Tiếu Khuynh Nữ Phụ

chương 22: một đêm dài

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên tầng ba, một con ngươi kiêu ngạo âm lãnh, thâm sâu như màn đêm lặng lẽ thu vào hết thảy diễn biến vừa rồi. Khoé mắt u tối, trầm tĩnh vô ba loé lên một tia sáng quỷ dị.

" Người mà các ngươi nói, là cô ta? "

Nói xong, người đó đưa ngón tay thuôn dài hữu lực khép lại rèm cửa, ánh sáng của hoàng hôn tựa như sợ hãi hơi thở u lãnh trên người đàn ông liền không dấu vết rút lui. Khẽ liếc mắt nhìn tên thuộc hạ thân tín cuối đầu nghiêm cẩn đứng bên cạnh mình. Hắc ám đảo quanh con ngươi, theo đường nhìn của hắn rơi xuống, như muốn tạo ra những mũi dao sắc nhọn.

" Vâng thưa chủ nhân, chính là cô ta. " Thanh âm kiên định vang lên trong không gian tĩnh mịch vô hạn. Không vì đôi mắt sắc bén như dao của người đàn ông mà run rẩy sợ hãi. Nếu thật sự là vậy, thì hắn không đáng làm thuộc hạ cho chủ nhân rồi. Mặc dù sau lưng hắn đã lạnh đến toát mồ hôi.

" Trông cô ta ốm yếu như một cành liễu, gió quật một cái liền có thể ngã, vậy mà có thể bắn nát đầu thuộc hạ của ta sao? " Hắn đứng trong bóng tối, vùng đất u mê chỉ thuộc về riêng hắn, đảo đôi mắt lạnh băng của một kẻ săn mồi tàn độc như đang thầm tính toán gì đó trong lòng. Dung mạo thoáng che lấp bởi màn đêm, chỉ thấy khoé môi người đàn ông câu lên một nụ cười, rõ ràng xinh đẹp mị nhân, lại khiến người khác không rét mà run, tàn ác, kích thích thị giác.

( Đọc lại chương nhé)

Kẻ có thể khiến cho thuộc hạ của hắn ngã xuống, xem ra cũng có một chút tài lẻ. Ha, nhưng cho dù là kẻ nào đi chăng nữa, nếu như đã dám khiêu khích đến tôn nghiêm của kẻ đứng đầu, hắn sẽ cho kẻ đó biết thế nào là muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.

" Có thể, có thể lúc đó cô ta gặp may mắn, đánh bậy đánh bạ liền chó ngáp phải ruồi mà hạ được thủ lĩnh của đội bắn tỉa. " Tên thuộc hạ hít một ngụm khí lạnh, tiếp tục phun ra lời nói mang ý tứ bào chữa cho đồng đội thất thủ, vô cùng ê răng. Làm sao có thể tin được một cô gái thoạt nhìn mảnh mai yếu ớt như vậy, không có một chút giá trị vũ lực như thế, mà có thể cho rằng cô ta cố ý nhắm vào đầu tên lính đánh thuê lừng danh một cõi mà một phát giết chết.

Có quỷ mới tin.

Chắc chắn là gặp may, gặp may mà thôi.

" Là vậy sao? " Người đàn ông cười khẽ, giọng điệu có chút lười biếng. Biểu hiện này của hắn, hẳn là đã trông thấy một điều gì đó khiến hắn hứng thú.

" Chủ nhân, cô ta được mệnh danh là dâm phụ lẳng lơ có tiếng, phàm là nam nhân có nhan sắc cô ta sẽ tìm cách mà trèo lên giường ngay. Về sau nghe nói cô ta thay đổi, thuộc hạ nghĩ đây chỉ là một phương thức khác để cô ta câu dẫn đàn ông mà thôi. " Tên thuộc hạ tiếp tục dông dài, không che dấu sự khinh bỉ của mình với đối phương.

Chỉ thấy vị chủ nhân cao cao tại thượng trước mắt cười càng lúc càng sâu, đuôi mắt còn mang theo vẻ tà khí đê mê, hắc ám chậm rãi thu liễm lại. Thanh âm trầm thấp ma mị, tựa như lời triệu hoán đến từ viễn cổ.

