Tiểu Kiều Của Quyền Thần

chương 221: kho lương cháy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

C: quyền thần đại nhân, muốn giúp nàng nhuộm móng tay?

Trở lại Nam phủ, đã gần đến giờ Hợi.

Nam Bảo Y rửa mặt chải đầu, thay đổi một bộ đồ ngủ mềm nhẹ, ngồi ở dưới cửa sổ.

Vài ánh sao trời lấp lánh ngoài cửa sổ, trên thư án treo một đồng đèn lồng cá chép bơi, ôn nhu chiếu sáng giấy và bút mực, hết sức phong nhã.

Thiếu nữ đề bút chấm mực, đặt bút lên giấy Tuyên Thành.

Từng hàng lời nói cát tường, từng hàng chữ nhỏ xinh đẹp xuất hiện, mượt mà no đủ, thanh tuấn nghiên lệ.

Mong ngài hàng năm thêm phúc lộc, mọi chuyện đều cát tường......

Viết đến lần thứ ba, nàng ngừng bút.

Mắt phượng tỏa ra quang hoa, nàng nhìn những lời nói cát tường đó, bỗng nhiên cười khẽ ra tiếng.

"Tiểu thư cười cao hứng như vậy, chẳng lẽ là nhớ tới chuyện vui gì?"

Hà Diệp bưng trà bánh tới.

Nam Bảo Y để bút xuống, bưng chung trà sứ men xanh lên, "Ta không cần tiếp tục nói những lời cát tường đó nữa, càng không cần phải sao chép hàng ngày."

"Chính tiểu thư mấy ngày trước, còn điên cuồng cả ngày nhắc mãi đâu."

"Ta đã minh bạch, vì sao đạo trưởng muốn ta gặp người liền nói câu kia.

Chuyện cũ năm xưa xa xôi không thể với tới, không bằng buông ân oán gút mắt lúc trước, lấy bộ dáng vui vẻ đối mặt với mỗi một ngày mới, thưởng thức đám mây cùng sao trời, nở nụ cười với thế gian.

Buông tha người khác, cũng là buông tha chính mình."

Nàng từng đối với cái chết kiếp trước luôn canh cánh trong lòng.

Đối với Cố Sùng Sơn, càng là ôm tâm thái thập phần phức tạp.

Nhưng tối nay gặp lại Cố Sùng Sơn, tất cả những mong ước, mất mát cùng bi thương nàng mang theo đều tan biến vô tung.

Đã không giống như, từ khi nàng trọng sinh trở về, tất cả mọi chuyện đều không giống......

Cái gọi là phúc lộc, cái gọi là cát tường, đều không phải là chúc phúc là có được.

Mà là dựa vào chính bản thân tranh thủ a!

Hà Diệp đầy mũi tràn đầy ngây thơ.

Nàng lắc đầu, thầm nghĩ tiểu thư nhà mình lại bắt đầu lải nhải.

Nói một chuỗi dài, phảng phất giống như muốn đắc đạo thăng tiên, cũng không biết đến tột cùng là có ý tứ gì.

Hà Diệp rời khỏi phòng ngủ.

Nam Bảo Y nhìn sao trời ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nổi lên tâm tư đi dạo đêm.

Nàng thay một kiện áo váy trắng hoa lê, đem tóc đen bện thành bím tóc dày nặng, cài hai trâm cài đơn giản hai bên.

Nhấc theo đèn lồng sừng dê, nàng lặng lẽ chuồn khỏi Tùng Hạc viện.

Một đường đi tới Triều Văn Viện.

Nam phủ không thiếu nước, cỏ cây vẫn sum suê.

Gió đêm đưa tới hương cỏ cây nhạt, như thấm vào ruột gan.

Nam Bảo Y xuyên qua vườn hoa, xa xa nhìn thấy Triều Văn Viện đèn đuốc sáng trưng.

Nàng cầm lòng không đậu mà lộ ra gương mặt tươi cười, ngay cả bước chân cũng càng thêm nhảy nhót uyển chuyển nhẹ nhàng.

Đi tới trước cửa thư phòng Triều Văn Viện, nàng đem đèn lồng giao cho Dư Vị, lại cởi bỏ áo choàng, bước vào ngưỡng cửa.

Quyền thần đại nhân đang cùng Thẩm Nghị Triều đánh cờ.

Nàng nhìn bàn cờ.

Quân cờ đen trắng đan xen, quân cờ trắng của Thẩm Nghị Triều có chút chiếm thượng phong.

Nàng ngoan ngoãn ngồi quỳ bên cạnh Tiêu Dịch, rót thêm cho hắn một chén trà ấm, "Nhị ca ca, ngươi ở thế hạ phong, phải nghiêm túc một chút nha!"

Tiêu Dịch vân vê quân cờ, rũ mắt liếc nhìn nàng một cái.

Nam gia tiểu kiều nương, không son phấn, khuôn mặt nhỏ sạch sẽ trắng nõn.

Mặc váy ngắn hoa lê, tóc đen dài bện lại, càng lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn.

Mười ngón tay nhỏ dài nâng chén sứ, đầu ngón tay oánh nhuận phấn hồng, đầu ngón tay có chút nhếch lên, kiều quý lại rụt rè.

Hắn giống như lơ đãng liếm liếm khóe môi, tùy ý hạ cờ, "Kiều kiều sao lại tới đây?"

"Tối nay trăng sao rực rỡ, nhất thời hứng khởi, nhớ tới Nhị ca ca, bởi vậy đến đây thăm."

Đối diện, Thẩm Nghị Triều đôi tay lồng ở trong tay áo, khinh miệt châm biếm.

Hoàng hôn mới cùng nhau đi Kim Ngọc Mãn Đường tham gia yến tiệc, lúc này mới tách ra không đến hai canh giờ, liền lại nóng lòng chạy tới thăm.

Biểu ca, thật đúng là rất có mị lực a.

