Tang Họa khẽ khép cánh cửa phòng hiệu trưởng, nhẹ nhàng đi vào. Sắc thái lãnh đạm mà lễ phép đứng trước chiếc bàn bạch ngọc chất vô số tài liệu, để mặc cho ông quan sát.
Trong nguyên tác, ông già đẹp lão trước mắt này cũng chỉ là một người qua đường, nhưng để lại cho cô ít nhiều ấn tượng. Nay đã ngoài ngũ tuần, tướng mạo hiền lành đôn hậu, tác phong làm việc đoan chính, giữ chức hiệu trưởng đến giờ cũng đã mười mấy năm.
“ Thầy biết tình trạng hiện giờ của em vô cùng khó khăn. Nhưng Tang Họa, em nên biết một điều hiện em đang sống trong một học viện to lớn, tiền có thể đè ép bất cứ người nào. Đến lúc này cũng chỉ có mình em là vẫn còn chưa đóng học phí thôi. “
Tang Họa ngoan ngoãn lắng nghe lời hiệu trưởng, mặc dù biết cô hiện tại trở nên thất thế nhưng thầy lại không tỏ ra kỳ thị cô.
“ Em biết. “ Cô biết chứ, cô đã kì kèo lâu rồi. Nhưng hiện tại...
“ Em biết... sao em lại còn...”
“ Thưa thầy, mong thầy cho em chút thời gian. “ Hiện tại đến ăn no cũng không có nói chi đến tiền đóng học phí. Cô là nghèo a~
“ Em là đã hẹn đi hẹn lại bao nhiêu lần rồi? “ Thầy hiệu trưởng vò đầu vức tóc hoàn toàn không thèm để ý đến tôn nghiêm của mình. Ông cũng chỉ là làm công ăn lương mà thôi, huống chi người có địa vị cao nhất cũng không phải ông. Ông phải làm sao?
Cô im lặng, không nói. Mà hiệu trưởng cũng thở dài bất lực.
“ Tôi cho em một cơ hội, chỉ cần em đại diện học viện ta đạt giải học sinh toàn diện quốc tế. Mọi học phí trong năm này và mọi năm tiếp theo sẽ hoàn toàn miễn phí. “ Sở dĩ ông đề nghị như thế, là vì ông ta biết. Trong những ngày gần đây, đột nhiên Tang Họa trở nên vô cùng giỏi, IQ có thể sánh ngang với thiên tài. Mọi điểm số luôn luôn tối đa khiến ai cũng phải vô cùng bất ngờ mà nhìn cô với một con mắt khác.
Tang Họa bất động hồi lâu, cái này chính là lợi dụng học sinh một cách trắng trợn nha~ Nhưng mà... cô cũng là bước đường cùng rồi vả lại món hời như thế, ai mà không muốn.
Tang Họa nặng trĩu bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, sau đó thở nhẹ ra một hơi, cô bất giác đưa lưng vào tường, cố gắng bình ổn lại cảm xúc.
“ Một thiên kim tiểu thư bị gia đình xua đuổi, nay lại không có một đồng để đóng học phí. Tôi cảm thấy cô ngày càng đáng thương. “ Giọng nói chói tai vang lên ngay bên cạnh, mùi hương mát lạnh phả vào bên tai. Cô bất giác co người lại, lạnh a~. Mà người có tiềm năng làm máy điều hòa này tính ra cũng rất ít.
Không phải là...
“ Còn tôi, thì thấy anh ngược lại là vô cùng hả hê. “ Cô đến cả mí mắt cũng lười nâng. Vâng, xin trân trọng giới thiệu nam chủ tiếp theo đã lên sàn, Lăng Băng Kỳ. Một nam chủ luôn luôn ngự tại một vị trí trên cao quan sát mọi thứ, không nhúng tay vào bất cứ hành vi ngược đãi nào của nam chủ đối với nữ phụ. Một người ngoài cuộc thích trêu đùa vận mệnh của kẻ khác, tên này ngoan lệ đến cuối truyện mới bị nữ chính hốt về hậu cung. Mà sau khi thu phục thì nữ phụ Tang Họa sớm đã bị bọn nam chủ xử từ trước đó rồi. Vì vậy, tên này và cô không thù không oán. Nhưng mà dù sao đi nữa thì anh ta vẫn là nam nhân của Tang Tương. Chuyện này không cách nào có thể thay đối.
