Tú Ảnh đối với loạt lời nói dồn dập trong máy liền choáng nhẹ, ngập ngừng:
- Ừm..tôi bình thường, cũng không mệt.
Hôm nay ngài Hiệu trưởng đã khen anh rất nhiều
Viên Dạ Trì cười lớn, hỏi:
- Haha, ông ấy nói gì?
Tú Ảnh nằm ngả ra giường, đáp:
- Ừ thì bảo anh hào phóng, chú trọng giáo dục, là đối tác quan trọng...
Viên Dạ Trì có vẻ hài lòng, nhỏ nhẹ:
- Được.
Nhưng em có thấy đúng không?
Cô nhíu mày, đảo mắt rồi lươn lẹo:
- Nửa phần thật thà nửa phần dối trá, ai mà biết được anh chính kẻ chuyên ức hiếp người khác chứ
Có chê bai như nào thì mỗi lần nói chuyện với Tú Ảnh Dạ Trì hắn luôn trân quý, cũng không để bụng, cười khẩy bên môi rồi nhìn ra ngoài trời.
Tối nay có gió mát, không oi nóng, cao hứng lên Dạ Trì liền nói:
- Chuẩn bị quần áo đi, phút nữa tôi đợi dưới sảnh, mặc đơn giản thôi
Tú Ảnh chưa kịp đáp lời sau đó là tiếng tút dài.
Cô lớ ngớ đi làm theo lời hắn, mặc nguyên chiếc áo phông quần đùi cộc, thêm một áo cadigan khoác ngoài, đôi giày thể thao tôn lên đôi chân thẳng nhỏ nhắn rồi xuống sảnh
Viên Dạ Trì dáng thực đẹp nên mẫu quần áo nào, items nào khi kết hợp lên người hắn đều rất đẹp.
Hôm nay không đi xe ô tô, cũng không thấy Chu Toàn, Viên Dạ Trì lái một chiếc mô tô BMW, quần bò đen, đôi giày ủng cao cổ, chiếc áo jacket bóng, mái tóc ngoài gió thổi mạnh bay tung lên cũng không giảm đi khí chất của nam nhân trước mặt.
Hắn tiến tới ngắm nghía cô một hồi, thuận tay xoay một vòng nhìn ngắm cơ thể Tú Ảnh, vẻ mặt giãn ra thoải mái rồi lấy chiếc mũ bảo hiểm to đội lên đầu cô, bế thốc Tú Ảnh ngồi yên sau, căn dặn:
- Bám chắc vào
Cô chưa kịp hiểu chuyện gì, lớ ngớ:
- Sao cơ...Aaa
Ngay sau đó Viên Dạ Trì rồ xe, phóng như bay trên đường vắng, gió phật mạnh kèm chiếc xe lái nghiêng ngả khiến Tú Ảnh thất kinh, sợ hãi ôm chặt vào vòng bụng nam nhân, mắt không dám mở cúi gằm dựa vào vai Dạ Trì.
Trái lại với vẻ ngoài của cô thì Dạ Trì lại vô cùng thích thú, như mỗi lần trêu chọc được cô hắn sẽ lập được thành tích vậy.
Viên Dạ Trì phóng nhanh một lúc rồi từ từ giảm tốc độ, đi chậm lại.
Tú Ảnh cũng cảm nhận được nên mở mắt, khuôn mặt ngờ nghệch, lồng ngực thở hắt lên, lấy lại sinh dưỡng, gằn:
- Viên Dạ Trì, anh muốn chết à?
Đáp lại sự tức giận đó là tiếng cười hào sảng của hắn, sở dĩ giờ giảm tốc độ vì cả hai đang đi qua biển, gió biển thổi vào tạo cảm giác mát mẻ, se se lạnh chút, cơ thể cô run lên, vòng tay bất giác ôm chặt nam nhân trước mặt.
Hắn nhẹ nhàng:
- Đi công tác mà chỉ chăm chăm vào công việc rất chán, tối nay tôi đưa em đi quanh thành phố, ngắm nghía một chút rồi về
Tú Ảnh gật gù đồng ý, ánh mắt xa xăm nhìn về hướng biển, một màu đen huyền bí trước mặt, trăng rọi sáng xuống mặt nước ánh lên màu pha lê một khoảng rộng.
Khung cảnh tuyệt đẹp, thời tiết lại ủng hộ con người, không đi chơi thật quá phí.
Viên Dạ Trì hỏi tiếp:
- Sáng mai em không có lịch ngoài trường nhỉ? Chiều tối mai mới có.
Tú Ảnh lơ mơ gật đầu, hắn còn rõ lịch của Tú Ảnh hơn cô, đáp:
- Ừ, chiều tối mai là lịch làm việc của giảng viên
Viên Dạ Trì tấm tắc:
- Vậy tốt quá, tối nay chúng ta đi chơi, tôi chở em đi chợ đêm của thành phố
Tú Ảnh không từ chối, đúng như lời hắn nói, được đến một nơi mới thì cũng nên tận hưởng cuộc sống nơi đây một chút, biết thêm ít thì vốn sống sẽ phong phú hơn, không phải sao?
Dừng xe tại sảnh đỗ, đứng ngoài đã ngửi thấy mùi thức ăn đường phố, tiếng cười nói nhộn nhịp, âm nhạc sôi động bật lên của khu chợ, một khung cảnh tấp nập hiện lên trước mặt cả hai.
Toan bước vào Tú Ảnh bị kéo ngược lại, Dạ Trì thẳng thừng cởi chiếc áo cadigan của cô xuống, buộc hai tay áo vào eo cô, mình thì cởi chiếc jacket đen bóng ra mặc lên cho nữ nhân trong lòng, thẳng thừng nói:
- Quần quá ngắn, che bớt vào không người ta sẽ nhòm ngó
Cô thở dài, đành mặc kệ và không chấp cái lí luận vớ vẩn của Dạ Trì, cả hai cùng tiến vào trong.
Đi qua mỗi gian hàng thực phẩm nào, cả hai đều cùng nếm thử chút ít, dần dần no căng bụng.
Nhưng thế cũng chưa là gì, vấn chưa thỏa mãn được thú vui của cả hai.
Dạ Trì kéo cô đến khu vui chơi, có trò bắn súng đổi gấu.
Hắn tự tin ra lắp đạn nhựa, quay ra hỏi:
- Thích con nào?
Cô bĩu môi, cố ý làm khó nam nhân trước mặt, chỉ ra con bé nhất, xa nhất.
Hắn không đáp, chỉ cười khẩy một cái rồi đứng vào tư thế, tay căng thẳng, một mắt nhắm lại ngắm bắn.
"Bụp"- tiếng bóng bay trên con gấu đó nổ, nghiễm nhiên hắn bắn trúng rồi.
Người chủ đưa cho cô còn thêm lời khen:
- Chà chà, chàng trai này rất có khí thế.
Hầu như khách của tôi ngay cả con to, ở gần cũng dễ bắn lệch, nay con gấu này ở xa, loại gấu nhỏ mà bắn vẫn trúng.
Xin bái phục
.