Nhưng mà hắn cùng Tiêu Dịch không giống nhau, hắn tuyệt không sẽ sa vào nhi nữ tình trường.

Mấy ngày gần đây, hắn một lần nữa dẫn người điều tra qua mọi ngóc ngách Nam phủ, lại vẫn không tìm được Thiên Xu lệnh bài, thật khiến hắn hoài nghi, cái lệnh bài kia căn bản không ở Nam phủ.

Hắn hạ cờ, hỏi: "Bảo Y cô nương ở lâu trong Nam phủ, có biết trong nhà ngươi có loại bảo vật là lệnh bài hay không?"

"Lệnh bài?" Nam Bảo Y mờ mịt, "Đó là vật điều động quân đội đi? Nhà ta nhiều thế hệ làm kinh thương, sao có thể có cái loại đồ vật này đâu?"

Bộ dáng của nàng không giống như đang nói dối.

Thẩm Nghị Triều im lặng.

Hắn lại hạ một quân cờ, nhàn nhạt nói: "Theo ta được biết, Cẩm Quan Thành có giấu một chi quân đội tinh nhuệ.

Lệnh bài điều hành bọn họ, được giấu ở trong quý phủ.

Chị quân đội kia bản vốn thuộc về Đại Ung, nếu có thể để hầu gia sử dụng, liền như hổ thêm cánh."

Nam Bảo Y nhìn phía Tiêu Dịch.

Thanh niên mặt nghiêng lạnh lùng, chính đang đạm mạc hạ cờ.

Nàng mím cánh môi, biết bọn họ không đem mình coi là người ngoài.

Nhưng xác thật nàng không biết, trong phủ có lệnh bài có thể điều động quân đội.

Nếu không kiếp trước, nàng sao có thể gia đạo sa sút, cửa nát nhà tan?

Nàng chống cằm nhìn quân cờ trên bàn.

Tiêu Dịch nhàn nhạt nói: "Không nghĩ ra được cũng đừng suy nghĩ, kêu Dư Vị lấy bánh cho ngươi ăn."

Người Nam gia kinh thương khôn khéo, xử thế hồ đồ.

Rốt cuộc hơn năm qua đi, nói không chừng đã sớm đem lệnh bài coi là đồ phế thải vứt đi cũng chưa biết chừng.

Nam Kiều Kiều lại vô cùng vụng về, chẳng may nghĩ tới nghĩ lui lại đem đầu óc làm hỏng, hắn phải đi chỗ nào tìm nàng dâu?

Hắn hạ quân cờ cuối cùng.

Thẩm Nghị Triều lấy lại tinh thần, trên bàn cờ đại cục đã định.

Hắn thua.

Hắn tức giận mà nhìn Tiêu Dịch một cái.

Nam Bảo Y chưa tới, thằng nhãi này cùng hắn đánh cờ cho có lệ.

Nam Bảo Y vừa tới, hắn ra cờ nháy mắt trở nên sắc bén, nghiễm nhiên một bộ tư thế tất thắng.

Hắn lại ghét bỏ mà nhìn Nam Bảo Y một cái.

Cô nương này tới liền không có ý tứ muốn đi, cũng không nhìn xem chủ nhà có hoan nghênh nàng hay không.

Hắn lãnh đạm nói: "Đêm đã khuya, nếu Bảo Y cô nương không có việc gì, liền về Tùng Hạc viện đi.

Ta cùng với hầu gia còn phải đánh cờ, đừng quấy rầy nhã hứng chơi cờ của chúng ta."

Đây là lệnh đuổi khách.

Nam Bảo Y "A" một tiếng, có chút mất mát.

Đang muốn nhấc tà váy đứng dậy, Tiêu Dịch bỗng nhiên đè mu bàn tay nàng lại.

Hắn ngước mắt, mắt phượng lộ ra lương bạc cùng ghét bỏ: "Thẩm Nghị Triều, ngươi không tinh thông kỳ nghệ, bản hầu không muốn đánh cờ cùng ngươi, ngươi đi đi."

Cái tên biểu đệ một chút nhãn lực đều không có.

Đêm dài như vậy, tất nhiên hắn muốn cùng Nam Kiều Kiều kều đầu gối nói chuyện lâu, thắp đuốc trò chuyện suốt đêm, con hàng này chen ngang ở nơi này làm gì?

Thẩm Nghị Triều: "......"

Ở Đại Ung, hắn là Thẩm gia lang quân người người khen ngợi, là đứng đầu thiên hạ tứ công tử.

Xe ngựa đi trên phố, các cô nương vứt hoa cùng túi tiền có thể đem hắn chôn xuống!

Thế nhưng từ khi vào Cẩm Quan Thành, hắn cả ngày bị người ghét bỏ, liền không có trải qua một ngày thư thái!

Hắn hừ nhẹ một tiếng, mặt lạnh lùng phất tay áo rời đi.

Không có gia hỏa chướng mắt, Tiêu Dịch thoải mái hơn nhiều.

Hắn đổi thành ngồi khoanh chân, thuận thế cầm lấy tay nhỏ của Nam Bảo Y, tinh tế thưởng thức trong lòng bàn tay.(ahr)

Tiểu cô nương tay trắng nõn mềm mại, cùng lòng bàn tay thô lệ của hắn hình thành sự đối lập rõ ràng.

Mười ngón nhỏ dài, móng tay lộ ra màu phấn hồng tự nhiên, đẹp như huỳnh thạch.

Hắn cúi đầu, trìu mến mà hôn đầu ngón tay nàng, "Ta thấy đám người Dư Vị, thường dùng nước hoa phượng tiên nhuộm móng tay.

Tối nay không có việc gì, ta giúp Kiều Kiều nhuộm móng được không?"

Hoa phượng tiên còn gọi là nắc nẻ, móng tay lồi, bóng nước, cấp tính tử, hoa móng tay, balsamina.

Tên khoa học impatiens balsamamina.

