Đám người Tôn Thanh Như đã đặt căn phòng riêng này, chính giữa để một chiếc bàn dài nằm ngang, lúc này đã chật kín người.
Tôn Thanh Như thân thiết kéo Đinh Thiển đến chỗ ngồi của mình, sau đó chỉ vào ghế trống bên trái.
“Đinh Thiển, cậu ngồi cạnh tớ nè.”
Hai ghế dài bên cạnh bàn dài không có người ngồi, thấy dáng vẻ bu quanh thì rõ ràng đang lấy Tôn Thanh Như làm trung tâm.
Dường như Đinh Thiển cảm nhận được ánh mắt đánh của mọi người trên người mình, vì thế tâm trạng của cô cũng không tốt lắm.
Đến khi cô nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tôn Thanh Như, vì vậy cô cũng không nói gì.
Cô gật đầu: “Ừm.”
“À đúng rồi, để mình giới thiệu với cậu.”
Tôn Thanh Như vỗ nhẹ một cái, sau đó cười ôm cánh tay người đàn ông ngồi bên phải cô ta, cười ngọt ngào sát lại gần người nọ.
“Giới thiệu với cậu, đây là bạn trai mình, An Phưởng Vũ.”
Đinh Thiển mỉm cười nhìn sang.
Nhưng cô vừa nhìn thấy người nọ thì lập tức giật mình.
Chỉ với một ánh mắt, dường như gương mặt của người này giống Cố Cảnh Sâm thời trung học tới năm phần.
Nhất là khi anh ta còn mặc áo sơ mi trắng, dáng vẻ sạch sẽ khiến Đinh Thiển có cảm giác rất đỗi quen thuộc.
—- Nếu lúc mới khai giảng, Cố Cảnh Sâm mang hình tượng và khí chất như vậy thì cô sẽ tuyệt đối không phạm phải sai lầm cấp thấp thế kia đâu.
Dáng vẻ suy nghĩ miên man của Đinh Thiển không thể thoát khỏi ánh mắt của Tôn Thanh Như, khiến khóe môi cô ta khẽ nhếch lên.
Đáy mắt hiện lên sự lạnh lẽo nhưng đã bị Tôn Thanh Như che dấu rất nhanh.
Cô ta tiếp tục trưng lên dáng vẻ tươi cười nhìn An Phưởng Vũ.
“Phưởng Vũ, em từng kể với anh rồi đó, đây là Đinh Thiển, là bạn tốt nhất thời cấp hai của em.”
An Phưởng Vũ chủ động quay sang chào hỏi Đinh Thiển.
“Xin chào, cô Đinh.”
Đinh Thiển hoàn hồn, gật đầu đáp lại.
Vẻ mặt mất tự nhiên của Đinh Thiển đã bị Tôn Thanh Như bắt trọn, khoé môi tươi cười khẽ thay đổi.
“Lúc trước không phải mình đã nhắn cho cậu bảo là có thể dẫn người nhà theo cùng sao?”
Tôn Thanh Như cười tủm tỉm nhoài người sang, trong khoảnh khắc đó, mùi nước hoa nồng nặc của cô ta lập tức quấn quanh lấy Đinh Thiển—-
“Chẳng lẽ người đẹp Đinh của tụi mình vẫn còn độc thân sao?”
Đinh Thiển khẽ nhíu mày nhưng nhanh chóng che dấu.
Tôn Thanh Như nói xong vẫn nhìn cô đăm đăm, đôi mắt màu xanh nhạt không hề chớp.
Lòng Đinh Thiển đầy những cảm xúc ngổn ngang, cuối cùng chỉ cười cho qua.
Tôn Thanh Như thấy vậy lại nghĩ là Đinh Thiển cam chịu, vẻ mặt kinh ngạc đến khoa trương che miệng.
“Đinh Thiển vẫn độc thân cơ à?”
Cô ta xoay người nói chuyện phiếm với bạn học: “Ôi chao, người đẹp Đinh của tụi mình vẫn còn độc thân đó, nếu các cậu có suy nghĩ gì thì phải nắm cơ hội cho chắc đấy!”
Đinh Thiển vốn định ngăn lại nhưng Tôn Thanh Như đã nhanh chóng mở miệng, đến khi cô cảm thấy không vui thì tất cả mọi người đã nghe thấy lời của Tôn Thanh Như rồi đồng loạt nhìn về phía này.
“Vậy cũng chẳng dám….”
