Phòng ngủ sau giờ cơm trưa.
“Đều như vậy——’’
Tống Dao duỗi tay chỉ quả táo trên bàn, gào to: “Cậu còn nói với tớ hai người không có quan hệ gì sao? Cậu nghĩ tớ sẽ tin ư?’’
‘’Thật không có quan hệ gì cả mà’.”
Đinh Thiển vươn ngón trỏ trắng nõn ra nhẹ nhàng búng một cái làm quả táo lộc cộc lăn một vòng.
Tống Dao cãi lại: “Cậu còn mạnh miệng sao? Nếu hôm nay chính là ăn cơm cùng tên Đổng Thịnh xúi quẩy kia thì không chừng cậu đã ném quả táo này vào mặt cậu ta rồi?’’
Đinh Thiển cạn lời, vô tội chớp chớp mắt: “Mình là người bạo lực như vậy sao?”
‘’Chuyện cậu quật ngã cậu ta ở ngay dưới tòa lầu hành chính đều bị mọi người đồn khắp trường rồi.”
“Đó là do anh ta động tay động chân trước mà.”
Đinh Thiển làm động tác phòng vệ, đôi mắt hạnh sáng lấp lánh tràn đầy ý cười: “Mình tự vệ phản kích.”
Tống Dao không nói lại cô, quay đầu nhìn chằm chằm viên táo đỏ kia, sau một lúc lâu mới hít vào một hơi.
Lại nhìn về phía Đinh Thiển, đôi mắt trợn tròn——–
“Không phải Diva là bạn trai cũ của cậu chứ?’’
“Thật sự là không phải, chỉ là bạn bè bình thường thôi.’’
Đinh Thiển ngoan ngoãn thành thật: “Ngay cả tay cũng còn chưa chạm qua nữa là.’’
“Cũng đúng.’’
Tống Dao thở dài.
“Truyền thông nước ngoài đều nói Diva là một người lạnh lùng, áo sơ mi chưa bao giờ mở nhiều hơn một nút………Đúng là thật sự khó tượng tượng ra anh ấy có thể thân thiết với người khác.”
“……..”
Ánh mắt Đinh Thiển cụp xuống, chớp mắt.
Không khó để tưởng tượng.
Đến bây giờ cô vẫn còn mơ hồ nhớ rõ, ánh đèn đường lắc lư trên đỉnh đầu giống như ánh sáng của sao trời kia cùng với đôi đồng tử đen láy cách rất gần ấy, như có thể lu mờ của ánh trăng.
Hô hấp thân mật không rõ ràng kia và tiếng cười trầm thấp và dễ chịu.
Đôi môi mỏng chà xát khóe miệng dường như vẫn còn lưu lại nhiệt độ nóng bỏng, cùng với tiếng cười nói bất đắc dĩ mang theo chất chút trầm khàn:
……….Em còn quá nhỏ, ngôi sao nhỏ của anh…….
“Các cậu thật sự không có bất kì tình huống khác ư?’’
Tống Dao ôm điện thoại chơi một lúc, đột nhiên ngẩng đầu nghi ngờ hỏi cô.
‘’Ừm’’.
Đinh Thiển hoàn hồn, khóe mắt hơi nhếch lên còn khóe môi cong nhẹ, cười đến vô hại vừa sạch sẽ lại vừa xinh đẹp.
“Tình đồng chí…….Cực kỳ thuần khiết.’’
Vào tối ngày thứ ba, vòng phỏng vấn thứ của ban Kĩ thuật Hội Sinh viên được tổ chức ba phòng dạy học bên dưới.
Các nhóm nhỏ thảo luận mà không có lãnh đạo.
Một tổ gồm người ngồi quanh chiếc bàn dài, trước mặt mỗi người là một trang tài liệu.
Lần này, Ban Kĩ thuật xem ra là đã điều động toàn thành viên trong ban, chiếc bàn dài chiếm hết hơn nửa diện tích của phòng học, mấy đàn anh đàn chị ngồi rải rác đang nhỏ giọng bàn tán.
Sau khi Đinh Thiển bước vào cửa nhìn thấy cảnh này thì khóe môi nhếch lên .
———-So với vòng thứ nhất thì áp lực của lần phỏng vấn này hiển nhiên khác hẳn.
Đều là chiêu trò mà.
Đinh Thiển cầm tài liệu đề thi, cười rồi nghĩ thầm.
Nhưng mà không sao, chỉ cần có trái tim nước tương () thì áp lực gì cũng đều là hổ giấy.
Tổ của Đinh Thiển là tổ thứ nhất, sau khi ngồi xuống thì mọi người đều có chút khẩn trương, sau khi phần tự giới thiệu kết thúc, một phút tự do suy nghĩ trôi qua thì cả phòng học chỉ toàn là tiếng tranh luận.