(Thường được dùng đắp lên vết thương rắn rết cắn còn nhuộm móng đc hay k thì mk chưa kiểm chứng^_^)

Nam Bảo Y liền giật mình.

Quyền thần đại nhân, muốn giúp nàng nhuộm móng tay?

C: Tiểu kiều nương chưa qua cửa của Tiêu gia.

Thị nữ đưa tới nước hoa phượng tiên đã chuẩn bị tốt.

Điều thành nước phấn hồng, đựng ở chén men xanh, phong nhã tận xương, xinh đẹp ung dung.

Quân cờ bị lấy xuống.

Tiêu Dịch cầm tay nhỏ của Nam Bảo Y lên, tinh tế quan sát móng tay nàng.

Mười ngón giống như huỳnh thạch phấn hồng, đầu ngón tay lộ ra măng bách mới mọc, trời sinh liền thập phần tinh xảo.

Hắn cầm lấy bàn chải nhỏ tinh mịn, chấm nước hoa, bởi vì không muốn làm mất đi màu phấn hồng vốn có, cho nên chỉ đem đầu móng tay nhuộm thành màu hồng..

Đèn lồng chiếu sáng.

Nam Bảo Y lặng lẽ ngước mắt.

Quyền thần đại nhân lông mi buông xuống, môi mỏng đạm mạc, vì nàng mà làm việc của nữ nhi gia, là cực có bộ dáng kiên nhẫn.

Trên đời này nam nhân quyền cao chức trọng nhiều như vậy, nhưng nam nhân nguyện ý buông tư thái xuống, tự tay giúp cô nương gia nhuộm móng tay, lại rất rất ít......

Khi hắn chấm lấy nước hoa, một giọt trùng hợp rơi xuống lòng bàn tay hắn.

Hắn giơ tay, ôn nhu mà đem nước hoa điểm lên hai lúm đồng tiền của nàng.

"Điểm lúm đồng tiền......" Nam Bảo Y cười duyên, ngửa đầu nhìn phía Tiêu Dịch, "Đẹp không?"

Tiêu Dịch thưởng thức nàng.

Nam kiều kiều da trắng hơn tuyết, chấm đỏ trên má lúm thập phần đỏ bừng kiều mỹ.

Thế nhưng là......

Lòng bàn tay hắn, nhẹ nhàng đặt trên cánh môi nàng.

Hắn giọng nói chọc người: "Nước hoa phượng tiên tuy đẹp, lại không bì kịp vẻ đẹp của môi Kiều Kiều.

Nghĩ đến thế gian muôn tía nghìn hồng, đều đánh không lại môi hồng của Kiều Kiều."

Nam Bảo Y tim đập thình thịch.

Nàng rũ xuống mắt phượng, cúi đầu quấy loạn dây buộc trước ngực, hoàn toàn không dám nhìn thẳng Tiêu Dịch.

Tiêu Dịch biết tiểu cô nương thẹn thùng.

Hắn thu hồi tay, nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng dần dần đen tối thâm trầm.

Hắn lười biếng cười khẽ, dùng nước hoa phượng tiên còn lại trong lòng bàn tay, ý vị thâm trường mà nhẹ cọ qua môi dưới của mình.

Đêm dài tĩnh lặng.

Dùng nước phượng tiên nhuộm móng tay, yêu cầu nhuộm rất nhiều lần mới có thể giữ được màu.

Nam Bảo Y hiện giờ đang là đậu khấu chi niên, đúng là tuổi ăn tuổi ngủ.

Nàng không chịu nổi cơn buồn ngủ, mơ màng mà ghé vào bàn cờ, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.(ahr)

Tiêu Dịch lấy lá hạt vừng, cẩn thận đem bọc lại móng tay đã nhuộm xong.

Chờ ngày mai lấy lá hạt vừng ra, móng tay liền rất đẹp.

Trong phòng chỉ còn lại một cây đèn.

Tiêu Dịch nhờ ánh sáng của cây đèn, dùng lá hạt mè bọc lấy đầu ngón tay của tiểu cô nương, rồi buộc lại bằng sợi tơ.

Tay tiểu cô nương đặt trên bàn cờ, mười ngón đều được buộc lá hạt mè cẩn thận, ngẫu nhiên có vài giọt nước hoa dính lên trên da, đẹp đến kinh tâm động phách.

Tiêu Dịch giúp nàng chỉnh lại tóc tán loạn trên trán.

Khuôn mặt tiểu cô nương ngủ vô cùng kiều mỹ, cánh môi so với nước hoa càng thêm nùng diễm.

Hầu kết của hắn không tự giác mà nhấp nhô.

Sau một lúc lâu, hắn cúi người, thử thăm dò hôn môi nàng.

Mềm ấm.

Ngọt ngào.

Rõ ràng chỉ dám lướt qua liền ngừng, lại cố tình thực tủy biết vị,hận không thể đem nàng nuốt ăn nhập bụng.

Thực tủy biết vị: Nghĩa đen chính là khi ăn đến tủy rồi cảm thấy mùi vị của nó rất ngon nên lại muốn ăn tiếp.

Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó thêm lần nữa.

Ánh mắt hắn tối như mực, nhẫn nại thật lâu, mới chậm rãi đứng dậy, đi tới hướng phòng bên cạnh.

Cây đèn bên thư án dần tắt, chỉ còn lại ánh trăng chiếu vào căn phòng.

Phòng bên cạnh truyền đến tiếng nước ào ào không dứt.

Nam Kiều Kiều......

Khiến hắn phải kiềm chế dục vọng.(ahr)

Không thể để người ngoài nói, nhưng lại lòng tham không đáy, dã tâm ngập trời.

Sớm muộn, muốn chiếm lấy nàng......

Hắn dùng nước lạnh dội thân, người mang theo đầy ý lạnh lẽo trở lại đại thư phòng.

Vẫn ngồi bên cạnh bàn cờ như cũ, tùy tay mở ra một quyển binh thư.