“ Một hội trưởng hội học sinh như anh cũng phải không có việc gì làm cư nhiên chạy đến làm gì? “
“ Tôi chỉ là đến bàn một chút truyện với thầy hiệu trưởng, cũng không phải là đến tìm cô. “ Giọng nói mang theo ý vị khinh thường không chút che dấu, cái tên này sợ chưa đủ chọc cô tức giận hay sao?
“ Vậy tôi xin mạn phép đi trước. “
Không muốn dây dưa lâu với nam chủ nào nữa, Tang Họa lơ đễnh đáp, thật không xem người đối diện với mình mặt đã đen như đít nồi? Lách người sang một bên, chậm rãi bước đi.
Rầm!!! Bàn tay bị Lăng Băng Kỳ thô lỗ kéo ngược lại, tấm lưng một trận đau dữ dội. Tên này vốn là không biết thương hoa tiếc ngọc.
Tang Họa bất thình lình bị đối phương áp sát lên tường, cả thân hình thon dài của anh ta bao trùm lấy cô, không cho cô một chỗ thoát, hàn khí tỏa ra ngút trời.
“ Sao vậy, vui quá nên ngây ngốc hay là lại đang có thằng đàn ông nào bên cạnh. “ Chính thức đối diện với Lăng Băng Kỳ, cô mới biết bà tác già ấy miêu tả nhan sắc anh ta thật không sai biệt chút nào. Nhưng mà, sao tên nào cũng cực phẩm trong cực phẩm hết vậy.
Nếu như nói Dung Phượng Khuynh là yêu nghiệt tà mị, Tuyết Hàn Tịch lạnh lùng lãnh khốc và Lạc Ảnh Ca là thanh nhã xuất trần. Thì Lăng Băng Kỳ chính là Băng Sơn mỹ nam, ưu nhã như tuyết.
Trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa, so sao cũng không vừa, so sao cũng không đủ. Mái tóc bạch kim bay tán loạn trong gió, lung linh tuyệt đẹp. Một đôi mắt băng lam không thuộc về cõi trần gian, khiến người khác lạc trong mùa đông vô tận,bất quá người đàn ông này đâu phải dành cho cô. Ngắm nhìn chồng của người khác là không tốt đâu nha. Lăng Băng Kỳ chính là hội trưởng hội học sinh, thiên tài trong thiên tài ngàn năm có một a~
Không vì lời nói đó mà nổi giận, Tang Họa cô từ trước đến giờ vốn là chưa bao giờ nổi giận vì những lời nói như thế. Cô rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nổi trong đôi mắt tím nhạt xinh đẹp của cô thanh đạm lạ thường, không một tia dao động, tựa như một giọt nước ấm áp nhưng khi chạm vào lại lạnh đến thấu xương.
“ Hội trưởng, xin thỉnh tự trọng, nơi này dù sao cũng là trường học. “
“ Tang Họa, người ta nói cô thay đổi, tôi một mực không tin. Nhưng bây giờ thì không tin cũng phải tin thôi. “ Nhìn người con gái xinh đẹp trước mắt mình, Lăng Băng Kỳ có chút thất thần. Đã sớm biết thối danh Tang Họa làm cho người người căm phẫn. Nhưng chỉ khi tiếp xúc mới biết, cô ấy hoàn toàn không như lời đồn. Lăng Băng Kỳ là hội trưởng hội học sinh quyền cao chức trọng, đối với tính cách trước kia của Tang Họa vẫn là không thèm để tâm, hàng ngày đều nghe được những chuyện cô ta làm, xấu danh tích tụ cho nên trong lòng lại sinh ra chán ghét.
