Viên Dạ Trì nghe vậy liền dừng lại, hắn đứng sau lưng ông Võ, cùng ông quan sát bà Võ đang chăm sóc Tú Ảnh, cô bất ngờ tỉnh dậy rồi hét toang lên, khuôn mặt khóc nức nở ôm trầm lấy bà Võ thật chặt.
Ông Võ thở dài, nói:
- Bác nghĩ đó là tác dụng phụ của thuốc an thần chăng? Con bé không ngủ được, hay lo nghĩ nên thường lạm dụng thuốc an thần, tối nào trước khi ngủ cũng uống
Viên Dạ Trì bất ngờ, hắn nhíu mày hỏi:
- Sao hai bác vẫn để cô ấy uống ạ? Thuốc an thần lạm dụng ngày nào cũng uống dẫn tới những hệ lụy nghiêm trọng sau này...
Ông Võ cười nhẹ, quay ra nhẹ nhàng nói:
- Cháu muốn Tú Ảnh đêm nào cũng thức trắng rồi hốc hác cả người hay uống thuốc an thần và có giấc ngủ ‘’kĩ càng’’?
Dạ Trì nghe vậy bèn hiểu, không đáp câu nào, ánh mắt man mác buồn nhìn vào trong phòng.
Sau một hồi dỗ dành thì Tú Ảnh cũng vào lại giấc ngủ, bà Võ nhẹ nhàng đóng cửa rồi cả ba lại rời ra phòng khách.
Bà mệt mỏi ngồi xuống ghế, rót thêm trà ra chén, nói nhỏ:
- Thỉnh thoảng con bé mới bị như vậy, mấy lần bác hỏi thì nó nói mơ có gì đó đè nặng, thứ đó vô định không biết là gì...
Viên Dạ Trì ngồi đó một lúc lâu nữa, hỏi kĩ càng về Tú Ảnh rồi cũng chào tạm biệt hai ông bà rời về.
Hắn có mong muốn là ngày nào, bất cứ lúc nào rảnh hắn cũng sẽ tới đây, phụ giúp ông bà trong việc gì đó, chỉ cần được trông thấy Tú Ảnh mỗi ngày, quan sát tình hình sức khoẻ cô tiến triển là hắn vui rồi.
Ngoài ra hắn sẽ cẩn thận, lặng lẽ không để cô biết có sự tồn tại của bản thân trong nhà.
Từ hôm bên viện về Tú Ảnh dường như tránh mặt hắn một cách triệt để, nhìn thấy hắn ánh mắt cô lại hau háu đỏ, căm ghét và nếu hắn tiến lại gần sẽ la hét lên rất nhiều.
Tú Ảnh ghét bỏ hắn rất nhiều
Từ đó mỗi hôm Viên Dạ Trì đều qua vào sáng sớm, lúc Tú Ảnh chưa ngủ dậy, buổi trưa hoặc tầm xẩm chiều, cô trong phòng hay lúc tối.
Mỗi lúc qua lại đem thuốc bổ và thức ăn dinh dưỡng tới, bà Võ tráo thuốc an thần của Tú Ảnh sang thuốc bổ của Viên Dạ Trì, hiệu quả cũng thấy rõ khi Tú Ảnh ngủ được, không gặp ác mộng.
Thức ăn mỗi ngày cũng đa dạng không khiến Tú Ảnh thắc mắc hỏi:
- Mẹ à, dạo này nhiều món ngon lắm...! Mà nhất là cá thu sốt cà chua này, rất đậm đà, vị con cũng thấy lạ nhưng quen?
Bà Võ cười nhẹ, hỏi:
- Lạ nhưng quen? Ngôn ngữ con phong phú thật đấy, Tú Ảnh
Cô cười phì, giải thích:
- Đây con nói mẹ nghe..
lạ là cá thu sốt cà chua trước đây mẹ sợ bị mặn nên thường sẽ kho rất nhạt.
Lần nào bố cũng phải kho lại hôm sau, miếng cá khô lại vào nhiều sốt cà chua.
Còn hôm nay, cá rất béo, không khô, cà chua thì thái dày một chút, y hệt kiểu sốt con từng ăn của Dạ Trì...
Nói đến đây bỗng Tú Ảnh ngập ngừng, cô trầm mặc một lúc rồi không nói lời nào.
Bà Võ cũng nghe thấy giọng cô lí nhí dần.
Sở dĩ món đó đích thân Dạ Trì sang đây sốt ướp sáng nay, xong xuôi mới ra xe đi làm, ông Võ ngồi xem tivi cũng thấy không khí trầm mặc, phải hề hà vài câu:
- Ây da, con thấy ngon vì sáng nay ba đã phải đứng cạnh mẹ con, trông chừng rồi dặn mẹ con nêm nhiều gia vị chút đó..
Ha ha, chính ra là công ba đó nha
Không khí bớt gượng gạo đi nhiều, tối hôm đó ông bà Viên lại tới thăm, Tú Ảnh đang chập chững đi trong nhà cho đỡ cứng cơ, chờ tuần nữa là tới hạn tháo băng.
Bà Viên hỏi han:
- Tú Ảnh, tháo bột xong thì có vết khâu ở chân có để lại sẹo không con? Bác sĩ báo như nào?
Cô cười nhẹ, đáp:
- May quá bác ạ, không để lại sẹo vì lúc khâu xong là chỉ tự tiêu, bác sĩ tiêm thêm một liều thuốc triệt sẹo..con cũng không rõ nhưng hôm trước có cởi bột ra ở bệnh viện để bác sĩ khám thì con không thấy vết khâu lên sẹo mà chỉ là đường mờ mờ..
Bà Viên từ tốn đỡ cô ngồi xuống, cười tươi:
- Thế may quá rồi, bác có mấy loại thuốc bôi ngoài da chữa lành vết thương rất tốt, mai kia bác gửi con
Ông Viên tâm sự với ông bà Võ:
- Hai anh chị ạ, chuyện cũng đã qua mấy tháng nhưng bản thân tôi cũng không chấp nhận nổi thằng Trì...!Nghe được nó kể anh chị không để bụng chuyện này, Viên Khược Dạ tôi lại lấy làm tủi hổ thêm
Ông bà Võ vội giải thích:
- Anh đừng nghĩ vậy, chúng tôi đã không để bụng là không có trách cứ gì khác.
Mà anh xem, Dạ Trì ngày nào cũng tới đây âm thầm quan tâm Tú Ảnh, cũng xem là một cách chuộc lỗi, ha?
Ông Viên thở dài, cúi đầu kính cẩn:
- Cảm ơn hai anh chị rất nhiều, đúng con dại cái mang, có lớn mà không có cái nết gì hết..
Tôi là tôi nói cho anh chị nghe, nhìn mặt nó giừ tôi chỉ muốn băm vằm ra thoả giận, cái thằng mà không có miếng duyên nào, đàn ông đàn ang đi làm trò tiểu nhân..
Biết như này xưa tôi đẻ quả trứng gà tôi ăn...
Hai ông bà Võ ngồi nghe vừa buồn cười vừa phải ngăn ông Viên lại, có vẻ bất mãn nên ông xả ra một tràng.
Ông Võ cười, đáp:
- Được rồi mà, anh Viên đừng tức..
mà nếu đẻ ra quả trứng gà thì phải chị nhà mới làm được điều đó, anh thật là..
Ông Viên giờ mới nhận ra mình nói hớ, đúng là vợ mình mới đẻ ra được chứ bản thân đàn ông đâu có mang thai đẻ con được nhỉ? Ngẫm nghĩ lại, khuôn mặt ông đơ ra rồi bỗng chốc mọi người cũng phì cười, Tú Ảnh nghe được khe khẽ bên môi cũng cười nhẹ.