Có một anh chàng cất giọng đùa cợt: “Hồi lớp bạn học Đinh Thiển nổi tiếng là người đẹp lạnh lùng, số người bị cậu ấy lạnh lùng từ chối cũng có thể xếp hàng dài từ cửa sổ lớp học tầng năm đến tận tầng một đấy.”
“Đúng vậy đó, tụi mình không theo đuổi nổi đâu.”
“Hồi trước Đinh Thiển xem như nhận được nhiều thư tình nhất cấp hai ấy nhỉ?”
Có một cô gái thò đầu ra, tò mò hỏi một câu.
“Đúng là nhiều nhất cấp hai nhưng nếu nhìn toàn trường thì không thể so với người kia.” Có người rung đùi nói đùa: “Nhớ trước đây hotboy Cố khối cấp ba trường tụi mình tuy chỉ nghe tiếng thôi nhưng nghe nói số người đợi đưa thư tình mỗi ngày cho anh ấy có thể xếp kín cả lớp họ, kéo dài hết hành lang và đến tận cầu thang đó.”
“Khoa trương đến vậy sao? Có phải mọi người đang đùa không?”
“Sao lại đùa?” Người bị phản bác than thở ra mặt: “Hơn nữa, các cậu không xem quảng cáo mới nhất của WANNA & BEST sao? Không ngờ bốn năm sau hotboy Cố còn khiến tụi mình phải ngước nhìn hơn nữa.
Bây giờ số người hâm mộ có khi không đếm nổi nữa ấy.”
“Mình xem rồi—– Quảng cáo kia thật sự chụp rất đẹp trai đó.” Có người tiếp lời.
“Mình nhớ thời cấp hai quan hệ của Đinh Thiển và đàn anh Cố là tốt nhất.”
Tôn Thanh Như vô tình chêm thêm một câu.
“Tớ cũng nhớ thế.”
Một nam sinh kích động vỗ mạnh lên bàn: “Lúc trước có một lần vì chuyện gì đó mà đàn anh Cố xông vào lớp mình tìm Đinh Thiển giữa giờ thể dục ấy, khiến cả lớp giật hết cả mình còn gì.”
“Phải đó, lần đó tâm trạng của đàn anh Cố thật sự tệ! Đấy là lần đầu tiên tớ thấy sắc mặt anh ý sa sầm đến thế, sợ chết đi được, làm tớ chẳng dám nói gì.”
“Nói như vậy thì…” Một anh chàng ngồi cách rất xa cười giễu cợt với Đinh Thiển: “Chẳng lẽ lúc đó Đinh Thiển và đàn anh Cố là quan hệ bạn trai bạn gái sao?”
Đinh Thiển ngẩn ra, một lát sau, cô lại lắc đầu: “Không, lúc đó bọn tớ chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
“….”
Vẻ mặt của Tôn Thanh Như ngồi bên cạnh rất phức tạp nhìn cô, vờ tiếc nuối: “Đáng tiếc thật, tớ còn tưởng đàn anh Cố có cảm tình với cậu cơ chứ, nếu lúc đó hai người yêu nhau thì bây giờ cậu có thể nói với người khác —– người mẫu quay quảng cáo Thu Đông cho thuơng hiệu cao cấp quốc tế WANNA & BEST là bạn trai cũ của mình rồi…….
Nói thế có phải rạng danh hơn không.”
Lần này Đinh Thiển không trả lời, cô chậm rãi ngẩng đầu, bình tĩnh liếc Tôn Thanh Như.
Nụ cười trên mặt Tôn Thanh Như cứng đờ.
Đinh Thiển không nhìn cô ta nữa, cười nhạt một tiếng.
…… Cô cứ nghĩ đến để đền bù sự tiếc nuối, nào ngờ hững mảnh vỡ ấy đã không thể quay trở lại, muốn dán chúng lại với nhau nhưng đó chỉ là càng khiến vết hằn đó thêm xấu xí.
Cũng để làm gì đâu?
Đúng là cô không nên đến.
Mọi người thấy không thể thảo luận về đề tài này nữa nên định đổi chủ đề, đúng lúc đồ ăn được mang lên, vì thế sự chú ý của mọi người đã chuyển sang những món ăn sang trọng của nhà hàng Thiên Nga Đen.
Cựu lớp trưởng nhìn các món ăn trên bàn, đùa: “Vẫn là Tôn Thanh Như nể mặt, nếu không đâu đến lượt tụi mình đặt bàn và tiêu tiền ở đây được chứ?”