"Tam quân có thể đoạt khí, tướng quân có thể đoạt tâm.

Cho nên tinh thần phấn chấn duệ, ngày khí nọa, dáng vẻ già nua về......"

Gió đêm thổi qua cửa sổ, lật tung trang sách.

Tầm mắt hắn bỗng nhiên dừng ở trên người tiểu cô nương.

Nàng mặc áo váy lụa mỏng to rộng lại đơn bạc, ặc như vậy trong đêm dài, tất nhiên là cực lạnh.

"Tiểu kiều nương chưa qua cửa của Tiêu gia, thật là khiến người nhọc lòng nha."

Hắn thở dài, lấy một kiện áo choàng gấm dày đen tuyền tới, cẩn thận khoác lên cho nàng.

Hắn lật qua trang sách, vẫn hết sức chuyên chú mà nghiên đọc binh thư.

Sáng sớm.

Nam Bảo Y xoa đôi mắt tỉnh lại, phát hiện nàng thế nhưng lại ghé vào bàn cờ ngủ một đêm......

Nàng sờ sờ áo choàng trên vai, ngước mắt, quyền thần đại nhân cũng đang ghé vào bàn cờ ngủ, trong tầm tay còn đặt một quyển binh thư.

Đêm qua, bọn họ lại là dùng tư thế như vậy ngủ?

Nàng cúi đầu nhìn phía đầu ngón tay, nhẹ nhàng đem lá hạt mè lấy xuống.

Rửa qua tay, mười ngón tinh tế trắng nõn, đầu ngón tay lộ ra một chút đạm phấn tô hồng, đẹp như công bức họa, đúng như trong thơ ca, "Một chút sầu ngưng anh vũ mỏ, thập phần mùa xuân mẫu đơn mầm".

Nàng rất vừa lòng.

Dư quang nhìn thấy chén nhỏ còn thừa chút nước hoa phượng tiên, nàng lại liếc mắt nhìn quyền thần đại nhân, bỗng nhiên nổi lên hứng thú muốn nhuộm móng tay cho hắn.

Nàng nhẹ nhàng cầm lấy bàn chải nhỏ, cẩn thận tô nước hoa nên móng tay Tiêu Dịch..

Tiêu Dịch cong cong đốt ngón tay, bên môi bất động thanh sắc mà lộ ra độ cung.

Nam Bảo Y hưng phấn nhuộm móng tay cho hắn, lại giống như trộm tháo búi tóc của hắn.

Nàng ngồi quỳ phía sau hắn, tay chân nhẹ nhàng chải một cái búi tóc lỏng lẻo, lại cố ý tháo xuống trâm cài trên đầu mình, tỉ mỉ cài lên búi tóc của hắn.

Nàng nghẹn cười, mang tới một kiện áo khoác mẫu đơn hồng tay áo thêu hoa sen, khoác ở đầu vai hắn.

Cung nữ trang điểm quyền thần đại nhân, kiếp trước kiếp này, chỉ một lần này a!

Nàng che miệng lại, đè lén tiếng cười, cười đến ngửa tới ngửa lui.

Tới khi cười đến rớt nước mắt, Tiêu Dịch lười biếng ngồi dậy, liếc xéo hướng nàng.

Hắn nhướng mày, giọng nói chọc người: "Chơi vui không?"

Nam Bảo Y dáng tươi cười lập tức trở lên cứng đờ.

Thì ra......

Quyền thần đại nhân đã sớm tỉnh nha!

Nàng ngượng ngùng, gật đầu cũng không phải, lắc đầu cũng không phải.

Sau một lúc lâu, mặt nàng đỏ bừng, giọng như muỗi: "Chơi vui......"

Tiêu Dịch cúi người đến trước mặt nàng.

Đầu ngón tay sơn hồng, nhẹ nhàng nâng lên cằm trắng nõn của thiếu nữ.

Hắn mặt mày mỉm cười: "Kia về sau mỗi ngày buổi sáng, ca ca đều cho ngươi chơi nha.

Trừ bỏ chải bím tóc cùng bôi móng tay, kiều kiều cũng có thể chơi chỗ khác."

Chỗ khác......

Là chỗ nào?

Nam Bảo Y hồ nghi mà nhìn hắn, luôn cảm thấy không phải cái gì lời hay.

Nàng thẹn thùng mà đỏ mặt, không còn dám chọc Tiêu Dịch, ngoan ngoãn nói: "Nhị ca ca, ta sang phòng bên cạnh rửa mặt trang điểm......"

Nói xong, cúi đầu nhấc tà váy lên, bước nhỏ rời khỏi đại thư phòng.

Tiêu Dịch vẫn lười biếng ngồi xếp bằng.

Hắn tùy tay gỡ xuống trâm nhỏ trên búi tóc, đưa đến chóp mũi nhẹ ngửi.

Khương Tuế Hàn phe phẩy quạt xếp từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy hắn búi tóc phong nhã, tay áo đỏ bừng, thậm chí đầu ngón tay còn nhuộm màu.

Hắn mặt lộ vẻ kinh dị: "Ngươi......!Chẳng lẽ là song bào muội muội của Tiêu gia ca ca?!"

Tiêu Dịch đem Trâm nhỏ cất vào trong lòng ngực.

Hắn khóe môi vẫn ngậm cười nhạt, nhàn nhạt nói: "Trò vặt của Nam Kiều Kiều."

Khương Tuế Hàn ghét bỏ.

Đều bị trang điểm thành dáng vẻ này, còn cười được.

Hơn nữa bộ dáng vừa rồi thằng nhãi này cúi đầu ngửi ngửi trâm cài tóc, quả thực không nên quá si mê!

Quả nhiên, yêu đương sẽ làm con người sa đọa!

Hắn đứng đắn răn dạy: "Sáng tinh mơ liền suy nghĩ bậy bạ, một chút đứng đắn của hầu gia cũng không có."