" Thật giả ra sao, không phải tối nay liền biết ngay sao. "

Tên thuộc hạ đần mặt ra, sau lưng một làn gió lạnh ập tới, không khỏi cảm thấy nguy hiểm.

Chủ nhân nói như vậy là có ý tứ gì?

Tang Họa thức dậy vào lúc nữa đêm, trong khoảnh khắc hiu quạnh này, vạn vật chìm sâu vào vô tận an tỉnh, con người ta dễ dàng tìm thấy cô đơn.

Cửa sổ mở toanh, hương hoa ngào ngạt theo gió lạnh ùa vào khiến cô thức giấc. Lúc đi ngủ, vì quá mệt mỏi cho một ngày dài, cô chẳng nhớ bản thân đã khoá cửa hay chưa. Cô lặng yên đứng trước cửa sổ, như một bức tranh trầm mặc, ánh trăng yếu ớt buông xuống những chùm sáng trong trẻo xuyên qua nhành cây, rơi xuống sợi tóc nâu mềm mại như tơ, làn da Tang Họa trắng nõn lại có chút nhợt nhạt như người bệnh, lông mi cô rất dài, vì hơi lạnh mà tạo thành một màn sương lạnh nhạt.

Cô vươn tay muốn đóng lại cửa sổ, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Tang Họa thầm trách mình sơ suất, dù ở nơi đâu cũng không được buông lỏng cảnh giác. Nhanh như chớp, một trận gió lạnh đánh úp sau lưng cô, khiến cô không kịp phòng bị.

Một bàn tay lạnh lẽo vòng qua siết chặt chiếc eo thon của Tang Họa khiến cô không thể động đậy được. Tay còn lại đang nằm yên vị trên cái cổ trắng nõn càng làm cô không dám nhúc nhích. Cô không thể phán đoán ra được tình cảnh hiện tại của mình, nếu như cô có nữa điểm muốn chống trả, bàn tay của đối phương đang đặt ở cổ mình sẽ nhanh chóng quyết định sinh mạng của cô. Mùi hơi thở tràn ngập tính xâm lược khiến cho Tang Họa hít thở không thông, mẹ nó, quá kích thích khứu giác rồi.

" Đêm hôm khuya khoắc, đột nhập phòng của một cô gái, là có ý gì? " Tang Họa híp híp mắt, trào phúng nói.

Trong không gian im lặng đến nặng nề chỉ nghe được người kia khẽ bật ra một tiếng cười trầm thấp, tựa như rất buồn cười với câu hỏi vừa rồi của cô.

" Đêm hôm khuya khoắc, đột nhập vào phòng của một cô gái, theo em lại là có ý gì? "

Ý gì? Mẹ kiếp, còn ý gì nữa cơ chứ? Tang Họa cảm giác khuôn mặt người kia đang kề sát bên tai cô, còn cố ý phả ra hơi thở nóng rực khiến cô rùng mình một cái. Cô trừng mắt, vô cùng bực bội, này có phải là cô đang bị trêu đùa? Lần đầu tiên có một kẻ dám trêu đùa cô như thế. Không nhịn được mà nổi nóng, phun ra một câu.

" Lưu manh. " Đến Dung Phượng Khuynh bản tính phong lưu cũng không dám công khai trêu ghẹo cô. Cơ mà, sao tự nhiên giờ khắc này cô lại nhắc đến hắn.

Người đàn ông thế nhưng không có tức giận, tiếng cười ngày càng trầm thấp mang theo cỗ mùi vị làm tâm can người ta não lòng.

" Ta đây, chính là muốn ngắt đoá hoa xinh đẹp nhất của Tang gia. " Hắn tà mị phả vào tai cô, giọng điệu ngả ngớn. Ánh trăng mờ mịt yếu ớt, khiến cô không tài nào nhìn rõ được chân diện mục của hắn. Có điều, người đàn ông này mang đến cho cô một cảm giác vô cùng nguy hiểm. Hắn sở hữu một đôi mắt mê hoặc lòng người, thanh âm lại gợi cảm chết người.