“Lớp trưởng khách sáo rồi.”
Tôn Thanh Như cười, khoát tay: “Hơn nữa, bạn học bao nhiêu năm không gặp, một cơ hội như thế này cũng phải chọn một nơi tương xứng chứ, phải không? So sánh như vậy thì mức tiêu tiền này cũng chẳng là bao.”
“Cậu đúng là sang xịn mịn mà.”
Lớp trưởng giơ ngón tay cái từ xa: “Không dám so sánh, không dám so sánh.”
Tôn Thanh Như cười dịu dàng.
…..
Hơn một tiếng sau, mọi người gần như đã ăn xong.
Tôn Thanh Như lôi kéo An Phưởng Vũ bên cạnh, thân thiết với suốt cả bữa cơm khiến người khác cũng hơi ngán ngẩm.
Cô ta cười tủm tỉm hỏi mọi người.
“Phòng bên cạnh có mấy trò chơi tiêu khiểu, các cậu có muốn qua đó chơi chút không?”
“Được thôi!
Mọi người đều tán thành.
Đinh Thiển lại hơi ngại, cơ thể cô không thoải mái lắm, bèn nhìn về phía mọi người.
“Tớ hơi mệt nên không đi cùng đâu, xin lỗi nhé.”
“Đừng mà, người đẹp Đinh không tham gia thì trò chơi của bọn tớ đâu còn gì là thú vị nữa.”
Đinh Thiển thầm than một tiếng, vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt: “Xin lỗi, tớ…”
Cô còn chưa nói xong thì điện thoại trên tay cô chợt rung lên.
Đinh Thiển cụp mắt nhìn, màn hình hiện lên hai chữ rõ ràng: “Bạn trai.”
Ban đầu vì buổi họp lớp này mà tâm trạng của cô luôn chùng xuống, bây giờ nó lại như được gắn mô tơ rồi bay bật lên.
Đinh Thiển vội vàng xin lỗi một câu rồi cầm điện thoại bước vào nhà vệ sinh.
Tuy cô bước đi nhanh chóng nhưng điều đó cũng không ngăn cản mọi người nhìn thấy nét vui mừng thực sự trên khuôn mặt cô.
“Tình huống này ấy à…” Có người cười tủm tỉm phân tích: “Cho dù cậu ấy không có bạn trai thì chắc cũng là có người thích.
Tớ thấy ấy à, tụi mình vẫn đừng nên nhớ thương thì hơn?”
Có người cười vui vẻ đáp lời.
Tôn Thanh Như ở bên cạnh cũng cười nhưng ánh mắt hiện lên vẻ bất bình.
Cô ta miễn cưỡng đè nèn ngồi một lát, sau đó không nhịn được nữa mà đứng dậy.
“Tớ đi xem thử.”
Trong phòng vệ sinh.
Đinh Thiển nhận điện thoại: “Đàn anh.”
Giọng nam ở đầu dây bên kia chợt cười nhẹ: “Đàn anh? Lúc trước tụi mình nói gì nào?”
“…”
Đinh Thiển hơi mất tự nhiên nhìn bóng dáng mình trong gương, nhỏ giọng gọi một tiếng.
“….Cảnh Sâm”
Tiếng cười mang theo cảm giác được lấy lòng vang lên bên tai cô.
Giọng người kia vốn trầm thấp êm tai, bây giờ dường như lại có vẻ mờ ám khiến hai má Đinh Thiển không kiềm được ửng đỏ.
“Em về thành phố Q sao?”
Đinh Thiển ngẩn người: “Sao anh biết?”
Cố Cảnh Sâm khẽ cười, đáp: “Tống Dao nói cho anh biết.”
“….”
Đinh Thiển nhớ tới dáng vẻ chột dạ kéo tay hỏi tới hỏi lui của Tống Dao sau khi cô đồng ý đi họp lớp, bèn hít sâu một hơi: “Cậu ấy đúng là, nối giáo cho giặc.”
“Anh là giặc ư?”
“…”
Đinh Thiển chỉ nghe thấy giọng nói này thôi thì cũng có thể nghĩ đến dáng vẻ nhướng mày, cụp mắt của anh.
Cô giật mình vì trí tưởng tượng của mình: “Không phải, là đồng minh.”
Đinh Thiển đang định nói tiếp thì cửa phòng vệ sinh bị đẩy .
Đinh Thiển ngước mắt nhìn.
Tôn Thanh Như bước tới, cười với cô.