Tiêu Dịch chậm rì rì tháo búi tóc, lại đem áo khoác ném lên giá treo.

Hắn hững hờ mỉm cười: "Thà rằng không là ai? Bản hầu chỉ muốn vào Kiều Kiều."

Muốn vào, Kiều Kiều.

Khương Tuế Hàn: "......"

Người nam nhân này, quá tao......

C: Cho ca ca nếm thử.

Tiêu Dịch rửa mặt chải đầu, tiểu hoa sảnh đã dọn xong đồ ăn sáng.

Tiểu xuân cuốn, bánh rán hành, tôm viên, lươn ti canh, mì thịt bò, cháo tổ yến rực rỡ muôn màu, đương nhiên còn có một ấm ngô nước lớn.

Nam Bảo Y ôm cháo tổ yến đường phèn, ăn đến thập phần vui sướng.

Tiêu Dịch chống cằm, tiểu cô nương phảng phất thực thích ăn tổ yến.

Theo hắn biết, phòng bếp của nàng nhỏ mười hai canh giờ đều hầm tổ yến, tùy thời để nàng dùng ăn.

Hắn xích lại gần, "Cho ca ca nếm thử hương vị?"

Nam Bảo Y ngậm muỗng sứ trắng nhỏ.

Nàng mở to mắt phượng, nhìn hắn một lúc lâu, nghĩ nghĩ, múc non nửa chén từ trong chung lớn, đặt ở trước mặt hắn, "Ăn đi."

Tiêu Dịch: "......"

Hắn càng muốn ăn cháo tổ yến trong chén của Nam Kiều Kiều hơn.

Hắn đảo đảo cháo chén nhỏ, không tình nguyện mà nếm một muỗng.

Ngọt quá ngọt quá, thật sự không thể gọi được ăn ngon ở chỗ nào.

Còn không bằng bắp ngô đâu.

"Vì sao thích ăn tổ yến?" Hắn không chút để ý hỏi.

"Thật ra cũng không phải đặc biệt thích, chỉ là tổ yến dưỡng nhan, phàm là đồ dưỡng nhan ta đều thích ăn." Nam Bảo Y thản nhiên nói, "Lớn lên ở khu vực Ba Thục, đương nhiên càng thích ăn cay.

Nhưng mà y nữ nói, ớt cay ăn nhiều không tốt cho da, bởi vậy không dám ăn nhiều."

Tiêu Dịch "Sách" tiếng.

Trên đời này, không còn cô nương nào yêu thích dung mạo đến như nàng.

Khương Tuế Hàn ngồi ăn cùng bọn họ.

Hắn quơ quơ ly nước ngô, vô cùng ghét bỏ, "Tiêu gia ca ca, ta không thể không uống nước ngô sao? Ta muốn uống rượu gạo nóng."

Trời thấy còn thương, này mấy tháng Tiêu Dịch cũng không biết trúng cái tà gì, hầm rượu rượu ngon trong Triều Văn Viện, hơn phân nửa đều đổi thành trữ ngô, nói là tùy thời cung cấp cho nhà bếp làm nước ngô.

Mỗi ngày đều phải uống nước ngô, hắn uống đến mức muốn phun ra!

Tiêu Dịch tự mình rót cho Nam Bảo Y một chung nước ngô.

Hắn chậm rì rì nói: "Kiều Kiều thích uống, bản hầu cũng thích uống."

Khương tuổi hàn: "......"

Sáng tinh mơ rải cẩu lương như vậy, thật sự thích hợp sao.

"Nhưng mà Tiêu gia ca ca, ta cùng Thẩm Nghị Triều đều không thích uống nước ngô.

Nếu không lúc làm nước ngô, đồng thời cũng để thị nữ làm một bầu rượu? Rượu gạo tầm thường liền thành."

Hắn khẩn cầu.

"Kiều kiều còn nhỏ, đang thời kỳ thân thể phát triển, không thích hợp ngửi mùi rượu." Tiêu Dịch một lời cự tuyệt.

"Không phải ngày nào nàng cũng đều tới Triều Văn Viện ăn cơm!"

"Nói không chừng ngày nào đó liền tới, nên lúc nào cũng phải chú ý."

Khương Tuế Hàn tức giận a!

Hắn phe phẩy quạt xếp vù vù, rất muốn cho Tiêu Dịch hai bàn tay!

Tiêu Dịch liếc hướng hắn, "Đừng quạt, Kiều Kiều sẽ bị nhiễm phong hàn."

Khương Tuế Hàn: "......"

Cũng đã là đầu hạ, hắn quạt có mấy cái, cũng có thể khiến Nam tiểu ngũ nhiễm phong hàn?!

Nàng là làm từ giấy sao!

Tức giận a!

Cũng đã bị tức no rồi, đồ ăn sáng ăn không nổi nữa!(ahr)

Nam Bảo Y ôn thanh: "Nhị ca ca, ta không mảnh mai đến như vậy."

"Ta nói có liền có." Tiêu Dịch cầm lấy chén nhỏ của nàng, lại lấy cho nàng một chén tổ yến, "Khương Tuế Hàn còn có chút huyết tổ yến, kêu Dư Vị cầm tới phòng ngươi đi."

"Cảm ơn Nhị ca ca!"

"Ngoan."

Khương Tuế Hàn: "......"

Xin hãy cho một đường sét, đem hai người đánh chết đi!

Việc Nam phủ được khâm định làm hoàng thương, đã là ván đã đóng thuyền.

Tổ mẫu vội vàng cùng người của triều đình bàn bạc, đám người nhị thúc vội vàng mở tiền trang, trong lúc nhất thời người Nam gia ai cũng vội vàng liên tục không nghỉ suốt ngày đêm, chính vì vậy mà không có người quản thúc Nam Bảo Y.

Nàng cả ngày ăn vạ ở Triều Văn Viện, đọc sách đọc mệt mỏi, liền cùng Tiêu Dịch chơi cờ.

