là ăn cướp hả?”
Hứa Thanh Hoan không quan tâm hừ một tiếng, ngồi xổm trên mặt đất mở quà.
Phó Nhất Ngôn ôm cái thùng, dùng khuỷu tay chạm đầu Hứa Thanh Hoan, ”Đến cửa tiệm sách đi, không sợ đụng trúng giáo sư Hứa nhà cậu à?”
Hứa Thanh Hoan nghĩ cũng đúng, đúng lúc có người đi vào cửa, hai người liền trà trộn vào hàng hiên cửa tiệm.
Mái hiên rất lớn, nhưng có hơi tối, hình như hệ thống đèn đã bị hỏng, Phó Nhất Ngôn dùng đèn điện thoại chiếu sáng cho Hứa Thanh Hoan.
Hai người ngồi xổm xuống, cùng nhau mở quà của đối phương.
Hứa Thanh Hoan lấy từ trong túi ra một cái hộp, trên hộp còn thắt nơ bướm, cô có hơi căng thẳng, túm túm cổ áo lông về phía trước.
Mở hộp ra, bên trong đặt ba món quà.
Một son môi, một lọ nước hoa, còn có một cái vòng tay.
Hứa Thanh Hoan đỏ mặt, mỗi một món quà này đều không giống món quà của quan hệ bạn bè bình thường.
Phó Nhất Ngôn cầm lấy vòng tay, ”Đeo tay nào?”
Hứa Thanh Hoan ngoan ngoãn vươn tay trái ra, Phó Nhất Ngôn không đụng đến chỗ nào trên tay cô, Hứa Thanh Hoan lại có cảm giác mạch trên tay của mình đang đập lên.
Vòng tay rất vừa vặn, là một cái vòng bạc tinh tế, phía trên có viên trân châu được gắn xen nhau.
Cổ tay Hứa Thanh Hoan rất nhỏ, một viên trân châu buông xuống cổ tay cô đụng vào khớp xương, rất đáng yêu.
Phó Nhất Ngôn cúi đầu đeo cho cô, trong mắt không có sự không đứng đắn bình thường, vô cùng dịu dàng, ”Vòng tay là quà sinh nhật tớ tặng cậu.”
Hứa Thanh Hoan nhỏ giọng nói: ”Ừm.”
”Son môi với nước hoa, là quà trưởng thành tớ tặng cậu.”
”Vốn định tặng cậu giày cao gót, nhưng lại sợ cậu cảm thấy quá trưởng thành.
Trước đây có người nào tặng cậu son môi với nước hoa không?”
Mặt Hứa Thanh Hoan đỏ đến bùng nổ, lắc đầu, ”Không có.”
”Ừm, vậy là được rồi.” Phó Nhất Ngôn chống tay lên đầu gối nhìn cô, ”Thế tức là tớ là người đầu tiên tặng cậu mấy thứ này, tớ rất vinh hạnh.”
”Sinh nhật tuổi vui vẻ nhé, Hứa Thanh Hoan.”
Đầu Hứa Thanh Hoan càng cúi sâu hơn, không dám đối diện với anh, ”Cảm ơn.”
Giọng điệu của Phó Nhất Ngôn đột nhiên lại không đứng đắn, ”Lúc cảm ơn người khác không nhìn vào mắt đối phương hả?”
Hai tay Hứa Thanh Hoan nắm cổ áo lông, nhanh chóng mở to mắt, ngẩng đầu nhìn anh, ”Cảm ơn.”
Phó Nhất Ngôn lắc đầu, ”Không nhận, cởi áo lông ra đi.”
Hứa Thanh Hoan sợ đỏ mặt bị anh cười, cũng lắc đầu, ”Không muốn, tớ lạnh.”
Phó Nhất Ngôn bật cười, ”Được được, vậy cậu nhắm mắt lại đi.”
Hứa Thanh Hoan cảnh giác, ”Cậu muốn làm gì?”
Phó Nhất Ngôn nhã nhặn lịch sự nói: ”Trong hàng hiên tối như thế, chỉ có ánh đèn điện thoại của tớ, không phải rất thích hợp để hát chúc mừng sinh nhật cho cậu sao nào? Cậu nghĩ tớ và cậu còn có thể làm gì nữa đây?”
Hình như cũng đúng, ở chổ này đâu thể làm gì nữa, Hứa Thanh Hoan tin anh, nhắm mắt lại.
Sau đó, cô không nghe thấy tiếng Phó Nhất Ngôn hát bài hát sinh nhật vui vẻ.
Thay vào đó là —
Cách một lớp áo lông, trên môi của cô, xuất hiện một lực nén dịu dàng..