“ Người ta nói tôi thay đổi, họ chỉ quan tâm tôi thay đổi như thế nào? Lại không hỏi tôi vì ai lại thay đổi. “
“ Cô nói vậy là có ý gì? Cô đang đổ lỗi cho chúng tôi hay là đang đỗ lỗi cho thế giới này? “” Hội trưởng, Tang Họa tôi tỉnh mộng rồi, thật sự cứ mơ đi mơ hoài một giấc mơ chưa bao giờ bắt đầu như vậy tôi thật sự mệt mỏi rồi. Tôi biết anh cũng rất ghét tôi vì vậy hội trưởng mong anh từ nay nhìn thấy tôi thì cứ coi tôi như không khí đi. Hoặc không, về sau khi gặp anh, tôi sẽ đi đường vòng. À mà phải rồi, tôi vốn có là gì trong mắt hội trưởng mà nhỉ? “ Gạt phắt tay Lăng Băng Kỳ, Tang Họa hơi châm biếm chẫm rãi bước đi.
Nội tâm trầm ổn của ai đó không biết vì cái gì đột nhiên dậy sóng, có cái gì đó từng chút từng chút ăn mòn ruột gan anh. Chậm đến nổi anh không tài nào nhận ra. Lăng Băng Kỳ hoàn toàn không hiểu, trái tim sau năm yên lặng, chợt gợn sóng...
Thư viện Hoàng Gia Shallow, quả thật khiến cho cô mở mang tầm mắt, ở đây vô cùng rộng lớn. Những kệ sách cao ngất ngưỡng chạm đến trần nhà. Không gian yên tĩnh thoáng đãng vô cùng thích hợp cho việc đọc sách.
Cửa sổ nâu to lớn thấp thoáng những sắc hồng nhung đỏ rực mỹ miều, bóng cây tử đằng ngã xuống nghiêng nghiêng in dấu trên ô cửa sổ mang theo màu tím mơ màng.
Tách trà thoang thoảng, mùi hoa lài thanh nhã xuất trần phảng phất cổ mùi vị nhu hòa mờ ảo lại huyền bí bất khả xâm phạm, nhẹ nhàng tan trong không gian yên tĩnh đến nghẹt thở.
Tang Họa khẽ vén tóc mai, lại không để ý hành động này của mình có bao nhiêu mê người. Cô chăm chú vào cuốn sách dày cộp trên tay mình, hoàn toàn không thèm để ý tới thế giới bên ngoài. Cả người cô tỏa ra hơi thở đạm mạc, xa cách. Khiến người ta không dám chen chân vào thế giới nội tâm của cô, không dám phá hỏng vẻ đẹp tuyệt trần ấy. Chỉ có thể ngắm, có thể mê say lại không được phép chạm vào.
Khói mỏng lượn lờ, mỹ nữ tựa hoa. Ai ai cũng đều trầm mê.
“ Xem nào, là ai đây? Không phải là đại tiểu thư thất sủng của Tang gia đấy chứ? “ Không ai bảo ai, mọi người đều ném cho kẻ vừa mới lên tiếng một ánh mắt chán ghét. Khung cảnh đẹp như một bức tranh như thế, lại có kẻ không biết điều đến phá rối. Thật tiếc hận mà.
“ Cô ta nhìn đi nhìn lại thì có cái gì mà đáng làm chị gái của Tiểu thiên sứ vậy kìa. “ Cô gái có mái tóc dài màu vàng lên tiếng, khuôn mặt trát một tầng phấn dày trong mất thẩm mỹ.
“ Cậu quên rồi à, cô ta là con gái nuôi làm gì có quan hệ huyết thống với nữ thần Tang Tương. “ Người con gái có nước da trắng như tuyết cũng hồ hởi xen vào một câu.
“ Này, mày không nghe tao nói gì à. Đừng ở đây tỏ vẻ thanh cao, hạng người dâm đãng như mày còn gì lạ nữa. “ Lần này lại là cô gái đầu tiên lên tiếng lúc nãy, một bộ món tay tỉ mĩ được chăm chút kỹ lưỡng tức giận đập mạnh xuống vì bị cho ăn bơ.
Từ đầu đến cuối, mặc cho ba cô gái liên tục lải nhải bên tai, Tang Họa hoàn toàn không để vào mắt, đến một cái liếc nhìn cô cũng lười ban phát, cô nhẹ nhàng lật sang trang khác, tiếng lật trang vang lê như khiêu khích sự kiên nhẫn của họ, lại cặm cụi đọc sách.