Thẩm Nghị Triều bao trùm tay áo rộng ngồi ở bên cạnh, thật vất vả chờ Nam Bảo Y thua ván cờ, muốn cùng biểu ca nhà mình đánh hai ván cờ, lại bị vô tình cự tuyệt.

Tiêu Dịch nói hắn bận.

Thế nhưng một lát sau hắn tới, nam nhân ngoài miệng nói bận, lại đang cùng Nam Bảo Y chơi cờ.

Chơi cờ liền chơi cờ đi, còn õng ẹo tạo dáng, không khác gì công khổng tước xòe đuôi, quả thực trơ trẽn!

Hắn không còn cách nào, đành phải ngồi quỳ ở phía sau Nam Bảo Y, thỉnh thoảng chỉ điểm hai câu.

Hôm nay không gió, mặt trời nóng rực.

Bên cửa sổ màn trúc buông một nửa, che phần lớn ánh mặt trời, trên sàn nhà trải chiếu trúc, khay đồng đựng đá toát ra hơi lạnh, làm cho trong phòng mát lạnh sảng khoái.

Dưới cửa sổ, Tiêu Dịch đang xử lý công vụ.

Nam Bảo Y khoanh chân ngồi ở phía sau, bàn thấp bên cạnh đặt một bát thủy tinh lớn, trên bát rải đầy đá bào, anh đào, dưa hấu, dương mai ướp lạnh, hương thơm xông vào mũi, trăm ăn không ngán.

Hiếm có nhất chính là còn có quả vải mới, là nhị bá trả số tiền lớn từ vận chuyển từ Lĩnh Nam tới.

Nam Bảo Y cầm một quả vải lột vỏ, vừa ăn vừa xem truyện tranh.

Nhìn đến buồn cười chỗ, nàng không nhịn được mà cười duyên ra tiếng.

Tiếng cười thanh thúy dễ nghe, khiến Tiêu Dịch tâm tình đang không kiên nhẫn phê duyệt quân sách cũng lặng lẽ chuyển biến tốt đẹp.

Hắn khép cuốn sách lại, giơ tay vuốt vuốt mi tâm.

Hắn chuyển hướng tiểu cô nương phía sau, "Đang xem cái gì, cười thành như vậy?"

"Trong truyện tranh viết, có vị hoàng đế vui mừng có hoàng tử, khao thưởng quần thần.

Một vị quan viên không muốn khao thưởng, nói mình vô công bất thụ lộc, vì thế vị kia hoàng đế liền nói, ha ha ha ha ha!"

Nam Bảo Y nhịn không được đấm bàn cười to.

Tiêu Dịch chờ nàng cười đủ, mới kiên nhẫn hỏi: "Nói cái gì?"

"Hắn nói......!Ha ha ha ha ha!"

Nam Bảo Y ôm bụng cười lớn, căn bản nói không ra, lăn thành một đoàn trên mặt đất.

Nàng rốt cuộc cười đủ rồi, học bộ dáng nhân vật trong truyện tranh, vuốt ve chòm râu dài không tồn tại, mặt quặm lại nói: "Ái khanh nói gì vậy?! Ái phi sinh hoàng tử, đương nhiên là công lao của trẫm, sao có thể là công lao của ngươi?!"

Nói xong rốt cuộc không nín được, cười đến lăn lộn trên mặt đất.

Tiêu Dịch cong cong khóe môi.

"Trên mặt đất lạnh."

Hắn đem Nam Bảo Y bế lên, thuận thế đem nàng ôm vào trong lòng ngực.

Hắn tùy tay lột một quả vải đút cho nàng, "Ngọt không?"

Nam Bảo Y ngơ ngẩn cắn quả vải.

Nàng ở trong lòng ngực hắn ngẩng khuôn mặt nhỏ, mắt phượng thanh nhuận như nước.

Tay quyền thần đại nhân, còn đỡ ở bên hông nàng.

Ngày mùa hè mặc mỏng, nàng thậm chí có thể xuyên thấu qua lụa mỏng, cảm nhận được bàn tay thô lệ của hắn.

Luôn cảm thấy tư thế này, tựa hồ quá mức ái muội, khiến tìm nàng nhảy loạn......

Tiêu Dịch đối với nàng ngây thơ làm như không thấy.

Hắn lấy quả vải từ trong môi đỏ của nàng, đạm nhiên mà bỏ vào trong miệng.

"Thực ngọt."

Hắn tán thưởng.

Lại không biết đến tột cùng là khen quả vải, hay là khen cái khác.

Nam Bảo Y gương mặt hồng thấu, cuống quít rũ mi mắt xuống, cầm lấy một quả dương mai nhét vào trong miệng.

Đúng vào lúc này, Thẩm Nghị Triều từ bên ngoài đi vào.

Hắn nhìn chằm chằm hai người, không vui nhíu mày: "Ban ngày ban mặt, ấp ấp ôm ôm, còn ra thể thống gì?"

Nam Bảo Y chột dạ cúi đầu, vội vàng rời khỏi Tiêu Dịch ngồi quỳ bên cạnh thư án thấp.

Tiêu Dịch vuốt lòng bàn tay đã đỡ hông nàng, nhàn nhạt nói: "Sao ngươi lại tới đây?"

"Hôm nay lần lượt thu được phi ưng truyền thu của huyện Thục quận, kho hàng dồn lương của chúng ta, bị người đốt." Thẩm Nghị Triều ngồi quỳ đối diện Tiêu Dịch, lấy ra một phong thư từ trong tay áo, "Tất cả kho lúa, không một cái may mắn thoát khỏi.

Chưởng quầy gạo nhao nhao báo quan, nhưng mà huyện lệnh huyện, không nơi nào nhận án."

Thư từ chất đầy thư án thấp.

Giấy trắng mực đen, chữ chữa đều là máu, nhìn thấy ghê người.