Đinh Thiển cụp mắt xuống, hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói với Cố Cảnh Sâm: “Bên này em có chút chuyện, lát nữa em gọi lại cho anh nhé?”
“Được.”
Anh mỉm cười đáp.
Đinh Thiển cúp máy, xoay người đến chỗ bồn rửa tay bên cạnh Tôn Thanh Như.
“Hóa ra cậu có bạn trai rồi à?”
Tôn Thanh Như đưa tay xuống dưới vòi nước tự động, vờ như vô tình hỏi.
Đinh Thiển liếc qua điện thoại, trả lời: “Ừm.”
“Vậy sao cậu không gọi đến cùng ăn một bữa luôn?” Tôn Thanh Như vừa rửa tay vừa cười khanh khách nói: “Sợ tớ cướp bạn trai của cậu sao?”
Lời nói vui đùa này khiến Đinh Thiển nhíu mày.
Ý cười trên mặt Tôn Thanh Như tắt ngấm: “Tớ cũng đâu phải cậu—– Tớ không làm được mấy chuyện cướp bạn trai vậy đâu.
Chuyện trước kia cậu làm…”
“Đủ rồi.”
Đinh Thiển đột ngột lên tiếng cắt ngang lời của Tôn Thanh Như.
Tôn Thanh Như khựng lại, nhướng mày nhìn cô.
Sắc mặt Đinh Thiển không đổi: “Tôn Thanh Như, hôm nay tôi đến đây vốn nghĩ rằng cô đã hiểu mọi chuyện trước đó…… Nếu có cơ hội để tháo gỡ khúc mắc thì tôi cũng không muốn để bản thân hối tiếc.
Nhưng sau khi tôi đến đây thì mới phát hiện, hoá ra cô vẫn cố chấp và ích kỷ như vậy.”
“Cô nói gì?” Nụ cười trên mặt Tôn Thanh Như hoàn toàn biến mất, vẻ mặt dần trở nên lạnh lùng.
Đinh Thiển nhìn cô ta, giọng nói và ánh mắt rất bình tĩnh: “Tôi chưa từng cướp bạn trai của cô.”
Tôn Thanh Như cười lạnh: “Lúc trước cô và Cố Cảnh Sâm…”
“Anh ấy không phải bạn trai cô —– Thậm chí tất cả ấn tượng về cô mà anh ấy biết ban đầu cũng đều là qua lời kể của tôi.”
Đinh Thiển bình tĩnh nhổ hết những bụi gai đã chôn dưới đáy lòng nhiều năm khiến cả đối phương và bản thân phải rỉ máu, nhưng sự đau đớn ấy lại trào dâng niềm hạnh phúc và vui vẻ.
“Tôi biết cô thích anh ấy.
Thậm chí tôi vì cô mà tránh mặt anh ấy.”
Đinh Thiển nhớ tới những hành động ngớ ngẩn của mình ngày xưa thì cười tự giễu: “Tôi nói cho cô biết, Tôn Thanh Như, cô thích anh ấy không có nghĩa anh ấy là của cô.
Cô tỏ tình bị từ chối cũng không nên đổ lỗi cho tôi.”
Hốc mắt Tôn Thanh Như đỏ lên: “Nhưng anh ấy vì tôi mà đánh nhau với đám người kia! Bởi vì đánh đám người có thù oán với tôi đến nỗi nhập viện mà bị các thầy cô phê bình nữa!”
“…..
Đó không phải vì cô.”
Đinh Thiển chầm chậm quay lại, ánh mắt đầy phức tạp.
“—– Cô đừng lừa tôi.”
Tôn Thanh Như chợt cao giọng, âm thanh vang vọng khắp cả phòng vệ sinh: “Cô còn muốn giảm bớt cảm giác áy náy sao?! —- Đinh Thiển, tôi nói cho cô biết! Cô nghĩ đừng nghĩ! Cô chính là con khốn cướp bạn trai của người khác —- cô còn muốn trở về —-”
“Ầm” một tiếng, cửa phòng vệ sinh bị đá văng.
Người đàn ông bước vào vắt chiếc áo măng tô đen trên khuỷu tay, gương mặt tuấn tú giờ đây lạnh lẽo như băng giá, ngay cả đôi đồng tử màu đen kia cũng đượm vẻ lạnh lùng.
Đám bạn học trong phòng đằng sau anh trợn mắt há hốc miệng nhìn sang.
—– Bất kể là cuộc đối thoại truyền ra do cách âm không tốt trong phòng vệ sinh hay người đàn ông vừa tiến vào phòng riêng này, đều khiến họ sợ hãi như trời sụp đất đổ.