() Nước tương là từ ngữ mạng của TQ.
Từ này có nghĩa là cho phép bạn bày tỏ ý kiến khi người khác đang nói về một số chủ đề nhất định.
Khi bạn không quen thuộc với chủ đề này hoặc bạn không quan tâm và không muốn trả lời, bạn có thể sử dụng cụm từ “Tôi chỉ là nước tương”.
Ngoài ra, nó cũng bao gồm ý thức tồn tại thấp và ì ạch, không tích cực lắm (nguồn PCOnline).
Sau nửa giờ tranh luận không có sự tham gia của ban lãnh đạo thì Đinh Thiển thật sự có ý muốn lấy điện thoại ra lướt.
Nhưng mà xung quanh có nhiều đàn anh đàn chị nhìn chằm chằm như vậy nên cô thật sự không dám.
Cô dứt khoát cầm lấy chiếc bút kí tên dự phòng ở bên cạnh lên rồi gạch một vài nét bút ở mặt sau của tài liệu.
Sau đó chống cằm nhìn mấy người trong tổ tôi lui bạn tới, ngắt lời lẫn nhau.
Ba người có hoả lực dữ dội nhất trên bàn là hai nam một nữ, giọng nói gần như chưa ngắt quãng một lần nào, mỗi người ai cũng điều có quan điểm của riêng mình, không ai chịu nhường ai.
Những người khác cũng cố hết sức để chen vào nói, đồng thời, còn có ba người khác không tỏ ra yếu thế mà bấm giờ.
Đợi đến hết phút thảo luận thì ba vị dũng sĩ vẫn chưa đạt được nhận thức chung.
Mắt thấy nên kết thúc luận điểm rồi thì một nữ sinh trong ba người đó đề nghị: “Mỗi người một đoạn đi.”
Ba người lên tiếng dữ dội trong tổ cũng miễn cưỡng thỏa hiệp ở phút cuối cùng.
Kết thúc kết luận thì lại đến phần đặt câu hỏi của các vị trong ban lãnh đạo.
Là một người tham dự từ đầu đến cuối chưa nói một chữ, Đinh Thiển vui vẻ ngồi hưởng lợi, chỉ còn chờ đến lúc kết thúc phỏng vấn.
————Cô ngồi viết ra được một nửa tuần hoàn của trình tự kia, nhiều thêm một giây đều là giày vò.
Đáng tiếc, có người không muốn thả cô đi dễ dàng như thế.
“Đinh Thiển.”
Một giọng trầm thấp lạnh lùng bỗng dưng vang lên, cả phòng học yên lặng trong chớp mắt, mấy đàn anh đàn chị trong ban Kĩ thuật đều quay đầu lại nhìn——-
Nơi cái góc xó xỉnh tối tăm nhất của phòng học, đôi chân dài tùy ý gác lên nhau, một nam sinh khoanh tay ngẩng đầu lên, đôi đồng tử đen láy thâm trầm, cánh môi hơi cong lên:
“Cả hội trường chỉ có bạn và Quách Duệ chưa hề nói một câu, có thể giải thích một chút không.”
Dây thần kinh thả lỏng cả đêm của Đinh Thiển bỗng dưng bị kéo căng lên,sa au khi nghe thấy thanh âm kia thì kinh ngạc ngẩng đầu nhìn.
Trong mắt chỉ thiếu điều viết lên mấy chữ “Tại sao lại là anh”.
Quách Duệ cả đêm không cướp được cơ hội phát biểu bèn vội vàng lắp ba lắp bắp giải thích vài câu, cảm xúc căng thẳng đều lộ rõ trên mặt.
‘’Ừm’’.
Biểu cảm của Cảnh Sâm vẫn hờ hững, ánh mắt của anh hơi nghiêng sang một bên, một lần nữa rơi trên người Đinh Thiển.
“Bạn thì sao?’’.
Bây giờ, Đinh Thiển đã bình tĩnh trở lại, cô nhìn về phía trang tài liệu rõ ràng trong tay.
Dừng một chút.
Kỳ thật cô không muốn giải thích.
Nhưng mà bỏ cuộc trước mặt Cố Cảnh Sâm ư?
Nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy….
khí thế không cân bằng.
Đinh Thiển giương mắt, thanh âm nhẹ nhàng bình tĩnh, không nhanh không chậm——
“Các thành viên ở trong tổ phát biểu nhiệt huyết dâng cao, lại chuẩn bị mọi thứ rất chu đáo nên em cảm thấy không cần lặp lại các quan điểm giống nhau để tránh lãng phí thời gian thảo luận, cho nên chỉ ghi chép lại toàn bộ quá trình thôi.”
Lúc này, phó ban Kỹ thuật Vương Vũ Đông nói tiếp: “Anh nhớ Quách Duệ nói em cũng làm báo cáo tổng kết phải không? Nào, hai người hãy nói một chút về tổng kết của mình đi.’’