C: Làm lòng hắn đau như cắt

Nam Bảo Y cầm lấy mấy phong thư quan sát.

Biểu tình trên khuôn mặt trắng nõn, dần dần ngưng trọng.

Thục quận đại hạn, năm nay cùng sang năm đều là mấu chốt, làm không cẩn thận liền sẽ là xác chết đói khắp nơi.

Lương thực cùng nguồn nước chính là căn bản sinh tồn của bá táng, nhưng nhiều kho lúa bị đốt như vậy, huyện lệnh lại không làm gì, thật làm lòng người băng giá!

Tiêu Dịch chậm rì rì lột quả vải.

Mấy ngày trước ở Kim Ngọc Mãn Đường, vị Vạn lão bản kia từng mưu toan liên hợp lương thương Thục quận, để tăng giá lương thực, nhờ tới hắn, lại bị hắn từ chối.

Nghĩ đến, đây chính là bọn họ trả thù.

Bè lũ xu nịnh, khiến người ghê tởm.

Hắn lột ra thịt quả vải trắng, đem thịt quả vải đút vào miệng Nam Bảo Y, cười như không cười: "Kiều Kiều thấy thế nào?"

"Nhị ca ca sợ là chắn đường tài lộ của ai đó, bọn họ mới có thể ra hạ sách này." Nam Bảo Y trầm giọng, "Có thể ở trong khoảng thời gian ngắn tìm được kho lúa của Hồng Lão Cửu, có thể khiến huyện lệnh huyện đồng thời im miệng không nói, trừ bỏ thái thú Thục quận, nghĩ đến cũng không có người khác có thể làm ra rồi!"

Trình gia ở Thục quận ăn sâu bén rễ.

Trình thái thú môn sinh đông đảo, huyện lệnh huyện coi hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, có thể nói quyền thế hiển hách.

Nam Bảo Y biết hắn đức không xứng vị, nhưng là lại trăm triệu không dự đoán được, hắn dám trắng trợn táo bạo gom tiền như thế, thậm chí không màng tới bá tánh trong lúc nước sôi lửa bỏng!

Nhiều lương thực như vậy a, tất cả đều là tâm huyết của Nhị ca ca!

Thế nhưng một đuốc lửa liền thiêu rụi hết!

Khâm sai đại thần còn ở nơi này, hắn không sợ bị vạch trần hành vi phạm tội sao?!

Nàng nhéo Tiêu Dịch tay áo rộng, tức phát khóc, "Nhị ca ca, thừa dịp Cửu thiên tuế còn ở nơi này, chúng ta đi tố giác hành vi phạm tội của Trình thái thú?"

"Vô dụng."

Tiêu Dịch lột quả vải, tư thái lương bạc.

"Vì sao vô dụng?"

"Cố Sùng Sơn là người của phe Thành vương, Trình Hối cùng Tiết Định Uy lại là phái trung lập.

Lần này Cố Sùng Sơn đến Thục quận, trừ bỏ kiểm tra đối chiếu sự thật án bạc cứu tế mất trộm, tuyển chọn hoàng thương, ngươi cho rằng, hắn không có mục đích khác?"

Nam Bảo Y giật mình.

Hiện giờ hoàng tử thành niên, tranh giành ngôi vị hoàng đế đang bắt đầu mở màn.

Tiết Định Uy lắm trong tay vạn đại quân, Trình Hối quyền khuynh Thục quận, tất nhiên là đối tượng Thành vương muốn mượn sức.

Cho nên, Cố Sùng Sơn tới mượn sức bọn họ.

Cố Sùng Sơn, sẽ không giúp Nhị ca ca......

Tâm trạng nàng, trầm đi xuống.

Tiêu Dịch lại đút cho nàng một quả vải.

Hắn cười khẽ: "Tiểu cô nương gia, cả ngày ở khuê phòng đọc thi thư, thêu hoa điểu, không vui sao? Hà tất luôn muốn xen vào những chuyện này? Có ca ca ở đây, sẽ không để Kiều Kiều của chúng ta bị người khi dễ."

Nam Bảo Y không lên tiếng.

Nàng bò đến đầu vai Tiêu Dịch, đem mặt chôn ở cổ hắn.

Chính là thực ủy khuất a!

Trọng sinh trở về, rõ ràng chiếm được thiên thời địa lợi, rõ ràng trữ hàng nhiều gạo thóc như vậy, rõ ràng có thể cứu mấy chục vạn người, lại bởi vì lòng tham của kẻ khác, mà thất bại trong gang tấc......

Nàng tuy là cô nương khuê phòng, tuy rằng tài hèn học ít, nhưng cũng biết "Vị ti chưa dám vong ưu quốc".

Những người đó thân ở địa vị cao, từ nhỏ đọc đủ thứ sách thánh hiền, vì sao lại không biết đâu?

Chất lỏng ấm áp, lăn xuống theo cổ thành niên.

Tiêu Dịch biểu tình lạnh lùng.

Nước mắt Nam Kiều Kiều, là binh khí sắc bén nhất thế gian..

Dễ như trở bàn tay, liền làm lòng hắn đau như đao cắt.

Hắn ôn nhu mà khẽ vuốt đầu tiểu cô nương, "Sẽ không có việc gì, ca ca cam đoan với ngươi, cả tòa Thục quận, đều sẽ không có việc gì.

huyện lệnh huyện uổng công làm quan phụ mẫu, vậy giết bọn hắn tạ thiên hạ.

Trình thái thú ăn hối lộ trái pháp luật lấy quyền mưu tư, vậy đem hành vi phạm tội của hắn chiêu cáo thiên hạ.

Ta muốn quê hương ta, thiên hạ thái bình, thịnh thế thái bình.

Ta muốn bá tánh của ta, cơm no áo ấm, an cư lạc nghiệp."

Còn muốn tiểu kiều nương của hắn, thiên kiều bá mị, như châu như bảo!

Thanh niên hứa hẹn, nói năng có khí phách.

