Cuối tháng tám, công việc ở Quan Lan cơ bản đã hoàn thành, Sở Sở quay về trường học, mà Lục Xuyên cũng đi Bắc Kinh có hạng mục ở sở nghiên cứu, vô cùng bận rộn, nhưng đồng dạng mỗi tuần đều dạy hai tiết vật lý ở đại học B.
Lục Xuyên bận rộn, có lúc hơn nửa tháng cũng không thấy bóng người. Sở Sở muốn tìm hắn, nhưng lại sợ quấy rầy đến công việc của hắn, sở nghiên cứu cô cũng không vào được, có điều thì đại học B có thể đi vào.
Sau hai tuần Lục Xuyên dạy ở đại học B, Sở Sở mò ra thời khóa biểu dạy học của giáo sư Lục, lén lút chạy tới phòng học, trà trộn vào học sinh trong lớp hắn. Cũng không nghĩ tới, một phòng học lớn như vậy lại đầy người, đều tới nghe giảng, nam nữ đều có, nhưng nữ sinh lại chiếm đa số.
May mà Sở Sở tới khá sớm, chiếm được chỗ trong góc ở hàng cuối cùng, chủ yếu cũng là vì sợ hắn nhìn thấy, ảnh hưởng đến việc dạy học.
Chuông vào học còn chưa vang lên, sinh viên chung quanh đã hưng phấn thảo luận về vị giáo sư trẻ tuổi này rồi.
“Giáo sư Lục trẻ thật a! Hình như là giáo sư trẻ tuổi nhất trong trường chúng ta!”
“Không chỉ là trẻ nhất, mà còn là đẹp trai nhất!”
“Nghe nói học kỳ này thầy ấy mở lớp vật lý cơ bản, lúc đăng ký hệ thống nhà trường đều bị tê liệt hết.”
“Có cần khoa trương đến vậy không, môn vậy lý cơ bản, nhiều giáo sư trong trường giảng cũng rất hay nha!”
“Giáo sư Lục là tiến sĩ từ Stanford về đấy! Rất lợi hai a!”
“Nhưng thầy ấy còn trẻ như vậy a!”
“Chỉ số thông minh của giáo sư Lục rất cao, lúc đi học toàn nhảy lớp đấy.”
“Mỹ mạo và tài hoa đều có, tôi rất thích thầy ấy!”
“Không biết giáo sư Lục đã có bạn gái chưa, chẳng nghe ai bát quái gì cả!”
“Chuyện này bát quái sao được, giáo sư Lục rất bận, ngoại trừ hai tiết dạy mỗi tuần, bình thường cũng không đến trường, hoàn toàn không tra được hành tung của thầy ấy.”
“Còn trẻ như vậy, hơn nữa mới về nước không lâu, tôi cá tệ, khẳng định chưa có bạn gái.”
.......
Trong thời gian chờ vào học, Sở Sở vốn đang vẽ tranh, nghe vậy, cũng không nhịn được buông bút xuống, nhíu mày.
Cô nhìn mấy nữ sinh ngồi tán gẫu ở hàng phía trước, thản nhiên nói: “Thầy Lục có bạn gái rồi nha!”
Mấy nữ sinh kinh ngạc quay đầu lại: “Bạn học, cậu có tin tức của thầy Lục sao?”
Sở Sở nghĩ nghĩ, gật đầu.
Mấy nữ sinh vọi vàng xoay người, hưng trí bừng bừng vây quanh Sở Sở.
“Bạn gái của thầy Lục, ôn nhu hào phóng, đáng yêu mê người.” Sở Sở nghiêm túc nói với bọn họ: “Các cậu đừng có mà có những ý nghĩ không an phận nha!”
Nghe vậy, mấy nữ sinh lập tức ủ rũ, có điều liền nghi ngờ: “Làm sao cậu biết được?”
“Tôi.....”
Bởi vì tôi chính là người đó a!
Sở Sở đương nhiên không thể bại lộ, chỉ cười thần bí nói: “Dù sao tôi cũng biết!”
Lại có nữ sinh hỏi: “Vậy cậu biết bạn gái của thầy ấy là sinh viên hay là giáo viên, đồng nghiệp không? Ở trong nước hay là nước ngoài? Bọn họ ở bên nhau bao lâu rồi?”
“A.” Sở Sở nghĩ nghĩ nói: “Ở trong nước, là sinh viên, nhưng không phải là trường chúng ta, bọn họ ở bên nhau rất lâu rồi!”
Đúng lúc này chuông vào học vang lên, phòng học ồn ào náo động trong nháy mắt liền an tĩnh lại, mỗi người đều tự giác không thèm nhắc lại, toàn bộ ánh mắt đều tập trung ở trước cửa phòng học.