" Trùng hợp thật đấy, nhị tiểu thư Tang Tương được mệnh danh là một trang tuyệt sắc khuynh thành, mi mục như họa, hiện đang dưỡng thương tại đây. Ngươi nên biết bên nào nặng, bên nào nhẹ mà bỏ qua. " Cô nhếch môi.

" Nhưng mà, ta lại hứng thú với đại tiểu thư của dòng họ Tang - Tang Họa hơn. " Nghe được lời này của hắn, cô vô cùng khó chịu, không khỏi nhíu mày.

" Ta sẽ không thô bạo với một cô gái còn đang mang vết thương, cho nên hãy ngoan ngoãn một chút. "

Hắn vừa nói xong, thân thể hai người lại càng áp sát vào nhau. Nhìn ở bất kỳ góc độ nào cũng vô cùng ám muội.

Có điều Tang Họa là ai? Một cô gái lòng dạ sắt đá như băng ngàn năm, đến cả nhịp đập nơi trái tim mình còn không nhận ra. Thì làm sao có thể vì người khác không ngừng quyến rũ mà mặt đỏ tim đập?

Nhận thấy có điều gì đó không đúng, người kia đột nhiên nghi hoặc mở lời.

" Vật nhỏ có phải hay không? Bị lãnh cảm? "

Có cái gì nóng rực áp sát vào bụng cô, Tang Họa nháy mắt điên tiết cả lên.

" Lãnh, cái, con, mẹ, ngươi. " Tang Họa nghiến răng nghiến lợi, kiềm chế bản năng muốn chửi ầm lên, không muốn mình mãi ở trong thế bị động, cô bất chấp chịu đau đớn sau lưng mà xoay người, đá loạn một cú.

Khi dễ bà đây. Chiếm tiện nghi bà đây. Ăn đậu hũ bà đây. Lại còn vô lễ với bà đây. Vết thương tính là cái gì? Bà đây không nhịn nữa.

Mà người nọ không nghĩ rằng cô sẽ ra chiêu, cũng không thể tin được cô cư nhiên còn biết quyền cước, thân hình lại nhanh nhẹn như một con báo như vậy. Bất ngờ liền nhận được một cú đá ngay ngực. Hắn nén cơn ho khan mãnh liệt, cảm giác như lục phủ ngũ tạng bị đảo lộn. Sự hứng thú đối với cô gái này ngày càng tăng, những tưởng cô gái nhỏ chỉ có tài bắn súng là tinh thông, nhưng lại không ngờ, quả thật hắn không thể chỉ đánh giá một con người bằng vẻ bề ngoài được.

" Thân thủ không tệ, có điều vết thương sau lưng em hình như không được tốt. "

" Không cần ngươi quản. "

Tang Họa phun ra xong câu này, lại nhanh như chớp nhảy lên công kích hắn, vừa mạnh bạo vừa điên cuồng, hoàn toàn coi khinh vết thương sau lưng. Cô chính là đang muốn giết chết đối phương.

Hắn nhìn cô gái như một con mèo xù lông, trong lòng nghĩ chỉ muốn đùa cho vui một chút. Nhìn cô gái bỏ hết vốn liếng ra mà muốn lấy mạng mình, hắn cảm thấy có chút buồn cười, không muốn đả thương đến cô, hắn đều tận lực phá giải thế công của cô, dù rằng cô gái này đang bị thương, nhưng mỗi lần tung sát chiêu ra với hắn, hắn cũng có điểm chật vật mà chống trả. Đêm nay, thu hoạch cũng không tệ.

Đánh mãi mà chẳng ai hạ được ai, tên khốn kiếp kia chỉ toàn phòng thủ mà chẳng chịu tấn công. Cô cảm giác mình bị đùa giỡn thật rồi. Tang Hoạ siết chặt tay, cô cầm lọ hoa đặt bên cạnh đầu giường ném về phía người kia, chỉ là tên đó sao có thể dễ dàng bị một lọ hoa đả thương được chứ, trong nháy mắt hắn ta lao sang một bên. Thế là bình hoa oanh oanh liệt liệt đập vào tường, vang lên một tiếng kêu thật to giữa bầu không khí im lìm. Vô số mảnh vỡ văng tung toé trên nền nhà, ánh trăng mờ mịt hắt lên tạo ra dư quang chói mắt.

" Vật nhỏ thật hung dữ. " Hắn ta tiếp tục cười cợt.

Tang Họa lại nhào tới, lần này, đánh ở đâu không đánh, lại lôi nhau đến tận giường~

" Ta phải giết ngươi. "

" Ha, đến đây nào. " Vừa nghe, một trận hoa mắt chóng mặt đánh cho đầu cô tê rần, sao cô nghe qua, lại có cảm giác như giống một tiểu mỹ nhân đang không ngừng quyến rũ mà mở lời câu dẫn vậy.

Bề giường lung lay, khiến Tang Họa không cẩn thận ngã xuống, ngầm kêu không ổn, nếu như ngã về sau thế này vết thương ở lưng cô chắc chắn không thể cứu vãn được nữa, cô không cam lòng liền bất chấp lôi luôn tên khốn kiếp kia. Người đàn ông không đoán được hành động bất chợt này của cô liền đồng dạng bị cô kéo mà mất thăng bằng ngã xuống, ánh mắt hắc ám không khỏi có chút bối rối. Động tác Tang Họa rất nhanh, cô vội vàng lật người trở lên, nhầm biến tên kia trở thành một đệm thịt. Nhưng đột nhiên ánh mắt co rút, Tang Họa lấy tốc độ như chớp che lại miệng mình, cô lao vào trong lng ngực hắn, bàn tay trắng nõn của cô đánh úp đôi môi hướm hơi lạnh của hắn.

Đêm đã khuya, ánh sáng mảnh mai của mặt trăng len lõi qua ô cửa sổ, tạo nên một không khí mập mờ lại quỷ dị khôn cùng.

Tư thế của hai người lúc này, người ngoài không biết còn tưởng đang vụng trộm yêu đương giữa đêm khuya.

Màu tím mê ly mang sắc hoa Tử La Lan mở thật to, đối diện với một đôi mắt u lãnh lại thần bí đen như mực cũng kinh ngạc nhìn thẳng vào mình. Đầu óc cô sung huyết nhất thời phản ứng không kịp, mọi âm thanh tắt nghẽn chỉ nghe được tiếng trái tim đập kịch liệt trong lòng ngực của đối phương.

Tang Họa khóc không ra nước mắt, đánh nhau, ừ thì đánh, nhưng sao lại suýt thì chạm môi rồi?????

Tang Họa đặt tay lên lng ngực hắn, mượn sức đẩy ra kéo giãn ra khoảng cách giữa hai người. Cô không làm gì nữa, chỉ có thể nín lặng tận lực bò bò ra xa mà thôi, suýt chút liền rơi xuống giường.

Người kia cũng tự nhiên mà chống một tay đứng lên, màu mắt u minh ban nãy còn kinh ngạc, lần này lại tĩnh lặng tựa như mặt hồ yên ả không chút gợn sóng, trong bình thản chứa nghi hoặc.

Ánh trăng yếu ớt phản chiếu nụ cười có chút kỳ lạ của đối phương.

" Cốc, cốc, cốc. " Không ai ngờ đến ngay lúc này lại có người gõ cửa, ba thanh âm hữu lực vang lên đồng thời khiến hai người bên trong giật nảy mình.

" Vật nhỏ, chúng ta sẽ còn gặp lại. "

Người kia lấy một tốc độ nhanh như chớp lao ra ngoài cửa sổ, chỉ để lại một cơn gió hắc ám khiến cho lòng cô bỗng chốc lạnh như băng. Cô nén nhịn cảm xúc muốn chửi ầm lên, mẹ kiếp, suýt thì bị người ta làm nhục, gặp lại con mẹ ngươi. Tang Họa không ngừng vỗ về trấn an bản thân, cố gắng lấy lại nét bình tĩnh trên khuôn mặt, nhẹ nhàng mở cửa.

Một người đàn ông trung niên trên người mặc quần áo của bảo vệ, bộ dáng vô cùng nghiêm chỉnh, một tay cầm đèn pin, tay còn lại chính là cầm cây roi điện. Giọng điệu thân thiện nói với cô.

" Tôi nghe phòng bên này có tiếng động, cho nên muốn đi xem xét, cô có gặp rắc rối gì không thưa tiểu thư? "

" Xin lỗi đã làm phiền, nữa đêm nữa hôm tôi bất cẩn duỗi tay đụng phải bình hoa khiến nó rơi xuống đất. " Cô khẽ cười, giọng nói vô cùng áy náy hối lỗi. Người đàn ông nhìn thoáng qua vô số mảnh vỡ của bình hoa vung vãi bốn phương, cũng như vậy mà tin là thật, căn dặn cô cẩn thận thu dọn tránh làm mình bị thương, sau đó không nói gì nhiều xoay người rời đi.

Tang Họa thở phào một hơi, xoay người khoá chặt cửa, lòng bắt đầu toan tính.

Ánh sáng yếu ớt nhàn nhạt của mặt trăng xuyên thấu qua rèm cửa sổ cùng với sắc màu ấm nóng trong căn phòng tạo ra một mỹ cảm đẹp đến mông lung.

" Diễm, em đến là có một chuyện muốn thông báo với anh. " Ngồi trên đùi Dạ Diễm, ánh mắt cô gái không nén nổi niềm đắm đuối say mê không dứt, Tịnh Huyên choàng vai lên cổ anh, hai má hây đỏ như trái táo chín. Cô gái có dung mạo thanh tú động lòng người, một đôi mắt uyển chuyển biết nói. Thoạt nhìn lại giống như mẫu hình của cô gái nhà bên. Quần áo trên người sớm đã không còn giữ được trật tự như ban đầu.

" Hửm? " Thanh âm từ tính quyến rũ khiến người ta say mê khẽ vang lên, sau đó mất hút trong không gian rộng lớn. Bàn tay thon dài của Dạ Diễm không ngừng ma sát lên thân thể nhỏ nhắn yêu kiều của mỹ nhân trong ngực mình.

" Trong bụng em, mới một tuần, vẫn không biết là con trai hay con gái. " Tịnh Huyên thẹn thùng nói, càng ngày càng có tư thế thiếu nữ sắp gả thẹn thùng rúc vào lng ngực rắn chắc vững chãi của anh.

Bầu không khí trong nháy mắt biến chuyển.

" Lập lại một lần nữa. " Dạ Diễm lạnh lùng ra lệnh.

" Em có thai với anh rồi. " Cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng Tịnh Huyên không tài nào nhận ra. Cô càng nói càng nhỏ, chính là đang làm nũng với người đàn ông mà cô nguyện yêu suốt kiếp này.

Dạ Diễm mặt không đổi sắc đẩy cô ra, đứng lên, khiến Tịnh Huyên bỗng chốc ngã ngồi xuống mặt đất, anh hoàn toàn không quan tâm cái thai trong bụng cô có bề gì hay không. Thân hình người đàn ông cao lớn thon dài, che đi ánh sáng trên người cô, anh híp đôi mắt lạnh căm nhìn cô không một chút độ ấm. Tựa như vị thần đứng từ trên cao ban phát ánh nhìn xuống nhân loại bé nhỏ. Cả người toả ra hơi thở lãnh khốc.

" Tịnh Huyên, trước khi chơi trò chơi này, em không nhớ tôi đã nói với em những gì sao? " Dạ Diễm nhìn Tịnh Huyên như một kẻ tù tội, anh chậm rãi định tội cô. " Đừng quá phận. "

" Nhưng, Dạ Diễm, đây là con của anh, nó là con ruột của anh. Anh không thể... " Tịnh Nguyệt khó tin nhìn Dạ Diễm. Cô vừa rồi chính là nghe lầm phải không?

" Ai mà biết được. " Giọng anh nhẹ bẫng.

Ai mà biết được cái gì? Ai mà biết đây có phải là con anh hay không? Hay ai mà biết được cô vốn dĩ còn ngủ với người đàn ông khác.

" Ngoan, phá nó đi, rồi mọi chuyện sẽ trở lại như thường. "

Anh bảo cô phá con của hai người sao? Sao ngữ điệu của anh lại nhẹ nhàng như chuyện này chẳng có gì to tát thế?

Chẳng lẽ từ trước đến nay, tất cả nhu tình mật ý, chỉ là bóng nguyệt mặt hồ, ảnh hoa trong nước thôi ư?

Nữ nhân đối với anh mà nói, chỉ là hứng thú qua đường, gặp dịp thì chơi. Một kẻ luôn tính kế người khác như anh. Làm sao có thể để cho người khác lại tính kế lên đầu mình. Đó là sỉ nhục, vả lại là đối với loại đàn bà không biết thân biết phận như cô ta. Gà rừng muốn làm Phượng Hoàng? Muốn làm chủ mẫu của gia tộc họ Dạ? Hẳn là cô ta chưa bao giờ tự soi gương đi? Dạ Diễm không nhịn được châm chọc.

" Không, em không thể, anh tin em, nó thật sự là máu mủ của anh. Ngoài anh ra, em chưa từng quan hệ với người đàn ông khác..." Sao anh có thể nói ra những lời này, Tịnh Huyên không ngừng tự an ủi, đó không phải là sự thật, đành rằng anh thực sự không yêu cô, nhưng đây rõ ràng là máu mủ ruột rà của anh. Sao anh có thể nhẫn tâm vứt bỏ nó, bảo phá là phá? Tim cô như có hàng vạn con kiến đang giày xéo, đau đớn khiến cô nhận ra ác mộng hiện tại là sự thật.

Ngón tay của anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, để cô nhìn thẳng vào mắt anh, bố thí cho cô một ánh nhìn lạnh nhạt không ra hỉ nộ, cằm bị anh bóp chặt đến phát đau, giọng nói anh từ cánh môi mị hoặc rơi xuống, vô cùng dịu dàng, mà phàm là thứ càng dịu dàng thì sẽ càng nguy hiểm, đó cũng chính là một phần khiến cho cô yêu anh say đắm. Lời nói của anh buông xuống như tử thần định đoạt đi số mạng của người khác. Kiêu ngạo, uy quyền, anh là con của chúa trời.

" Tôi có thể cho em tất cả mọi thứ trên đời này, tôi có thể biến em thành một người phụ nữ cao quý nhất thế giới. Nhưng sẽ không vì thế, mà khiến em quên mất mình tột cùng lại là ai. Một kẻ như em, cũng dám muốn sinh con cho tôi sao? "

Phật có dạy, trồng một người cần ngàn câu, nhưng hủy diệt một người chỉ cần một câu.

Trong chớp mắt, cô mới hiểu được như thể nào là vạn tiễn xuyên tim, là một lời nói cũng có thể khiến người ta đau đến long trời lở đất. Nước mắt Tịnh Huyên chảy từ hốc mắt rơi xuống. Thân thể cùng tâm hồn đau đớn đên nỗi khiến cô một lời cũng không nói ra được.

Tuyệt vọng, tuyệt vọng đến cùng cực.

Dạ Diễm, anh là một người đàn ông cao sang quyền quý, vừa sinh ra đã có thân phận địa vị tiền tài, anh dùng giọng nói quyến rũ trời phú của mình phả vào tai tôi những lời nói đường mật khiến tôi bất giác rơi vào cạm bẫy ngọt ngào được anh giăng sẵn từ trước. Tất cả cô gái trên đời này đều bị anh xem như con rối mà chơi đùa, bỡn cợt. Thao túng dưới sợi dây tài phú ma mị tuyệt luân của anh.

Những tưởng mình là kẻ chiến thắng khi là người phụ nữ ở bên cạnh anh lâu nhất, chiếm trọn được trái tim anh, còn mang trong mình cốt nhục của anh, nhưng hoá ra tất cả đều là một hồi ảo mộng.