“ Hừ, cũng chỉ là hạng kỹ nữ chỉ biết mò lên giường đàn ông. “
Nói xong, họ ném cho Tang Họa ánh mắt khinh thường sau đó lắc mông rời đi. Tiếc thật, nếu thời gian có thể trở lại thì cầu mong họ đừng nói lời này. Nhưng chung qui, lời đã nói ra thì cũng đừng mong có thể rút lại.Đâu dễ vậy? Đôi mắt tím nhạt mê ly khẽ lóe lên tia sáng. Nhẹ nhàng di chuyển chân, chiếc ghế bên cạnh bị cô dùng lực đá bay ra ngoài. Không biết là vô tình hay có ý, nó va vào chân của một trong ba nữ sinh kia. Mất thăng bất khi vật lạ tập kích bất ngờ, người này kéo người khác trong tích tắc ngã đè lên nhau. Sau tiếng hét kinh hồn bạt vía, bất kể ai có mặt lúc này cũng đều nhìn ba nữ sinh chật vật dưới sàn nhà cười rộ lên. Riêng chỉ có Tang Họa vẫn thủy chung dán mắt vào cuốn sách, khuôn mặt luôn luôn yên bình. Cứ như thế giới này loạn cũng không liên quan gì đến cô.
“ Mày, là mày làm phải không? “ Ả có bộ móng tay xinh đẹp xấu hổ vò dậy, khuôn mặt vặn vẹo răng nghiến ken két chỉ thẳng vào mặt của Tang Họa định tội:
“ Bỏ hành động xấu xí này của cô đi. “ Bị chỉ thẳng vào mặt, mày khẽ chau lại.
Rõ ràng, ai ai cũng biết. Một Tang Họa đại tiểu thư kiêu căng phách lối sẽ không bao giờ chịu ngồi yên khi người khác mắng mình.
Một Tang Họa đại tiểu thư ngạo mạng, điên cuồng sẽ không để ý hình tượng mà sẽ sẵn sàng nhào vào solo với cô ta.
Nhưng mà, tại sao cô gái thanh lãnh như sương, xinh đẹp như vẽ kia lại không có một chút biểu cảm gì vậy kìa. Tại sao cô ta chỉ là yên lặng đọc sách như bao người mà lại thu kia hết ánh nhìn thế kia. Tại sao khi bị người khác mắng chửi lại coi như không có gì? Rốt cuộc cái gì đang diễn ra vậy.
Như hiểu được tâm lý của người xem kịch, Tang Họa cũng không keo kiệt mà nhẹ nhàng giải thích thắc mắc:
“ Chó cắn người chẳng lẽ người phải cắn lại cho. Thật không có văn minh. À, các cô đến chó cũng không bằng, cho nên đừng cố gắng học tiếng người. “
“ Con khốn, hôm nay mày làm tao bẽ mặt. Mày cứ đợi đấy, tao sẽ không bỏ qua đâu. “ Vì không biết giấu mặt vào đâu cho vơi đi sự xấu hổ này, ba ả nhanh chóng chạy bán sống bán chết ra khỏi thư viện.
Sau đó, dường như không để ý Tang Họa tiếp tục dán mắt vào cuốn sách trong toàn thể ánh mắt gần như hóa đá của mọi người.
Trong góc khuất, Lăng Băng Kỳ nheo mắt đầy nguy hiểm, dung mạo như hoa chìm trong lạnh giá. Nhưng chỉ có anh biết lòng anh lúc này rối như tơ vò.
Chỉ một lúc sau...