Cạnh cửa xuất hiện một người đàn ông ăn mặc đơn giản, quần jean rách, vành tai mang bông tai Hắc Diệu Thạch.
Chiếc quần jean này là Sở Sở cùng hắn đi mua, cô thích giúp hắn ăn diện, ngoại trừ mấy bộ tây phục ra, hắn bình thường mặc đồ đều theo phong cách đơn giản.
Cô biết hắn mỗi ngày ở viện khoa học đều phải lao động trí óc cường độ cao, tiếp xúc với các thứ đều vô cùng cẩn thận, cô không hy vọng cả ngày hắn đều lâm vào trạng thái căng thảng, cho nên cô giúp hắn ăn diện, để phong cách của hắn một lần nữa quay lại trạng thái thoải mái tùy ý như lúc còn ở trung học.
Ngoại trừ ngày đầu tiên đi dạy Lục Xuyên mặc tây trang ra, thời gian còn lại trang phục của hắn và sinh viên không khác biệt cho lắm, thậm chí có đôi khi so với sinh viên còn sành điệu hơn, ví dụ như hôm nay, ngay khi hắn xoay người, đám sinh viên phát hiện phía sau lưng chiếc áo phông màu đen của hắn còn có hình cái miệng lớn đầy máu mở ra.
“Cool!”
“Tôi muốn mua một cái!”
........
Lục Xuyên bắt đầu đi học, đám sinh viên cũng nhanh chóng thu hồi tâm tình tập trung lực chú ý.
“Ai còn nhớ mấy nguyên tắc điều tra khoa học?”
Chỉ cần hắn hỏi tới, bất luận là nam sinh hay là nữ sinh, đều nhiệt tình giơ tay phát biểu, nghĩ muốn biểu hiện trước mặt hắn.
Một nữ sinh sau khi được gọi lên, cao giọng trả lời: “Identify variables, design the experiment, careful observation and measurement, interpretation of experimental data.”
Có lẽ là vì muốn biểu hiện tốt trước mắt giáo sư Lục du học về, cô ấy cố ý dùng khẩu ngữ Mĩ chính gốc, trong mắt đều tràn ngập sùng bái hắn.
Bạn học xung quanh đều phát ra từng trận kinh hô, lợi hại.
Lục Xuyên nghe xong, cười khẽ một tiếng: “Rất chính xác, ngồi xuống đi.”
Nữ sinh kia ngồi xuống chỗ, sắc mặt đỏ ửng.
Lục Xuyên đột nhiên lại hỏi: “...... các sinh viên đang ngồi, có sinh viên năm , cũng có sinh viên các khóa khác tới dự thính, mấy cậu năm chắc là qua môn rồi nhỉ?”
Lời vừa nói ra, sinh viên cả phòng đều phát ra ý cười.
“Nói thêm nữa nước mắt liền chảy ra mất.”
“Thầy mở thêm môn tiếng anh, bọn em cam đoan có thể qua môn!”
Lục Xuyên tiếp tục nói: “Được, học kỳ sau tôi xin nhà trường, mở thêm cho mấy đứa môn tiếng anh đại học, có điều bây giờ, còn phải mời sinh viên nào đó lên giảng lại một lần nữa cho mọi người, các nguyên tắc điều tra khoa học.” Hắn cố ý kéo dài giọng: “Nói tiếng trung.”
“Thầy, em đến.” Một nam sinh đứng lên, cất cao giọng nói: “Nguyên tắc điều tra khoa học, tìm kiếm khả năng, thiết kế thực nghiệm, cẩn thận quan sát và đo lường tính toán, phân tích số liệu thực nghiệm.”
......
Sở Sở ôm hai má, nhìn Lục Xuyên thành thục giảng bài trên bục giảng, phương thức giảng bài của hắn cởi mở, có thể là do tiếp nhận giáo dục ở Mĩ nhiều năm, hắn có thói quen cung cấp thông tin, để cho sinh viên tiến hành bình luận, phán đoán.
Hơn nữa cách nói chuyện của hắn, hài hước, thích trêu đùa, cả lớp học không ngừng cất lên tiếng cười, sinh viên nghe giảng đều rất hứng thú, có điều cười thì cười, lúc nên nghiêm túc thì không lơ là.
Từ sau khi Lục Xuyên về nước, cũng không có bệnh chung như nhiều du học sinh, lúc dạy học, khi có thể sử dụng tiếng Trung thì dúng toàn bộ tiếng Trung để giảng, Sở Sở hiểu hắn, hắn không muốn giả bộ dùng tiếng Anh để tỏ vẻ, không cần thiết, Lục Xuyên chính là Lục Xuyên, học thức có nhiều hơn nữa, cũng vẫn là Lục Xuyên của thời trung học.
Sở Sở nhìn hắn ở trên bục giảng vẽ một lực đồ, giật mình nhớ tới cảnh tượng lúc học trung học hắn giảng bài cho bạn học trong lớp, bất luận như thế nào cũng không nghĩ tới, nhiều năm về sau, hắn sẽ thật sự trở thành thầy giáo.
Vụt một cái nhiều năm trôi qua như vậy, hắn vẫn có dáng vẻ của năm đó.
Bút trong tay Sở Sở chuyển động, vẽ mặt của hắn, hình dáng, thân hình, vài phút sau, cả người hắn đã bừng bừng xuất hiện trên trang giấy, vô cùng sống động.
Điểm cuối cùng, cô điểm dưới khóe mắt hắn một nốt ruồi đỏ tươi.
Đó là mặt trời nhỏ của cô.
-
“Các cậu có phát hiện không, thầy Lục luôn nhìn qua bên này như có như không không?”
Nữ sinh xung quanh thấp giọng bàn tán.
“Thấy a, ha ha, có thể là vì chỗ bên này của chúng ta con gái tương đối nhiều.”
“Bởi vì lực chú ý của nữ sinh bên này cản bản đều không đặt lên bảng đen, đều mang ánh mắt như sói đói theo dõi hắn, bị phát hiện rồi nha.”
“Đáng ghét, nói bừa gì vậy.”
Mấy nữ sinh đều nở nụ cười.
Sở Sở vẽ tranh, vừa ngẩng đầu lên, liền chạm vào đôi mắt sâu thẳm Lục Xuyên, tim cô bỗng nhiên nhảy dựng lên, lập tức cầm bức tranh lên che mặt.
Lén lút tới nghe giảng bị phát hiện rồi!
“A! Thầy Lục nhìn qua bên chúng ta nở nụ cười phải không?!”
“Nhan sắc muốn bạo phát!”
“Tôi muốn ngất a!”
.........
Nửa tiết trước là Lục Xuyên giảng bài, thời gian còn lại là tự do thảo luận, để sinh viên tới hỏi, có gì không hiểu, có thể đặt câu hỏi.
Sở Sở thấy trong lúc đặt câu hỏi, sinh viên đưa ra câu hỏi đều đưa ra những vấn đế mình chưa hiểu với Lục Xuyên. Tuy rằng nói những thuật ngữ chuyên ngành mà Sở Sở không hiểu, nhưng bộ dạng lắng nghe rất nghiêm túc, dù sao thì tuy trong lớp có không ít nữ sinh muốn ngắm Lục Xuyên mà lén vào ngồi, nhưng phần lớn đều là những người có hứng thú với nghiên cứu khoa học.
Lục Xuyên nhìn đồng hồ đeo tay, còn có vài phút nữa thì tan học: “Vấn đề cuối cùng, một em nữa đến hỏi đi.”
“Thầy! Em có thắc mắc!”
Một nữ sinh nhanh nhẹn giơ tay lên, không đợi Lục Xuyên gọi đã tự đứng lên. Tuy như vậy cũng không quá lễ phép, bất quá Lục Xuyên cũng không để ý.
Sở Sở nhìn nữ sinh này, cảm giác đầu tiên chính là nhớ lại một cái tên từ rất lâu rồi chưa nhớ đến, Dương Tích.
Phong cách của hai người này làm cho người khác cảm thấy có điểm giống nhau.
“Thầy, thầy có bạn gái chưa ạ?”
Lời vừa nói ra, sinh viên trong lớp bắt đầu khe khẽ thảo luận, nhìn ra được vấn đề mà nữ sinh kia vừa hỏi làm cho mọi người rất hưng phấn.
Nữ sinh đặt câu hỏi tên là Lam Di, cô ta nói cười nhìn Lục Xuyên, chờ đợi câu trả lời của hắn, tựa hồ có chút không có khoảng cách thầy giáo học sinh, có lẽ là bởi vì bầu không khí trong lớp của Lục Xuyên tương đối nhẹ nhàng, cũng có thể là bởi vì tuổi của hắn cũng không hơn bọn họ là bao.
“Chuyện này có liên quan gì đến lớp chúng ta sao?” Lục Xuyên đóng sách lại, mặt không chút thay đổi hỏi.
“Đương nhiên rồi!” Lam Di nhếch mày cười: “Nếu thầy có bạn gái, em liền không lãng phí thời gian đến nghe giảng nữa, hì hì, dù sao cũng nghe không hiểu, đương nhiên, nếu thầy chưa có......” cô ấy không hề nói tiếp, mà nở một nụ cười quyến rũ.
Lớp học ai ai cũng ồ lên, tuy rằng trong phòng có rất nhiều nữ sinh đến vì yêu thích Lục Xuyên, nhưng thoải mái thừa nhận như vậy, đồng thời ngang nhiên khiêu khích giữa lớp như vậy, thật đúng là đủ can đảm.
Đám sinh viên cho rằng Lục Xuyên sẽ chuyển chủ đề, lại không nghĩ rằng hắn lại nói thẳng: “Như vậy em không cần tới nghe giảng nữa đâu.”
Không cần tới nghe giảng nữa, chứng tỏ hắn đã có bạn gái rồi.
Trong lớp nháy mắt yên tĩnh không tiếng động, không phải bởi vì hắn có bạn gái, mà là vì...... sắc mặt của hắn lúc này vô cùng lạnh.
Hắn tức giận rồi.
Nhưng Lam Di dường như hồn nhiên bất giác, cô ta nhếch mày tiếp tục hỏi: “Vấn đề cuối cùng, thầy Lục, thầy tính khi nào thì chia tay với bạn gái?”
Nếu như nói vừa nãy là đơn thuần khiêu khích, thì hành vi hiện tại chính là khiêu khích mạnh mẽ, rõ ràng.
Mấy sinh viên hô hấp cứng đờ, lẳng lặng chờ Lục Xuyên phản ứng.
Đúng lúc này, chuông tan học vang lên.
Lục Xuyên còn chưa kịp nói chuyện, một giọng nói giòn giã vang lên: “Thấy Lục có bạn gái hay chưa, cũng với khi nào chia tay, không liên quan gì đến cậu cả.”
Mọi người kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy cách đó không xa, một nữ sinh vóc dáng cao ráo đứng lên.
Mái tóc dài xõa lên vai, làn da cô rất trắng, đôi mắt có hồn sâu thẳm.
“Cậu có biết thời gian của giáo sư Lục Xuyên có bao nhiêu quý giá, có biết trường học mời thầy ấy đến đảm nhận làm giáo viện, phí dạy đều tính từng giây từng phút, cậu có biết không, vừa nãy cậu hỏi một vấn đề nhàm chám làm mất cơ hội học hỏi của các bạn khác, sẽ không có lần thứ hai, cuối cùng cậu có biết vì lên lớp dạy một người mà đầu óc đều tràn ngập chuyện yêu đương nhàm chán, thầy ấy......”
Đã hơn nửa tháng rồi chưa gặp mặt bạn gái một lần nào.
Sở Sở thật sự vô cùng tức giận!
Cô dừng một chút, tiếp tục nói: “Cho nên cậu nói nếu thầy ấy có bạn gái, cậu cũng không cần lãng phí thời gian tới nghe giảng, điều đó là đứng, cậu không chỉ lãng phí thời gian của bản thân, cậu còn lãng phí thời gian của các bạn khác và giáo sư Lục.”
Sở Sở nói một lèo không ngừng, đỏ mặt ngồi xuống, biến mất trong đám sinh viên. Lam Di xấu hổ, giận dữ, đem sách trên bàn ném xuống, thở phì phì đi ra phòng học.
Bị bọn họ náo ầm ĩ, đám sinh viên cũng lục đục nhỏ giọng rời khỏi lớp. Đến cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại Sở Sở vùi đầu chuyên tâm vẽ ở cuối góc.
Lục Xuyên cầm theo laptop đi tới, đi ngang qua bên người Sở Sở, mỉm cười nói: “Vị bạn học này, vừa nãy nghe giảng có hiểu không?”
“Không.” Đầu Sở Sở cũng không ngẩng lên, thành thật trả lời: “Một đống lộn xộn, không hiểu gì cả.”
Ý cười trên mặt Lục Xuyên càng thêm rõ ràng, hắn để laptop lên bàn, đi tới ngồi vào bên cạnh Sở Sở, làm ra vẻ nỏi: “Vậy có muốn để thầy Lục phụ đạo riêng cho em hay không?”
“Phụ đạo riêng có phải thu học phí không?” Sở Sở thản nhiên nhìn hắn một cái.
“Ừ, phải thu.”
“Thu như thế nào?”
Lục Xuyên đem mặt đến sát cô: “Hôn một cái, cả đêm nay anh liền là của em.”
Sở Sở đẩy hắn ra, giọng điệu vẫn đứng đắn như trước: “Giáo sư Lục đều muốn dạy bù cho sinh viên như vậy sao?”
Lục Xuyên biết nửa tháng nay bận rộn lạnh nhạt với cô, cho nên hiện tại muốn cùng cô náo một hồi.
“Em không phải..... đã sớm biết rồi sao?” Hắn vươn tay nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.