Quách Duệ lần nữa bị gọi tên, cầm bảng tổng kết của mình lắp ba lắp bắp nói, đáng tiếc trọng điểm lộn xộn, cũng không hình thành được mạch suy nghĩ.
Đến phiên Đinh Thiển, cô nhìn thoáng qua bảng tổng kết đã được ghi rõ ràng mạch lạc ở trong tay, dựa theo tiến độ thảo luận tổng kết đơn giản một chút, cuối cùng nhấn mạnh phân tích ba quan điểm có lợi và hại cùng với cách cải thiện thích hợp, rồi nói ra những phán đoán của bản thân.
Cao thấp đều có thể nhìn ra được.
Sau đó có một đàn anh sắc mặt không được tốt lắm tổng kết lại, đơn giản là trong tổ không kiểm soát được thời gian hợp lí, hợp tác có tính chênh lệch, ngay cả vấn đề không phân công rõ ràng cũng bị nhấn mạnh một lần nữa.
Mở miệng ngậm miệng đều là “các bạn những đứa trẻ này’’, nghiễm nhiên có thái độ của trưởng bối.
Cuối cùng thanh minh rằng cái đề bài này do anh ta tự mình sàng lọc, nhưng biểu hiện của nhóm đúng là đáng thất vọng.
Hầu hết các thành viên phỏng vấn chỉ thấp hơn một bậc so với các đàn anh đàn chị thì đều ủ rũ, giống như đám gà trống bại trận.
Đinh Thiển là ngoại lệ.
Trên thực tế, cô nghe được nửa phút thì nụ cười trên khóe môii liền lạnh xuống.
Đợi người đàn anh kia dạy bảo xong, anh ta đang thỏa mãn cầm bình nước bên cạnh lên, vừa định uống, thì nghe thấy một thanh âm mềm mại nhu thuận vang lên——
“Đàn anh à, vừa hay em cũng có một kiến nghị.’’
“… Cái gì?’’
Toàn bộ ánh mắt đều dừng lại trên người cô.
Đinh Thiển thờ ơ đứng dậy, đôi mắt hạnh tràn đầy ý cười, nhưng nói chuyện lại chẳng khách khí tí nào.
“Em tin được anh vừa rồi cũng nghe được quan điểm tranh luận của ba bạn học, đây là tiền đề mà đại đa số mọi người vẫn chưa biểu đạt đầy đủ, vẫn còn chưa đạt được sự nhất trí.’’
Cô dừng lại một giây, giương môi nói: “Em cho rằng, nhóm nhỏ người thảo luận không có ban lãnh đạo là một loại lãng phí tài nguyên nhân lực.
Nên giảm bớt đi số lượng người, gia tăng số tổ, sau đó tiến hành thu thập và so sánh các quan điểm, đây mới chính là phương pháp thích hợp.’’
Cô vừa nói xong, trong phòng học càng thêm yên lặng.
Duy nhất chỉ có người đang ngồi ở góc tối kia không cảm thấy bất ngờ tí nào.
Đôi mắt đen như mực vẫn chăm chú nhìn Đinh Thiển dưới ánh đèn, chỉ một lát sau, anh nhếch môi: “Kiến nghị không tệ ‘’.
Người đàn anh vừa định nổi giận liền lập tức nuốt lại lửa giận.
Đinh Thiển bất ngờ nghiêng mắt, đôi mắt hạnh hiện lên ý cười, nụ cười ngoan ngoãn như một con mèo vô hại, con ngươi hơi gợn nước.
“Cảm ơn đàn anh Cố.”
Thân hình Cảnh Sâm khó phát hiện mà khựng lại một chút.
Một lát sau, anh cụp mắt xuống, đáy mắt chứa ý cười nhạt nhẽo.
………Đúng là lừa đảo mà.
Sau bốn tuần thích nghi với môi trường mới thì cô dần khôi phục thói quen nghỉ ngơi và làm việc của bản thân ở trong trường.
Sáng sớm giờ, cô mở mắt ra, vươn vai rồi đứng dậy thay một bộ đồ thể thao.
Sau khi rửa mặt xong, cô mở cửa đi ra ngoài, sau lưng có tiếng gọi khiến cô dừng lại.
“Cậu muốn đi ra ngoài ư?’’ Tống Dao từ trên giường ngồi dậy, xoa đôi mắt với khuôn mặt lờ mờ chưa tỉnh ngủ, “Bây giờ là mấy giờ rồi?’’
“h rồi.’’
Đinh Thiển nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay, “Tớ đi chạy bộ.”
“Cậu không phải là kĩ thuật trạch sao, kĩ thuật trạch không phải đều ở nhà cứu vớt thế giới sao?’’ Tống Dao xoa mặt, lầu bầu nói.