Lăn Băng Kỳ từ lúc nào đã ngồi đối diện cô, chăm chú nhìn thiếu nữ ngủ quên trên bàn. Tang Họa nằm gục xuống, đầu nghiêng qua một bên để lộ ra dung mạo tựa thiên tiên, những cuốn sách đồ sộ lấy cô làm trung tâm nằm đầy khắp nới trên mặt bàn. Mái tóc được buộc bằng một sợi ruy băn buông dài trên đôi vai kéo xuống mặt đất. Lăng Băng Kỳ chống má, nghiêng đầu, tư thế lười nhác như một con chồn băng tu luyện ngàn năm, khí thế bức nhân khiến người khác đóng băng một khi tới gần, cứ thế bất động thật lâu. Tuy biết cô đã lâu, nhưng trước phòng hiệu trưởng cũng là lần đầu tiên anh nói chuyện với cô. Những tưởng chỉ trêu đùa cô một chút, ai dè phản ứng của cô làm cho anh bất ngờ. Trong đôi mắt trong veo màu tím ấy, không có điên cuồng mãnh liệt, không có ngu ngốc đần độn, không có ngạo mạn lẳng lơ. Một đôi mắt sâu như đầm nước lạnh ngắt, mờ mịt. Một đôi mắt đạm bạc như thế chẳng lẽ lại xuất hiện trên người của một nhân vật tiếng xấu vang xa tứ phía sao? Tang Họa hơi thiếp đi, trong giấc ngủ cô cảm nhận có một đạo quang liên tục dõi về phía mình. Cô hơi mở mắt, liền trong tích tắc biết được nguyên nhân của mọi chuyện.
Cách tốt nhất vẫn là đừng để ý.
Cô đảo mắt, sắc trời đã là chiều tà, mọi người xung quanh dường như đã về hết. Đang loay hoay tìm kiếm một cái gì đó thì người đối diện đã nhàn nhạt mở miệng.
“ Đã giờ chiều rồi. “
Tang Họa nhíu mày, cô ngủ quên lâu thế rồi ư? Lại nghĩ tới bóng dáng đáng yêu của Dạ Nguyệt Nha đang lẽ loi chờ cô ở nhà, Tang Họa không nhanh không chậm thu dọn lại đống sách nằm nghiêng ngả trên bàn. Một lúc sau mới đứng dậy rời đi, hoàn toàn bỏ quên mất người đối diện.
“ Tang Họa. “ Giọng nói không ra cảm xúc của Lăng Băng Kỳ vang lên từ đằng sau. Cô xoay người lại, dù gì cũng là nam chủ duy nhất không hại cô, mà người ta đã gọi tên mình như vậy, không trả lời thì cũng có hơi thất lễ.
“ Chuyện gì? “
“ Trả lời đi. “
“ Trả lời cái gì? “ Tang Họa cũng không dị nghị, rất tự nhiên hỏi lại.
“ Hãy cho tôi biết, cô vì ai mà lại thay đổi. “
Tang Họa kinh ngạc, Lăng Băng Kỳ tuy là nam chủ nhưng trước giờ mọi việc mà Tang Họa làm anh ta đều khinh thường mà không để tâm tới. Một nam chủ tiêu diêu tại, sắc đẹp “khác biệt chủng loài” cũng vì thế mà khiến cho Tang Tương “ động lòng xuân “ đòi sống đòi chết tìm mọi cách thu nạp hắn vào hậu cung của cô ta.
“ Tôi là vì muốn cho chính mình một đường lui, tôi đã nghĩ nếu cứ tiếp tục lầm đường lạc lối như vậy, cố chấp đến thế. Thì không sớm thì muộn, tôi cũng sẽ điên mất thôi. “ Không hiểu sao Tang Họa lại đột nhiên nói lời này. Có lẽ là vì dấu kín trong lòng tâm sẽ trở nên nặng trĩu. Phải, Mộc Lung Hoa sống trong cơ thể Tang Họa chính là số phận, cô không thể nào đi theo vết xe đổ của nguyên chủ. Rồi đây, những nam chính cường đại lần lượt sẽ xuất hiện, sẽ cùng nhau quây quần và hết lòng bảo vệ nữ chủ. Đơn phương độc mã như cô lấy cái gì mà tranh với đoạt chứ. Bình tình mà sống, đời này kiếp này vẫn là không nên dây vào họ.
“ Cô buông tay ư? Cô rõ ràng yêu Dung Phượng Khuynh nhiều như vậy? Cô có thể buông tay? “ Lăng Băng Kỳ khó hiểu trong lòng.