Sau cơn thịnh nộ hiếm có, anh cầm áo khoác bước vào, ánh mắt lạnh băng liếc nhìn Tôn Thanh Như, sau đó dừng trên người của Đinh Thiển.
Anh cúi người, đứng yên trước mặt cô gái còn đang kinh ngạc, vẻ mặt bất đắc dĩ kéo cô vào lòng.
“Không phải em luôn nhanh mồm nhanh miệng lắm sao? Bị người ta bôi nhọ đến như vậy mà cũng không cãi lại —– Em muốn làm anh tức chết phải không, hả?”
Đến lúc này, cuối cùng Đinh Thiển cũng tìm lại được giọng nói của chính mình.
Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt màu hổ phách ngân ngấn nước trông rõ vô tội.
“Sao anh lại tới đây?”
“Nếu anh không đến thì nguyên nhân năm đó đột nhiên bị em hờ hững sẽ bị em chôn giấu suốt đời sao?”
Cố Cảnh Sâm cụp mắt, ánh mắt chất chứa nhiều cảm xúc.
“….”
Sự tủi thân vì những lời nói ban nãy của Tôn Thanh Như chợt dâng trào lên khoé mắt.
Động tác của cô hơi cứng nhưng vẫn chậm rãi vùi mặt vào lồng ngực của anh.
Mùi hương quen thuộc thoảng thoảng nơi chóp mũi khiến cô yên tâm, cũng buông bỏ tất cả phòng bị.
Những chua xót và đau khổ tích tụ suốt nhiều năm bây giờ hoá thành bọt biển, chỉ cần xoa nhẹ cũng biến thành những giọt nước mắt ướt đẫm cả người cô.
Cô từng muốn giải thích, cũng từng muốn chuộc lỗi, cô không muốn mất đi người bạn duy nhất kia, người duy nhất từng chia sẻ tất cả nụ cười và nước mắt của cô.
Đến cuối cùng, cô mới chợt nhận ra, hóa ra người không thể thiếu tình bạn này chỉ có mình cô mà thôi.
Nhưng dù vậy, phía sau cô bạn tốt kia—— là người có thể dùng tất cả từ ngữ tiêu cực nhất nhục nhã cô.
Chẳng phải chính là người duy nhất cô nghĩ đến khi nhớ về cấp hai hay nhớ lại hai từ “Bạn bè” sao?
Nên cô ấm ức, cô khổ sở, cô hóa thành con nhím mọc đầy gai.
Nhưng người chỉ cần bảo vệ được chính bản thân mình mà không quan tâm đến đối phương, sau cùng lại chẳng phải là cô.
Vì vậy đến cuối cùng, bao nhiêu lời nói vướng lại nơi cổ họng cũng chỉ còn vỏn vẹn một câu.
“Cô ấy là… Từng là bạn tốt duy nhất của em.”
Đinh Thiển níu cổ tay áo của Cố Cảnh Sâm, giọng nói khẽ khàng run rẩy.
Cố Cảnh Sâm cụp mắt nhìn cô, đáy mắt chất chứa cảm xúc rối ren.
“Không, cô ta không phải.”
“…”
Đinh Thiển định ngẩng đầu nhưng lại bị Cố Cảnh Sâm vươn tay đè lại, sau đó cô cảm nhận được sự rung động của lồng ngực anh.
Giọng người đàn ông lạnh lùng—-
“Lúc trước tôi đánh gãy tay người kia bởi vì cậu ta làm tiểu Thiển bị thương—- Không liên quan gì tới cô cả.”
Cố Cảnh Sâm nhìn vẻ mặt khó tin của Tôn Thanh Như, ánh mắt không hề có độ ấm bổ sung thêm một câu —–
“Nếu cô không phải bạn của tiểu Thiển thì tôi cũng lười nhìn cô.”
Đinh Thiển giật mình, cô chưa bao giờ nghe anh nói những câu khắc nghiệt như thế cả.
Cô vừa định nói gì đó nhưng lại nghe thấy giọng nói khi nãy còn lạnh lùng đã trở nên nóng bỏng phả vào bên tai.
Nhưng lúc này, giọng nói của anh đầy dịu dàng và cưng chiều.
“Chuyện em không muốn làm thì cứ để anh làm, em không muốn nói thì anh sẽ nói… Vậy nên sau này đừng để kẻ nào xúc phạm tới em, được không em?”