() kỹ thuật trạch: chỉ những người giỏi đào sâu vào các kiến thức và kỹ thuật khác nhau trong khi bỏ qua các tương tác xã hội.
Những người này thường tập trung vào các lĩnh vực kiến thức của riêng họ.
Đinh Thiển bị vẻ mặt mơ hồ của Tống Dao chọc cười, nói:’’Tiền đề cứu vớt thế giới của kĩ thuật trạch là nếu có thể sống đến khi đó—— luyện tập chạy bộ có thể là phướng pháp phòng thân tốt nhất không gì sánh bằng.’’
“Đi đi, đi đi’’ Tống Dao ghét bỏ vung tay, ‘’ Đi cứu vớt thế giới của cậu đi ’’.
Đinh Thiển mỉm cười, đi ra ngoài chầm chậm chạy về phía sân vận động.
Ra ngoài vào lúc sáng sớm là một loại hưởng thụ, bầu trời như được nhuộm lên màu xanh biếc, cùng những đám mây với hình dạng khác nhau trôi nhè nhẹ, tất cả nhịp điệu đều chậm rãi hoà nhịp theo hơi hở
Lúc này sẽ không nghe thấy những tiếng hối hả của ban ngày, những phong cảnh bình thường thoạt nhìn cũng trở nên đẹp hơn rất nhiều.
Sân thể dục Đại học T đã có không ít những người già với mái tóc hoa râm, họ đều đang đầy tinh thần, duỗi chân, chạy chậm, chạy nhanh, có thể thấy đủ hết các loại hoạt động.
Trái lại thì thiếu đi rất nhiều những người trẻ tuổi chân.
Vì vậy khi có một người trẻ tuổi, mà dáng người lại còn xuất sắc thì luôn bắt mắt hơn.
——–đến nỗi khi Đinh Thiển vừa bước vào đường băng cao su, lúc ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Cố Cảnh Sâm thì liền có một sự thôi thúc cô muốn quay đầu rời đi.
Chỉ có điều, Đinh Thiển cả người xinh đẹp với một chiếc áo thể thao màu xám đơn giản và chiếc quần soóc ngắn, để lộ ra đôi chân trắng nõn thẳng tắp, thành ra tỉ lệ quay đầu cũng không hề thấp hơn Cố Cảnh Sâm tí nào.
Chênh lệch thời gian mà tầm mắt hai người rơi xuống người đối phương đại khái còn chưa tới một giây.
“… Xin chào đàn anh.”
Đã bị anh phát hiện thì dù có tránh cũng không thể tránh được, vì thế Đinh Thiển ngẩng đầu lên rồi cười cười đến ngoan ngoãn vô hại nhìn người đàn ông cao ráo với đôi chân dài cùng khí thế bức người đang đi đến.
Một chút cũng không nhìn ra——— ba phút trước cô muốn co giò bỏ chạy.
“Tập thể dục buổi sáng sao?’’
Cố Cảnh Sâm bước đến đứng bên cạnh cô.
Đinh Thiển gật đầu.
Cố Cảnh Sâm hơi cụp mắt, vẫn không có biểu cảm gì: “Làm sao trước đó không thấy em đến?’’
Đinh Thiển suy nghĩ thật nhanh trong giây, nét mặt vẫn tươi cười như lúc ban đầu: “Sáng nay em dậy hơi sớm, ngủ không được nên em muốn đi bộ một chút…..Đàn anh mỗi ngày đều đến đây sao?’’
Khi hỏi đến vấn đề này, Đinh Thiển đã suy nghĩ đến việc sau này có nên đến chỗ đó chạy bộ không.
Cố Cảnh Sâm híp mắt, ánh mắt đảo qua bộ đồ thể thao chuyên nghiệp của Đinh Thiển, sau đó nhếch môi mang theo ý tứ sâu xa.
“Em khó dậy sao?’’
“Ách”, Đinh Thiển do dự một giây liền quyết định tự hủy danh dự, liếc mắt cười nói: “Vâng ạ, dậy rất khó khăn.’’
“Không sao cả.”
Người đàn ông duỗi tay ra, không nhanh không chậm cầm chiếc đồng hồ của Đinh Thiển, cách một lớp da mỏng của dây đồng hồ mỏng mà nâng cổ tay cô lên.
Đinh Thiển ngẩn ra, theo bản năng muốn rút tay lại: “Đàn anh Cố.”
”Bây giờ là hp.”
Cố Cảnh Sâm ngước mắt lên, đôi đồng tử đen như mực mang theo chút ôn nhu, trong mắt chứa đầy ý cười như ánh nắng ban mai——-
“Sau này cứ đúng giờ sáng thì anh sẽ gọi điện thoại kêu em dậy.’’
Anh dừng lại một chút, rồi lại nhếch môi lên: “Phục vụ miễn phí.’’
Đinh Thiển: “….”.