“ Anh biết tôi yêu Dung Phượng Khuynh ư? “
“ Cô quên rồi ư? Cô đã từng tuyên bố trước bàn dân thiên hạ rằng cô chỉ yêu mình Dung Phượng Khuynh mà thôi. Nhưng tôi thật không hiểu đã yêu như vậy? Cô vì cớ gì lại còn năm lần bảy lượt mò lên giường những tên nam nhân khác. “ Tang Họa im lặng, cô cúi thấp đầu để che đi đôi mắt đầy hỗn độn của mình. Chuyện gì vậy? Tang Họa từng đứng trước bàn dân thiên hạ mà nói rằng cô chỉ yêu mỗi Dung Phượng Khuynh ư? Tại sao cô không nhớ gì hết? Nó thuộc chương mấy? Nhưng chuyện này thì có gì liên quan đến cô, cô không phải nữ phụ nguyên chủ trong tiểu thuyết, cho nên phần tình yêu thống thiết ấy cũng xuất phát từ người cô. Tình yêu của Tang Họa là một loại tình yêu chỉ biết tranh giành và chiếm đoạt. Vì từ nhỏ đã ai dạy cho cô ấy cách yêu một người là như thế nào đâu? Cho dù cố chấp nhưng cô ấy hi sinh rất nhiều. Là Dung Phượng Khuynh không biết hưởng, là Tang Họa mắt mù mới yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên.” Hội trưởng, tôi đã từng yêu Dung Phượng Khuynh rất sâu đậm, tình yêu của tôi tuy tầm thường nhưng không hề thấp hèn, tuy suồng sã nhưng không hề đê tiện. Nó giống như một loại thuốc phiện, khiến tôi không cách nào cai. Nó khiến tôi lựa chọn thiêu thân vào, thà lựa chọn đau khổ cũng không muốn cai, không muốn từ bỏ nó. Trải qua nhiều chuyện, trái tim tôi cũng không còn như trước nữa, vì nó đã quá đau nên lựa chọn một con đường mới. Một con đường không có tình yêu, không có quyền lực. Như vậy, sẽ dễ bước hơn. Sẽ an an ổn ổn bình lặng mà đi hết quãng đời còn lại của mình. “
Lăng Băng Kỳ cười khổ, anh không thể tin một cô gái xấu xa trong lời đồn thiên hạ lại có một tình yêu khắc cốt ghi tâm đến thế, điều nó khiến anh nể phục, khiến anh đã trong vô thức đặt cô tại một vị trí nào đó trong trái tim. Qua ba lần gặp mặt, Lăng Băng Kỳ chợt nhận ra, ngần ấy năm qua chỉ mình mỉm cười xem kịch thiên hạ, lại bỏ quên mất bóng dáng đơn độc kiêng cường như thế.
“ Hội trưởng, có những sự thật không phải là sự thật, có những giả dối không phải là giả dối. Đừng chỉ tin vào mắt mình, vì anh không thể biết được phía sau những ánh hào quang đó, là gì đâu? “
Trong lời nói Tang Họa, anh lờ mờ nhận ra một điều gì đó. Mang dành thiên tài trong thiên tài chẵng lẽ anh không hiểu ư? Nhưng điều đó lại khiến cho nội tâm anh cảm thấy đau lòng, muốn an ủi, muốn quan tâm. Nhưng lại chẳng có lấy thân phận gì để ở bên cô ấy.
Nhìn bóng lưng đơn độc ấy ngày càng khuất dần trong đáy mắt mình. Lăng Băng Kỳ lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy bất lực như vậy.
Thanh lãnh như vậy, xa cách như thế lại là kẻ hứng chịu sâu sắc sự thóa mạ của người đời.
Không một câu oan trách, không một lời giải thích. Cô ấy mỗi đêm về có khóc hay không?
“ Tang Họa, xin lỗi. Để em một mình lâu như vậy, là lỗi của tôi. “
Đã đến lúc anh nên bước vào cuộc sống của cô rồi.
Lăng Băng Kỳ bất động trước cửa phòng một lúc lâu, không biết nên tiến vào hay là xoay người đi. Dằn vặt một hồi, vẫn là vặn lấy khóa cửa mà bước vào.
Căn phòng tối om không chút ánh sáng, mùi rượu nồng nặc nhanh chóng xộc vào khứu giác của anh. Lăng Băng Kỳ lắc đầu khổ não, tiến lên một bước thì vô tình đá phải chai thủy tinh rỗng. Khiến nó lăn đến bên chân của một bóng người to lớn đang ngồi bệch trên mặt đất.
Mạnh mẽ vén màn che về hai phía, ánh sáng nhanh chóng ập vào, sáng sói căn phòng sa hoa bừa bộn ấy. Hiện lên bóng dáng của một nam nhân ngồi bệch cạnh giường, quần áo xốc xếch, tóc tai rối tinh nhưng lại không che lấp được dung mạo tuyệt mỹ.
Chai rượu lăn lóc khắp nơi.
Nhìn thấy người bạn thân của mình giờ phút này người không ra người ma không ra ma, đôi mắt lạnh căm của Lăng Băng Kỳ tràn ngập tức tối. Bước nhanh đến nam nhân tay vẫn còn chưa buông khỏi chai rượu đang ngồi ngây ngốc ấy, nắm lấy cổ áo của anh ta, kéo người ngồi dậy:
“ Dung Phượng Khuynh, cậu còn không mau mau xem. Cậu đã biến thành cái dạng nào rồi? “
Dung Phượng Khuynh ngây ngốc nhìn Lăng Băng Kỳ, cả người run run, giống như trái tim đang bị ai bóp nghẹt lại gần như muốn vắt ra nước.” Kỳ, làm sao bây giờ? Cô ấy không muốn nhìn thấy tôi. “ Dung Phượng Khuynh lẳng lặng nhìn Lăng Băng Kỳ, thanh âm thủ thỉ, nỉ non đến thê lương. Trong đầu anh lúc này chỉ có một hình bóng duy nhất. Thiếu nữ xinh đẹp treo trên môi một nụ cười lãnh đạm, nhẹ nhàng tinh tế bảo anh “ biến đi “.
Cuộc sống của anh dường như tối dần lại bởi lời nói vô tâm ấy. A! Đúng rồi, anh dường như quên mất. Thiếu nữ ấy, chịu bao nhiêu đắng cay, tâm ấy có còn đâu?
Nhìn Dung Phượng Khuynh than thở ái tình, lần đầu tiên trong năm cuộc đời khốn đốn như vậy. Lấy đâu ra một thiếu chủ Ám Các tà mị coi thường chân lý, lấy đâu ra một tên yêu nghiệt hoa đào tám hướng bốn phương. Cái gì là “ác giả ác báo” anh cũng hiểu được rồi.
Nếu như không phải vì ai đó mà Dung Phượng Khuynh trở nên như vậy thì anh cũng suýt nữa đã quên mất người con gái tên Tang-Họa ấy. Nhớ đến cô ấy, lòng lại tràn ngập mỉa mai, miệng muốn mở lời an ủi thế nhưng lại thấy Dung Phượng Khuynh như vậy cũng đáng.
“ Dung Phượng Khuynh, cậu đau lòng cái gì? Cậu có tư cách đó ư? Lúc trước người ta yêu cậu, cậu lại tránh nó như tránh tà. Bây giờ, cậu đau cái gì đây? “
“ Không!!! Là lúc trước tôi không hiểu cái gì là tình yêu. Là lúc trước tôi có mắt mà như mù. Nên mới thành như vậy, Tang Họa từng nói rằng cô ấy rất yêu tôi mà. Tôi không tin cô ấy không còn một chút tình cảm nào với tôi cả. “ Anh không tin, Dung Phượng Khuynh dãy dụa, đầu liên tục lắc nguầy nguậy. Cả người tản mác ra một loại đau thương, yếu ớt cùng cực.
“ Lúc cô ấy yêu cậu, cậu không thương cô ấy. Lúc cậu yêu cô ấy, thì cô ấy đã không còn chút tình cảm gì với cậu. Một tình yêu cậu luôn khinh thường, cô ấy cố vá cậu nhẫn tâm xé rách nó đi. Nây giờ cậu lại muốn làm điều ngược lại. Cậu không thấy nó bi hài lắm sao? “ Dung Phượng Khuynh lúc này mới chân chính nhìn lên Lăng Băng Kỳ, mắt phượng rỗng không. Thanh âm kìm trong cổ họng, nghẹn ngào:
“ Lăng Băng Kỳ, cậu có ý với Tang Họa ư? “
“ Phải, các người đã không xem cô ấy ra gì? Vậy hãy để tôi bảo vệ cô ấy. “ Anh không phủ nhận, liền ngay tức khắc bị Dung Phượng Khuynh điên cuồng ấn mạnh vào tường, gằn từng chữ một.
“ Lăng Bằng Kỳ tôi cấm cậu, Tang Họa là của tôi. Tôi không cho phép cậu đụng vào cô ấy. “
“ Dung Phượng Khuynh, cậu có thấy bản thân buồn cười lắm không? Bây giờ cậu chẳng còn phân lượng gì trong lòng cô ấy, cậu cho dù có chết thì chắc gì cô ấy đã quan tâm. Cậu lấy cái quyền gì mà cho phép hay không cho phép. Lăng Băng Kỳ tôi ngu muội bỏ lỡ nhiều năm như vậy, cho nên bây giờ tôi không thể để cô ấy chịu đựng một mình nữa. Cậu hiểu không? “
Nhận được lời định tội lạnh lẽo từ người anh coi là bạn thân. Dung Phượng Khuynh lảo đảo vô thức lùi về sau. Mắt nhắm, môi nhoẻn miệng cười.
Thê lương làm sao? Bi ai thế nào?
Ừ, anh hiểu rồi. Tang Họa không còn là Tang Họa mà Dung Phượng Khuynh cũng không còn là Dung Phượng Khuynh.
Không còn Tang Họa yêu anh say đắm. Không còn Dung Phượng Khuynh coi rẻ tình yêu.
Một kẻ vô tâm, một người si tình. Lệ, theo khóe mắt lăn trên gò má hoàn mỹ. Dung Phượng Khuynh ngơ ngơ ngẩn ngẩn mà Lăng Băng Kỳ sớm đã mất hồn. Dung Phượng Khuynh có ngày cũng biết rơi lệ ư?
Tang Họa, em vừa lòng hả dạ chưa?
Căn phòng, thoang thoảng mùi rượu quý, hai nam nhân cao lớn, tâm tư rối bời. Người đó, ta đây.
Nhưng đều loạn nhịp vì một người con gái, người mà họ vốn chưa bao giờ để tâm.
Trong thư phòng, không gian xung quanh cực kỳ rộng lớn có chứa hơn hàng trăm cuốn sách được xếp đặt vô cùng ngay ngắn, tủ sách cao tít tận nhà ngăn nắp, gọn gàng. Một mùi hương tinh tế lan khắp căn phòng khiến người ta có cảm giác thư thái của một loài trầm hương.
Ngón tay thon dài xinh đẹp lại khí khái khẽ gõ lộp cộp trên mặt bàn tinh xảo tạo ra tiếng vang kỳ dị khiến người ta không rét mà run, lại giữa bầu không khí im lặng cực kỳ tạo nên sự uy nghiêm đáng sợ.
Hơi ngã người ra phía sau, bạc môi khẽ nhếch, thăng trầm nội liễm.
“ Nói. “
“ Thưa ngài, tiểu thư hiện đang ở cùng với đại tiểu thư của gia tộc họ Tang. “
“ Đại tiểu thư? Gia tộc họ Tang? “ Môi khẽ lẫm bẫm bất giác tạo ra một loại cảm giác mỹ lệ khôn cùng, lông mày khẽ nhíu như đang cố gắng nhớ ra điều gì đó mà bản thân dường như không thèm để ý. Sau đó, hình bóng ti bỉ của một thiếu nữ hiện lên trong đầu. Người đàn ông trên bàn gân xanh đột nhiên nổi đầy trán, đôi mắt hiện lên căm ghét cùng khinh bỉ, âm vực đầy bá khí.
“ Mau theo dõi cho ta, ả tiện nhân đó rốt cuộc là có ý gì? “
Kẻ đó nhận lệnh rời đi, đôi mắt nghiền ngẫm.
“ Tang Họa, quyến rũ tôi không thành, cô lại dám đánh chủ ý lên người Nguyệt Nha của tôi. Tôi sẽ cho cô biết như thế nào là sống không bằng chết. “
Sống không bằng chết ~ Dạ Diễm chắc anh có chết cũng không nghĩ tới việc, bản thân sau này cũng sẽ như thế nào với bốn từ đó a~
Ngoài trời, một đóa hoa khẽ rơi, không dấu vết...