Nam Bảo Y tin hắn.

Hắn là quyền thần đại nhân, lời hắn nói, nàng đều tin!

Nam Bảo Y yếu ớt vòng lấy hắn cổ, ăn vạ trong lòng ngực hắn không chịu ra.

Thẩm Nghị Triều yên lặng bao trùm tay áo rộng.

Nữ nhân thật là phiền toái.

Nữ nhân hạ bát phẩm, càng là mảnh mai vụng về.

Bất quá......

Niệm tai phân thượng cô nương này có trái tim lương thiện, thật ra miễn cưỡng có thể cho nàng lên một phẩm, bầu thành thất phẩm.

Nam phủ còn tính là yên tĩnh.

Cả tòa Thục quận, theo vô số kho lúa bị thiêu, tiệm gạo lương thực Hồng Lão Cửu đã bán sạch, rốt cuộc bộc phát ra khủng hoảng.

Tiệm gạo liên tiếp tăng giá, trong vòng một ngày, tăng lên gấp năm lần không ngừng.

Các loại lời đồn làm người nghe kinh bắt đầu tản ra, làm cho các bá tánh cho rằng lần nạn hạn hán này sẽ liên tục đến sang năm, hiện tại tích trữ lương thực là rất cần thiết.

Vì thế vô số bá tánh đi lên đầu đường, lấy tiền bạc tích trong nhà, điên cuồng tranh mua gạo thóc.

Theo khủng hoảng lan tràn, thành trấn trật tự hỗn loạn, thậm chí có người không màng tất cả mà đi nhà khác cường đoạt gạo thóc, nháo ra mầm tai hoạ lớn hơn nữa.

Bên ngoài thành trấn cường đạo hoành hành, bá chiếm con sông hồ nước, làm cho bá tánh thôn xóm trôi giạt khắp nơi.

Dân chạy nạn càng ngày càng tăng.

Phủ thái thú.

Trình Hối ngồi ngay ngắn ở sau án thư, đầu ngón tay chấm nước miếng, thong thả ung dung mà lật xem 《 Luận Ngữ 》.

Quản gia bê mấy quyển sổ sách tiến vào, cười nói: "Lão gia, Vạn lão bản phái người đưa sổ sách tới, chính là sổ sách ghi chép nửa tháng này tới nay, thỉnh ngài xem qua."

Trình Hối buông 《 Luận Ngữ 》.

Mở sổ sách, ngắn ngủn thời gian nửa tháng, tiệm gạo kiếm được lại có thể bằng ba quý năm trước.

"Các bá tánh còn điên đoạt gạo thóc, Vạn lão bản mỗi ngày chỉ bán ra một chút, đại bộ phận lương thực đều còn ở kho hàng, chỉ chờ bắt đầu sau mùa đông sẽ bán ra, tuyệt đối sẽ kiếm được khoản lớn!" Quản gia cười đến không khép miệng được, "Vạn lão bản còn nói, lão gia là thái thú liêm khiết nhất thế gian, giống như áo cơm cha mẹ, bởi vậy hắn cố ý lấy ra bốn phần, dùng để hiếu thuận ngài!"

"Bốn phần......"

Trình thái thú gõ mặt thư án, tươi cười nho nhã, "Vẫn còn tính là hiểu chuyện.

Tiêu Dịch bên kia, tình huống như thế nào?"

"Lão gia yên tâm, kho lúa của hắn đều bị thiêu hết, hơn nữa giá lương thực các quận khác đồng dạng tăng giá càng căng thẳng hơn, cho dù muốn vận lương tiến vào, cũng không phải chuỳ dễ dàng như vậy."

Trình thái thú tươi cười càng tăng lên, cảm khái mở ra 《 Luận Ngữ 》, "Thục quận đất cằn ngàn dặm, ta thân là thái thú, thật là dốc hết sức lực a! Cố Sùng Sơn như thế nào?"

"Tây Hán đốc chủ tạm cư tại Kim Ngọc Mãn Đường, tựa hồ không nóng nảy trở về Thịnh Kinh thành.

Mấy ngày nay đều muốn gặp mặt Tiết đại đô đốc, ước chừng cũng là chuyện sắc phong Thành vương làm thái tử.

Chỉ là, đại đô đốc trước sau đều không gặp hắn."

"Thiến nô thôi, xác thật không đáng để đại đô đốc tự mình chiêu đãi.

Thành vương đem một cái thiến nô tới nói chuyện hợp tác, lại không lấy ra dáng lễ gặp mặt, căn bản không đem ta đặt ở trong mắt.

Hắn tình nguyện đợi ở Cẩm Quan Thành, vậy để hắn tiếp tục đợi đi."

Quản gia cười xưng là.

Hắn từ thư phòng đi ra, lại gặp thị nữ lại đây thỉnh, nói là phu nhân tìm hắn đối chiếu chi tiêu.

Đi vào phòng khách hậu viện, Trình phu nhân Hoàng thị ngồi ngay ngắn bên trên, chính đang uống trà hạnh nhân.

Nam Yên ngồi quỳ trên mặt đất, cẩn thận bóp chân cho nàng, nghiễm nhiên một bộ dáng hiếu thuận.

Nghe quản gia nhắc tới tiệm gạo kiếm được khoản lớn, Hoàng thị cười đến không khép miệng được.

Nàng châm chọc nói: "Đều nói Nam gia có thể làm buôn bán, theo ta thấy, Trình phủ làm ăn cũng là không tồi.

Ngươi nói có phải hay không a, Nam Yên?"

"Bà mẫu nói đúng lắm."Nam Yên dịu ngoan, "Trình gia chúng ta đến cùng vẫn là thư hương dòng dõi, quyền quý thế gia, thường ngày khinh thường kinh thương thôi, nếu thật sự kinh doanh lên, kẻ hèn Nam gia lại tính cái gì?"

Truyện chỉ được đăng tại wattpad bởi AnhHeri..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio