Trên xe, cả hai chưa ai nói lời nào, Viên Dạ Trì tập trung nhìn đường, ánh mắt có thi thoảng liếc sang nữ nhân, lòng hơi bồn chồn- trạng thái mà trước đây hắn chưa từng có.
Cái dáng vẻ thiếu tự tin, ngại ngùng, muốn nói chuyện nhưng có gì đó bứ ở họng,..tất cả điều này lần đầu xuất hiện ở nam nhân cao ngạo.
Tú Ảnh thì hờ hững, cô ngồi dựa vào cửa xe, ánh mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài, khẽ thở dài.
Tú Ảnh đi chung xe hắn như này cũng không thoải mái lắm là bao, dù cho cơn giận hắn không còn phừng phừng như trước nhưng cũng chưa muốn làm lành trong thời gian này.
Tạm thời cô muốn nghỉ ngơi một thời gian, suy nghĩ lại ít việc và có thể là đi du lịch đâu đó.
Nghĩ đến đây Tú Ảnh lại bần thần, nếu đi du lịch một mình có vui không nhỉ? Chí ít cũng phải có bạn thân hay gì đó, mà Tú Ảnh các mối quan hệ chưa thấy ai đặc biệt thân.
Bỗng điện thoại reo lên, của Tú Ảnh, túi xách cô để đằng sau.
Chưa kịp hành động gì, Viên Dạ Trì đã nhanh chóng với ra sau lấy giúp, dáng người hắn cao lớn, chỉ nhấc nhẹ người lên rồi với tay ra một chút là cầm được chiếc túi, nhẹ nhàng:
- Đây, của em
Tú Ảnh đón lấy, lịch sự:
- Cảm ơn anh
Cô nhanh lấy điện thoại ra, là chị Hàm Dương gọi tới.
Người chị đã lâu không liên lạc, kể từ lần cuối hai người gặp nhau ở trung tâm thương mại.
Cô mau chóng bắt máy, hồ hởi:
- Chị Dương, lâu lắm mới gọi
Cả hai nói chuyện hồi lâu, hình như bàn tính gì đó khiến Tú Ảnh có vẻ hào hứng lắm, khuôn mặt cô cười tươi, giọng nói nhí nhảnh ríu rít đáp lại.
Viên Dạ Trì ngồi bên cạnh cũng hóng hớt, tò mò xem là ai mà khiến nữ nhân bình thường ủ rũ bỗng tươi vui như vậy.
Lúc sau kết thúc cuộc điện thoại, Tú Ảnh thở phào nhẹ nhõm, như được giải toả căng thẳng hay bức bối sau mấy ngày vừa qua.
Viên Dạ Trì bỗng thắc mắc:
- Tú Ảnh, ai gọi em vậy? Trông em nhận cuộc gọi đấy rất vui
Cô định nói ngay là Hàm Dương- người chị thân quen nhưng rồi lại im bặt, đảo mắt một hồi, nghĩ ra kế khác rồi lảnh lót:
- Ờm..
Em mới nói chuyện với Bạc Siêu..
Bạc Siêu đó
Viên Dạ Trì nghe tới tên Bạc Siêu bỗng giật mình, hắn biết rõ người gọi không phải là Bạc Siêu mà Tú Ảnh chỉ đang cố tình trêu ghẹo.
Nam nhân hắng giọng lên, khuôn mặt hơi xấu hổ:
- Em đừng đùa
Tú Ảnh liếc nhìn biểu hiện của hắn thì cũng cười nhẹ, dáng vẻ thiếu tự tin, ôn nhu khác hẳn so với lúc trước, suốt ngày chỉ lên mặt và ức hiếp cô.
Tú Ảnh thở dài, sau cùng bắt chuyện:
- Phần quà đặc biệt mà Bạc Siêu hứa bao anh là gì? Thắng lợi vụ cá cược ấy.
Viên Dạ Trì nghe vậy cũng bình tĩnh đáp:
- To lắm, một mình tôi hưởng không hết
Hàm ý là gì cũng không hiểu rõ, Tú Ảnh cười khẩy, sau nhàn hạ đáp:
- Em nghĩ anh cũng nên chia sẻ phần quà đó cho em, vì nhờ em ngu ngốc anh mới có được..phải không Dạ Trì?
Viên Dạ Trì nghe vây thì ngẫm nghĩ, một hồi sau lại bật cười, hắn gật gù, ánh mắt thâm tình quay sang nhìn ngắm khuôn mặt nữ nhân đang dán vào mình.
Cả hai vẫn tiếp tục nói chuyện, những câu chuyện mang đầy ẩn ý và cạnh khóe đến từ Tú Ảnh.
Viên Dạ Trì đối đáp những câu hỏi này nhưng nam nhân không giận mà chỉ đơn giản hiểu như cô còn trẻ con, vẫn giận dỗi đang nhân cơ hội này nhìn bản thân hắn xuống
Đến bệnh viện, thao tác khám qua rồi bắt đầu tháo bột cũng không tốn quá nhiều thời gian, chủ yếu là sau đó cần phải tập đi lại một lúc xem có thấy nhức ở đâu không rồi báo bác sĩ.
Tú Ảnh cởi bột ra thì thông thoáng cả bắp chân, cô tập tễnh đi lại, mới cởi bột nên còn chưa quen.
Rồi trong khi Tú Ảnh tập đi ngooài khuôn viên bệnh viện thì hai bên ông bà Viên-Võ lại thoải mái ngồi ghế đá nói chuyện rôm rả.
Nữ nhân liếc mắt nhìn rồi nén giận, nói:
- Dạ Trì, anh gọi mẹ em ra đây được không? Em đi thấy mỏi, chắc nhờ mẹ em đỡ một lúc
Viên Dạ Trì từ nãy đến giờ kè kè theo cô, hắn chậm rãi đi phía sau, quan sát từng bước chân vật nhỏ, ánh mắt mười phần ôn như hiện lên.
Nghe cô nói vậy hắn vẫn đứng im, không có hành động gì là làm theo lời Tú Ảnh bảo, sau cùng một tay ôm eo nữ nhân bên cạnh, một tay đỡ chặt vào bắp tay cô, thỏai mái:
- Tôi đỡ em, em mỏi thì chúng ta dừng
Tú Ảnh chưa kịp phản ứng gì Dạ Trì lại bắt đầu mặt dày:
- Mà nếu mỏi quá cần nghỉ ngơi thì Dạ Trì tôi bế em cũng được
Tú Ảnh cuộn tay lại nắm đấm, đành tiếp tục đi, thôi thì để hắn đỡ một lúc, dù gì chân đang cứng vì mới cởi bột, chịu khó đi lại, chút nữa đỡ thì chạy nhảy thoát khỏi hắn cũng chưa muộn.
Tầm trưa, bác sĩ xem lại chân rồi bắt đầu ghi sổ khám bệnh, sẽ có lần tái khám khác để xem phần xương bên trong.
Một hồi sau là xong, ông Viên vội nói:
- Nào, để ăn mừng Tú Ảnh hôm nay tháo bột, nhà chúng tôi có chuẩn bị một bữa ăn nhỏ, mời anh chị Võ và cháu qua chung vui
Ông bà Võ chắc chắn biết trước kế hoạch rồi nhưng vẫn giả bộ vui mừng, ái ngại:
- Ôi,ôi trời.
Nếu vậy thì chúng tôi cũng không có lí do gì để từ chối rồi ha.