Anh từ đầu đến cuối chỉ coi nó như một trò chơi của đám quý tộc nhàn rỗi, lấy việc tổn thương người khác làm thú vui tao nhã. Từ khi bắt đầu cho đến cuối cùng, đều là một mình cô tự huyễn hoặc, tự mê đắm, tự mình tổn thương mà thôi.

" Đưa cô ta đến bệnh viện, lưu ý tìm bác sĩ tốt nhất. " Dạ Diễm chẳng thèm nhìn cô, anh không mặn không nhạt ra lệnh cho thuộc hạ, trong chớp mắt một bóng đen liền xuất hiện trước mặt hai người. Không vì Tịnh Huyên là con gái mà thương hương tiếc ngọc, tên đó lôi cô ra ngoài một cách mạnh bạo. Chậc, lại một cô gái ngu ngốc rơi vào lưới tình giả dối của chủ nhân.

Tịnh Huyên ôm chặt lấy bụng mình, khóc không thành tiếng, bụng cô co thắt dữ dội, bảo bối, mẹ không thể mất con, mẹ không thể mất đi con được. Mẹ không muốn để cha tổn thương con.

Haha!! Vì sao? Cô chỉ nhớ ngày đó khi anh hướng cô nở một nụ cười nhẹ, chỉ vì một lời mời dưới ánh đèn ấm nóng trong đêm đại tiệc muốn cùng cô khiêu vũ, cô liền cứ thế mà vì anh lao tâm khổ tứ, để rồi sa vào tay giặc. Một bước đi liền rơi vào vạn kiếp bất phục.

" Không, buông tôi ra, đừng, tôi còn có chuyện chưa nói. Tôi cần phải nói với anh ngay lập tức. "

Cô không cam lòng, không cam lòng, cô không thể ra đi như vậy, cô không thể để hắn cứ vô tư vô lo dùng bộ mặt đạo mạo của hắn đùa giỡn mọi thứ, gieo rắc đau khổ cho người khác, rồi bản thân lại cứ nhởn nhơ như một kẻ ngoài cuộc. Tịnh Huyên hét lên thất thanh, vô cùng dữ dội, cô cật lực dãy dụa khỏi cánh tay cứng như thép của người đàn ông, bỏ mặc hết tôn nghiêm cuối cùng của mình mà dùng hai chân vẫy đạp.

Dạ Diễm khẽ nâng tay lên, thuộc hạ của anh ta tiếp nhận mệnh lệnh mà ngừng lại.

Cô dằng mình khỏi người đàn ông, chật vật bò đến trước mặt Dạ Diễm, bộ dáng Tịnh Huyên giờ đây nhếch nhác lôi thôi không thể tả, nước mắt sớm đã ướt đẫm gò má.

Làm sao cô có thể quên được, người đàn ông tuyệt đại tà tứ đa tình trước mắt mình, là một kẻ đa tâm, đồng thời cũng là đệ nhất bạc tình cơ chứ. Anh ta ban phát cho người khác âu yếm ngọt ngào đến tận xương tuỷ, nhưng khi họ đang ở trên thiên đàng thì lại bị anh tàn nhẫn cho một kích trí mạng, rơi xuống địa ngục không lối thoát.

Người đàn ông như vậy, không thể yêu. Nhưng cớ gì, cô lại yêu?

Giờ khắc này, Tịnh Huyên đột nhiên nhận ra. Người đàn ông trước mắt này, là ma quỷ.

" Trước khi đến đây, tôi đã chuẩn bị mọi thứ, tôi cũng đánh cược với bản thân mình. Mà lần đánh cược này, tôi giao cả mạng tôi ra. Cứ tưởng rằng anh có một chút yêu, nhưng mà... làm sao tôi có thể quên mất, một kẻ như anh, sao có thể bố thí cho người khác điều gì dù đó chỉ là thương hại. Rốt cuộc, tự tạo nghiệt thì không thể sống, chính mình lại thảm hại như vậy, haha, quả thực nam nhân các người không ai tốt cả. "

Cô ta từ trong túi sách lấy ra một con dao găm đã chuẩn bị từ trước, ngón tay cô run lên lẩy bẩy, dưới ánh mắt thâm u sáng như ngọn đèn của Dạ Diễm, thẳng tay đâm vào bụng mà không một lần chớp mắt. Bảo bối, mẹ xin lỗi con, mẹ không thể làm khác được.

Lần đánh cược này, cô ta thua, thua thảm hại, thua không còn đường lui.

Sớm biết người đàn ông này vô tình như vậy, vì sao lại yêu.

Máu từ bụng cô túa ra như mưa, người đàn ông ấy vẫn không động đậy, anh là đang xem con mồi của anh giãy dụa giữa sự sống và cái chết. Anh chỉ bảo cô ta đi phá thai, không phải muốn giết cô ta, là cô ta tự làm tự chịu, liên quan gì đến anh.

Tịnh Huyên nằm vật dưới đất, cô căm phẫn trừng mắt, cô hận, cô hận người đàn ông đến giờ phút này vẫn tao nhã tôn quý trước mắt mình. Không hiểu khí lực từ đâu khiến cô siết chặt tay lại, móng tay cắm sâu vào phần thịt mềm yếu giữa lòng bàn tay, máu tươi bắt đầu rỉ ra nhưng cô lại không cảm giác được nữa phần đau đớn. Tịnh Huyên căm phẫn rít lên:

" Tôi lấy tình yêu cùng đứa con trong bụng này, nguyền rủa anh. "

Tịnh Huyên gắng gượng đến phút cuối cùng, cô dùng hết tất cả sức lực còn sót lại đưa tay tay vào bụng mình, bàn tay dính đầy máu của cô sau đó lại đổi hướng, ngón trỏ chỉ thẳng vào người đàn ông đang bễ nghễ ngồi trên cao ấy, giống như đang xem một trò đùa, một vở hài kịch mà cô đang dựng ra, âm thanh oán hận, rít lên như một con rắn độc, buông xuống lời nguyền vĩnh cữu.

" Dạ Diễm, sau này, anh sẽ tìm được một người con gái khiến anh một lòng một dạ yêu thương, nguyện từ bỏ tất cả vì cô ta, yêu đến nổi muốn moi cả ruột gan mà trao cho người đó. Vì một cái chau mày của cô ta mà đứng ngồi không yên, vì một nụ cười của cô ta mà ngày đêm thao thức, vì một giọt nước mắt của cô ta mà tâm đau như tróc thịt trầy da. Anh vì yêu, vì cô ta, mà trả giá đắt, đến cuối cùng là thương tích đầy mình. " Tịnh Huyên dừng lại thở dốc, cô ai oán, cay độc, tầm mắt cô bị hận thù che lấp nhìn chằm chằm vào dung nhan kinh tâm động phách ấy, nhếch môi cười, đôi mắt ánh lên tầng tầng man rợ. " Ha hả, nhưng mà, đời đời kiếp kiếp, anh vĩnh viễn cũng không thể có được trái tim của cô ta. Vĩnh viễn rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn bị chữ " tình " ấy đày đọa đến thân tàn ma dại mà cũng không thể nào buông. Dạ Diễm, anh gieo gió thì gặt bão, ông trời có mắt, sớm muộn gì anh cũng phải trải qua đại lễ rửa tội khiến anh cả đời phải khắc ghi. HAHAHAHA!!!! "

Không biết sức lực từ đâu, cô lại nói ra một câu dài đến như vậy, vì quá yêu mà sinh hận chính là như thế sao? Tịnh Huyên ngửa cổ cười điên cuồng, cười đến tê tâm liệt phế, hoàn toàn chẳng khác gì một người điên, máu từ bụng cùng giữa hai chân cô ta kịch liệt chảy xuống, mạnh mẽ cắn nuốt xâm chiếm khắp sàn nhà tinh xảo, khung cảnh thê lương trông vô cùng quỷ dị, tiếng cười man rợ cùng tuyệt vọng của cô vang khắp cả căn phòng, rùng rợn và bi thống.

———

Nam chính tạm thời sẽ không xưng danh tính, vì lần này là sơ kiến, lần sau mới chính thức gặp mặt.

Up chương cuối trước khi thi~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio